Chương 76: Ngoại Truyện : Kính Hoa Thủy Nguyệt. (2)
Độc Cô Vô Song xuất hiện trong một bộ tử sắc cẩm phục. So với hai tháng trước gầy gò xanh xao, hắn lúc này đã trắng trẻo, đáng yêu tựa như một cái búp bê sứ.
Phụ mẫu...giống như cũng không phát hiện việc hắn là kẻ giả mạo.
Khi nhìn thấy bộ dạng của Độc Cô Duy Ngã lúc này, Độc Cô Vô Song giống như cũng hoảng sợ không nhẹ, vội vã chạy tới thăm hỏi hắn ân cần.
Chỉ là, khi Độc Cô Duy Ngã nhắc tới việc đem thân phận đổi trở về. Độc Cô Vô Song lại lập lờ nước đôi, viện cớ cho qua.
"Ca ca, có thể hay không để cho ta ở bên cạnh phụ mẫu thêm vài ngày được không? Không lâu, chỉ vài ngày mà thôi, ta liền sẽ đem thân phận trả lại cho huynh."
Nhìn Độc Cô Vô Song cầu xin một cách đáng thương như vậy, Độc Cô Duy Ngã vẫn là không nhịn được mà mềm lòng, đồng ý cho hắn thay thế bản thân thêm một thời gian nữa.
Nhưng là, một ngày, hai ngày,..
Một tháng, hai tháng, rốt cuộc là 2 năm trôi qua, Độc Cô Vô Song giống như cũng không có ý định trả thân phận lại cho hắn.
Lúc ban đầu là mỗi ngày đến thăm vài lần, về sau lại biến thành ba ngày một lần, rồi đến bảy ngày một lần.
Mỗi lần đến, hắn ta đều sẽ mang theo thuốc bổ, thức ăn ngon đến cho hắn. Nhưng mỗi khi hắn nhắc tới chuyện đổi trả thân phận, hắn ta đều sẽ viện cớ rời đi.
Rốt cuộc, không chịu đựng nổi tình cảnh như vậy nữa, một ngày này, Độc Cô Duy Ngã liền bất chấp hết thảy mà giữ chặt cánh tay của Độc Cô Vô Song, bắt hắn ta phải cho mình một câu trả lời thích đáng.
Bị dồn ép, Độc Cô Vô Song cũng chỉ có thể hứa với hắn, ba ngày sau sẽ trả lại thân phận cho hắn.
Hôm đó là ngày sắc phong Thần tử của Ma giáo, nhân lúc náo nhiệt, sẽ không có người chú ý đến bọn họ.
Đạt được câu trả lời thuyết phục, Độc Cô Duy Ngã liền vui vẻ ra mặt, mỗi thời mỗi khắc đều chờ mong đến ngày sắc phong.
Rốt cuộc ngày này cũng đã tới, Độc Cô Vô Song cũng theo lời hứa xuất hiện, mang theo y phục đến cho hắn thay ra.
Tâm tình vui sướng mặc vào cẩm phục, nhìn chính mình ở trong gương, Độc Cô Duy Ngã liền không nhịn được mà mỉm cười.
Trở về rồi...
Chỉ là, đợi khi muốn mở ra cửa phòng chứa củi, sắc mặt Độc Cô Duy Ngã liền khủng hoảng hơn bao giờ hết.
Bởi vì cửa...không mở được.
Có người đã nhân lúc hắn thay y phục mà khóa trái cửa phòng.
"Vô Song! Mở cửa cho ta! Vô Song!"
Độc Cô Duy Ngã bất lực kêu hô, nhưng từ đầu tới cuối, người mà hắn chờ đợi cũng chưa từng xuất hiện.
Bên ngoài pháo hoa rộn rã, nô nức náo nhiệt.
Trong phòng chứa củi, Độc Cô Duy Ngã chỉ có thể xuyên qua khe cửa sổ, nhìn thấy một chút hình ảnh ở bên ngoài.
Hắn muốn nắm lấy chúng, nhưng lại tựa như kính hoa thủy nguyệt, nhìn như tuyệt đẹp, nhưng lại không thể với tới.
Đến tận khi chiều tà buông xuống, yến tiệc mới xem như chấm dứt.
Cửa phòng chứa củi rốt cuộc cũng được mở ra.
Độc Cô Vô Song xuất hiện ở trước cửa vào, một thân y phục quý khí như thiên mệnh sủng nhi.
Độc Cô Duy Ngã xông tới, lớn tiếng chất vấn hắn, gào thét trong vô vọng. Nhưng thứ nhận được, chỉ là hai chữ :"Xin lỗi."
Xin lỗi?
"Đệ đệ, ta xin lỗi. Về sau, ta sẽ thay phụ mẫu đối xử tốt với ngươi."
Đệ đệ? Ta rõ ràng mới là ca ca của ngươi, mới là Độc Cô Duy Ngã thật sự!
Lúc này, Độc Cô Tín cùng Huyết Cơ xuất hiện. Dấy lên một chút hi vọng nhỏ nhoi cho Độc Cô Duy Ngã.
"Cha, nương, ta là Duy Ngã đây. Hắn là Độc Cô Vô Song, hắn là tên giả mạo."
Chỉ là, đối diện với Độc Cô Duy Ngã, lại chính là ánh mắt chán ghét của phụ mẫu.
"Bộ dạng gầy như que củi, lại xấu xí như vậy, còn không mau cút vào trong, đừng làm bẩn mắt Duy Ngã của chúng ta."
"Vốn tưởng rằng ngươi chỉ là thiên sát cô tinh, không ngờ rằng đầu óc còn ngu si đần độn như vậy, cút đi."
Bị một cước đạp văng, Độc Cô Duy Ngã nhất thời liền mộng. Lục phủ ngũ tạng đều xáo trộn, hắn chỉ có thể gian nan mở to mắt nhìn phụ mẫu hiền lành trong trí nhớ của mình.
Hắn đưa mắt nhìn sang Độc Cô Vô Song, mong chờ hắn ta đứng ra thanh minh, hoặc nói giúp bản thân vài lời. Nhưng rốt cuộc, thứ đợi được cũng chỉ là vô tận trầm mặc.
Độc Cô Vô Song kéo kéo tay áo của Độc Cô Tín.
Vốn đang âm trầm mặt mũi, Độc Cô Tín ngay lập tức liền mỉm cười đem Độc Cô Vô Song bồng lên.
Huyết Cơ ở bên cạnh lại cầm lấy khăn tay, thay hắn lau chùi mồ hôi.
"Ngoan, Duy Ngã, chúng ta đi thôi."
Một nhà ba người chậm rãi tan biến trong màn đêm, khuất xa trong tầm mắt của Độc Cô Duy Ngã.
Không đúng, hiện tại, hắn phải bị gọi là Độc Cô Vô Song mới đúng.
Danh tự, phụ mẫu, thân phận, mọi thứ của hắn đều đã bị kẻ là huynh đệ song sinh kia cướp đoạt.
Chỉ là một đứa trẻ, lúc này, Độc Cô...Vô Song rốt cuộc cũng không khống chế được mà che mặt gào khóc.
"Oa...cha, nương, ta mới là Duy Ngã a!"
"Duy Ngã ở đây, xin các ngươi đó, hãy tin tưởng ta đi."
"Ta mới là Độc Cô Duy Ngã, hắn là kẻ giả mạo, hắn không phải..."
Kể từ ngày này, Độc Cô Vô Song liền giống như là bị nhốt vào trong một tấm gương.
Bên ngoài gương là một Độc Cô Duy Ngã sáng sủa, lớn lên trong hạnh phúc ngọt ngào.
Mà hết thảy tâm tình tiêu cực cùng tuyệt vọng, đều sẽ bị đưa đến phía sau tấm gương, tạo thành một Độc Cô Vô Song sống trong âm u cùng thù hận. Mỗi ngày chỉ có thể xuyên qua tấm gương nhìn thấy thế giới tươi đẹp bên ngoài.
Độc Cô Duy Ngã thích ứng với thân phận của mình càng lúc càng nhanh, tựa như hắn ta vốn dĩ cũng không phải một kẻ giả mạo.
Phảng phất những ký ức trước lúc 3 tuổi của Độc Cô Vô Song đều chỉ là một giấc mơ.
8 năm ròng rã, Độc Cô Duy Ngã sống trong nhung lụa giả tạo, tranh thủ từ chỗ của người khác.
Mà 8 năm này, phía sau tấm gương, một đầu ác quỷ cũng chậm rãi được tạo thành.
Hắn không còn giãy giụa, không còn phản kháng, cũng dần dần quen thuộc với thân phận mới của mình.
Độc Cô Vô Song, cái tên từ lúc sinh ra liền đã mang theo nguyền rủa, chú định phải sống trong hắc ám, ngày ngày đắm chìm trong dư ô.
Năm cả hai 13 tuổi, Độc Cô Tín cùng Huyết Cơ bị người của chính đạo ám toán mà chết.
Độc Cô Duy Ngã dẫn theo Độc Cô Vô Song rời khỏi Ma giới, cuối cùng lưu lạc vào trong trại buôn người.
Nghe đồn ở đâu đó, là đã bị một vị ma đầu mua về làm lô đỉnh song tu, ngày ngày bị tra tấn hành hạ, sống chết không rõ.
\*\*Câu cuối ta xàm xàm cho vui thôi, mong sư tôn tha thứ cho sự ngu ngok này.
\*\*Kết quả cuối cùng chính là \- Vô Song mới là ca ca của Duy Ngã, hắn mới là Thần tử thật sự của Ma giới. Duy Ngã cướp đoạt tên, thân phận, phụ mẫu của Vô Song.
\=\> Nhưng hiện tại, Vô Song vẫn là Vô Song, Duy Ngã vẫn là Duy Ngã, y như từ đầu truyện tới giờ.
Phụ mẫu...giống như cũng không phát hiện việc hắn là kẻ giả mạo.
Khi nhìn thấy bộ dạng của Độc Cô Duy Ngã lúc này, Độc Cô Vô Song giống như cũng hoảng sợ không nhẹ, vội vã chạy tới thăm hỏi hắn ân cần.
Chỉ là, khi Độc Cô Duy Ngã nhắc tới việc đem thân phận đổi trở về. Độc Cô Vô Song lại lập lờ nước đôi, viện cớ cho qua.
"Ca ca, có thể hay không để cho ta ở bên cạnh phụ mẫu thêm vài ngày được không? Không lâu, chỉ vài ngày mà thôi, ta liền sẽ đem thân phận trả lại cho huynh."
Nhìn Độc Cô Vô Song cầu xin một cách đáng thương như vậy, Độc Cô Duy Ngã vẫn là không nhịn được mà mềm lòng, đồng ý cho hắn thay thế bản thân thêm một thời gian nữa.
Nhưng là, một ngày, hai ngày,..
Một tháng, hai tháng, rốt cuộc là 2 năm trôi qua, Độc Cô Vô Song giống như cũng không có ý định trả thân phận lại cho hắn.
Lúc ban đầu là mỗi ngày đến thăm vài lần, về sau lại biến thành ba ngày một lần, rồi đến bảy ngày một lần.
Mỗi lần đến, hắn ta đều sẽ mang theo thuốc bổ, thức ăn ngon đến cho hắn. Nhưng mỗi khi hắn nhắc tới chuyện đổi trả thân phận, hắn ta đều sẽ viện cớ rời đi.
Rốt cuộc, không chịu đựng nổi tình cảnh như vậy nữa, một ngày này, Độc Cô Duy Ngã liền bất chấp hết thảy mà giữ chặt cánh tay của Độc Cô Vô Song, bắt hắn ta phải cho mình một câu trả lời thích đáng.
Bị dồn ép, Độc Cô Vô Song cũng chỉ có thể hứa với hắn, ba ngày sau sẽ trả lại thân phận cho hắn.
Hôm đó là ngày sắc phong Thần tử của Ma giáo, nhân lúc náo nhiệt, sẽ không có người chú ý đến bọn họ.
Đạt được câu trả lời thuyết phục, Độc Cô Duy Ngã liền vui vẻ ra mặt, mỗi thời mỗi khắc đều chờ mong đến ngày sắc phong.
Rốt cuộc ngày này cũng đã tới, Độc Cô Vô Song cũng theo lời hứa xuất hiện, mang theo y phục đến cho hắn thay ra.
Tâm tình vui sướng mặc vào cẩm phục, nhìn chính mình ở trong gương, Độc Cô Duy Ngã liền không nhịn được mà mỉm cười.
Trở về rồi...
Chỉ là, đợi khi muốn mở ra cửa phòng chứa củi, sắc mặt Độc Cô Duy Ngã liền khủng hoảng hơn bao giờ hết.
Bởi vì cửa...không mở được.
Có người đã nhân lúc hắn thay y phục mà khóa trái cửa phòng.
"Vô Song! Mở cửa cho ta! Vô Song!"
Độc Cô Duy Ngã bất lực kêu hô, nhưng từ đầu tới cuối, người mà hắn chờ đợi cũng chưa từng xuất hiện.
Bên ngoài pháo hoa rộn rã, nô nức náo nhiệt.
Trong phòng chứa củi, Độc Cô Duy Ngã chỉ có thể xuyên qua khe cửa sổ, nhìn thấy một chút hình ảnh ở bên ngoài.
Hắn muốn nắm lấy chúng, nhưng lại tựa như kính hoa thủy nguyệt, nhìn như tuyệt đẹp, nhưng lại không thể với tới.
Đến tận khi chiều tà buông xuống, yến tiệc mới xem như chấm dứt.
Cửa phòng chứa củi rốt cuộc cũng được mở ra.
Độc Cô Vô Song xuất hiện ở trước cửa vào, một thân y phục quý khí như thiên mệnh sủng nhi.
Độc Cô Duy Ngã xông tới, lớn tiếng chất vấn hắn, gào thét trong vô vọng. Nhưng thứ nhận được, chỉ là hai chữ :"Xin lỗi."
Xin lỗi?
"Đệ đệ, ta xin lỗi. Về sau, ta sẽ thay phụ mẫu đối xử tốt với ngươi."
Đệ đệ? Ta rõ ràng mới là ca ca của ngươi, mới là Độc Cô Duy Ngã thật sự!
Lúc này, Độc Cô Tín cùng Huyết Cơ xuất hiện. Dấy lên một chút hi vọng nhỏ nhoi cho Độc Cô Duy Ngã.
"Cha, nương, ta là Duy Ngã đây. Hắn là Độc Cô Vô Song, hắn là tên giả mạo."
Chỉ là, đối diện với Độc Cô Duy Ngã, lại chính là ánh mắt chán ghét của phụ mẫu.
"Bộ dạng gầy như que củi, lại xấu xí như vậy, còn không mau cút vào trong, đừng làm bẩn mắt Duy Ngã của chúng ta."
"Vốn tưởng rằng ngươi chỉ là thiên sát cô tinh, không ngờ rằng đầu óc còn ngu si đần độn như vậy, cút đi."
Bị một cước đạp văng, Độc Cô Duy Ngã nhất thời liền mộng. Lục phủ ngũ tạng đều xáo trộn, hắn chỉ có thể gian nan mở to mắt nhìn phụ mẫu hiền lành trong trí nhớ của mình.
Hắn đưa mắt nhìn sang Độc Cô Vô Song, mong chờ hắn ta đứng ra thanh minh, hoặc nói giúp bản thân vài lời. Nhưng rốt cuộc, thứ đợi được cũng chỉ là vô tận trầm mặc.
Độc Cô Vô Song kéo kéo tay áo của Độc Cô Tín.
Vốn đang âm trầm mặt mũi, Độc Cô Tín ngay lập tức liền mỉm cười đem Độc Cô Vô Song bồng lên.
Huyết Cơ ở bên cạnh lại cầm lấy khăn tay, thay hắn lau chùi mồ hôi.
"Ngoan, Duy Ngã, chúng ta đi thôi."
Một nhà ba người chậm rãi tan biến trong màn đêm, khuất xa trong tầm mắt của Độc Cô Duy Ngã.
Không đúng, hiện tại, hắn phải bị gọi là Độc Cô Vô Song mới đúng.
Danh tự, phụ mẫu, thân phận, mọi thứ của hắn đều đã bị kẻ là huynh đệ song sinh kia cướp đoạt.
Chỉ là một đứa trẻ, lúc này, Độc Cô...Vô Song rốt cuộc cũng không khống chế được mà che mặt gào khóc.
"Oa...cha, nương, ta mới là Duy Ngã a!"
"Duy Ngã ở đây, xin các ngươi đó, hãy tin tưởng ta đi."
"Ta mới là Độc Cô Duy Ngã, hắn là kẻ giả mạo, hắn không phải..."
Kể từ ngày này, Độc Cô Vô Song liền giống như là bị nhốt vào trong một tấm gương.
Bên ngoài gương là một Độc Cô Duy Ngã sáng sủa, lớn lên trong hạnh phúc ngọt ngào.
Mà hết thảy tâm tình tiêu cực cùng tuyệt vọng, đều sẽ bị đưa đến phía sau tấm gương, tạo thành một Độc Cô Vô Song sống trong âm u cùng thù hận. Mỗi ngày chỉ có thể xuyên qua tấm gương nhìn thấy thế giới tươi đẹp bên ngoài.
Độc Cô Duy Ngã thích ứng với thân phận của mình càng lúc càng nhanh, tựa như hắn ta vốn dĩ cũng không phải một kẻ giả mạo.
Phảng phất những ký ức trước lúc 3 tuổi của Độc Cô Vô Song đều chỉ là một giấc mơ.
8 năm ròng rã, Độc Cô Duy Ngã sống trong nhung lụa giả tạo, tranh thủ từ chỗ của người khác.
Mà 8 năm này, phía sau tấm gương, một đầu ác quỷ cũng chậm rãi được tạo thành.
Hắn không còn giãy giụa, không còn phản kháng, cũng dần dần quen thuộc với thân phận mới của mình.
Độc Cô Vô Song, cái tên từ lúc sinh ra liền đã mang theo nguyền rủa, chú định phải sống trong hắc ám, ngày ngày đắm chìm trong dư ô.
Năm cả hai 13 tuổi, Độc Cô Tín cùng Huyết Cơ bị người của chính đạo ám toán mà chết.
Độc Cô Duy Ngã dẫn theo Độc Cô Vô Song rời khỏi Ma giới, cuối cùng lưu lạc vào trong trại buôn người.
Nghe đồn ở đâu đó, là đã bị một vị ma đầu mua về làm lô đỉnh song tu, ngày ngày bị tra tấn hành hạ, sống chết không rõ.
\*\*Câu cuối ta xàm xàm cho vui thôi, mong sư tôn tha thứ cho sự ngu ngok này.
\*\*Kết quả cuối cùng chính là \- Vô Song mới là ca ca của Duy Ngã, hắn mới là Thần tử thật sự của Ma giới. Duy Ngã cướp đoạt tên, thân phận, phụ mẫu của Vô Song.
\=\> Nhưng hiện tại, Vô Song vẫn là Vô Song, Duy Ngã vẫn là Duy Ngã, y như từ đầu truyện tới giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất