Chương 128: Bái Đường.
Chỉ là, vẫn chưa để y kịp tháo mão phượng xuống, thì cửa phòng đã bất chợt bị người đẩy ra. Tiếng 'kẽo kẹt' vô cùng chân thật, nếu đổi thành người khác, e là ngay cả việc bản thân bị kéo vào mộng cảnh cũng đều sẽ không hề hay biết.
Kỉ Tình nhíu mày, lập tức đi trở về bên cạnh Lục Dạ, cùng hắn nhìn ra cửa. Lúc này, hai bóng người cũng nối tiếp nhau đi vào phòng.
Đây là hai nữ nhân một già một trẻ, ăn mặc y phục sặc sỡ diêm dúa thêu đầy chữ hỷ và cát. Trong tay còn bưng theo một cái khay gỗ đựng kéo, một tấm vải lụa đỏ, cùng một ít đậu đỏ, táo, hạt lạc,...
Nữ nhân đi đầu nhìn xem chí ít cũng đã hơn ba mươi, gương mặt tròn trịa, tươi cười hớn hở. Nhưng lại không cho người ta cảm giác hiền hậu, trái lại, nụ cười này lại chỉ giống như là được dùng bút vẽ lên, đơn thuần là một cái biểu lộ, không ẩn chứa chút nhân tính nào.
"Mời tân nương che khăn voan, cùng tân lang cử hành lễ thành hôn." Nữ nhân trung niên...tạm gọi là bà mối, lúc này đã phất khăn lụa trong tay, dẫn đạo.
Ở phía sau bà, nữ tử trẻ tuổi kia cũng bưng lấy khay gỗ đi tới, gục đầu không nói một lời, tựa như một con rối gỗ, bị người điều khiển một cách cứng ngắc.
"Sư tôn, kế tiếp nên làm thế nào? Chúng ta nên thuận theo sao?"
Bên tai vang lên thanh âm của Lục Dạ, Kỉ Tình liền liếc xéo hắn, trầm giọng phủ định :"Đương nhiên là không thể, muốn bổn tọa giống nữ nhân che khăn voan cùng nam nhân bái đường, đó căn bản là si tâm vọng tưởng!"
Kỉ Tình là người tự ngạo, căn bản là sẽ không chấp nhận để loại chuyện hoang đường này xảy ra trên người mình.
"Thế nhưng sư tôn, trước khi vào thành, ngài không phải đã nói : trong mộng cảnh, dù gặp phải thứ gì đi nữa thì cũng tuyệt không thể nóng giận, đối mộng cảnh xuất thủ, phải thuận theo, tìm cách phá cục hay sao?"
Liếc nhìn thần sắc súc vật vô hại mà Lục Dạ cố tạo dựng nên, gương mặt Kỉ Tình liền căng chặt lại. Làm sao có thể không nhìn thấu được tiểu tâm tư của tên nghiệt đồ dĩ hạ phạm thượng này chứ?
Có điều, thời khắc này, y xác thực là đang ở vào thế bị động. Trực tiếp đánh thẳng ra là không thể nào, bởi vì những thứ trong mộng cảnh, bao gồm hai kẻ trước mặt này, đều là thần trí của hai người bọn họ tạo ra. Nếu đánh vỡ nó, thì có khác gì tự mình hại mình đâu?
Nhưng nếu để y đóng giả thành tân nương tử của Lục Dạ, đó lại càng là chuyện không thể nào.
Tầm mắt rơi vào trên khăn voan, đầu óc Kỉ Tình lại chợt lóe lên một tia tinh quang. Nhưng ánh mắt này của y, lại khiến Lục Dạ cảm thấy rất không an tâm.
Quả nhiên, gần như để chứng thực cho phỏng đoán của hắn. Kỉ Tình đã chủ động hạ thấp tông giọng, hỏi dò :"Lục Dạ, ngươi không phải nói bản thân đã biết lỗi, nguyện vì vi sư làm trâu làm ngựa sao?"
"Vâng, đệ tử xác thực đã từng nói như vậy." Dù không hiểu vì sao y lại đột ngột nhắc tới chuyện này, nhưng Lục Dạ cũng không hề chối bỏ những lời mình đã nói cách đây không lâu.
Tựa hồ là chờ đợi câu này của hắn, trong mắt Kỉ Tình lại chợt lướt qua một tia cười trộm, tựa như con mèo nhỏ lén lút trộm được cá. Bộ dạng đáng yêu, nghịch ngợm hiếm thấy, làm Lục Dạ không khỏi ngây dại.
Đến tận khi trên đầu đã nhiều thêm một tấm khăn đỏ, đem tầm mắt che khuất. Lục Dạ mới hoàn hồn lại, bị giọng nói của Kỉ Tình đánh thức.
"Nếu đã vậy, vậy thì ngươi phải hi sinh vì vi sư, ủy khuất làm tân nương một lần rồi."
Đúng vậy, bởi vì bản thân không thích làm tân nương, nên Kỉ Tình cho rằng Lục Dạ cũng sẽ có cảm giác chán ghét giống như y.
Nhưng y nào biết đối với Lục Dạ mà nói, thì việc trở thành tân nương hay tân lang, kỳ thực cũng không có gì khác nhau.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy thần thái trên mặt y, nhưng Lục Dạ vẫn như cũ đoán được, y lúc này nhất định là đang dùng ánh mắt đắc ý, xen lẫn đôi chút chột dạ nhìn hắn.
Chỉ mới nghĩ tới đây, trên mặt Lục Dạ liền đã vô tri vô giác hiện lên nụ cười sủng nịch. Hiếm khi không tính toán gì nhiều :"Được làm tân nương của sư tôn, đó là vinh hạnh của đệ tử."
"Tân nương đã che khăn voan, bắt đầu bái đường!" Bà mối giống như cũng không có suy nghĩ độc lập, mà chỉ làm theo 'lập trình' được cài sẵn. Cho nên, bà ta cũng không cảm thấy Lục Dạ phủ khăn voan là có gì sai. Lập tức liền cất cao giọng hô.
Không có quan khách cười nói chúc tụng, không có rượu mừng, kèn trống, pháo hoa inh ỏi. Đây có lẽ chính là hôn lễ cô quạnh nhất mà Kỉ Tình từng trải qua.
Thậm chí, ngay cả cao đường, bái thiên địa cũng không cần làm. Bà mối đã giản lược hết thảy, âm thanh the thé hô hoán :"Nhất bái!"
Kỉ Tình dắt lấy tay Lục Dạ, hơi khom lưng, hướng về phía bức tường trước mặt. Không biết có phải là ảo giác của y hay không, lúc này, bàn tay to lớn đang nắm chặt tay y giống như lại khẽ dùng sức một chút. Theo bản năng, Kỉ Tình liền dùng ngón cái vuốt nhẹ lòng bàn tay của hắn, an ủi.
"Nhị bái!"
Cả hai lại xoay người, hướng về phía cửa phòng bái lạy.
"Tam bái!"
Mặt đối mặt, nhìn bóng người cao lớn mặc hỷ phục, chùm khăn voan, dù không nhìn thấy mặt mũi nhưng vẫn biết là một nam nhân trước mặt mình. Tâm của Kỉ Tình lại đột ngột co rút.
Thần sắc trên gương mặt cứng nhắc, cũng bắt đầu xuất hiện hốt hoảng. Hơi thở cũng hơi ngừng lại, thậm chí, khi Lục Dạ đã khom lưng, y vẫn còn đứng ngây ra như khúc gỗ.
Bởi vì trong giây phút giao bái này, y lại không khống chế được nhớ về lần đầu tiên mặc hỷ phục của mình!
\*\*Mọi người hãy tha thứ cho trí tưởng tượng phong phú của ta. Ngoài dự án tiên hiệp lần trước đã nói qua. Thì sau khoảng thời gian u mê ABO, ta lại bắt đầu nghĩ ra được một dự án ABO, hiện đại.
\*\*Không biết mọi người có ai đọc thể loại ABO không nhỉ? Nếu có thì sau này có thời gian ta sẽ triển, tại cốt truyện của dự án này khá là thú vị, không triển khai thì có hơi phí.
Kỉ Tình nhíu mày, lập tức đi trở về bên cạnh Lục Dạ, cùng hắn nhìn ra cửa. Lúc này, hai bóng người cũng nối tiếp nhau đi vào phòng.
Đây là hai nữ nhân một già một trẻ, ăn mặc y phục sặc sỡ diêm dúa thêu đầy chữ hỷ và cát. Trong tay còn bưng theo một cái khay gỗ đựng kéo, một tấm vải lụa đỏ, cùng một ít đậu đỏ, táo, hạt lạc,...
Nữ nhân đi đầu nhìn xem chí ít cũng đã hơn ba mươi, gương mặt tròn trịa, tươi cười hớn hở. Nhưng lại không cho người ta cảm giác hiền hậu, trái lại, nụ cười này lại chỉ giống như là được dùng bút vẽ lên, đơn thuần là một cái biểu lộ, không ẩn chứa chút nhân tính nào.
"Mời tân nương che khăn voan, cùng tân lang cử hành lễ thành hôn." Nữ nhân trung niên...tạm gọi là bà mối, lúc này đã phất khăn lụa trong tay, dẫn đạo.
Ở phía sau bà, nữ tử trẻ tuổi kia cũng bưng lấy khay gỗ đi tới, gục đầu không nói một lời, tựa như một con rối gỗ, bị người điều khiển một cách cứng ngắc.
"Sư tôn, kế tiếp nên làm thế nào? Chúng ta nên thuận theo sao?"
Bên tai vang lên thanh âm của Lục Dạ, Kỉ Tình liền liếc xéo hắn, trầm giọng phủ định :"Đương nhiên là không thể, muốn bổn tọa giống nữ nhân che khăn voan cùng nam nhân bái đường, đó căn bản là si tâm vọng tưởng!"
Kỉ Tình là người tự ngạo, căn bản là sẽ không chấp nhận để loại chuyện hoang đường này xảy ra trên người mình.
"Thế nhưng sư tôn, trước khi vào thành, ngài không phải đã nói : trong mộng cảnh, dù gặp phải thứ gì đi nữa thì cũng tuyệt không thể nóng giận, đối mộng cảnh xuất thủ, phải thuận theo, tìm cách phá cục hay sao?"
Liếc nhìn thần sắc súc vật vô hại mà Lục Dạ cố tạo dựng nên, gương mặt Kỉ Tình liền căng chặt lại. Làm sao có thể không nhìn thấu được tiểu tâm tư của tên nghiệt đồ dĩ hạ phạm thượng này chứ?
Có điều, thời khắc này, y xác thực là đang ở vào thế bị động. Trực tiếp đánh thẳng ra là không thể nào, bởi vì những thứ trong mộng cảnh, bao gồm hai kẻ trước mặt này, đều là thần trí của hai người bọn họ tạo ra. Nếu đánh vỡ nó, thì có khác gì tự mình hại mình đâu?
Nhưng nếu để y đóng giả thành tân nương tử của Lục Dạ, đó lại càng là chuyện không thể nào.
Tầm mắt rơi vào trên khăn voan, đầu óc Kỉ Tình lại chợt lóe lên một tia tinh quang. Nhưng ánh mắt này của y, lại khiến Lục Dạ cảm thấy rất không an tâm.
Quả nhiên, gần như để chứng thực cho phỏng đoán của hắn. Kỉ Tình đã chủ động hạ thấp tông giọng, hỏi dò :"Lục Dạ, ngươi không phải nói bản thân đã biết lỗi, nguyện vì vi sư làm trâu làm ngựa sao?"
"Vâng, đệ tử xác thực đã từng nói như vậy." Dù không hiểu vì sao y lại đột ngột nhắc tới chuyện này, nhưng Lục Dạ cũng không hề chối bỏ những lời mình đã nói cách đây không lâu.
Tựa hồ là chờ đợi câu này của hắn, trong mắt Kỉ Tình lại chợt lướt qua một tia cười trộm, tựa như con mèo nhỏ lén lút trộm được cá. Bộ dạng đáng yêu, nghịch ngợm hiếm thấy, làm Lục Dạ không khỏi ngây dại.
Đến tận khi trên đầu đã nhiều thêm một tấm khăn đỏ, đem tầm mắt che khuất. Lục Dạ mới hoàn hồn lại, bị giọng nói của Kỉ Tình đánh thức.
"Nếu đã vậy, vậy thì ngươi phải hi sinh vì vi sư, ủy khuất làm tân nương một lần rồi."
Đúng vậy, bởi vì bản thân không thích làm tân nương, nên Kỉ Tình cho rằng Lục Dạ cũng sẽ có cảm giác chán ghét giống như y.
Nhưng y nào biết đối với Lục Dạ mà nói, thì việc trở thành tân nương hay tân lang, kỳ thực cũng không có gì khác nhau.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy thần thái trên mặt y, nhưng Lục Dạ vẫn như cũ đoán được, y lúc này nhất định là đang dùng ánh mắt đắc ý, xen lẫn đôi chút chột dạ nhìn hắn.
Chỉ mới nghĩ tới đây, trên mặt Lục Dạ liền đã vô tri vô giác hiện lên nụ cười sủng nịch. Hiếm khi không tính toán gì nhiều :"Được làm tân nương của sư tôn, đó là vinh hạnh của đệ tử."
"Tân nương đã che khăn voan, bắt đầu bái đường!" Bà mối giống như cũng không có suy nghĩ độc lập, mà chỉ làm theo 'lập trình' được cài sẵn. Cho nên, bà ta cũng không cảm thấy Lục Dạ phủ khăn voan là có gì sai. Lập tức liền cất cao giọng hô.
Không có quan khách cười nói chúc tụng, không có rượu mừng, kèn trống, pháo hoa inh ỏi. Đây có lẽ chính là hôn lễ cô quạnh nhất mà Kỉ Tình từng trải qua.
Thậm chí, ngay cả cao đường, bái thiên địa cũng không cần làm. Bà mối đã giản lược hết thảy, âm thanh the thé hô hoán :"Nhất bái!"
Kỉ Tình dắt lấy tay Lục Dạ, hơi khom lưng, hướng về phía bức tường trước mặt. Không biết có phải là ảo giác của y hay không, lúc này, bàn tay to lớn đang nắm chặt tay y giống như lại khẽ dùng sức một chút. Theo bản năng, Kỉ Tình liền dùng ngón cái vuốt nhẹ lòng bàn tay của hắn, an ủi.
"Nhị bái!"
Cả hai lại xoay người, hướng về phía cửa phòng bái lạy.
"Tam bái!"
Mặt đối mặt, nhìn bóng người cao lớn mặc hỷ phục, chùm khăn voan, dù không nhìn thấy mặt mũi nhưng vẫn biết là một nam nhân trước mặt mình. Tâm của Kỉ Tình lại đột ngột co rút.
Thần sắc trên gương mặt cứng nhắc, cũng bắt đầu xuất hiện hốt hoảng. Hơi thở cũng hơi ngừng lại, thậm chí, khi Lục Dạ đã khom lưng, y vẫn còn đứng ngây ra như khúc gỗ.
Bởi vì trong giây phút giao bái này, y lại không khống chế được nhớ về lần đầu tiên mặc hỷ phục của mình!
\*\*Mọi người hãy tha thứ cho trí tưởng tượng phong phú của ta. Ngoài dự án tiên hiệp lần trước đã nói qua. Thì sau khoảng thời gian u mê ABO, ta lại bắt đầu nghĩ ra được một dự án ABO, hiện đại.
\*\*Không biết mọi người có ai đọc thể loại ABO không nhỉ? Nếu có thì sau này có thời gian ta sẽ triển, tại cốt truyện của dự án này khá là thú vị, không triển khai thì có hơi phí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất