Chương 11: Kỳ Lưng (2).
"Đi đâu?" Thấy trạng thái của Độc Cô Vô Song có chút không đúng, Kỉ Tình liền nhíu mày quay lưng lại.
Lúc này, sắc mặt hắn đang đỏ như nhỏ máu, luống cuống tay chân muốn bỏ chạy như một đầu thỏ con.
Theo phản xạ, Kỉ Tình liền đưa tay bắt lấy cổ tay của Độc Cô Vô Song, đem hắn kéo xuống nước.
Một tiếng 'đùng' thật lớn vang lên, nước bắn lên khắp nơi. Vừa rơi vào nước, Độc Cô Vô Song liền đã lập tức bơi ra xa xa, rời xa Kỉ Tình.
Thấy hắn tránh mình như tránh rắn rết, Kỉ Tình liền lập tức đuổi theo sau.
Rất nhanh, Độc Cô Vô Song liền đã bơi đến vách đá, chỗ tận cùng của ôn tuyền. Hắn lập tức quay lưng lại, muốn chạy sang hướng khác, nhưng một cánh tay thon dài, rắn chắc đã vượt trước chống lên trên đá. Chặn đường lui của hắn.
"Tại sao lại chạy?"
Bên tai truyền tới âm thanh thanh lãnh của đối phương. Xen lẫn với hương thơm trên người y, mặt Độc Cô Vô Song liền càng thêm nóng bỏng. Đoàn lửa nóng kỳ lạ ở phần bụng dưới cũng càng thêm thiêu đốt.
Hắn chỉ có thể gục đầu, không dám nhìn Kỉ Tình, lí nhí nói :"Bẩm sư...tôn...đệ tử..."
Nhìn biểu tình như tiểu cô nương của Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình liền ác thú vị mà dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, nhướng mày trêu tức.
"Đang thẹn thùng?"
Kỉ Tình cảm thấy bản thân đã hiểu rõ được nguyên do ở đây.
Dù gì đối phương cũng chỉ là một thiếu niên đang tuổi dậy thì, hơn nữa còn sống ở cổ đại, dễ ngượng ngùng là đúng rồi.
Chỉ là, y không biết, động tác 'khinh nhờn' này của mình lại khiến đầu Độc Cô Vô Song trực tiếp bốc khói. Lập tức đẩy y ra, bán sống bán chết bỏ chạy.
Nhìn đối phương như vậy, Kỉ Tình cũng không khỏi xấu hổ sờ sờ sống mũi.
Chọc ghẹo một tiểu thiếu niên...giống như có chút quá phận...đúng không?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Độc Cô Vô Song loạng choạng chạy ra sau núi, đến tận khi sắp rời khỏi đỉnh núi, hắn mới dừng lại. Lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác kỳ quặc này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Gió lạnh phất qua, không chỉ không dập tắt được đoàn lửa nóng kia. Trái lại chỉ khiến lửa cháy lan đồng cỏ.
Mồ hôi đầy đầu, sau một lúc dằn vặt. Tựa như là bản năng, hắn mới run rẩy đưa tay chạm vào vật thể không biết vì sao lại cứng rắn kia.
Cảm giác kỳ lạ, khiến hắn không khỏi nhẹ rên một tiếng. Nhưng rất nhanh cũng đã bình ổn lại, bởi vì xúc cảm này cũng không quá mức mãnh liệt.
Cuối cùng, hắn liền theo bản năng chậm rãi di động tay.
Không biết vì sao, lúc này trong đầu hắn lại bất chợt hiện ra thân ảnh của Kỉ Tình.
Nửa người trên trần trụi, từng giọt nước tinh nghịch chảy dọc theo mái tóc và cơ thể tràn đầy mỹ cảm của y.
Ánh mắt y là như vậy lạnh nhạt, ẩn chứa tự ngạo không ai bằng...
Cảm giác bất ngờ trở nên mẫn cảm, hô hấp của Độc Cô Vô Song liền không khống chế được trở nên thô nặng. Cuối cùng mới run rẩy công đạo.
Hắn ngồi phịch xuống đất, tim vẫn còn đập loạn xạ, ngây người nhìn chất lỏng trong tay mình, không biết đang suy nghĩ điều gì.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sáng hôm sau, bốn cái đồ đệ cũng lại lần nữa tụ tập trong nhà gỗ. Bởi vì ngày hôm qua đã mua sẵn thức ăn, nên hôm nay, Kỉ Tình cũng chỉ cần đem chúng lấy ra là được. Y còn ra hiệu bọn họ ăn nhiều một chút, trong giới chỉ vẫn còn.
Cố Thừa Trạch tỉ mỉ quan sát một màn này, bắt đầu ghi ghi chép chép.
Tật xấu của sư tôn : Thứ sáu, lười.
Thấy Cố Thừa Trạch lén lén lút lút làm gì đó, Kỉ Tình liền đạm thanh hỏi :"Đang làm gì?"
Ngay tức khắc, Cố Thừa Trạch liền gật nảy người. Nhưng trên mặt lại không lộ ra nửa phần, theo trong tay áo lấy ra một miếng giấy, cung kính dâng đến trước mặt y.
"Bẩm sư tôn, đệ tử đang lấy bản vẽ cho ngài a."
Cầm tờ giấy lên, Kỉ Tình liền mở ra xem. Nhưng rất nhanh liền bị hình ảnh bên trong làm cho suýt chút bị chói mù mắt.
Bởi vì sao? Bức họa này, đơn giản là họa quá đẹp, quá tinh tế. Mặc dù chỉ là sơ đồ phát thảo một tòa trạch viện, nhưng lại đẹp hơn cả villa ở hiện đại.
Có thể nói, Cố Thừa Trạch lúc này đã triệt để khiến Kỉ Tình lau mắt mà nhìn.
Người đẹp không nói, tính cách tốt, lại còn có tài hoa như vậy, đây là muốn người khác sống thế nào a?
Nhìn thấy sự chú ý của Kỉ Tình đã bị bức họa thu hút, Cố Thừa Trạch mới lén lau mồ hôi, đem sổ nhỏ cất đi.
Hắn thật không dám tưởng tượng, nếu để y nhìn thấy những đồ vật ghi bên trong, thì hạ tràng của hắn sẽ là gì.
Sau khi ăn xong, đợi bọn họ thu dọn hết thảy. Kỉ Tình mới đem bọn họ mang đến trước sân, lấy ra một món đồ vật đặt lên bàn.
"Sư tôn, đây là gì vậy?" Lần đầu tiên nhìn thấy món đồ chơi này, Lục Dạ liền tò mò hỏi.
Với thân phận đại sư huynh, Độc Cô Duy Ngã liền lập tức thay Kỉ Tình giảng giải :"Tứ sư đệ, thứ này gọi là Căn Cốt Thạch, chuyên dùng để nghiệm xét linh căn."
"Chỉ cần đặt tay lên trên, nhắm mắt ngưng thần, thì linh căn của ngươi sẽ biểu hiện ra trên Căn Cốt Thạch."
Chăm chú nhìn quả cầu tròn tròn, trong suốt như thủy tinh này, Lục Dạ liền càng thêm hưng phấn, chớp chớp mắt :"Vậy để ta thử nghiệm trước!"
Ngay tức khắc, hắn liền đặt tay lên trên Căn Cốt Thạch, dựa theo Độc Cô Duy Ngã chỉ dẫn mà nhắm mắt lại, tĩnh tâm.
Một lát sau, dưới sự chờ mong thấp thỏm của Lục Dạ, Căn Cốt Thạch rốt cuộc cũng lóe lên ba loại màu sắc : xanh, đỏ và nâu.
Mặc dù vô số chuyện đều không hiểu, nhưng chí ít, chút thường thức căn bản này, Lục Dạ vẫn là biết đến.
Cho nên, vừa nhìn thấy căn cốt thạch lóe lên ba màu sắc, gương mặt của hắn liền xụ xuống.
Đối với tu tiên giả mà nói, linh căn là một thứ vô cùng quan trọng, có thể quyết định tương lai của một người có thể đi được bao xa.
Đơn linh căn, tục xưng là thiên linh căn, trên khắp đại lục gần như là hi hữu, vạn năm có một. Số người sở hữu tuyệt sẽ không vượt quá một bàn tay.
Mà người sở hữu song linh căn, cũng đã được xưng là tuyệt thế thiên tài. Thế nhưng, số người trong thiên hạ có được song linh căn tuy là thưa thớt, nhưng cũng không tính là quý hiếm.
Đương nhiên, có ba loại linh căn như Lục Dạ cũng đã xem như là không tồi. Thế nhưng, đó là đối với một số tam lưu môn phái tới nói.
Còn ở các đại thế lực, tam linh căn cũng chỉ có thể làm một đệ tử bình thường nhất mà thôi.
Nhìn thấy Lục Dạ ủ rũ, Kỉ Tình liền nhíu mi, suy tư :"Không sao."
"Hỏa linh căn, mộc linh căn, thổ linh căn...vừa vặn có thể làm đan dược sư."
"Ngày mai dạy ngươi."
"Đa tạ sư tôn!" Thấy Kỉ Tình cũng không thất vọng, trái lại còn động viên chính mình, Lục Dạ liền lập tức hớn hở hoan hô.
\*\*Thuộc tính nhân vật :
\-\-Tính danh : Lục Dạ.
\-\-Sinh thần : 4 \- 8.
\-\-Chiều cao : 1m79.
\-\-Nick name : Lục trà xanh, Lục Matcha.
\-\-Thuộc tính : cường, ngụy thụ, bá đạo, phúc hắc, quỷ súc công.
\-\-Lý tưởng sống : tùy tâm sở dục.
\*\*Ngụy thụ : ý chỉ anh công vẻ ngoài/hành động/tính cách tỏ ra giống thụ nhưng khi “make love” lại leo lên trên làm ở thế chủ động.
\*\*Lục trà xanh : lục trà biểu, chỉ người hay giả trân, tâm cơ.
Lúc này, sắc mặt hắn đang đỏ như nhỏ máu, luống cuống tay chân muốn bỏ chạy như một đầu thỏ con.
Theo phản xạ, Kỉ Tình liền đưa tay bắt lấy cổ tay của Độc Cô Vô Song, đem hắn kéo xuống nước.
Một tiếng 'đùng' thật lớn vang lên, nước bắn lên khắp nơi. Vừa rơi vào nước, Độc Cô Vô Song liền đã lập tức bơi ra xa xa, rời xa Kỉ Tình.
Thấy hắn tránh mình như tránh rắn rết, Kỉ Tình liền lập tức đuổi theo sau.
Rất nhanh, Độc Cô Vô Song liền đã bơi đến vách đá, chỗ tận cùng của ôn tuyền. Hắn lập tức quay lưng lại, muốn chạy sang hướng khác, nhưng một cánh tay thon dài, rắn chắc đã vượt trước chống lên trên đá. Chặn đường lui của hắn.
"Tại sao lại chạy?"
Bên tai truyền tới âm thanh thanh lãnh của đối phương. Xen lẫn với hương thơm trên người y, mặt Độc Cô Vô Song liền càng thêm nóng bỏng. Đoàn lửa nóng kỳ lạ ở phần bụng dưới cũng càng thêm thiêu đốt.
Hắn chỉ có thể gục đầu, không dám nhìn Kỉ Tình, lí nhí nói :"Bẩm sư...tôn...đệ tử..."
Nhìn biểu tình như tiểu cô nương của Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình liền ác thú vị mà dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, nhướng mày trêu tức.
"Đang thẹn thùng?"
Kỉ Tình cảm thấy bản thân đã hiểu rõ được nguyên do ở đây.
Dù gì đối phương cũng chỉ là một thiếu niên đang tuổi dậy thì, hơn nữa còn sống ở cổ đại, dễ ngượng ngùng là đúng rồi.
Chỉ là, y không biết, động tác 'khinh nhờn' này của mình lại khiến đầu Độc Cô Vô Song trực tiếp bốc khói. Lập tức đẩy y ra, bán sống bán chết bỏ chạy.
Nhìn đối phương như vậy, Kỉ Tình cũng không khỏi xấu hổ sờ sờ sống mũi.
Chọc ghẹo một tiểu thiếu niên...giống như có chút quá phận...đúng không?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Độc Cô Vô Song loạng choạng chạy ra sau núi, đến tận khi sắp rời khỏi đỉnh núi, hắn mới dừng lại. Lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác kỳ quặc này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Gió lạnh phất qua, không chỉ không dập tắt được đoàn lửa nóng kia. Trái lại chỉ khiến lửa cháy lan đồng cỏ.
Mồ hôi đầy đầu, sau một lúc dằn vặt. Tựa như là bản năng, hắn mới run rẩy đưa tay chạm vào vật thể không biết vì sao lại cứng rắn kia.
Cảm giác kỳ lạ, khiến hắn không khỏi nhẹ rên một tiếng. Nhưng rất nhanh cũng đã bình ổn lại, bởi vì xúc cảm này cũng không quá mức mãnh liệt.
Cuối cùng, hắn liền theo bản năng chậm rãi di động tay.
Không biết vì sao, lúc này trong đầu hắn lại bất chợt hiện ra thân ảnh của Kỉ Tình.
Nửa người trên trần trụi, từng giọt nước tinh nghịch chảy dọc theo mái tóc và cơ thể tràn đầy mỹ cảm của y.
Ánh mắt y là như vậy lạnh nhạt, ẩn chứa tự ngạo không ai bằng...
Cảm giác bất ngờ trở nên mẫn cảm, hô hấp của Độc Cô Vô Song liền không khống chế được trở nên thô nặng. Cuối cùng mới run rẩy công đạo.
Hắn ngồi phịch xuống đất, tim vẫn còn đập loạn xạ, ngây người nhìn chất lỏng trong tay mình, không biết đang suy nghĩ điều gì.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sáng hôm sau, bốn cái đồ đệ cũng lại lần nữa tụ tập trong nhà gỗ. Bởi vì ngày hôm qua đã mua sẵn thức ăn, nên hôm nay, Kỉ Tình cũng chỉ cần đem chúng lấy ra là được. Y còn ra hiệu bọn họ ăn nhiều một chút, trong giới chỉ vẫn còn.
Cố Thừa Trạch tỉ mỉ quan sát một màn này, bắt đầu ghi ghi chép chép.
Tật xấu của sư tôn : Thứ sáu, lười.
Thấy Cố Thừa Trạch lén lén lút lút làm gì đó, Kỉ Tình liền đạm thanh hỏi :"Đang làm gì?"
Ngay tức khắc, Cố Thừa Trạch liền gật nảy người. Nhưng trên mặt lại không lộ ra nửa phần, theo trong tay áo lấy ra một miếng giấy, cung kính dâng đến trước mặt y.
"Bẩm sư tôn, đệ tử đang lấy bản vẽ cho ngài a."
Cầm tờ giấy lên, Kỉ Tình liền mở ra xem. Nhưng rất nhanh liền bị hình ảnh bên trong làm cho suýt chút bị chói mù mắt.
Bởi vì sao? Bức họa này, đơn giản là họa quá đẹp, quá tinh tế. Mặc dù chỉ là sơ đồ phát thảo một tòa trạch viện, nhưng lại đẹp hơn cả villa ở hiện đại.
Có thể nói, Cố Thừa Trạch lúc này đã triệt để khiến Kỉ Tình lau mắt mà nhìn.
Người đẹp không nói, tính cách tốt, lại còn có tài hoa như vậy, đây là muốn người khác sống thế nào a?
Nhìn thấy sự chú ý của Kỉ Tình đã bị bức họa thu hút, Cố Thừa Trạch mới lén lau mồ hôi, đem sổ nhỏ cất đi.
Hắn thật không dám tưởng tượng, nếu để y nhìn thấy những đồ vật ghi bên trong, thì hạ tràng của hắn sẽ là gì.
Sau khi ăn xong, đợi bọn họ thu dọn hết thảy. Kỉ Tình mới đem bọn họ mang đến trước sân, lấy ra một món đồ vật đặt lên bàn.
"Sư tôn, đây là gì vậy?" Lần đầu tiên nhìn thấy món đồ chơi này, Lục Dạ liền tò mò hỏi.
Với thân phận đại sư huynh, Độc Cô Duy Ngã liền lập tức thay Kỉ Tình giảng giải :"Tứ sư đệ, thứ này gọi là Căn Cốt Thạch, chuyên dùng để nghiệm xét linh căn."
"Chỉ cần đặt tay lên trên, nhắm mắt ngưng thần, thì linh căn của ngươi sẽ biểu hiện ra trên Căn Cốt Thạch."
Chăm chú nhìn quả cầu tròn tròn, trong suốt như thủy tinh này, Lục Dạ liền càng thêm hưng phấn, chớp chớp mắt :"Vậy để ta thử nghiệm trước!"
Ngay tức khắc, hắn liền đặt tay lên trên Căn Cốt Thạch, dựa theo Độc Cô Duy Ngã chỉ dẫn mà nhắm mắt lại, tĩnh tâm.
Một lát sau, dưới sự chờ mong thấp thỏm của Lục Dạ, Căn Cốt Thạch rốt cuộc cũng lóe lên ba loại màu sắc : xanh, đỏ và nâu.
Mặc dù vô số chuyện đều không hiểu, nhưng chí ít, chút thường thức căn bản này, Lục Dạ vẫn là biết đến.
Cho nên, vừa nhìn thấy căn cốt thạch lóe lên ba màu sắc, gương mặt của hắn liền xụ xuống.
Đối với tu tiên giả mà nói, linh căn là một thứ vô cùng quan trọng, có thể quyết định tương lai của một người có thể đi được bao xa.
Đơn linh căn, tục xưng là thiên linh căn, trên khắp đại lục gần như là hi hữu, vạn năm có một. Số người sở hữu tuyệt sẽ không vượt quá một bàn tay.
Mà người sở hữu song linh căn, cũng đã được xưng là tuyệt thế thiên tài. Thế nhưng, số người trong thiên hạ có được song linh căn tuy là thưa thớt, nhưng cũng không tính là quý hiếm.
Đương nhiên, có ba loại linh căn như Lục Dạ cũng đã xem như là không tồi. Thế nhưng, đó là đối với một số tam lưu môn phái tới nói.
Còn ở các đại thế lực, tam linh căn cũng chỉ có thể làm một đệ tử bình thường nhất mà thôi.
Nhìn thấy Lục Dạ ủ rũ, Kỉ Tình liền nhíu mi, suy tư :"Không sao."
"Hỏa linh căn, mộc linh căn, thổ linh căn...vừa vặn có thể làm đan dược sư."
"Ngày mai dạy ngươi."
"Đa tạ sư tôn!" Thấy Kỉ Tình cũng không thất vọng, trái lại còn động viên chính mình, Lục Dạ liền lập tức hớn hở hoan hô.
\*\*Thuộc tính nhân vật :
\-\-Tính danh : Lục Dạ.
\-\-Sinh thần : 4 \- 8.
\-\-Chiều cao : 1m79.
\-\-Nick name : Lục trà xanh, Lục Matcha.
\-\-Thuộc tính : cường, ngụy thụ, bá đạo, phúc hắc, quỷ súc công.
\-\-Lý tưởng sống : tùy tâm sở dục.
\*\*Ngụy thụ : ý chỉ anh công vẻ ngoài/hành động/tính cách tỏ ra giống thụ nhưng khi “make love” lại leo lên trên làm ở thế chủ động.
\*\*Lục trà xanh : lục trà biểu, chỉ người hay giả trân, tâm cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất