Chương 116: Quen Thuộc Quái Dị.
Trong lúc Hoa Tiểu Bạch đang suy nghĩ miên man, thì âm thanh của Thương Loan liền đã vang lên :"Kỉ Tình trở về!"
Vừa ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ rộng mở, ánh vào mắt nàng chính là một vệt lưu tinh tựa như sao băng lướt qua chân trời. Gần như cùng lúc, phi kiếm của Kỉ Tình cũng đã dừng lại ở trước cửa sổ, treo lơ lửng ở trên không trung. Nhấc lên một tầng cự lãng.
"Kỉ Tình, ngươi..." Vốn dĩ muốn phàn nàn vài câu, nhưng vừa mới há miệng, Thương Loan liền đã đem hết thảy lời muốn nói nuốt ngược trở về.
Bởi vì sao? Giờ khắc này, sắc mặt Kỉ Tình lại âm trầm như hắc vụ trong giông bão. Khí tức cũng đè nén đến đáng sợ, tựa như một quả bom, chỉ chờ người tháo kíp liền sẽ nổ tung.
Ánh mắt tối tăm đảo qua bốn người, Kỉ Tình liền từ phía sau lôi ra một thứ gì đó, không chút lưu tâm ném tới trước mặt bọn họ, tựa như quăng một bao cát.
Đợi khi thấy được hình dạng của chiếc 'bao cát' này, Thương Loan cùng Hoa Tiểu Bạch liền song song giật nảy mình. Bởi vì bộ dạng của đối phương, đơn giản là quá thảm đi.
Gương mặt bị đánh sưng thành đầu heo, ngay cả cha mẹ cũng nhận không ra không nói. Trên người cũng chỉ mặc một chiếc quần cộc, để trần nửa thân trên. Cả người đều bị trói gô thành bánh trưng, động cũng không thể động, chỉ có thể hé đôi mắt sưng húp nhìn bọn họ.
"Đây là...Độc Cô Duy Ngã?" Hoa Tiểu Bạch run rẩy khóe môi, thật lâu mới thốt lên được thành lời.
Không trả lời câu hỏi của nàng, Kỉ Tình liền đã phất ống tay áo, trầm giọng phân phó :"Đi tìm tên nghiệt đồ còn lại đi."
"Bổn tọa đã quyết định sẽ đại nghĩa diệt thân, thế thiên hành đạo, đem bọn họ trảm thảo trừ căn!"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Năm ngày sau, trên Tây Mạc khô cằn.
Giữa hoang mạc rộng lớn phủ đầy cát vàng, lại có một đám người làm chuyện không giống ai, đó chính là...đốt lửa.
Không chỉ thế, sau khi lửa cháy, một nữ tử dáng người nhỏ bé còn trực tiếp vác theo một chiếc đỉnh lô lớn gấp đôi chính mình đặt lên trên đống lửa.
Ở bên cạnh, lại có một tiểu nam hài không biết từ đâu lấy ra một chiếc túi Càn Khôn, đem nước chứa bên trong đổ đầy đỉnh lô.
Sau khi đem túi Càn Khôn cất đi, nam hài lại không ngừng tay. Tay trái cầm một cây củ cải trắng, tay phải cầm dao phay, bắt đầu chặt củ cải vào trong.
Nhìn nam hài chuẩn bị 'nguyên liệu', nữ tử liền hướng về phía bên cạnh bẩm báo :"Chân Quân, đồ đã chuẩn bị xong."
Người mà nàng hướng tới, chính là một nam tử vận hồng y. Dung mạo xuất trần, thanh thoát, tựa như tiên nhân trên cửu trùng thiên.
Lúc này, y đang nằm trên ghế tựa, khép hờ mắt, gật gật đầu tỏ vẻ chính mình đã biết.
"Chân Quân, vậy kế tiếp nên nấu kẻ nào trước đây?" Thấy nam tử không có ý kiến, nữ tử liền cười đến càng thêm vui sướng. Mắt hạnh khẽ đảo qua bốn người đang bị trói gô ở phía bên kia.
Đây là bốn nam tử toàn thân chật vật bất kham. Một kẻ bán thoát y, bị đánh thành bao cát. Một kẻ mặc y phục có cổ áo kéo cao, che kín nửa mặt. Một kẻ thì không ngừng giãy giụa, muốn nói gì đó.
Trong số đó, dị hợm nhất chỉ có thể là nam tử mặc y phục màu xám tro. Tuấn nhan như họa, đẹp đến nghẹt thở. Nhưng cố tình lại bị cạo thành trọc đầu.
Người không biết nhìn qua, khẳng định sẽ cho rằng đây là tiểu tăng của phật viện nào đó đi ra.
Lúc này, ngoài mặt bất vi sở động. Nhưng trên thực chất, trong lòng Kỉ Tình đã sớm nhấc lên sóng to gió lớn. Nên chỉ có thể vờ nhắm mắt dưỡng thần để che giấu cảm xúc cuộn trào của chính mình.
Nhất là khi theo thời gian trôi qua, cảm giác quái dị này của y cũng ngày càng tăng dần.
Bởi vì tràng cảnh này tại sao lại quen thuộc đến quái dị vậy a? Chẳng phải chính là mô típ bốn thầy trò đường tăng bị yêu quái bắt đi, sắp sửa bị nấu ăn hay sao?
Vừa vặn ở đây còn có một tên đầu trọc.
Mà Thương Loan cùng Hoa Tiểu Bạch, cũng vừa hay chính là yêu quái biến thành.
Khi nghe thấy câu hỏi của Hoa Tiểu Bạch, Kỉ Tình vốn đang hồi ức 'Tây Du Ký' mình xem ở kiếp trước. Nên liền thuận miệng đáp :"Kẻ nào không có tóc liền nấu kẻ đó trước. Nói không chừng ăn vào sẽ có thể trường sinh bất tử, đắc đạo thành Phật."
Cố \- không có tóc \- Trạch :!!!!!!!!!
Đem mảnh củ cải cuối cùng ném vào trong nồi. Nghe Kỉ Tình nói, Thương Loan liền cười hì hì một tiếng, một mặt tà ác xoa xoa tay. Thậm chí còn cố ý làm bọn họ ác tâm mà liếm liếm môi một cái.
"Ý kiến này của ngươi rất không tồi. Tiểu tử này thoạt nhìn liền là một tên tiểu bạch kiểm, da trắng thịt mềm, hơn nữa còn xinh đẹp. Ăn vào khẳng định sẽ rất ngon."
Cố Thừa Trạch : Là ai nói với ngươi xinh đẹp \= ăn ngon vậy a! Thịt của ta ăn không ngon đâu, thật.
Mắt thấy Thương Loan sắp đưa tay chạm tới Cố Thừa Trạch. Thì đúng lúc này, một tia sáng liền lóe lên, khiến Thương Loan không khỏi nhíu mày thu lại ma trảo.
Bởi vì lúc này, truyền âm phù đeo bên hông của nó do Ôn Chấn đưa cho lại bất chợt bay lên không trung. Theo sau đó, ảo ảnh thu nhỏ của Ôn Chấn cũng hiện ra trong mắt bọn họ.
"Thương tiền bối, ngài mau nói với sư thúc tổ, thỉnh ngài ấy nhanh chóng đến Thiên Kiếm Sơn một chuyến để cùng các đại thế lực bàn bạc kế sách đi. Bởi vì Ma Quân Thái Ly đã bắt đầu gây ra động tĩnh rồi!"
Lời nói của Ôn Chấn vừa dứt, truyền âm phù đã lập tức bốc cháy, hóa thành tro tàn lả tả tung bay.
Mặc dù Ôn Chấn là hướng Thương Loan nói chuyện. Nhưng âm thanh lại đủ truyền vào tai tất cả những người ở đây.
Bốn người Độc Cô Duy Ngã không nói, đều là một mặt mộng bức, chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà thần sắc trên mặt ba người Kỉ Tình đều không khỏi đọng lại, ngay cả tâm tư đùa giỡn cũng không còn nữa.
"Bổn tọa hiện tại liền cởi trói cho các ngươi. Nhưng các ngươi tốt nhất đừng đùa nghịch hoa dạng gì. Bởi vì mức độ trọng đại của việc này, đã vượt xa ngoài trí tưởng tượng của các ngươi."
"Thậm chí...ngay cả tính mạng đều có thể góp vào đây."
\*\*Năm anh em siêu nhân...phi, phi, năm sư đồ chuẩn bị cùng nhau đi đánh boss. Gao ồ!
Vừa ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ rộng mở, ánh vào mắt nàng chính là một vệt lưu tinh tựa như sao băng lướt qua chân trời. Gần như cùng lúc, phi kiếm của Kỉ Tình cũng đã dừng lại ở trước cửa sổ, treo lơ lửng ở trên không trung. Nhấc lên một tầng cự lãng.
"Kỉ Tình, ngươi..." Vốn dĩ muốn phàn nàn vài câu, nhưng vừa mới há miệng, Thương Loan liền đã đem hết thảy lời muốn nói nuốt ngược trở về.
Bởi vì sao? Giờ khắc này, sắc mặt Kỉ Tình lại âm trầm như hắc vụ trong giông bão. Khí tức cũng đè nén đến đáng sợ, tựa như một quả bom, chỉ chờ người tháo kíp liền sẽ nổ tung.
Ánh mắt tối tăm đảo qua bốn người, Kỉ Tình liền từ phía sau lôi ra một thứ gì đó, không chút lưu tâm ném tới trước mặt bọn họ, tựa như quăng một bao cát.
Đợi khi thấy được hình dạng của chiếc 'bao cát' này, Thương Loan cùng Hoa Tiểu Bạch liền song song giật nảy mình. Bởi vì bộ dạng của đối phương, đơn giản là quá thảm đi.
Gương mặt bị đánh sưng thành đầu heo, ngay cả cha mẹ cũng nhận không ra không nói. Trên người cũng chỉ mặc một chiếc quần cộc, để trần nửa thân trên. Cả người đều bị trói gô thành bánh trưng, động cũng không thể động, chỉ có thể hé đôi mắt sưng húp nhìn bọn họ.
"Đây là...Độc Cô Duy Ngã?" Hoa Tiểu Bạch run rẩy khóe môi, thật lâu mới thốt lên được thành lời.
Không trả lời câu hỏi của nàng, Kỉ Tình liền đã phất ống tay áo, trầm giọng phân phó :"Đi tìm tên nghiệt đồ còn lại đi."
"Bổn tọa đã quyết định sẽ đại nghĩa diệt thân, thế thiên hành đạo, đem bọn họ trảm thảo trừ căn!"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Năm ngày sau, trên Tây Mạc khô cằn.
Giữa hoang mạc rộng lớn phủ đầy cát vàng, lại có một đám người làm chuyện không giống ai, đó chính là...đốt lửa.
Không chỉ thế, sau khi lửa cháy, một nữ tử dáng người nhỏ bé còn trực tiếp vác theo một chiếc đỉnh lô lớn gấp đôi chính mình đặt lên trên đống lửa.
Ở bên cạnh, lại có một tiểu nam hài không biết từ đâu lấy ra một chiếc túi Càn Khôn, đem nước chứa bên trong đổ đầy đỉnh lô.
Sau khi đem túi Càn Khôn cất đi, nam hài lại không ngừng tay. Tay trái cầm một cây củ cải trắng, tay phải cầm dao phay, bắt đầu chặt củ cải vào trong.
Nhìn nam hài chuẩn bị 'nguyên liệu', nữ tử liền hướng về phía bên cạnh bẩm báo :"Chân Quân, đồ đã chuẩn bị xong."
Người mà nàng hướng tới, chính là một nam tử vận hồng y. Dung mạo xuất trần, thanh thoát, tựa như tiên nhân trên cửu trùng thiên.
Lúc này, y đang nằm trên ghế tựa, khép hờ mắt, gật gật đầu tỏ vẻ chính mình đã biết.
"Chân Quân, vậy kế tiếp nên nấu kẻ nào trước đây?" Thấy nam tử không có ý kiến, nữ tử liền cười đến càng thêm vui sướng. Mắt hạnh khẽ đảo qua bốn người đang bị trói gô ở phía bên kia.
Đây là bốn nam tử toàn thân chật vật bất kham. Một kẻ bán thoát y, bị đánh thành bao cát. Một kẻ mặc y phục có cổ áo kéo cao, che kín nửa mặt. Một kẻ thì không ngừng giãy giụa, muốn nói gì đó.
Trong số đó, dị hợm nhất chỉ có thể là nam tử mặc y phục màu xám tro. Tuấn nhan như họa, đẹp đến nghẹt thở. Nhưng cố tình lại bị cạo thành trọc đầu.
Người không biết nhìn qua, khẳng định sẽ cho rằng đây là tiểu tăng của phật viện nào đó đi ra.
Lúc này, ngoài mặt bất vi sở động. Nhưng trên thực chất, trong lòng Kỉ Tình đã sớm nhấc lên sóng to gió lớn. Nên chỉ có thể vờ nhắm mắt dưỡng thần để che giấu cảm xúc cuộn trào của chính mình.
Nhất là khi theo thời gian trôi qua, cảm giác quái dị này của y cũng ngày càng tăng dần.
Bởi vì tràng cảnh này tại sao lại quen thuộc đến quái dị vậy a? Chẳng phải chính là mô típ bốn thầy trò đường tăng bị yêu quái bắt đi, sắp sửa bị nấu ăn hay sao?
Vừa vặn ở đây còn có một tên đầu trọc.
Mà Thương Loan cùng Hoa Tiểu Bạch, cũng vừa hay chính là yêu quái biến thành.
Khi nghe thấy câu hỏi của Hoa Tiểu Bạch, Kỉ Tình vốn đang hồi ức 'Tây Du Ký' mình xem ở kiếp trước. Nên liền thuận miệng đáp :"Kẻ nào không có tóc liền nấu kẻ đó trước. Nói không chừng ăn vào sẽ có thể trường sinh bất tử, đắc đạo thành Phật."
Cố \- không có tóc \- Trạch :!!!!!!!!!
Đem mảnh củ cải cuối cùng ném vào trong nồi. Nghe Kỉ Tình nói, Thương Loan liền cười hì hì một tiếng, một mặt tà ác xoa xoa tay. Thậm chí còn cố ý làm bọn họ ác tâm mà liếm liếm môi một cái.
"Ý kiến này của ngươi rất không tồi. Tiểu tử này thoạt nhìn liền là một tên tiểu bạch kiểm, da trắng thịt mềm, hơn nữa còn xinh đẹp. Ăn vào khẳng định sẽ rất ngon."
Cố Thừa Trạch : Là ai nói với ngươi xinh đẹp \= ăn ngon vậy a! Thịt của ta ăn không ngon đâu, thật.
Mắt thấy Thương Loan sắp đưa tay chạm tới Cố Thừa Trạch. Thì đúng lúc này, một tia sáng liền lóe lên, khiến Thương Loan không khỏi nhíu mày thu lại ma trảo.
Bởi vì lúc này, truyền âm phù đeo bên hông của nó do Ôn Chấn đưa cho lại bất chợt bay lên không trung. Theo sau đó, ảo ảnh thu nhỏ của Ôn Chấn cũng hiện ra trong mắt bọn họ.
"Thương tiền bối, ngài mau nói với sư thúc tổ, thỉnh ngài ấy nhanh chóng đến Thiên Kiếm Sơn một chuyến để cùng các đại thế lực bàn bạc kế sách đi. Bởi vì Ma Quân Thái Ly đã bắt đầu gây ra động tĩnh rồi!"
Lời nói của Ôn Chấn vừa dứt, truyền âm phù đã lập tức bốc cháy, hóa thành tro tàn lả tả tung bay.
Mặc dù Ôn Chấn là hướng Thương Loan nói chuyện. Nhưng âm thanh lại đủ truyền vào tai tất cả những người ở đây.
Bốn người Độc Cô Duy Ngã không nói, đều là một mặt mộng bức, chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà thần sắc trên mặt ba người Kỉ Tình đều không khỏi đọng lại, ngay cả tâm tư đùa giỡn cũng không còn nữa.
"Bổn tọa hiện tại liền cởi trói cho các ngươi. Nhưng các ngươi tốt nhất đừng đùa nghịch hoa dạng gì. Bởi vì mức độ trọng đại của việc này, đã vượt xa ngoài trí tưởng tượng của các ngươi."
"Thậm chí...ngay cả tính mạng đều có thể góp vào đây."
\*\*Năm anh em siêu nhân...phi, phi, năm sư đồ chuẩn bị cùng nhau đi đánh boss. Gao ồ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất