Chương 138: Thả Đi.
Tùy tiện bắt một người ở đây đến hỏi, thì đáp án nhận được khẳng định đều sẽ chỉ có một.
Giống không? Đương nhiên là không!
Ở nơi này bây giờ, có lẽ cũng chỉ có bản thân Kỉ Tình là vẫn nghi ngờ nam hài thoạt nhìn mắc phải tâm bệnh rất nặng kia.
Thế nhưng, ngay khi mọi người, kể cả Cao Hải đều cho rằng y sẽ tiếp tục duy trì quyết định của mình, thì y lại đột ngột nhượng bộ :"Ngươi nói cũng không phải là không có lý."
"Nếu đã vậy, vậy liền đem những hài tử này thả về nơi ở của bọn họ đi."
"Hả?" Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cùng y khẩu chiến một trận. Nhưng y lại bỗng dưng không theo sáo lộ ra bài, khiến Cao Hải nhất thời lại không kịp trở tay, tựa như một quyền đánh vào trên bông, không đau không ngứa.
Kỉ Tình khẽ liếc nhìn chúng tử đệ thế gia ở đây, âm thanh trầm thấp ra lệnh :"Bổn tọa bảo các ngươi thả bọn họ đi, không nghe thấy sao?"
"Vâng, đốc quân." Hoàn hồn lại, đám tử đệ này hiển nhiên cũng không có lá gan đi trêu chọc Kỉ Tình. Dù đầy bụng nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức đi giải thoát cho những hài đồng kia. Để bọn họ trở về với thân nhân.
Không hiểu Kỉ Tình tại sao lại làm vậy, Tịnh Hương không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu. Phải mất vài phân thời gian mới từ trong kinh nghi tỉnh táo lại, vội vã quỳ xuống, dập đầu bái tạ Kỉ Tình :"Đa tạ tiên quân!"
"Đa tạ tiên quân!" Ở đằng xa, những hương dân khác cũng học theo Tịnh Hương, nhao nhao quỳ xuống cảm tạ đại ân của y.
Nhìn thấy một màn này, Kỉ Tình cũng không biết nên bày ra cảm xúc gì. Rõ ràng chính y là người đã hạ mệnh lệnh bắt bọn họ lại. Nay, y chỉ là để vật quy cố chủ mà thôi. Bọn họ ấy thế lại còn đem y xem thành bồ tát sống.
Nhân tâm...đúng là thật khó hiểu.
Sau khi tam quỳ cửu khấu, đám người khẳng định cũng sẽ không muốn nán lại đây thêm một giây phút nào nữa. Rất nhanh, những bách tính này liền đã tốp năm tốp ba phân tách ra, hướng về bốn phương tám hướng rời đi, ai về nhà nấy.
Đến khi những người đó đều đi rồi, Độc Cô Duy Ngã rốt cuộc mới đi tới, hỏi Kỉ Tình :"Sư tôn, ngài tại sao lại đem bọn họ thả hết rồi a. Chúng ta vẫn còn chưa tìm được thân thể mới của Thái Ly kia mà?"
"Không cần tìm nữa. Bổn tọa đã biết hắn là ai." Kỉ Tình lắc đầu hồi đáp. Y nhắm mắt, trong đầu bắt đầu hiện ra hình ảnh của tiểu nam hài gầy gò khi nãy.
Ở bên cạnh, Cố Thừa Trạch ngay tức khắc liền đã hiểu được suy đoán của y. Vì vậy, hắn cũng nhanh chóng tiếp lời :"Sư tôn nghi ngờ nam hài kỳ quái đó chính là Thái Ly Ma Quân?"
"Không đúng. Ta lại cảm thấy nam hài đó không thể là Thái Ly được." Kỉ Tình vẫn còn chưa nói gì, Độc Cô Duy Ngã liền đã không chút che giấu đưa ra nghi ngờ của mình :"Bởi vì những thôn dân đó giống như đều có ấn tượng rất tốt với đôi mẫu tử này."
"Quan trọng nhất là, biểu cảm của bọn họ đều không giống như là đang giả vờ."
Hướng suy nghĩ của Độc Cô Duy Ngã là không sai. Nhưng có điều, lại quá mức đơn thuần.
"Bởi vì bọn họ đều chân tâm thật ý ưa thích đôi mẫu tử đó. Cho nên mới trở thành điểm đáng ngờ nhất."
"Chân Quân, ngài nói vậy là có ý gì a? Những thôn dân đó yêu thương hai mẫu tử đáng thương đó thì có chỗ nào sai?" Lần này, đến phiên Hoa Tiểu Bạch cũng bắt đầu có phần mơ hồ.
Không có tâm tình đi giải thích, Kỉ Tình liền thuận thế đem nồi quăng cho Lục Dạ :"Để Lục Dạ nói cho các ngươi hiểu đi."
Được ủy thác trọng trách, Lục Dạ cũng không hề vui mừng, trái lại, lại có phần bất đắc dĩ. Quả nhiên, 4000 năm trôi qua, sư tôn nhà hắn vẫn cứ giữ vững tính cách biếng nhác này. Chỉ cần tiết kiệm được một chút sức lực, thì đều sẽ giảm thiểu đến hết mức có thể.
"Nhân tính so với tưởng tượng của các ngươi, phức tạp hơn rất nhiều. Con người cũng là sinh vật sống theo bầy đàn, thường hướng dần về đại số và cộng đồng."
"Ví dụ cơ bản một chút, nếu người trong thiên hạ đều không mặc y phục. Lúc đó, nếu ngươi dám mặc y phục ra đường, ngươi liền sẽ bị xem thành dị loại, biến thái, bị thóa mạ."
Không biết có phải vì quá khứ của bản thân giống hệt với mẫu tử Tịnh Hương không. Lúc này, thái độ của Lục Dạ cũng không khỏi có hơi ác liệt :"Cũng giống như vậy. Giữa một nơi mà những 'người bình thường' sinh sống. Nếu có một góa phụ mang theo một nhi tử mắc bệnh lạ xuất hiện. Bọn họ nhất định sẽ bị coi là quái dị."
"Không có đồng tình, không có tình yêu. Mà cho dù có đi nữa, thì cũng sẽ chỉ là một đóm lửa mong manh giữa phong ba bão táp mà thôi."
"Không có lý gì tất cả thôn dân ở đó đều chào đón, che chở cho hai mẫu tử đó được. Thậm chí đến ngay cả một chút xa lánh hay bài xích cũng không có."
Những lời này, là Lục Dạ dùng chính kinh nghiệm xương máu của mình đúc kết ra. Nên tính xác thực không cần nói cũng biết.
"Sư tôn, đệ tử vẫn có điều chưa hiểu. Nếu đã khẳng định nam hài đó là Thái Ly, vì sao ngài còn thả hắn đi a. Như vậy thì có khác gì thả hổ về rừng chứ?" Đây cũng là một trong những nghi vấn mà Cố Thừa Trạch nghĩ mãi không thông.
Lúc này, ánh mắt liếc nhìn những đại năng xung quanh mình. Kỉ Tình cũng không tiện nói thẳng, chỉ có thể úp mở nói cho năm người vừa cùng bản thân đi vào Uổng Tử Thành :"Các ngươi quên mất bóng đen đó rồi sao?"
"Thái Ly không ngốc, hắn khẳng định vẫn còn có át chủ bài cũng hậu chiêu chưa dùng tới. Khi nãy, hắn chính là cố ý làm chúng ta chú ý đến, muốn để ta vạch trần."
"Mặc dù không biết hắn có ý đồ gì, mà lại dám can đảm đến mức đem mạng đều bày ra. Thế nhưng, đảm bảo sẽ không phải là chuyện tốt lành gì. Tốt nhất vẫn là đừng nên đánh rắn động cỏ. Tạm để hắn ung dung mấy ngày, sau đó lại một mẻ bắt gọn."
\*\*Tính sơ sơ là khoảng 10 mấy chương nữa sẽ đến đại kết cục.
Giống không? Đương nhiên là không!
Ở nơi này bây giờ, có lẽ cũng chỉ có bản thân Kỉ Tình là vẫn nghi ngờ nam hài thoạt nhìn mắc phải tâm bệnh rất nặng kia.
Thế nhưng, ngay khi mọi người, kể cả Cao Hải đều cho rằng y sẽ tiếp tục duy trì quyết định của mình, thì y lại đột ngột nhượng bộ :"Ngươi nói cũng không phải là không có lý."
"Nếu đã vậy, vậy liền đem những hài tử này thả về nơi ở của bọn họ đi."
"Hả?" Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cùng y khẩu chiến một trận. Nhưng y lại bỗng dưng không theo sáo lộ ra bài, khiến Cao Hải nhất thời lại không kịp trở tay, tựa như một quyền đánh vào trên bông, không đau không ngứa.
Kỉ Tình khẽ liếc nhìn chúng tử đệ thế gia ở đây, âm thanh trầm thấp ra lệnh :"Bổn tọa bảo các ngươi thả bọn họ đi, không nghe thấy sao?"
"Vâng, đốc quân." Hoàn hồn lại, đám tử đệ này hiển nhiên cũng không có lá gan đi trêu chọc Kỉ Tình. Dù đầy bụng nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức đi giải thoát cho những hài đồng kia. Để bọn họ trở về với thân nhân.
Không hiểu Kỉ Tình tại sao lại làm vậy, Tịnh Hương không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu. Phải mất vài phân thời gian mới từ trong kinh nghi tỉnh táo lại, vội vã quỳ xuống, dập đầu bái tạ Kỉ Tình :"Đa tạ tiên quân!"
"Đa tạ tiên quân!" Ở đằng xa, những hương dân khác cũng học theo Tịnh Hương, nhao nhao quỳ xuống cảm tạ đại ân của y.
Nhìn thấy một màn này, Kỉ Tình cũng không biết nên bày ra cảm xúc gì. Rõ ràng chính y là người đã hạ mệnh lệnh bắt bọn họ lại. Nay, y chỉ là để vật quy cố chủ mà thôi. Bọn họ ấy thế lại còn đem y xem thành bồ tát sống.
Nhân tâm...đúng là thật khó hiểu.
Sau khi tam quỳ cửu khấu, đám người khẳng định cũng sẽ không muốn nán lại đây thêm một giây phút nào nữa. Rất nhanh, những bách tính này liền đã tốp năm tốp ba phân tách ra, hướng về bốn phương tám hướng rời đi, ai về nhà nấy.
Đến khi những người đó đều đi rồi, Độc Cô Duy Ngã rốt cuộc mới đi tới, hỏi Kỉ Tình :"Sư tôn, ngài tại sao lại đem bọn họ thả hết rồi a. Chúng ta vẫn còn chưa tìm được thân thể mới của Thái Ly kia mà?"
"Không cần tìm nữa. Bổn tọa đã biết hắn là ai." Kỉ Tình lắc đầu hồi đáp. Y nhắm mắt, trong đầu bắt đầu hiện ra hình ảnh của tiểu nam hài gầy gò khi nãy.
Ở bên cạnh, Cố Thừa Trạch ngay tức khắc liền đã hiểu được suy đoán của y. Vì vậy, hắn cũng nhanh chóng tiếp lời :"Sư tôn nghi ngờ nam hài kỳ quái đó chính là Thái Ly Ma Quân?"
"Không đúng. Ta lại cảm thấy nam hài đó không thể là Thái Ly được." Kỉ Tình vẫn còn chưa nói gì, Độc Cô Duy Ngã liền đã không chút che giấu đưa ra nghi ngờ của mình :"Bởi vì những thôn dân đó giống như đều có ấn tượng rất tốt với đôi mẫu tử này."
"Quan trọng nhất là, biểu cảm của bọn họ đều không giống như là đang giả vờ."
Hướng suy nghĩ của Độc Cô Duy Ngã là không sai. Nhưng có điều, lại quá mức đơn thuần.
"Bởi vì bọn họ đều chân tâm thật ý ưa thích đôi mẫu tử đó. Cho nên mới trở thành điểm đáng ngờ nhất."
"Chân Quân, ngài nói vậy là có ý gì a? Những thôn dân đó yêu thương hai mẫu tử đáng thương đó thì có chỗ nào sai?" Lần này, đến phiên Hoa Tiểu Bạch cũng bắt đầu có phần mơ hồ.
Không có tâm tình đi giải thích, Kỉ Tình liền thuận thế đem nồi quăng cho Lục Dạ :"Để Lục Dạ nói cho các ngươi hiểu đi."
Được ủy thác trọng trách, Lục Dạ cũng không hề vui mừng, trái lại, lại có phần bất đắc dĩ. Quả nhiên, 4000 năm trôi qua, sư tôn nhà hắn vẫn cứ giữ vững tính cách biếng nhác này. Chỉ cần tiết kiệm được một chút sức lực, thì đều sẽ giảm thiểu đến hết mức có thể.
"Nhân tính so với tưởng tượng của các ngươi, phức tạp hơn rất nhiều. Con người cũng là sinh vật sống theo bầy đàn, thường hướng dần về đại số và cộng đồng."
"Ví dụ cơ bản một chút, nếu người trong thiên hạ đều không mặc y phục. Lúc đó, nếu ngươi dám mặc y phục ra đường, ngươi liền sẽ bị xem thành dị loại, biến thái, bị thóa mạ."
Không biết có phải vì quá khứ của bản thân giống hệt với mẫu tử Tịnh Hương không. Lúc này, thái độ của Lục Dạ cũng không khỏi có hơi ác liệt :"Cũng giống như vậy. Giữa một nơi mà những 'người bình thường' sinh sống. Nếu có một góa phụ mang theo một nhi tử mắc bệnh lạ xuất hiện. Bọn họ nhất định sẽ bị coi là quái dị."
"Không có đồng tình, không có tình yêu. Mà cho dù có đi nữa, thì cũng sẽ chỉ là một đóm lửa mong manh giữa phong ba bão táp mà thôi."
"Không có lý gì tất cả thôn dân ở đó đều chào đón, che chở cho hai mẫu tử đó được. Thậm chí đến ngay cả một chút xa lánh hay bài xích cũng không có."
Những lời này, là Lục Dạ dùng chính kinh nghiệm xương máu của mình đúc kết ra. Nên tính xác thực không cần nói cũng biết.
"Sư tôn, đệ tử vẫn có điều chưa hiểu. Nếu đã khẳng định nam hài đó là Thái Ly, vì sao ngài còn thả hắn đi a. Như vậy thì có khác gì thả hổ về rừng chứ?" Đây cũng là một trong những nghi vấn mà Cố Thừa Trạch nghĩ mãi không thông.
Lúc này, ánh mắt liếc nhìn những đại năng xung quanh mình. Kỉ Tình cũng không tiện nói thẳng, chỉ có thể úp mở nói cho năm người vừa cùng bản thân đi vào Uổng Tử Thành :"Các ngươi quên mất bóng đen đó rồi sao?"
"Thái Ly không ngốc, hắn khẳng định vẫn còn có át chủ bài cũng hậu chiêu chưa dùng tới. Khi nãy, hắn chính là cố ý làm chúng ta chú ý đến, muốn để ta vạch trần."
"Mặc dù không biết hắn có ý đồ gì, mà lại dám can đảm đến mức đem mạng đều bày ra. Thế nhưng, đảm bảo sẽ không phải là chuyện tốt lành gì. Tốt nhất vẫn là đừng nên đánh rắn động cỏ. Tạm để hắn ung dung mấy ngày, sau đó lại một mẻ bắt gọn."
\*\*Tính sơ sơ là khoảng 10 mấy chương nữa sẽ đến đại kết cục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất