Chương 44: Ngoại Truyện : Phước Trạch Trời Ban (2).
Thông qua một số chi tiết, nhất là dòng chữ cuối cùng mà sư gia trong thôn để lại. Hắn cũng biết được hung thủ sát hại người trong thôn chính là người của Vệ gia.
Suốt ba ngày ba đêm, hắn tự tay đào hố chôn đám người.
Hai bàn tay đều tê dại, nổi đầy bọng nước, nhưng hắn vẫn không quan tâm tới.
Mang theo một bộ y phục cùng vài đồng bạc lẻ, hắn liền trực tiếp đi đến Vệ gia.
Nửa tháng trèo đèo lội suối, hắn cũng không ngờ tới, bản thân cư nhiên lại đến đúng lúc như vậy, vào đúng ngài sinh thần của nữ nhi Vệ Thành. Cũng chính là tỷ tỷ trên danh nghĩa của hắn.
Ngay trong yến tiệc, hắn liền không chút do dự xuất hiện trước mặt bọn họ. Ra vẻ đáng thương cầu xin vài đĩnh bạc với mỹ danh là chữa bệnh cho mẫu thân.
Hắn muốn để người khác dù không nhìn rõ bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Vệ Thành, thì chí ít cũng phải ngờ vực, xem lão như ngụy quân tử.
Không ngoài dự liệu, hắn thành công.
Đám người mặc dù e ngại uy quyền của Vệ Thành, nhưng vẫn như cũ ở sau lưng bàn tán về lão.
Hôm đó, từ bậc thang thứ 92 của Vệ gia, hắn bị Vệ Thành một cước đạp văng xuống. Xương cốt hai chân đều vỡ vụn.
Thê tử Vệ Thành không ngừng mắng chửi hắn cùng mẫu thân hắn. Ra vẻ đau khổ mà khóc lóc tê tâm liệt phế.
Mà đại nữ nhi của Vệ Thành \- Vệ Tiểu Điệp năm nay vừa tròn 12 tuổi, cư nhiên lại không quản sự giận dữ của lão, khăng khăng một mực đem hắn giữ lại.
Nói thật, một khắc nảy sinh quyết tâm đến Vệ gia, hắn cũng chưa từng trông ngóng chính mình có thể sống sót quay về.
Dù sao, trứng chọi với đá, ngoại trừ đem đá nhuộm bẩn, thì còn có thể làm được gì?
Chỉ là, việc Vệ Tiểu Điệp đứng ra cầu xin, cũng như cuối cùng Vệ Thành lại chịu thỏa hiệp cho hắn danh hiệu đại thiếu gia, hắn xác thực là chưa từng ngờ tới.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Một khắc bước vào Vệ gia, hắn cũng chẳng khác nào đã bước nửa chân vào địa ngục.
Trên dưới Vệ gia đều vô cùng chiếu cố hắn, ân cần đến có chút quá phận.
Nhưng hắn biết rõ, tất cả chỉ là hư tình giả ý. Thứ bọn họ muốn, vẫn chưa từng thay đổi qua.
Bọn họ cần một cái lô đỉnh khỏe mạnh trưởng thành.
Gần nửa năm thời gian, hắn đều chỉ có thể dùng xe lăn di chuyển. Một ngày 12 canh giờ đều chưa từng bước chân ra ngoài nửa bước.
Mà nửa năm, cũng đã đủ để ma quỷ lộ ra nanh vuốt.
Hôm đó, Vệ Tiểu Điệp viện cớ muốn mang hắn đi hóng mát mà đem xe lăn của hắn đẩy đến bên bậc thang. Khiến cho hắn ngã khỏi xe lăn, bị đá vụn quẹt bị thương, kém chút mù mắt.
Mà cũng kể từ lúc này, hắn đã xem như biết rõ. Vị tỷ tỷ thiện lương dịu dàng trong mắt người khác kia, kỳ thực chính là một cái biến thái không hơn không kém.
Nàng muốn song tu với đệ đệ ruột của mình!
Lần này may mắn thoát khỏi, nhưng hắn sợ hãi không tránh được lần sau. Cho nên, chỉ có thể tương kế tựu kế, giả vờ mù lòa để sống tiếp.
Bắt đầu từ ngày phát hiện hắn 'bị mù', Vệ Tiểu Điệp liền van xin Vệ Thành đưa hắn vào ở trong viện của nàng, ở cạnh phòng nàng.
Hắn đã từng nghe nói, Vệ Tiểu Điệp là một người nhân hậu, thường hay cứu rỗi một số tiểu động vật hoặc khất cái bên đường.
Sau khi chuyển vào ở cạnh Vệ Tiểu Điệp, tâm thần của hắn liền bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Mỗi ngày, hắn đều có thể nghe đến vô số tạp âm khiến người sởn tóc gáy.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện được, nữ nhân này căn bản không phải tốt bụng mà cứu mèo, chó. Mà nàng chỉ đang đơn thuần ngược sát bọn chúng!
Đôi hài gót nhọn hóa thành lợi khí, không ngừng giẫm đạp, cướp đoạt sinh mệnh của những tiểu động vật này.
Nàng đem sự sợ hãi của chúng làm niềm vui, làm kích thích.
Thậm chí, có đôi khi, những tiểu động vật này cũng đã không đủ để thoả mãn nàng. Nàng bắt đầu xuống tay với tiểu hài tử, hoặc là đám khất cái nghèo khổ, thấp hèn kia.
Hắn vẫn còn nhớ như in, một ngày đó, nàng là thế nào đến trong phòng hắn. Nửa người dưới đều là máu, trong tay vẫn còn xách theo một cái đầu lâu ném đến bên chân hắn, dùng giọng điệu ôn nhu bảo.
A Trạch ngoan, đến đây chơi cầu a.
Ban đầu còn dụ dỗ, lừa gạt, nhưng dần dà, Vệ Tiểu Điệp cũng đã chuyển đổi cách đối xử với hắn.
Nàng ta bắt đầu dùng Đả Hồn Tiên đánh hắn. Mỗi một roi buông xuống, không chỉ nhuc thể da tróc thịt bong, mà cả linh hồn cũng đều đau đớn như bị người xé nát.
Có một buổi tối, hắn bỏ trốn.
Nhưng lại bị Vệ Tiểu Điệp bắt trở về. Nàng ta không chút do dự đem cả bó đuốc đâm lên lưng ngực hắn, khiến hắn bị bỏng nặng.
Sau đó lại đem hắn nhốt vào trong một chiếc lồng sắt, dùng xích sắt quấn quanh cổ và hai chân. Bắt hắn học theo chó sủa. Sử dụng đủ loại tạp âm đến làm một người mù như hắn 'kinh sợ'.
Thậm chí, nàng ta còn chế tác một con dấu riêng, dùng lửa nung lên, trực tiếp in lên trên bả vai hắn, để lại một ấn ký tràn đầy sỉ nhục.
Hắn hận, rất rất hận. Nhưng càng nhiều hơn, đó chính là sợ hãi.
Nàng căn bản chưa từng xem hắn là người. Ở trong mắt nàng, hắn chỉ cùng một đầu sủng vật không có gì khác nhau.
Tổng cộng hai năm bị tra tấn bằng đủ loại phương pháp khác nhau.
Hắn rốt cục cũng nhân lúc Vệ Tiểu Điệp lơ là quên khóa chặt dây xích mà trốn thoát.
Thế nhưng, trước khi rời khỏi, hắn vẫn không quên một mồi lửa thiêu rụi từ đường Vệ gia. Sau đó mới chủ động chạy tới trại buôn người, bán thân cho bọn họ.
Bởi vì hắn biết, trại buôn người này có chỗ dựa rất lớn, chí ít là Vệ gia vẫn chưa thể một tay che trời.
Vốn dĩ, trong dự tính của hắn, thì dư sinh của bản thân có lẽ sẽ trở thành lô đỉnh hoặc là ngoạn vật của một kẻ, hoặc nhiều kẻ nào đó.
Chỉ là không ngờ, một ngày này, quang minh lại bất chợt đến với hắn.
Khí chất của đối phương thật sâu thu hút hắn. Đó là một loại cảm giác an toàn mà từ lúc sinh ra đến giờ, hắn vẫn chưa từng cảm nhận được.
Phước trạch trời ban.
Phước trạch rốt cuộc cũng đã đến với hắn.
\*\*Cố mỹ nhơn xin chào cả nhà.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1248854/markdown/11903772/1601948626046.jpg-original600webp?sign=798bd121ffa95611b2ed8403eb2bdaac&t=5fff8980)
Suốt ba ngày ba đêm, hắn tự tay đào hố chôn đám người.
Hai bàn tay đều tê dại, nổi đầy bọng nước, nhưng hắn vẫn không quan tâm tới.
Mang theo một bộ y phục cùng vài đồng bạc lẻ, hắn liền trực tiếp đi đến Vệ gia.
Nửa tháng trèo đèo lội suối, hắn cũng không ngờ tới, bản thân cư nhiên lại đến đúng lúc như vậy, vào đúng ngài sinh thần của nữ nhi Vệ Thành. Cũng chính là tỷ tỷ trên danh nghĩa của hắn.
Ngay trong yến tiệc, hắn liền không chút do dự xuất hiện trước mặt bọn họ. Ra vẻ đáng thương cầu xin vài đĩnh bạc với mỹ danh là chữa bệnh cho mẫu thân.
Hắn muốn để người khác dù không nhìn rõ bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Vệ Thành, thì chí ít cũng phải ngờ vực, xem lão như ngụy quân tử.
Không ngoài dự liệu, hắn thành công.
Đám người mặc dù e ngại uy quyền của Vệ Thành, nhưng vẫn như cũ ở sau lưng bàn tán về lão.
Hôm đó, từ bậc thang thứ 92 của Vệ gia, hắn bị Vệ Thành một cước đạp văng xuống. Xương cốt hai chân đều vỡ vụn.
Thê tử Vệ Thành không ngừng mắng chửi hắn cùng mẫu thân hắn. Ra vẻ đau khổ mà khóc lóc tê tâm liệt phế.
Mà đại nữ nhi của Vệ Thành \- Vệ Tiểu Điệp năm nay vừa tròn 12 tuổi, cư nhiên lại không quản sự giận dữ của lão, khăng khăng một mực đem hắn giữ lại.
Nói thật, một khắc nảy sinh quyết tâm đến Vệ gia, hắn cũng chưa từng trông ngóng chính mình có thể sống sót quay về.
Dù sao, trứng chọi với đá, ngoại trừ đem đá nhuộm bẩn, thì còn có thể làm được gì?
Chỉ là, việc Vệ Tiểu Điệp đứng ra cầu xin, cũng như cuối cùng Vệ Thành lại chịu thỏa hiệp cho hắn danh hiệu đại thiếu gia, hắn xác thực là chưa từng ngờ tới.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Một khắc bước vào Vệ gia, hắn cũng chẳng khác nào đã bước nửa chân vào địa ngục.
Trên dưới Vệ gia đều vô cùng chiếu cố hắn, ân cần đến có chút quá phận.
Nhưng hắn biết rõ, tất cả chỉ là hư tình giả ý. Thứ bọn họ muốn, vẫn chưa từng thay đổi qua.
Bọn họ cần một cái lô đỉnh khỏe mạnh trưởng thành.
Gần nửa năm thời gian, hắn đều chỉ có thể dùng xe lăn di chuyển. Một ngày 12 canh giờ đều chưa từng bước chân ra ngoài nửa bước.
Mà nửa năm, cũng đã đủ để ma quỷ lộ ra nanh vuốt.
Hôm đó, Vệ Tiểu Điệp viện cớ muốn mang hắn đi hóng mát mà đem xe lăn của hắn đẩy đến bên bậc thang. Khiến cho hắn ngã khỏi xe lăn, bị đá vụn quẹt bị thương, kém chút mù mắt.
Mà cũng kể từ lúc này, hắn đã xem như biết rõ. Vị tỷ tỷ thiện lương dịu dàng trong mắt người khác kia, kỳ thực chính là một cái biến thái không hơn không kém.
Nàng muốn song tu với đệ đệ ruột của mình!
Lần này may mắn thoát khỏi, nhưng hắn sợ hãi không tránh được lần sau. Cho nên, chỉ có thể tương kế tựu kế, giả vờ mù lòa để sống tiếp.
Bắt đầu từ ngày phát hiện hắn 'bị mù', Vệ Tiểu Điệp liền van xin Vệ Thành đưa hắn vào ở trong viện của nàng, ở cạnh phòng nàng.
Hắn đã từng nghe nói, Vệ Tiểu Điệp là một người nhân hậu, thường hay cứu rỗi một số tiểu động vật hoặc khất cái bên đường.
Sau khi chuyển vào ở cạnh Vệ Tiểu Điệp, tâm thần của hắn liền bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Mỗi ngày, hắn đều có thể nghe đến vô số tạp âm khiến người sởn tóc gáy.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện được, nữ nhân này căn bản không phải tốt bụng mà cứu mèo, chó. Mà nàng chỉ đang đơn thuần ngược sát bọn chúng!
Đôi hài gót nhọn hóa thành lợi khí, không ngừng giẫm đạp, cướp đoạt sinh mệnh của những tiểu động vật này.
Nàng đem sự sợ hãi của chúng làm niềm vui, làm kích thích.
Thậm chí, có đôi khi, những tiểu động vật này cũng đã không đủ để thoả mãn nàng. Nàng bắt đầu xuống tay với tiểu hài tử, hoặc là đám khất cái nghèo khổ, thấp hèn kia.
Hắn vẫn còn nhớ như in, một ngày đó, nàng là thế nào đến trong phòng hắn. Nửa người dưới đều là máu, trong tay vẫn còn xách theo một cái đầu lâu ném đến bên chân hắn, dùng giọng điệu ôn nhu bảo.
A Trạch ngoan, đến đây chơi cầu a.
Ban đầu còn dụ dỗ, lừa gạt, nhưng dần dà, Vệ Tiểu Điệp cũng đã chuyển đổi cách đối xử với hắn.
Nàng ta bắt đầu dùng Đả Hồn Tiên đánh hắn. Mỗi một roi buông xuống, không chỉ nhuc thể da tróc thịt bong, mà cả linh hồn cũng đều đau đớn như bị người xé nát.
Có một buổi tối, hắn bỏ trốn.
Nhưng lại bị Vệ Tiểu Điệp bắt trở về. Nàng ta không chút do dự đem cả bó đuốc đâm lên lưng ngực hắn, khiến hắn bị bỏng nặng.
Sau đó lại đem hắn nhốt vào trong một chiếc lồng sắt, dùng xích sắt quấn quanh cổ và hai chân. Bắt hắn học theo chó sủa. Sử dụng đủ loại tạp âm đến làm một người mù như hắn 'kinh sợ'.
Thậm chí, nàng ta còn chế tác một con dấu riêng, dùng lửa nung lên, trực tiếp in lên trên bả vai hắn, để lại một ấn ký tràn đầy sỉ nhục.
Hắn hận, rất rất hận. Nhưng càng nhiều hơn, đó chính là sợ hãi.
Nàng căn bản chưa từng xem hắn là người. Ở trong mắt nàng, hắn chỉ cùng một đầu sủng vật không có gì khác nhau.
Tổng cộng hai năm bị tra tấn bằng đủ loại phương pháp khác nhau.
Hắn rốt cục cũng nhân lúc Vệ Tiểu Điệp lơ là quên khóa chặt dây xích mà trốn thoát.
Thế nhưng, trước khi rời khỏi, hắn vẫn không quên một mồi lửa thiêu rụi từ đường Vệ gia. Sau đó mới chủ động chạy tới trại buôn người, bán thân cho bọn họ.
Bởi vì hắn biết, trại buôn người này có chỗ dựa rất lớn, chí ít là Vệ gia vẫn chưa thể một tay che trời.
Vốn dĩ, trong dự tính của hắn, thì dư sinh của bản thân có lẽ sẽ trở thành lô đỉnh hoặc là ngoạn vật của một kẻ, hoặc nhiều kẻ nào đó.
Chỉ là không ngờ, một ngày này, quang minh lại bất chợt đến với hắn.
Khí chất của đối phương thật sâu thu hút hắn. Đó là một loại cảm giác an toàn mà từ lúc sinh ra đến giờ, hắn vẫn chưa từng cảm nhận được.
Phước trạch trời ban.
Phước trạch rốt cuộc cũng đã đến với hắn.
\*\*Cố mỹ nhơn xin chào cả nhà.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1248854/markdown/11903772/1601948626046.jpg-original600webp?sign=798bd121ffa95611b2ed8403eb2bdaac&t=5fff8980)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất