Chương 90: Kết Thúc.
Bàn tay hắn lướt dọc theo thân thể bởi vì trúng xuân dược mà nóng như lò sưởi của y.
Nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của y mỗi khi bị chính mình chạm vào, Lục Dạ liền giống như đứa trẻ được cổ vũ, càng thêm quá phận.
Hắn dùng sức chen chân vào giữa hai chân y. Bàn tay bắt lấy cổ chân gầy gò kia, chậm rãi luồn vào trong y phục, mơn trớn phần da thịt mịn màng, nóng bỏng kia.
Chỉ là, khi bàn tay hắn vừa lướt đến đùi của y, thì một bàn tay không chút báo trước lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà bóp chặt cổ hắn.
"Khụ..." Ho khan một tiếng, Lục Dạ liền hoảng sợ nâng mắt nhìn khuôn mặt đang cách mình rất gần này.
Bàn tay của y tựa như gông xiềng, hung hăng siết chặt cổ hắn, ép tới hắn sắp không thở nổi.
Mái tóc y xõa tung lên khắp mặt mày, phượng nhãn đã sớm đỏ như máu tươi. Gương mặt trắng bệch không còn chút sinh khí, chỉ có một vệt máu là đặc biệt chói mắt giữa dung nhan phai nhạt kia.
Y cư nhiên lại bất chấp lời khuyên của Tiêu Dật, cưỡng ép vận dụng linh lực đem xuân dược bứt ra khỏi người!
"Lục Dạ, ngươi biết không, bổn tọa đã cho ngươi một cơ hội, chỉ là ngươi lại không biết trân trọng." Âm thanh của Kỉ Tình lạnh lẽo như băng, không chứa một tia tình cảm.
"Ngươi quá coi thường bổn tọa..."
"Đừng quên, sư tôn của ngươi, vĩnh viễn cũng là sư tôn của ngươi. Bổn tọa có thể cho ngươi mọi thứ, thì cũng có thể đoạt lại hết thảy."
Kỉ Tình từ trên đất đứng lên, bàn tay vẫn giữ chặt cổ họng của Lục Dạ. Đem hắn ngạnh sinh sinh nâng lên giữa không trung.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Lục Dạ, y liền không chút do dự đánh ra một chưởng thẳng vào trên đan điền của hắn.
'Ầm' Cả người Lục Dạ giống như bị xe tải tông trúng, trực tiếp bay thẳng ra ngoài trăm trượng, không ngừng va đập vào trên vô số tán cây, khiến chúng ầm ầm ngã đổ.
Chưởng phong của Kỉ Tình như Thái Sơn áp đỉnh, từ trên cao giáng xuống đem cả Vọng Minh Cư đều đập nát thành phế tích. Ngay cả Đỉnh Tiêu Dao cũng có dấu hiệu thương tới sơn mạch.
"Khục...khục..." Xương cốt toàn thân như sắp vỡ ra đến nơi, Lục Dạ chỉ có thể che ngực hộc ra một ngụm tinh huyết, khí tức ngay tức khắc liền uể oải xuống.
Phần bụng cùng đan điền ẩn ẩn đau nhức, pháp bào đang mặc trên thân cũng chậm rãi ảm đạm phai mờ. Khiến Lục Dạ bắt đầu có chút nghĩ mà sợ.
May rằng có pháp bào chống đỡ, nếu không, một chưởng vừa rồi của y dù không lấy mạng hắn đi nữa, thì hắn cũng đừng hòng có trái ngon để ăn.
"Hôm nay, dù có thân tử đạo tiêu, bổn tọa cũng phải giết chết nghiệt súc nhà ngươi!"
Lúc này, xuyên qua tầng tầng khói bụi, thân ảnh của Kỉ Tình đang chậm rãi hiện lên trong đáy mắt Lục Dạ.
Thời khắc này, suy nghĩ của hắn đã sớm bị khủng hoảng thay thế, chỉ còn sót lại một chữ \- chạy!
Nếu không chạy, hắn chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
Nghĩ là làm, Lục Dạ liền không dám chậm trễ bò dậy. Có chút nuối tiếc nhìn thoáng qua khung cảnh hoang tàn sau lưng mình. Nhưng rốt cuộc vẫn cắn răng hướng hạ sơn rời đi.
Ròng rã tám năm tính toán, thịt đã dâng tới bên miệng, nhưng cuối cùng lại biến thành công dã tràng, may áo cưới cho người khác.
Biết trước như vậy, trước kia không tính kế thì hơn...
Lục Dạ thất thểu rời khỏi Tiêu Dao Đỉnh. Khói bụi tan đi, cũng chậm rãi hiện ra bóng dáng của Kỉ Tình lúc này.
Y đứng tại nguyên địa, bóng lưng ngạo nghễ vượt khắp nhân gian.
Bạch y đã sớm nhuốm phải bụi trần, không còn là trích tiên cao cao tại thượng nữa.
Tóc đen bị gió thổi đến rối loạn, dán sát vào trên sườn mặt tuyệt mỹ nhưng lại trắng bệch kia.
Y phục bị gió cuốn bay, thân thể cao ngất của Kỉ Tình liền chậm rãi khụy xuống. Đầu gối nặng nề va vào trên nền gạch.
Một chưởng khi nãy y vỗ ra, đã là số linh lực cuối cùng tồn trữ trong người y. Mục đích là để cường thế dọa sợ Lục Dạ.
Mà trên thực tế, y đã sớm là đèn đã cạn dầu. Chỉ cần gió thổi liền sẽ tắt hẳn.
Nay gió xuân đã thổi tới, ánh đèn mong manh cũng nên vắng bóng rồi.
Bắt đầu bằng Vọng Minh Cư, kết thúc cũng bằng Vọng Minh Cư...
Tấm hoành phi treo trên cổng lớn, lúc này đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Vọng Minh...mong muốn đệ tử có thể luôn hướng về ánh sáng mặt trời...
'Tí tách'
'Tí tách'
Tiên huyết hóa thành từng chuỗi nối đuôi nhau chảy dọc theo cằm y. Cuối cùng đọng thành vũng nhỏ trên mặt đất.
Người ta thường nói, người trước khi chết, thường sẽ bắt đầu hồi tưởng lại tao ngộ trong cả cuộc đời của mình.
Trước kia, Kỉ Tình khẳng định sẽ cười giễu bỏ qua. Nhưng giờ khắc này, y mới biết được, thì ra truyền ngôn đó là thật.
Y bắt đầu nhớ lại cái ngày cha mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời. Rõ ràng hôm qua cả ba vẫn còn ngồi trên bàn ăn dùng bữa. Thế mà hôm sau, thứ ở bên y chỉ còn lại hai cỗ quan tài lạnh băng.
Nhiều ngày canh giữ bên linh cữu, y khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng đợi khi tỉnh lại, thế giới cũng đã sớm vật đổi sao dời.
Y trở thành một tu tiên giả, từng mang ước vọng giẫm nát thiên địa, cưới mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ này,...
Nhưng thiên địa luân chuyển đã chứng minh cho y thấy. Ở thế giới rộng lớn này, y chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót, làm trò cười cho bao người xem.
Hôn thê bỏ trốn ngay trong ngày đại hỷ, sư phụ sợ hãi cường quyền mà ra tay đánh đuổi, bằng hữu vì tham luyến quyền thế mà bán đứng nơi ẩn núp của chính mình cho địch nhân, suýt chút liền khiến y có đi không về.
Nhân chi sơ, tính bổn thiện.
Thế gian này, không có thứ gì vô duyên vô cớ độc ác cả.
Là thế nhân, là thiên địa, là vạn vật đang ép buộc y đi trên ranh giới giữa thiện và ác.
Nếu không muốn chết, y phải cầm lên đao, cùng địch nhân chém giết. Bởi vì nếu không phải bọn họ chết, thì người chết sẽ biến thành y.
Muốn người khác không ức hiếp chính mình, chỉ có cường thế hơn bọn họ, hung ác hơn bọn họ, điên cuồng hơn bọn họ. Để bọn họ học được hai chữ \- Kính Sợ.
Cho đến một ngày, địch nhân đều chết hết rồi, thế gian cũng đều kính sợ y. Đó cũng là lúc an bình nhất.
"Bọn họ cướp màn thầu của ta, ta liền đánh bọn họ. Không có màn thầu, ta sẽ chết đói."
Lần đầu tiên bị bộ dạng xấc xược đó thu hút...
"Thần tiên ca ca?"
Lần đầu tiên vui sướng vì được người gọi là thần tiên ca ca...
"Đa tạ Tiên Quân."
Lần đầu tiên trở thành sư tôn của một người...
"Tiên Quân, ngài thật xinh đẹp, xin ngài hãy mang ta đi đi. Ta có thể pha trà, đấm bóp, làm ấm giường...chỉ cần ngài muốn, ta đều có thể làm được."
Lần đầu tiên hướng một kẻ xa lạ rũ lòng thương xót...
Những cảm xúc mới lạ lần lượt xuất hiện trong lòng, tựa như duyên phận đã sắp đặt từ trước.
Nếu là kiếp, vậy liền độ đi...
Dưới ánh chiều tà chiếu trên bạch y, tiếu dung của Kỉ Tình là dịu dàng mà ngây thơ đến vậy. Tựa như một hài đồng, không có khốn khổ, không có ưu sầu.
"Kỉ Tình!!!" Một âm thanh trẻ con như sấm vang bên tai, lại không thể nhường đầu óc của Kỉ Tình thanh tỉnh trở lại.
Đồng tử tan rã, mất đi thần thái vốn có của nó. Đỉnh đầu y rũ xuống, thân thể chậm rãi lạnh dần, cuối cùng hơi thở cũng tắt hẳn trong vòng tay đối phương.
\*\*Câu chuyện tới đây là kết thúc, sư tôn chết, bốn anh công dắt tay nhau đi tới cuối đời, kết SE. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong suốt thời gian qua.
Nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của y mỗi khi bị chính mình chạm vào, Lục Dạ liền giống như đứa trẻ được cổ vũ, càng thêm quá phận.
Hắn dùng sức chen chân vào giữa hai chân y. Bàn tay bắt lấy cổ chân gầy gò kia, chậm rãi luồn vào trong y phục, mơn trớn phần da thịt mịn màng, nóng bỏng kia.
Chỉ là, khi bàn tay hắn vừa lướt đến đùi của y, thì một bàn tay không chút báo trước lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà bóp chặt cổ hắn.
"Khụ..." Ho khan một tiếng, Lục Dạ liền hoảng sợ nâng mắt nhìn khuôn mặt đang cách mình rất gần này.
Bàn tay của y tựa như gông xiềng, hung hăng siết chặt cổ hắn, ép tới hắn sắp không thở nổi.
Mái tóc y xõa tung lên khắp mặt mày, phượng nhãn đã sớm đỏ như máu tươi. Gương mặt trắng bệch không còn chút sinh khí, chỉ có một vệt máu là đặc biệt chói mắt giữa dung nhan phai nhạt kia.
Y cư nhiên lại bất chấp lời khuyên của Tiêu Dật, cưỡng ép vận dụng linh lực đem xuân dược bứt ra khỏi người!
"Lục Dạ, ngươi biết không, bổn tọa đã cho ngươi một cơ hội, chỉ là ngươi lại không biết trân trọng." Âm thanh của Kỉ Tình lạnh lẽo như băng, không chứa một tia tình cảm.
"Ngươi quá coi thường bổn tọa..."
"Đừng quên, sư tôn của ngươi, vĩnh viễn cũng là sư tôn của ngươi. Bổn tọa có thể cho ngươi mọi thứ, thì cũng có thể đoạt lại hết thảy."
Kỉ Tình từ trên đất đứng lên, bàn tay vẫn giữ chặt cổ họng của Lục Dạ. Đem hắn ngạnh sinh sinh nâng lên giữa không trung.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Lục Dạ, y liền không chút do dự đánh ra một chưởng thẳng vào trên đan điền của hắn.
'Ầm' Cả người Lục Dạ giống như bị xe tải tông trúng, trực tiếp bay thẳng ra ngoài trăm trượng, không ngừng va đập vào trên vô số tán cây, khiến chúng ầm ầm ngã đổ.
Chưởng phong của Kỉ Tình như Thái Sơn áp đỉnh, từ trên cao giáng xuống đem cả Vọng Minh Cư đều đập nát thành phế tích. Ngay cả Đỉnh Tiêu Dao cũng có dấu hiệu thương tới sơn mạch.
"Khục...khục..." Xương cốt toàn thân như sắp vỡ ra đến nơi, Lục Dạ chỉ có thể che ngực hộc ra một ngụm tinh huyết, khí tức ngay tức khắc liền uể oải xuống.
Phần bụng cùng đan điền ẩn ẩn đau nhức, pháp bào đang mặc trên thân cũng chậm rãi ảm đạm phai mờ. Khiến Lục Dạ bắt đầu có chút nghĩ mà sợ.
May rằng có pháp bào chống đỡ, nếu không, một chưởng vừa rồi của y dù không lấy mạng hắn đi nữa, thì hắn cũng đừng hòng có trái ngon để ăn.
"Hôm nay, dù có thân tử đạo tiêu, bổn tọa cũng phải giết chết nghiệt súc nhà ngươi!"
Lúc này, xuyên qua tầng tầng khói bụi, thân ảnh của Kỉ Tình đang chậm rãi hiện lên trong đáy mắt Lục Dạ.
Thời khắc này, suy nghĩ của hắn đã sớm bị khủng hoảng thay thế, chỉ còn sót lại một chữ \- chạy!
Nếu không chạy, hắn chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
Nghĩ là làm, Lục Dạ liền không dám chậm trễ bò dậy. Có chút nuối tiếc nhìn thoáng qua khung cảnh hoang tàn sau lưng mình. Nhưng rốt cuộc vẫn cắn răng hướng hạ sơn rời đi.
Ròng rã tám năm tính toán, thịt đã dâng tới bên miệng, nhưng cuối cùng lại biến thành công dã tràng, may áo cưới cho người khác.
Biết trước như vậy, trước kia không tính kế thì hơn...
Lục Dạ thất thểu rời khỏi Tiêu Dao Đỉnh. Khói bụi tan đi, cũng chậm rãi hiện ra bóng dáng của Kỉ Tình lúc này.
Y đứng tại nguyên địa, bóng lưng ngạo nghễ vượt khắp nhân gian.
Bạch y đã sớm nhuốm phải bụi trần, không còn là trích tiên cao cao tại thượng nữa.
Tóc đen bị gió thổi đến rối loạn, dán sát vào trên sườn mặt tuyệt mỹ nhưng lại trắng bệch kia.
Y phục bị gió cuốn bay, thân thể cao ngất của Kỉ Tình liền chậm rãi khụy xuống. Đầu gối nặng nề va vào trên nền gạch.
Một chưởng khi nãy y vỗ ra, đã là số linh lực cuối cùng tồn trữ trong người y. Mục đích là để cường thế dọa sợ Lục Dạ.
Mà trên thực tế, y đã sớm là đèn đã cạn dầu. Chỉ cần gió thổi liền sẽ tắt hẳn.
Nay gió xuân đã thổi tới, ánh đèn mong manh cũng nên vắng bóng rồi.
Bắt đầu bằng Vọng Minh Cư, kết thúc cũng bằng Vọng Minh Cư...
Tấm hoành phi treo trên cổng lớn, lúc này đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Vọng Minh...mong muốn đệ tử có thể luôn hướng về ánh sáng mặt trời...
'Tí tách'
'Tí tách'
Tiên huyết hóa thành từng chuỗi nối đuôi nhau chảy dọc theo cằm y. Cuối cùng đọng thành vũng nhỏ trên mặt đất.
Người ta thường nói, người trước khi chết, thường sẽ bắt đầu hồi tưởng lại tao ngộ trong cả cuộc đời của mình.
Trước kia, Kỉ Tình khẳng định sẽ cười giễu bỏ qua. Nhưng giờ khắc này, y mới biết được, thì ra truyền ngôn đó là thật.
Y bắt đầu nhớ lại cái ngày cha mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời. Rõ ràng hôm qua cả ba vẫn còn ngồi trên bàn ăn dùng bữa. Thế mà hôm sau, thứ ở bên y chỉ còn lại hai cỗ quan tài lạnh băng.
Nhiều ngày canh giữ bên linh cữu, y khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng đợi khi tỉnh lại, thế giới cũng đã sớm vật đổi sao dời.
Y trở thành một tu tiên giả, từng mang ước vọng giẫm nát thiên địa, cưới mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ này,...
Nhưng thiên địa luân chuyển đã chứng minh cho y thấy. Ở thế giới rộng lớn này, y chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót, làm trò cười cho bao người xem.
Hôn thê bỏ trốn ngay trong ngày đại hỷ, sư phụ sợ hãi cường quyền mà ra tay đánh đuổi, bằng hữu vì tham luyến quyền thế mà bán đứng nơi ẩn núp của chính mình cho địch nhân, suýt chút liền khiến y có đi không về.
Nhân chi sơ, tính bổn thiện.
Thế gian này, không có thứ gì vô duyên vô cớ độc ác cả.
Là thế nhân, là thiên địa, là vạn vật đang ép buộc y đi trên ranh giới giữa thiện và ác.
Nếu không muốn chết, y phải cầm lên đao, cùng địch nhân chém giết. Bởi vì nếu không phải bọn họ chết, thì người chết sẽ biến thành y.
Muốn người khác không ức hiếp chính mình, chỉ có cường thế hơn bọn họ, hung ác hơn bọn họ, điên cuồng hơn bọn họ. Để bọn họ học được hai chữ \- Kính Sợ.
Cho đến một ngày, địch nhân đều chết hết rồi, thế gian cũng đều kính sợ y. Đó cũng là lúc an bình nhất.
"Bọn họ cướp màn thầu của ta, ta liền đánh bọn họ. Không có màn thầu, ta sẽ chết đói."
Lần đầu tiên bị bộ dạng xấc xược đó thu hút...
"Thần tiên ca ca?"
Lần đầu tiên vui sướng vì được người gọi là thần tiên ca ca...
"Đa tạ Tiên Quân."
Lần đầu tiên trở thành sư tôn của một người...
"Tiên Quân, ngài thật xinh đẹp, xin ngài hãy mang ta đi đi. Ta có thể pha trà, đấm bóp, làm ấm giường...chỉ cần ngài muốn, ta đều có thể làm được."
Lần đầu tiên hướng một kẻ xa lạ rũ lòng thương xót...
Những cảm xúc mới lạ lần lượt xuất hiện trong lòng, tựa như duyên phận đã sắp đặt từ trước.
Nếu là kiếp, vậy liền độ đi...
Dưới ánh chiều tà chiếu trên bạch y, tiếu dung của Kỉ Tình là dịu dàng mà ngây thơ đến vậy. Tựa như một hài đồng, không có khốn khổ, không có ưu sầu.
"Kỉ Tình!!!" Một âm thanh trẻ con như sấm vang bên tai, lại không thể nhường đầu óc của Kỉ Tình thanh tỉnh trở lại.
Đồng tử tan rã, mất đi thần thái vốn có của nó. Đỉnh đầu y rũ xuống, thân thể chậm rãi lạnh dần, cuối cùng hơi thở cũng tắt hẳn trong vòng tay đối phương.
\*\*Câu chuyện tới đây là kết thúc, sư tôn chết, bốn anh công dắt tay nhau đi tới cuối đời, kết SE. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong suốt thời gian qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất