Ma Sư Xuống Núi

Chương 5: Vỡ Kế Hoạch1 Thành 4.

Trước Sau
"Cút!" Lưu Hách hung hăng đạp mạnh lên bàn tay của Lục Dạ, không chút lưu thủ. Nhưng dù bàn tay nứt vỡ, hắn vẫn như cũ giữ lấy tà áo của Kỉ Tình không buông.

"Được rồi."

Kỉ Tình ngăn lại Lưu Hách, đối diện với sự kiên trì của Lục Dạ, y cũng có hơi dao động.

Được rồi, ban đầu chỉ dự định nhận một cái, hiện tại đã thành ba rồi, thêm một cái nữa cũng không sao...

Kỉ Tình trực chỉ Lục Dạ, nói :"Kẻ này, ta muốn."

Nghe vậy, Lưu Hách đầu tiên là sững sốt, nhưng cũng không dám nói nhảm, vội vàng cười tươi làm lành :"Nếu Tiên Quân đã muốn hắn, vậy tiểu nhân liền miễn phí tặng cho Tiên Quân, xem như quà khuyến mãi."

"Đa tạ Tiên Quân!" Lục Dạ lập tức bò dậy, kinh hô. Chỉ là, khi nghe Lưu Hách nói bản thân là đồ đưa tặng, đáy mắt hắn liền lướt qua một tia âm trầm. Nhưng rất nhanh liền được che giấu đi. Trên mặt vẫn là nụ cười thiên chân vô tà.

Rời khỏi trại buôn người, Kỉ Tình liền xuất ra phi kiếm. Tựa như tiên nhân giáng trần, nhẹ nhàng phi người lên trên.

Cố Thừa Trạch đã có một chút tu vi, đi lên cũng tương đối dễ dàng. Chỉ có ba người Độc Cô Duy Ngã là khó khăn bò lên.

Đợi bốn người đã an vị rồi, phi kiếm của Kỉ Tình mới chậm rãi nâng lên, hóa thành một luồng sáng biến mất phía chân trời.

"A!!!!" Chỉ là một phàm nhân, lần đầu tiên cưỡi phi kiếm mà còn bay với tốc độ nhanh như vậy, Lục Dạ ngay tức khắc liền nằm dài ra, ôm chặt lấy phi kiếm hét thảm.

Mà biểu lộ của Cố Thừa Trạch cùng Độc Cô Duy Ngã lại vô cùng bình tĩnh, phảng phất đã từng thấy qua rất nhiều lần.

Dưới chân không ngừng lướt qua vô số đỉnh núi cùng mây mù trắng xóa. Nửa khắc sau, năm người bọn họ liền đã từ Trung Châu trở về Đông Hoang.

Đứng dưới chân núi, nhìn lên Đỉnh Tiêu Dao như tiên sơn sừng sững. Đám thiếu niên ngoại trừ Độc Cô Vô Song còn đang hôn mê ra, thì đều rung động không thôi.

"Đây là Tiêu Dao Đỉnh, về sau là nhà của các ngươi." Kỉ Tình đạm mạc nói, liền dẫn đầu đi vào.

Y vốn dĩ có thể trực tiếp đem bọn họ đưa lên đỉnh núi. Nhưng là, y lại cố tình không muốn làm vậy.

Cầu tiên vấn đạo, phải dùng chính đôi chân của mình trèo lên. Nếu ngay cả việc đơn giản như vậy cũng không làm được, thì còn tu tiên cái gì nữa?

Thấy Kỉ Tình đi bộ lên trên, không chút chần chừ, cả ba người đều đồng loạt theo sau, không lời oán than.

Chỉ tội cho một mình Độc Cô Duy Ngã, không chỉ leo núi, mà còn phải cõng theo đệ đệ của mình.

Chỉ là, ngay khi hắn cắm đầu, khó nhọc đi về trước. Một vạt áo tử bạch sắc liền đã ánh vào mắt hắn. Ngón tay đối phương vô cùng nhỏ nhắn, tinh mỹ, đẹp không sao tả xiết.

"Đưa đây."

Mặc dù muốn kiểm tra bọn họ, nhưng Kỉ Tình cũng không muốn ngày đầu tiên bái sư, đồ đệ của mình liền mệt thành cẩu, trực tiếp ngã gục.

"Dạ...vâng..." Kinh ngạc qua đi, Độc Cô Duy Ngã cũng không già mồm, lập tức chuyển Độc Cô Vô Song sang cho Kỉ Tình.

Mặc dù Độc Cô Vô Song năm nay đã 12 tuổi, nhưng thân thể bởi vì thiếu thốn dinh dưỡng nên lại vô cùng nhỏ yếu. Kỉ Tình rất dễ dàng liền đem hắn ôm trọn vào lòng, tựa như ôm một đứa trẻ.



Lần đầu tiên ôm người khác, cả người Kỉ Tình đều căng thẳng. Nhưng bởi vì mặt đơ, nên cũng không bị người phát hiện.

Bốn người trầm mặc đi lên trên núi. Kỉ Tình là do ít nói, mà ba tiểu đồ đệ thì bởi vì quá mệt mỏi, nên không còn hơi để nói.

Lúc này, thiếu niên trong lòng bỗng dưng lại khẽ nhúc nhích. Ngay tức khắc liền toàn thân Kỉ Tình cứng ngắc, không biết làm sao.

Độc Cô Vô Song có một đôi mắt xếch giống như đúc Độc Cô Duy Ngã, tràn đầy lãnh đạm cùng thâm ảo. Nhưng lúc này, bởi vì dược hiệu chỉ vừa mới phát huy tác dụng, nên thần trí của hắn vẫn còn mơ mơ màng màng, ngay cả đôi mắt đều phủ lên một tầng mơ hồ.

Khi nhìn thấy Kỉ Tình, hắn liền theo bản năng cất giọng gọi :"Thần tiên ca ca?"

Âm thanh thiếu niên có phần mềm nhũn, ngơ ngơ ngác ngác.

Bước chân hơi lảo đảo, Kỉ Tình rất nhanh liền bình ổn lại. Nhưng trong lòng đã sớm gào thét lật trời.

Thiên địa a! Vạn vật a!

Có người gọi y là thần tiên ca ca!

Nếu đây là một thế giới game, thì trên đỉnh đầu Kỉ Tình nhất định đã hiện lên chỉ số sát thương là Max, cột máu trực tiếp về không.

Thấy sắc mặt Kỉ Tình hơi xụ xuống, cho rằng y đang không vui, Độc Cô Duy Ngã liền lập tức răn dạy đệ đệ mình :"Vô Song, không được gọi bậy, ngài là sư tôn của chúng ta!"

Lý trí dần dần trở về, bị ca ca răn dạy, Độc Cô Vô Song dù không hiểu rõ, nhưng vẫn lập tức từ trong lòng y bò ra, tạ tội.

"Mong...Sư tôn thứ tội, là đệ tử không phân lớn nhỏ."

"Ừ." Gật đầu, Kỉ Tình liền nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, vô bi vô hỷ.

Thấy vậy, huynh đệ bọn họ mới thở phào một hơi. Độc Cô Duy Ngã lại thuận thế đem đệ đệ kéo sang một bên, bắt đầu thuật lại mọi chuyện cho hắn nghe.

Biết được bản thân bái Kỉ Tình làm sư, Độc Cô Vô Song cũng không nảy sinh kháng cự.

Trái lại, khi nhìn đến tư thái như trích tiên lâm phàm của y, hắn chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ sùng bái.

Nếu không có y, hắn e rằng đã vì sốt cao mà không qua khỏi rồi.

Dọc đường đi, tâm thái của bốn người đều chuyển biến từ kinh nghi, kinh diễm sang bình thản rồi đến chết lặng.

Bởi vì sao?

Cả một ngọn núi, từng cành cây ngọn cỏ đều là linh dược, linh căn quý hiếm trên đời.

Phi cầm, long ngư, tẩu thú,...mỗi một cái đều khai linh trí, vô cùng thông linh.

Ngay cả đất cát cũng là Cửu Thiên Tiên Thổ vô cùng nổi danh trong thiên hạ, mỗi một hạt đều vô cùng quý giá.

Nhưng ở đây thì sao? Lại trở nên không đáng một đồng, khắp nơi đều là.



Đơn giản là giàu nứt đổ vách, hào vô nhân tính!

Lúc này, bốn người cũng không khỏi cảm thấy một trận buồn bực.

E rằng bốn người bọn họ cộng lại, 3000 linh thạch thượng phẩm, cũng không đáng giá bằng một góc nhỏ nơi đây đi...

Mặc dù ủ rũ, nhưng bốn người rất nhanh liền bắt đầu suy đoán, tưởng tượng tới 'đại bản doanh' của Kỉ Tình sẽ sa hoa như thế nào.

Chỉ là, một khắc nhìn thấy 'nơi ở tương lai' của mình. Bốn người liền lập tức đờ ra như bị sét đánh...

"Tới rồi."

Nhìn 'nhà', lại nhìn Kỉ Tình, sau đó lại đao mắt nhìn 'núi vàng núi bạc' xung quanh, Lục Dạ vẫn không cấm hỏi lại :"Sư tôn, đây thật sự là nơi ngài ở sao?"

Chỉ thấy, trước mặt bọn họ là một ngôi nhà...ân, có bốn bức tường, một mái ngói, có thể miễn cưỡng xem như là nhà. Nhưng đã sớm mục nát không chịu nổi.

Vách tường đơn bạc, bị gió thổi qua, còn không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt kinh dị.

Khiến bọn họ không khỏi nảy sinh một suy nghĩ, nếu có gió lớn thổi qua, căn nhà này có thể hay không sẽ bị thổi bay hoặc đổ sập, đem bọn họ đè chết?

Bị bốn đôi mắt nhìn chằm chằm, mặt mo của Kỉ Tình cũng có chút không nhịn được, 'khụ' một tiếng, nghĩa chính liêm từ đạo :"Người tu tiên, không câu nệ tiểu tiết."

Nói nói, y lại đưa tay đẩy cửa rào bằng tre ra.

Chỉ là, đúng lúc này, hàng rào liền giống như đậu hũ đồng dạng, bắt đầu vỡ ra thành từng khối, rơi vãi trên đất.

Kỉ Tình :.....................

Chúng đồ đệ :.....................

Bỗng dưng lại có chút hối hận là thế nào nhỉ?

\*\*Thuộc tính nhân vật :

\-\-Tính danh : Độc Cô Duy Ngã.

\-\-Sinh thần : 12 \- 1.

\-\-Chiều cao : 1m88.

\-\-Nick name : Đại Đại, giáo chủ.

\-\-Thuộc tính : Cường công, dương quang, nhị hóa công \( thời kỳ đầu \), bonus thêm trung khuyển vào thời kỳ cuối.

\-\-Lý tưởng sống : Ta là một kẻ đáng thương bị ụp nồi, còn cần lý tưởng sống làm gì?

\=\>Vì giáo chủ mặc niệm 1s.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau