Ma Sư Xuống Núi

Chương 127: Ảo Cảnh.

Trước Sau
Quái vật này có hình dạng giống với người bình thường, chỉ có điều là cao khoảng 2m, toàn thân đen kịt, mọc đầy lông như tinh tinh. Hơn nữa nửa thân trên còn mọc ra tám cánh tay, như lời Lục Dạ nói, xác thật là trông vô cùng dị hợm.

Không biết cái tên Lục Dạ này đã làm chuyện gì khiến Bát Tí Quái Vật ghi hận đến vậy. Ánh mắt vẩn đục chỉ vừa mới rơi vào trên người hắn, nó đã tựa như phát điên, nhanh chóng gào thét chạy về phía này.

So với Bát Tí Quái Vật, Kỉ Tình lại càng quan tâm những dị biến phát sinh trên người đám tượng đá kia. Bởi vì sau khi âm thanh của Bát Tí Quái Vật truyền tới, những bức tượng vốn yên tĩnh như chết này lại bắt đầu có phản ứng, tựa hồ là muốn sống lại.

Không được, phải nhanh chóng giết chết thứ đồ chơi này!

Không muốn gây thêm phiền phức không đáng có, Kỉ Tình liền lập tức điểm ra một chỉ, thẳng về hướng mi tâm của Bát Tí Quái Vật.

Không gian như bị đè ép tới cực điểm, một chỉ này của Kỉ Tình, không chỉ ẩn chứa đạo vận mà y lĩnh ngộ bấy lâu, mà còn bao hàm vô biên vô tận linh khí.

Khi chỉ kình rơi vào trên mi tâm của Bát Tí Quái Vật, không ngoài dự liệu, đầu của thứ này liền đã giống như một trái dưa hấu, trực tiếp bị dồn nén đến nổ tung. Thân thể không đầu vẫn còn theo quán tính chạy về trước vài bước, sau đó mới xiu xiu vẹo vẹo ngã xuống bên cạnh vũng máu.

Tiếng kêu ồn ào của Bát Tí Quái Vật chấm dứt, những bức tượng đang rung động mãnh liệt kia rốt cuộc cũng có xu thế bình ổn lại, làm Kỉ Tình mơ hồ nhận ra một chút thuộc tính của nó.

Ví dụ, đặc biệt mẫn cảm với âm thanh.

"Lát nữa rời khỏi, thả nhẹ động tĩnh một chút." Kỉ Tình nghiêng đầu, thấp giọng dặn dò Lục Dạ. Vô tình, ánh mắt y lại rơi vào trong một bóng râm phía sau sương mù.

Giữa một dãy tượng đá cứng ngắc, bất động thế này, một bóng đen lướt nhanh giữa đám 'người', hiển nhiên liền trở nên chói mắt đến vậy.



Phát hiện hắc ảnh đó giống như muốn bỏ chạy, Kỉ Tình liền lập tức bắt lấy cổ tay của Lục Dạ, nhanh như chớp truy đuổi không bỏ.

Kỉ Tình nhanh, hắc ảnh ở phía trước lại càng không chậm, thậm chí tốc độ còn muốn nhanh hơn y một chút. Rốt cuộc, ban đầu từ Kỉ Tình lôi kéo Lục Dạ đuổi theo, về sau liền chậm rãi đổi thành Lục Dạ dắt y truy sát nó.

Rốt cuộc, khi sắp chạy tới một gian đại trạch, không hề báo trước, hắc ảnh đã đột ngột đẩy đại môn ra, lập tức rẽ vào trong, động tác nhanh chóng tựa như đã lên kế hoạch từ trước.

Theo thường thức, Lục Dạ liền kéo theo Kỉ Tình cùng một chỗ chạy vào trong trạch viện. Thế nhưng, cũng trong chớp mắt cả hai bước qua ngạch cửa này, thì trước mặt bọn họ liền lóe lên một luồng sáng trắng. Đợi khi phản ứng lại, Kỉ Tình liền thầm kêu không ổn.

Đừng nói là lại xui xẻo đến vậy a!

Kỉ Tình vẫn còn ôm tâm lý may mắn, nhưng hiện thực lại tàn khốc hơn y tưởng tượng rất nhiều. Khi tầm mắt bình thường trở lại, trước mặt bọn họ cũng đã không còn là trạch viện cùng sương mù dày đặc nữa. Tương phản, lại là một gian đại sảnh treo đầy hồng lăng.

Kỉ Tình :..................

"Sư tôn, chúng ta..."

Bên tai truyền tới âm thanh hoảng hốt của Lục Dạ, Kỉ Tình liền thấp giọng cắt ngang lời hắn :"Bình tĩnh, nơi này là ảo cảnh."

Có điều, đợi khi quay sang, nhìn thấy phục trang của Lục Dạ lúc này, Kỉ Tình lại không khỏi sững sờ.

Một bộ hỷ phục đỏ tươi với ống tay áo bó sát, đỉnh đầu là một chiếc kim quan đính hồng bảo thạch. Cách ăn mặc này, căn bản là cùng tân lang không có gì khác biệt!



Có lẽ là phát hiện ánh mắt của Kỉ Tình, Lục Dạ vốn đang quan sát xung quanh cũng lập tức quay đầu nhìn lại. Ngay sau đó, thiên ngôn vạn ngữ của hắn cũng đều bị nuốt hết trở về. Thậm chí, Kỉ Tình còn từ trong mắt hắn nhìn thấy một tia kinh diễm vừa lướt qua.

Cảm thấy có chút bất an, Kỉ Tình liền dùng dư quang ở trong phòng tìm kiếm. Rất nhanh liền nhìn thấy một chiếc gương đồng dựng ở cạnh vách tường. Gần như ngay tức thì, y liền chạy đến đó soi gương.

Đến khi song đồng cùng nhân ảnh phản chiếu trong gương đối diện với nhau, Kỉ Tình liền không khỏi sửng sốt, ngây ra như phỗng.

Bởi trong gương đồng, là hình ảnh của một mỹ nhân vận hỷ phục thêu hình long phượng trình tường. Đai lưng siết chặt, đem vòng eo tinh tế của đối phương đều hoàn toàn triển lộ ra. Ống tay áo cùng làn váy dài bởi vì di chuyển mà khẽ lay động qua lại, mang theo cảm giác phiêu dật, xuất trần.

Lúc này, đối phương đang trợn tròn phượng nhãn, phảng phất như gặp phải chuyện gì rất đáng sợ. Mi mắt được viền một lớp phấn hồng, ửng đỏ, mang theo một cỗ mềm mại, mị hoặc.

Quan trọng nhất là, thứ cố định hắc phát của y, cũng không phải là kim quan như Lục Dạ. Trái lại, lại là một bộ mão phượng dành cho nữ tử!

Gần như là theo phản xạ, Kỉ Tình liền hung ác trừng mắt nhìn Lục Dạ, có phần thẹn quá hóa giận quát lớn :"Không được nhìn!"

"Sư tôn..." Lục Dạ cúi đầu, cũng không dám nhìn chằm chằm vào Kỉ Tình như vậy nữa, tựa hồ là đã sợ hãi cơn thịnh nộ của y. Nhưng thực chất, trong lòng đã sớm hưng phấn bay đến chín tầng mây.

Sư tôn mặc hỷ phục thật sự là quá đẹp a! Sư tôn trừng hắn như vậy là đang nũng nịu sao, chết tiệt!

Đáy lòng nghẹn khuất, nhưng biết rõ trút giận lên người hắn cũng không có ích lợi gì, Kỉ Tình chỉ có thể một bên suy nghĩ đối sách thoát khỏi mộng cảnh hoang đường này, một bên lại loay hoay muốn đem mão phượng tháo xuống.

\*\*Sư Tỷ mặc hỷ phục 3 lần, sư tôn mặc hỷ phục 3 lần, A Ngân mặc hỷ phục 3 lần. Chỉ có một mình Tuyết nhi nhà ta là cả đời đều chưa từng được mặc hỷ phục, khóc thét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau