Ma Sư Xuống Núi

Chương 120: Sói Hoang Trên Thảo Nguyên.

Trước Sau
\*\*Chương này ta sẽ đổi góc độ miêu tả lại, đứng trên góc độ của Thái Ly. Mọi người có thể xem nó như là một chương ngoại truyện.

Kể từ đây, Âm Ảnh liền bắt đầu bước trên chiếc cầu độc mộc không thể quay đầu.

Bởi vì là cái bóng của một đứa trẻ. Cho nên, mỗi lần chết đi, muốn hồi sinh trở lại, Âm Ảnh cũng chỉ có thể đi tìm thân thể của trẻ con để đoạt xá. Sau đó mới từ từ trưởng thành.

Chỉ có khi thống khổ, sợ hãi nhất, những hài tử đó mới có thể nhìn thấy Âm Ảnh. Hắn tựa như thiên sứ cứu vớt bọn họ, cũng tựa như ma quỷ, ngày ngày dùng ma âm dụ dỗ bọn họ sa đoạ.

Bởi vì chỉ khi được bọn họ cho phép, hắn mới có thể cướp đoạt thân xác của bọn họ được.

Hắn cứ như vậy, phục sinh rồi chết, chết rồi lại phục sinh. Cho đến một lần, hắn luyện thành một môn cấm thuật, bị Thiên giới khóa lại trên tháp luyện hồn, quá trình này mới bắt đầu biến chậm lại.

Bị khóa trên đài cao, mỗi ngày, trước mặt hắn là chúng tiên đạp thất thải tường vân hay cưỡi rồng cưỡi hạc bay qua. Có khinh thường, hiếu kỳ hay đồng cảm nhìn hắn. Cũng có kẻ, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho.

Biết hắn có bất tử chi thể, nên những kẻ này ngoại trừ không để hắn tự sát ra, thì mỗi ngày đều cho người đem thiết hoàn, đồng trấp đến cho hắn ăn, uống. Hòng mài nhẵn nhuệ khí của hắn.

\( thiết hoàn : viên bi thiết.

‎Đồng trấp : nước lã ngâm đồng vào trong, để đến khi nước rỉ sét, gọi là đồng trấp.\)

Mỗi ngày đều bị Cửu Tiêu Lôi Đình đánh vào trên hồn thể. Từng chút một cảm nhận hồn phách cùng thể xác của mình tan rã. Đổi lại là người bình thường, đã sớm đau đớn đến chết, hoặc chí ít cũng sẽ nổi điên.

Nhưng bởi vì đã quá quen thuộc với loại trải nghiệm này, Âm Ảnh gần như đã chết lặng. Bởi vì mỗi một kiếp của hắn, đều là chết đi trong đau khổ thế này.

Tam giới rộng lớn, không người bầu bạn.



Thần hồn vỡ nát, thân thể hóa thành một vũng thi thủy hôi thối. Nhưng Âm Ảnh vẫn như cũ không chết được, tiếp tục phục sinh.

Chỉ là lần này, ở trên đường đi tìm kiếm chủ thể mới. Hắn đã tình cờ gặp được một thiếu niên trẻ. Đối phương họ Kỉ, tên Tình.

Âm Ảnh có một kỹ năng mà người khác không biết được, đó chính là nhìn thấy được vận khí trên đầu của mỗi người. Thiếu niên tên gọi Kỉ Tình này, cũng chính là người có khí vận nghịch thiên nhất mà hắn từng gặp qua.

Lúc đó, y đang cưỡi ngựa, cùng vị hôn thê của mình đi săn. Tuấn nam mỹ nữ, khiến người ta không khỏi ghé mắt. Gần như là từ ánh nhìn đầu tiên, Âm Ảnh liền đã thật sâu bị y hấp dẫn.

Y tựa như một con sói rong ruổi trên thảo nguyên, tràn đầy dã tính cùng nhiệt huyết, tựa như không biết khuất phục, không bao giờ chùn bước trước khó khăn.

Nhất là nụ cười của y, lóa mắt rực rỡ như ánh rạng đông, tựa như đốm lửa trên băng vực rộng lớn.

Âm Ảnh không biết yêu, cũng không biết thứ gì là động tâm. Hắn chỉ biết, hắn muốn y, càng muốn khí vận chói lóa như hạo nhật của y.

Cho nên, hắn liền lén lút theo sau y. Hiển nhiên là cũng không bị y phát hiện ra.

Hắn chứng kiến y cùng vị hôn thê ân ái, lại nhìn y từng bước một tiến về phía trước, uy phong lẫm liệt.

Thế nhưng, như vậy đối với hắn mà nói là còn chưa đủ. Hắn không muốn để y có được hạnh phúc, có thể cảm nhận được ấm áp của thế gian này. Y phải giống hắn, bị phong trần vấy bẩn, bị thiên địa vùi dập!

Bản thân tu luyện Chủng Ma Đại Pháp, có thể điều khiển được thất tình lục dục của con người. Nên Âm Ảnh đã không chút do dự điều khiển tình cảm của Thái tử hoàng triều, để gã xem trọng vị hôn thê của Kỉ Tình.

Không ngoài dự liệu, nữ nhân ham mê giàu sang đó đã lập tức từ bỏ Kỉ Tình ngay trong ngày đại hôn, chạy đến bên gian phu kia.

Cũng không dừng lại ở đó, Âm Ảnh cũng bắt đầu phóng đại sự ghen ghét cùng thù hận đối với Kỉ Tình của sư phụ y, cùng với tên Thái tử kia.



Việc này, khiến Kỉ Tình từ một người hào sảng, sáng lạn, chậm rãi trở nên trầm lặng. Y bị cả thế giới quay lưng, bị đối xử tệ bạc, bị mọi người ruồng bỏ, châm chọc, chửi mắng.

Âm Ảnh biết, thời cơ mình chờ đợi rốt cuộc cũng đã tới. Hắn xuất hiện trong lúc y cô độc nhất, đau khổ nhất.

Khi đó, hắn đã đưa ra một đề nghị : Hắn sẽ giúp y lấy lại những thứ đã mất của mình, với một điều kiện, để hắn giấu trong cái bóng của y.

Bởi vì hắn biết rõ, vận mệnh bất tử của chính mình sẽ bị thiên địa đố kị. Chỉ có khí vận to lớn của y, là có thể che chở được cho hắn.

Không ngoài dự liệu, y đồng ý.

Từ đó về sau, hắn liền sinh sống trong cái bóng của y. Cùng y ăn ngủ, ngao du khắp mọi nơi. Cũng bắt đầu dạy y công pháp của Tiên giới mà trước kia bản thân đã từng đọc qua.

Không thể không thừa nhận, Kỉ Tình chính là người có ngộ tính cùng tư chất tốt nhất mà ngàn vạn năm qua Âm Ảnh từng gặp.

Y đã từng nói với hắn :"Ảnh, có lẽ ngươi không tin, nhưng ngươi chính là bằng hữu đầu tiên của ta trên thế gian này."

Kỳ thực, Âm Ảnh cũng rất muốn nói với y. Y cũng vậy, cũng là người trong suốt ngàn năm qua xem hắn là 'bằng hữu', thật tình đối đãi hắn như một con người, cho hắn cảm nhận được chân chính nhân tâm ấm áp.

Hắn tận mắt chứng kiến hỉ nộ ái ố của thiếu niên này. Nhìn y từ một thiếu niên nhiệt huyết, biến thành một nam nhân hô phong hoán vũ, lệnh nhân khiếp sợ.

Khoảng thời gian này, có thể nói chính là khoảng thời gian yên bình nhất của Âm Ảnh.

Nhưng dần dần, hắn lại bắt đầu nảy sinh không cam lòng.

Không cam lòng chỉ có thể vĩnh viễn đứng ở phía sau lưng y, vĩnh viễn chỉ có thể làm cái bóng của y. Gần trong gang tấc, nhưng lại vĩnh viễn không thể chạm tới đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau