Chương 61: Tương kế tựu kế
Chung Ly Khiêm lấy cớ trị bệnh cho Bách Lí Khinh Miểu gửi gắm Thư Diễm Diễm đi tìm Y tu, nhưng Hữu hộ pháp là nhân vật như thế nào, nàng tự hỏi một chút đã hiểu rõ mọi chuyện.
Bách Lí Khinh Miểu đòi sống đòi chết ở Huyền Uyên tông hơn một năm nay nào có thấy ai bảo đi mời Y tu, thậm chí còn để Sư đàn chủ "chăm sóc" một đêm, làm bệnh của Bách Lí Khinh Miểu nặng hơn, hôn mê bao lâu rồi.
Mà Ân Hàn Giang quay lại Huyền Uyên tông chưa đến mười ngày Chung Ly Khiêm đã cậy nhờ Hữu hộ pháp tìm Y tu. Thầy thuốc mời cho ai không cần nói cũng biết.
Thư Diễm Diễm không vạch trần chuyện này, dù sao nàng cũng cho rằng trạng thái tức thời của Ân Hàn Giang không ổn. Ngay khi Văn Nhân Ách còn ở, nàng đã nhận ra Ân Hàn Giang có khuynh hướng nhập ma.
Nàng chỉ không ngờ tới người vừa mới phái xuống núi đã gặp được Y tu số một Tu chân giới Dược Gia Bình. Điều này khiến nàng có chút cảnh giác.
Nhập đạo hơn 600 năm, Thư hộ pháp liên tục phụ tá ba vị Huyền Uyên tông chủ, kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió, thường xuyên đóng vai ma nữ đi ngáng chân người khác. Nàng tin chắc rằng thứ gì quá dễ có được phần lớn đều là cái bẫy, chủ động dâng tới cửa không phải thính thì là thuốc độc.
Vì thế nàng lập tức bẩm báo chuyện này cho Ân Hàn Giang, nói Chung Ly đàn chủ tìm một Y tu đến chữa bệnh cho Bách Lí Khinh Miểu. Quan trọng nhất là để Ân Hàn Giang giám định thay nàng, móc hết việc lên người Chung Ly Khiêm và Ân Hàn Giang, như thế một khi Dược Gia Bình có vấn đề nàng sẽ không phải gánh trách nhiệm; thứ hai nếu Dược Gia Bình tới chữa bệnh cứu người thật thì cũng có thể để y gặp Ân Hàn Giang một lần, âm thầm quan sát bệnh trạng của Ân Tông chủ.
Sau khi báo lên, Thư Diễm Diễm tự mình dâng cho Dược Gia Bình một chén linh trà thượng đẳng rồi sai thuộc hạ mang vô số linh quả ra, phong thái diễm lệ ngồi trên ghế thưa chuyện:
"Nghe nói từ trước đến giờ tiên sinh không nhận khám tại nhà, hôm nay lại đồng ý đến Huyền Uyên tông làm khách, Thư mỗ thật vạn phần cảm kích."
Dược Gia Bình đáp:
"Hôm nay cũng do tình cờ, vừa đúng khi ta ra ngoài tìm thuốc gặp được người của cô, trùng hợp sao tâm trạng ta tốt bèn đến xem thế nào. Nhưng ta cứu người cũng có vài quy định. Để người khác chữa rồi không trị được mới đến xin ta, không chữa; chứng bệnh không đủ nghi nan, không chữa; không trả nổi phí khám bệnh, không chữa."
Mặt mũi y xem chừng tạm được, không phân cao thấp với Chung Ly Cuồng, mà khẩu khí càng nhiều kiêu căng.
Cũng hợp lý thôi, Dược Gia Bình là Tán Tiên, tu vi trong Tu chân giới không tính thấp, y thuật lại cao minh, luôn có người đến cửa tìm thầy chữa bệnh, đương nhiên có vốn để tự cao. Thực lực của bản thân Chung Ly Cuồng chẳng ra sao nhưng thế lực của nguyên một cái Chung Ly gia thì hùng hậu, cũng có thể cho phép mình kiêu căng.
"Hai điểm đầu tiên tất nhiên là phù hợp." Thư Diễm Diễm nói, "Không biết Dược tiên sinh muốn lấy phí khám bệnh thế nào?"
Dược Gia Bình liếc nhìn những ngón tay của Thư Diễm Diễm, ngạo mạn nói:
"Cái đấy thì phải xem qua bệnh trạng mới quyết định được."
"Ta đã phái người đưa nàng đến rồi." Thư Diễm Diễm như không cảm nhận được tầm mắt của Dược Gia Bình, nhẹ vỗ tay, hai thuộc hạ nâng Bách Lí Khinh Miểu qua.
Cùng lúc đó, Ân Hàn Giang một thân hồng y cũng đi đến sảnh tiếp khách, y vẫn đang đứng ở ngoài chưa đi vào, trước cửa nhìn thấy Chung Ly Khiêm vội vàng tới nơi.
Chung Ly Khiêm từng giao thiệp với Dược Gia Bình. Trong ba mươi năm du lịch, Túc Hoè từng bị thương, Bách Lí Khinh Miểu đưa Túc Hoè đi tìm y sư chữa bệnh. Vừa hay xin đến chỗ Dược Gia Bình, Dược Gia Bình tính tình ẩm ương, y muốn Bách Lí Khinh Miểu trao đổi bằng Nguyên Anh hoặc thân thể. Bách Lí Khinh Miểu vì cứu Túc Hoè mà lựa chọn đưa Nguyên Anh cho Dược Gia Bình. May sao Cừu Tùng Tuyết kịp chạy đến, "thuyết phục" được Dược Gia Bình cứu người. Từ đó hai bên cũng vui vẻ kết thù luôn.
Nghe nói Thư Diễm Diễm mời kẻ này lên núi, Chung Ly Khiêm đang định trấn an Dược Gia Bình trước, quan sát xem liệu y có đủ bản lĩnh chữa trị cho Ân Hàn Giang không. Nếu không, đuổi xuống núi là được; nếu có, vậy... cái gì cũng có thể thương lượng mà.
Trùng hợp làm sao, Văn Nhân Ách cũng có ý tưởng đó. Phẩm hạnh của Dược Gia Bình như thế nào không liên quan đến Văn Nhân Ách. Dù sao có cho tiền y cũng chẳng dám chặt chém Huyền Uyên tông. Vì thế hắn ẩn thân, theo Chung Ly Khiêm đi đến sảnh tiếp khách, không ngờ lại gặp được Ân Hàn Giang.
Chung Ly Khiêm hơi kinh ngạc, thần thức hướng về Thư Diễm Diễm, còn cố tình để nàng cảm nhận được thăm dò của mình như một câu hỏi, chữa bệnh cho Bách Lí Khinh Miểu thôi hình như không đến mức phải bẩm báo Tông chủ chứ?
Thư Diễm Diễm mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, vờ như không phát hiện ra thái độ của Chung Ly Khiêm, hạ quyết tâm giả chết, dù sao nàng không đắc tội Ân Hàn Giang là được.
"Lại là ngươi?"
Dược Gia Bình nhìn thấy Chung Ly Khiêm lông mày nhướng cao, rồi nhìn Bách Lí Khinh Miểu đang hôn mê ngạc nhiên nói:
"Người các ngươi muốn ta chữa là cô ta?"
Sau khi y thấy Bách Lí Khinh Miểu trên mặt hiện ra một chút kinh hỉ song rất nhanh ém xuống. Y không quan tâm đến Chung Ly Khiêm, trực tiếp đi lên cẩn thận xem xét thương thế của nàng, thái độ phụ trách rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như từng có thù oán.
Dược Gia Bình lịch thiệp một cách khó hiểu bắt mạch Bách Lí Khinh Miểu, nhíu mày nói:
"Pháp bảo bản mạng bị huỷ, đan điền chịu thương nặng, trong cơ thể ẩn Ma khí, thần hồn không ổn định, lại còn mắc bệnh lao sốt cao. Một người Tu chân mắc bệnh của phàm nhân, quá kì lạ! Ngoài ra hình như nàng còn trúng cổ trùng và chú thuật, cụ thể là loại gì, tạm thời ta chưa thể xác định."
Chung Ly Khiêm mặt vô biểu tình, một thân bệnh tật này của Bách Lí Khinh Miểu cũng có công lao của y mà.
"Trước mắt nhìn ra ngần ấy chứng bệnh, còn bệnh trạng khác hay không cần kiểm tra thêm một bước nữa." Dược Gia Bình thu tay nói, "Ta cần một căn phòng yên tĩnh, không muốn có ai quấy rầy."
Chung Ly Khiêm và Thư Diễm Diễm cùng ngẩn ra. Thái độ của Dược Gia Bình hoàn toàn ngoài dự đoán của họ, khác rất xa.
Dược Gia Bình lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Y đã ghi sổ nợ Bách Lí Khinh Miểu, cho dù có chữa, ít nhất cũng phải cắn một miếng to. Tại sao có thể thoải mái và quan tâm chữa trị cho Bách Lí Khinh Miểu như thế được?
"Dược tiên sinh còn chưa nêu giá xem bệnh thì phải?" Thư Diễm Diễm đi đầu hỏi.
"Vội gì, cứu người quan trọng. Tiền xem bệnh sao, dù gì cũng chưa bắt đầu chẩn trị mà." Dược Gia Bình đáp.
"Dược tiên sinh thật là lương y như từ mẫu, không so đo hiềm khích đã qua, Khiêm tạ lỗi vì trước kia hành xử không phải." Chung Ly Khiêm cũng nói.
"Cái đó không cần, ngày ấy chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi mà, ai còn nhớ được chuyện đã lâu lắc như vậy." Dược Gia Bình rộng lượng xua tay, "Ta chữa bệnh cần yên tĩnh, nhanh chóng chuẩn bị một phòng riêng là được."
"Ta đây lập tức sai người đi sắp xếp." Thư Diễm Diễm nói.
"Không cần."
Ân Hàn Giang vẫn luôn thu liễm hơi thở đứng ngoài đẩy cửa đi vào. Y nhìn Dược Gia Bình, khẽ mỉm cười, "Ta đang lo không biết lùa Hạ Văn Triều ra ngoài thế nào, ngươi lại tự dâng mình đến cửa."
Chung Ly Khiêm nghe thấy giọng Ân Hàn Giang, mí mắt nháy lia lịa, vội nói:
"Ân Tông chủ, y..."
Ân Hàn Giang cắt ngang Chung Ly Khiêm:
"Ta biết ngươi muốn nói gì. Ngươi cảm thấy tuy Dược Gia Bình này nhân phẩm chẳng ra sao nhưng y thuật coi như hàng đầu. Đây cũng là lý do tại sao y hoành hành ở Tu chân giới nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bị người ta đánh chết. Ngươi biết y "tình cờ gặp được" đệ tử Huyền Uyên tông là có mục đích khác, nhưng Chung Ly đàn chủ cho rằng thèm vào quan tâm y ôm âm mưu gì, chỉ cần trị được bệnh thì ắt có thể bàn bạc, phải vậy không?"
Y không đợi Chung Ly Khiêm trả lời đã nhìn Thư Diễm Diễm nói:
"Còn ngươi, Hữu hộ pháp đang sợ hãi ta sao?"
Thư Diễm Diễm nghiêm mặt, biểu tình vốn lười biếng tuỳ tiện lập tức trở nên cẩn trọng. Nàng đang mặc một bộ váy mỏng manh màu tím nhạt, quả quyết phô bày đường cong xinh đẹp, nhưng khi ánh mắt Ân Hàn Giang vừa quét qua, trên người Thư Diễm Diễm nháy mắt nhiều ra thêm một tấm áo choàng trắng muốt, che kín mình từ cổ đến chân, một miếng thịt cũng không dám hở.
"Thân là thuộc hạ, kính sợ Ân Tông chủ không phải dĩ nhiên sao?" Thư Diễm Diễm đoan trang cười nói.
Nàng không dám thi triển mị thuật với Ân Hàn Giang, mỗi lần nhìn thấy đôi đồng tử vô tình ấy Thư Diễm Diễm đều cảm thấy đau răng. Trước kia có Văn Nhân Ách ở, Ân Hàn Giang yên tĩnh hướng nội, Thư Diễm Diễm còn dám làm càn một chút. Hiện tại Ân Hàn Giang như một con ác thú không xiềng xích, chẳng biết y có thể làm ra những chuyện gì đâu.
"Ngươi không phải kính sợ, là sợ hãi," Ân Hàn Giang nở một nụ cười không độ ấm, "Trước kia ngươi nhìn vào mắt ta đã cho rằng ta có khuynh hướng nhập ma. Thế nào, lấy Bách Lí Khinh Miểu làm cái cớ tìm người tới trị cho ta sao? Chung Ly đàn chủ chắc cũng nghĩ thế rồi."
Hai người bị Ân Hàn Giang chọc thủng suy nghĩ, trong lòng run lên không dám nói gì nữa.
Đây vẫn là lần đầu tiên Văn Nhân Ách thấy Ân Hàn Giang xử lý công việc Huyền Uyên tông. Ân Hàn Giang hiện tại không còn máy móc làm theo ý tưởng của Ma Tôn, mặc sức tung bay, rực rỡ hút mắt.
"Các ngươi cho rằng Bổn toạ có tâm ma, ta thừa nhận." Ánh mắt Ân Hàn Giang đảo qua mặt hai người nói, "Nhưng chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ta khống chế Huyền Uyên tông, chẳng cản trở nổi Bổn toạ diệt trừ đám cao thủ Chính đạo kia. Hai người các ngươi không phải bận tâm đến nó nữa, Bổn toạ không cần chữa trị."
Văn Nhân Ách cả kinh, Ân Hàn Giang có ý gì? Có bệnh phải chữa, chẳng lẽ cứ mặc cho tâm ma tiếp diễn, sớm hay muộn đến một ngày tẩu hoả nhập ma, bạo thể mà chết sao?
"Còn ngươi..."
Ân Hàn Giang đàn áp khí thế của hai người thông minh xong nhìn Dược Gia Bình, cười vừa vui vẻ vừa hung ác, "Thật sự cho rằng Bổn toạ không biết ngươi với Hạ Văn Triều là bạn thân nhất mãi mãi sao?"
Dược Gia Bình thấy y đi về phía mình, bị khí thế của Ân Hàn Giang bức bách lui lại mấy bước, va người vào tường. Y nắm túi thuốc bên hông, một luồng ánh sáng bạc hiện lên bảo vệ cơ thể Dược Gia Bình.
"Tiên Ngọc hộ thể?" Ân Hàn Giang nói, "Mấy năm nay đi hành nghề cướp được không ít hàng ngon đấy nhỉ. Đáng tiếc, vô dụng thôi."
Y vung tay một chiêu, Phá Quân Thích ra khỏi vỏ, bay xé gió đúng một chiêu ấy phá tan khối Tiên Ngọc hộ thể, mũi thích sắc nhọn phanh trước mặt Dược Gia Bình, Dược Gia Bình hét lên:
"Không thể nào, đây là Tiên Ngọc có thể cản một kích toàn lực của Thiên Tiên!"
"Vẫn kém đại trận hộ sơn của Thượng Thanh phái một chút." Ân Hàn Giang vừa nói vừa đánh một luồng chân khí vào người Dược Gia Bình. Dược Gia Bình cảm thấy kinh mạch bị đao nhọn đâm vào, chỉ cần hơi đề khí sẽ đau đớn như ngàn dao cắt thịt.
"Ngươi biết Bổn toạ liên tiếp gặp thiên lôi và bị Đãng Nguyệt Chung của Thượng Thanh phái tấn công, nhất định phải thân mang trọng thương bèn đủng đỉnh dạo quanh phụ cận Huyền Uyên tông đợi người đến tìm ngươi lên núi chữa cho ta phải không? Chắc Hạ Văn Triều đã xin ngươi cứu Bách Lí Khinh Miểu chứ gì? Ngươi muốn thừa dịp chữa bệnh cho ta lấy Bách Lí Khinh Miểu trao đổi làm tiền khám, như thế là có thể đưa nàng đi tìm Hạ Văn Triều rồi. Nói không chừng còn thể tiện tay trong lúc chẩn trị cho ta lưu lại một chút hậu hoạn, tiện sau này đối phó ta, có phải không?" Ân Hàn Giang hỏi.
Y liệt kê không sai chút nào, Dược Gia Bình khiếp sợ nói:
"Ngươi, sao ngươi biết được?"
Sao biết? Kịch bản này viết đi viết lại quá nhiều lần trong "Diệt thế thần tôn - Quyển II" rồi! Sau khi Dược Gia Bình phi thăng Tiên giới vẫn luôn giả bộ không quen biết gì với đám Hạ Văn Triều. Mỗi khi Hạ Văn Triều kết thù với ai, y sẽ đóng vai Y Tiên xâm nhập vào hàng ngũ của đối phương, nội ứng ngoại hợp với Hạ Văn Triều lật đổ kẻ địch.
Lần này cũng thế, Dược Gia Bình tán thưởng "thâm tình" của Hạ Văn Triều với Bách Lí Khinh Miểu, nghe Hạ Văn Triều sầu thảm rền rĩ tiểu sư muội bị người Ma đạo bắt đi chỉ sợ sẽ gặp phải bất trắc. Dược Gia Bình trông dáng vẻ của gã nhớ tới người thương chết thảm năm xưa, không đành lòng nhìn một đôi thần tiên quyến lữ như vậy phải âm dương cách biệt nên đã đồng ý đi cứu người. Y đánh giá bản thân quá cao, cho rằng dù người Huyền Uyên tông nhìn thấu ý đồ của y cũng sẽ kiêng dè thân phận Y Tu không dám làm gì.
Không ngờ rằng Tân Tông chủ Ân Hàn Giang chẳng hề lo lắng, đối xử với Dược Gia Bình không cho nửa điểm khách khí. Dược Gia Bình nhịn đau gào lên:
"Ân Hàn Giang! Ngươi đừng nghĩ là ta không nhìn ra ngươi bị tâm ma nhập thể. Cho dù có được sức mạnh sánh với Thượng Tiên thì sao? Không tới mười năm chắc chắn ngươi sẽ kinh mạch tán loạn bạo thể mà chết! Càng cưỡng ép sử dụng tu vi vượt qua giới hạn Tu chân giới ngươi sẽ chết càng nhanh. Ta dám khẳng định, khắp Tu chân giới này chỉ có mình ta chữa khỏi được cho ngươi. Sớm muộn cũng có ngày ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta!"
"Thôi khỏi."
Một thanh thích đâm xuyên qua yết hầu, Dược Gia Bình bị ghim trên tường, máu chảy như tháo cống.
Đương nhiên Tán Tiên không dễ chết như thế. Dược Gia Bình giãy giụa hai lần, nhận ra Phá Quân Thích đã đồng thời đâm thủng thần hồn của y, càng giãy giụa thần hồn sẽ càng nhanh bị phân tách.
Thấy y cuối cùng cũng thành thật, Ân Hàn Giang xé một mảnh áo của Bách Lí Khinh Miểu xuống lau tay rồi ném vào mặt Dược Gia Bình.
"Sư đàn chủ," Ân Hàn Giang nói, "Ta nhớ là ngươi có pháp môn gì mà một chiêu lột da đổi hình nhỉ?"
Lúc này, Sư Tòng Tâm không hề có cảm giác tồn tại vẫn luôn rúc ở cửa run rẩy khom lưng chạy bước nhỏ vào, ngoan ngoãn nói:
"Vâng, da có nhiễm hơi thở của đối phương, rất khó bị phát hiện"
"Ta muốn tấm da này." Ân Hàn Giang liếm môi, "Xấu thì đúng là hơi xấu chút có điều vóc dáng không khác biệt lắm so với ta. Bách Lí Khinh Miểu làm khách ở Huyền Uyên tông đã hơn một năm, cũng cần ai đó đưa nàng quay lại Thượng Thanh phái thôi, đúng không nhỉ?"
"Ta, ta tự quay lại được mà." Bách Lí Khinh Miểu không biết tỉnh lại từ bao giờ, ôm đầu gối ngồi dưới đất, vẻ mặt kinh hãi nhìn Ân Hàn Giang.
"Cái gì nhiều cũng không tốt." Ân Hàn Giang lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, Bách Lí Khinh Miểu lập tức không dám nói tiếp.
"Ân Tông chủ, Dược Gia Bình tuy lòng mang ý xấu nhưng đúng là y nói không sai, người cần y chẩn trị."
Chung Ly Khiêm nhận được Văn Nhân Ách truyền âm dồn dập, căng da đầu đội áp lực nói, "Có lẽ Ân Tông chủ không bận tâm tính mạng của mình, nhưng nếu Văn Nhân Tôn chủ có một phần vạn cơ hội trở về, nhất định không muốn thấy Ân Tông chủ người bị thương đâu."
Lời này của Chung Ly Khiêm đã thuyết phục được Ân Hàn Giang. Lệ khí trên người nam tử hồng y không còn nặng như trước nữa, y hỏi:
"Sư đàn chủ, lột da có chết người không?"
"Không đâu, một Tán Tiên sao có thể chết vì bị lột da được cơ chứ!" Sư đàn chủ trịnh trọng đáp, "Thuộc hạ nhất định sẽ thật cẩn thận, tuyệt đối không làm hại đến tính mạng của y."
"Ân... ngươi dám... động... ta thì... chờ chết đi... ta... nhất định sẽ không... cứu ngươi." Yết hầu Dược Gia Bình bị đâm xuyên khó khăn nói.
Ân Hàn Giang chắc thèm để ý đến y quá. Phương pháp khiến Dược Gia Bình phải gật đầu có nhiều lắm.
"Trong ba ngày, Bổn toạ muốn một tấm da hoàn hảo. Ngoài ra, Chung Ly đàn chủ, Tín Kiêu ta giao cho ngươi, danh sách những tu giả từng làm chuyện ác rồi hắt nước bẩn lên đầu Huyền Uyên tông ta cũng đưa ngươi rồi. Trong một tháng Bổn toạ muốn nhìn thấy những kẻ đó, sống. Mượn tiếng Huyền Uyên tông, phải thu chút lãi chứ."
Ân Hàn Giang ban lệnh xuống xong không phiền lòng thêm nữa, quay bước ra khỏi sảnh tiếp khách. Tôn thượng từng nói, người nào làm việc nấy, mấy việc bận người cứ giao cho thuộc hạ đi làm là được, Tông chủ chỉ cần ngồi chờ kết quả thôi.
Văn Nhân Ách không để ý tới Chung Ly Khiêm đang khó xử, đi theo Ân Hàn Giang quay về phòng, lập tức hiện hình hỏi:
"Tại sao ngươi không để Dược Gia Bình chữa trị? Trị xong rồi lột da cũng được mà phải không?"
Cuối cùng lần này Ân Hàn Giang cũng trả lời. Y vươn tay, khi sắp chạm đến mặt Văn Nhân Ách thì dừng lại, thấp giọng nói:
"Chữa khỏi rồi, sẽ không nhìn thấy Tôn thượng nữa."
Bách Lí Khinh Miểu đòi sống đòi chết ở Huyền Uyên tông hơn một năm nay nào có thấy ai bảo đi mời Y tu, thậm chí còn để Sư đàn chủ "chăm sóc" một đêm, làm bệnh của Bách Lí Khinh Miểu nặng hơn, hôn mê bao lâu rồi.
Mà Ân Hàn Giang quay lại Huyền Uyên tông chưa đến mười ngày Chung Ly Khiêm đã cậy nhờ Hữu hộ pháp tìm Y tu. Thầy thuốc mời cho ai không cần nói cũng biết.
Thư Diễm Diễm không vạch trần chuyện này, dù sao nàng cũng cho rằng trạng thái tức thời của Ân Hàn Giang không ổn. Ngay khi Văn Nhân Ách còn ở, nàng đã nhận ra Ân Hàn Giang có khuynh hướng nhập ma.
Nàng chỉ không ngờ tới người vừa mới phái xuống núi đã gặp được Y tu số một Tu chân giới Dược Gia Bình. Điều này khiến nàng có chút cảnh giác.
Nhập đạo hơn 600 năm, Thư hộ pháp liên tục phụ tá ba vị Huyền Uyên tông chủ, kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió, thường xuyên đóng vai ma nữ đi ngáng chân người khác. Nàng tin chắc rằng thứ gì quá dễ có được phần lớn đều là cái bẫy, chủ động dâng tới cửa không phải thính thì là thuốc độc.
Vì thế nàng lập tức bẩm báo chuyện này cho Ân Hàn Giang, nói Chung Ly đàn chủ tìm một Y tu đến chữa bệnh cho Bách Lí Khinh Miểu. Quan trọng nhất là để Ân Hàn Giang giám định thay nàng, móc hết việc lên người Chung Ly Khiêm và Ân Hàn Giang, như thế một khi Dược Gia Bình có vấn đề nàng sẽ không phải gánh trách nhiệm; thứ hai nếu Dược Gia Bình tới chữa bệnh cứu người thật thì cũng có thể để y gặp Ân Hàn Giang một lần, âm thầm quan sát bệnh trạng của Ân Tông chủ.
Sau khi báo lên, Thư Diễm Diễm tự mình dâng cho Dược Gia Bình một chén linh trà thượng đẳng rồi sai thuộc hạ mang vô số linh quả ra, phong thái diễm lệ ngồi trên ghế thưa chuyện:
"Nghe nói từ trước đến giờ tiên sinh không nhận khám tại nhà, hôm nay lại đồng ý đến Huyền Uyên tông làm khách, Thư mỗ thật vạn phần cảm kích."
Dược Gia Bình đáp:
"Hôm nay cũng do tình cờ, vừa đúng khi ta ra ngoài tìm thuốc gặp được người của cô, trùng hợp sao tâm trạng ta tốt bèn đến xem thế nào. Nhưng ta cứu người cũng có vài quy định. Để người khác chữa rồi không trị được mới đến xin ta, không chữa; chứng bệnh không đủ nghi nan, không chữa; không trả nổi phí khám bệnh, không chữa."
Mặt mũi y xem chừng tạm được, không phân cao thấp với Chung Ly Cuồng, mà khẩu khí càng nhiều kiêu căng.
Cũng hợp lý thôi, Dược Gia Bình là Tán Tiên, tu vi trong Tu chân giới không tính thấp, y thuật lại cao minh, luôn có người đến cửa tìm thầy chữa bệnh, đương nhiên có vốn để tự cao. Thực lực của bản thân Chung Ly Cuồng chẳng ra sao nhưng thế lực của nguyên một cái Chung Ly gia thì hùng hậu, cũng có thể cho phép mình kiêu căng.
"Hai điểm đầu tiên tất nhiên là phù hợp." Thư Diễm Diễm nói, "Không biết Dược tiên sinh muốn lấy phí khám bệnh thế nào?"
Dược Gia Bình liếc nhìn những ngón tay của Thư Diễm Diễm, ngạo mạn nói:
"Cái đấy thì phải xem qua bệnh trạng mới quyết định được."
"Ta đã phái người đưa nàng đến rồi." Thư Diễm Diễm như không cảm nhận được tầm mắt của Dược Gia Bình, nhẹ vỗ tay, hai thuộc hạ nâng Bách Lí Khinh Miểu qua.
Cùng lúc đó, Ân Hàn Giang một thân hồng y cũng đi đến sảnh tiếp khách, y vẫn đang đứng ở ngoài chưa đi vào, trước cửa nhìn thấy Chung Ly Khiêm vội vàng tới nơi.
Chung Ly Khiêm từng giao thiệp với Dược Gia Bình. Trong ba mươi năm du lịch, Túc Hoè từng bị thương, Bách Lí Khinh Miểu đưa Túc Hoè đi tìm y sư chữa bệnh. Vừa hay xin đến chỗ Dược Gia Bình, Dược Gia Bình tính tình ẩm ương, y muốn Bách Lí Khinh Miểu trao đổi bằng Nguyên Anh hoặc thân thể. Bách Lí Khinh Miểu vì cứu Túc Hoè mà lựa chọn đưa Nguyên Anh cho Dược Gia Bình. May sao Cừu Tùng Tuyết kịp chạy đến, "thuyết phục" được Dược Gia Bình cứu người. Từ đó hai bên cũng vui vẻ kết thù luôn.
Nghe nói Thư Diễm Diễm mời kẻ này lên núi, Chung Ly Khiêm đang định trấn an Dược Gia Bình trước, quan sát xem liệu y có đủ bản lĩnh chữa trị cho Ân Hàn Giang không. Nếu không, đuổi xuống núi là được; nếu có, vậy... cái gì cũng có thể thương lượng mà.
Trùng hợp làm sao, Văn Nhân Ách cũng có ý tưởng đó. Phẩm hạnh của Dược Gia Bình như thế nào không liên quan đến Văn Nhân Ách. Dù sao có cho tiền y cũng chẳng dám chặt chém Huyền Uyên tông. Vì thế hắn ẩn thân, theo Chung Ly Khiêm đi đến sảnh tiếp khách, không ngờ lại gặp được Ân Hàn Giang.
Chung Ly Khiêm hơi kinh ngạc, thần thức hướng về Thư Diễm Diễm, còn cố tình để nàng cảm nhận được thăm dò của mình như một câu hỏi, chữa bệnh cho Bách Lí Khinh Miểu thôi hình như không đến mức phải bẩm báo Tông chủ chứ?
Thư Diễm Diễm mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, vờ như không phát hiện ra thái độ của Chung Ly Khiêm, hạ quyết tâm giả chết, dù sao nàng không đắc tội Ân Hàn Giang là được.
"Lại là ngươi?"
Dược Gia Bình nhìn thấy Chung Ly Khiêm lông mày nhướng cao, rồi nhìn Bách Lí Khinh Miểu đang hôn mê ngạc nhiên nói:
"Người các ngươi muốn ta chữa là cô ta?"
Sau khi y thấy Bách Lí Khinh Miểu trên mặt hiện ra một chút kinh hỉ song rất nhanh ém xuống. Y không quan tâm đến Chung Ly Khiêm, trực tiếp đi lên cẩn thận xem xét thương thế của nàng, thái độ phụ trách rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như từng có thù oán.
Dược Gia Bình lịch thiệp một cách khó hiểu bắt mạch Bách Lí Khinh Miểu, nhíu mày nói:
"Pháp bảo bản mạng bị huỷ, đan điền chịu thương nặng, trong cơ thể ẩn Ma khí, thần hồn không ổn định, lại còn mắc bệnh lao sốt cao. Một người Tu chân mắc bệnh của phàm nhân, quá kì lạ! Ngoài ra hình như nàng còn trúng cổ trùng và chú thuật, cụ thể là loại gì, tạm thời ta chưa thể xác định."
Chung Ly Khiêm mặt vô biểu tình, một thân bệnh tật này của Bách Lí Khinh Miểu cũng có công lao của y mà.
"Trước mắt nhìn ra ngần ấy chứng bệnh, còn bệnh trạng khác hay không cần kiểm tra thêm một bước nữa." Dược Gia Bình thu tay nói, "Ta cần một căn phòng yên tĩnh, không muốn có ai quấy rầy."
Chung Ly Khiêm và Thư Diễm Diễm cùng ngẩn ra. Thái độ của Dược Gia Bình hoàn toàn ngoài dự đoán của họ, khác rất xa.
Dược Gia Bình lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Y đã ghi sổ nợ Bách Lí Khinh Miểu, cho dù có chữa, ít nhất cũng phải cắn một miếng to. Tại sao có thể thoải mái và quan tâm chữa trị cho Bách Lí Khinh Miểu như thế được?
"Dược tiên sinh còn chưa nêu giá xem bệnh thì phải?" Thư Diễm Diễm đi đầu hỏi.
"Vội gì, cứu người quan trọng. Tiền xem bệnh sao, dù gì cũng chưa bắt đầu chẩn trị mà." Dược Gia Bình đáp.
"Dược tiên sinh thật là lương y như từ mẫu, không so đo hiềm khích đã qua, Khiêm tạ lỗi vì trước kia hành xử không phải." Chung Ly Khiêm cũng nói.
"Cái đó không cần, ngày ấy chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi mà, ai còn nhớ được chuyện đã lâu lắc như vậy." Dược Gia Bình rộng lượng xua tay, "Ta chữa bệnh cần yên tĩnh, nhanh chóng chuẩn bị một phòng riêng là được."
"Ta đây lập tức sai người đi sắp xếp." Thư Diễm Diễm nói.
"Không cần."
Ân Hàn Giang vẫn luôn thu liễm hơi thở đứng ngoài đẩy cửa đi vào. Y nhìn Dược Gia Bình, khẽ mỉm cười, "Ta đang lo không biết lùa Hạ Văn Triều ra ngoài thế nào, ngươi lại tự dâng mình đến cửa."
Chung Ly Khiêm nghe thấy giọng Ân Hàn Giang, mí mắt nháy lia lịa, vội nói:
"Ân Tông chủ, y..."
Ân Hàn Giang cắt ngang Chung Ly Khiêm:
"Ta biết ngươi muốn nói gì. Ngươi cảm thấy tuy Dược Gia Bình này nhân phẩm chẳng ra sao nhưng y thuật coi như hàng đầu. Đây cũng là lý do tại sao y hoành hành ở Tu chân giới nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bị người ta đánh chết. Ngươi biết y "tình cờ gặp được" đệ tử Huyền Uyên tông là có mục đích khác, nhưng Chung Ly đàn chủ cho rằng thèm vào quan tâm y ôm âm mưu gì, chỉ cần trị được bệnh thì ắt có thể bàn bạc, phải vậy không?"
Y không đợi Chung Ly Khiêm trả lời đã nhìn Thư Diễm Diễm nói:
"Còn ngươi, Hữu hộ pháp đang sợ hãi ta sao?"
Thư Diễm Diễm nghiêm mặt, biểu tình vốn lười biếng tuỳ tiện lập tức trở nên cẩn trọng. Nàng đang mặc một bộ váy mỏng manh màu tím nhạt, quả quyết phô bày đường cong xinh đẹp, nhưng khi ánh mắt Ân Hàn Giang vừa quét qua, trên người Thư Diễm Diễm nháy mắt nhiều ra thêm một tấm áo choàng trắng muốt, che kín mình từ cổ đến chân, một miếng thịt cũng không dám hở.
"Thân là thuộc hạ, kính sợ Ân Tông chủ không phải dĩ nhiên sao?" Thư Diễm Diễm đoan trang cười nói.
Nàng không dám thi triển mị thuật với Ân Hàn Giang, mỗi lần nhìn thấy đôi đồng tử vô tình ấy Thư Diễm Diễm đều cảm thấy đau răng. Trước kia có Văn Nhân Ách ở, Ân Hàn Giang yên tĩnh hướng nội, Thư Diễm Diễm còn dám làm càn một chút. Hiện tại Ân Hàn Giang như một con ác thú không xiềng xích, chẳng biết y có thể làm ra những chuyện gì đâu.
"Ngươi không phải kính sợ, là sợ hãi," Ân Hàn Giang nở một nụ cười không độ ấm, "Trước kia ngươi nhìn vào mắt ta đã cho rằng ta có khuynh hướng nhập ma. Thế nào, lấy Bách Lí Khinh Miểu làm cái cớ tìm người tới trị cho ta sao? Chung Ly đàn chủ chắc cũng nghĩ thế rồi."
Hai người bị Ân Hàn Giang chọc thủng suy nghĩ, trong lòng run lên không dám nói gì nữa.
Đây vẫn là lần đầu tiên Văn Nhân Ách thấy Ân Hàn Giang xử lý công việc Huyền Uyên tông. Ân Hàn Giang hiện tại không còn máy móc làm theo ý tưởng của Ma Tôn, mặc sức tung bay, rực rỡ hút mắt.
"Các ngươi cho rằng Bổn toạ có tâm ma, ta thừa nhận." Ánh mắt Ân Hàn Giang đảo qua mặt hai người nói, "Nhưng chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ta khống chế Huyền Uyên tông, chẳng cản trở nổi Bổn toạ diệt trừ đám cao thủ Chính đạo kia. Hai người các ngươi không phải bận tâm đến nó nữa, Bổn toạ không cần chữa trị."
Văn Nhân Ách cả kinh, Ân Hàn Giang có ý gì? Có bệnh phải chữa, chẳng lẽ cứ mặc cho tâm ma tiếp diễn, sớm hay muộn đến một ngày tẩu hoả nhập ma, bạo thể mà chết sao?
"Còn ngươi..."
Ân Hàn Giang đàn áp khí thế của hai người thông minh xong nhìn Dược Gia Bình, cười vừa vui vẻ vừa hung ác, "Thật sự cho rằng Bổn toạ không biết ngươi với Hạ Văn Triều là bạn thân nhất mãi mãi sao?"
Dược Gia Bình thấy y đi về phía mình, bị khí thế của Ân Hàn Giang bức bách lui lại mấy bước, va người vào tường. Y nắm túi thuốc bên hông, một luồng ánh sáng bạc hiện lên bảo vệ cơ thể Dược Gia Bình.
"Tiên Ngọc hộ thể?" Ân Hàn Giang nói, "Mấy năm nay đi hành nghề cướp được không ít hàng ngon đấy nhỉ. Đáng tiếc, vô dụng thôi."
Y vung tay một chiêu, Phá Quân Thích ra khỏi vỏ, bay xé gió đúng một chiêu ấy phá tan khối Tiên Ngọc hộ thể, mũi thích sắc nhọn phanh trước mặt Dược Gia Bình, Dược Gia Bình hét lên:
"Không thể nào, đây là Tiên Ngọc có thể cản một kích toàn lực của Thiên Tiên!"
"Vẫn kém đại trận hộ sơn của Thượng Thanh phái một chút." Ân Hàn Giang vừa nói vừa đánh một luồng chân khí vào người Dược Gia Bình. Dược Gia Bình cảm thấy kinh mạch bị đao nhọn đâm vào, chỉ cần hơi đề khí sẽ đau đớn như ngàn dao cắt thịt.
"Ngươi biết Bổn toạ liên tiếp gặp thiên lôi và bị Đãng Nguyệt Chung của Thượng Thanh phái tấn công, nhất định phải thân mang trọng thương bèn đủng đỉnh dạo quanh phụ cận Huyền Uyên tông đợi người đến tìm ngươi lên núi chữa cho ta phải không? Chắc Hạ Văn Triều đã xin ngươi cứu Bách Lí Khinh Miểu chứ gì? Ngươi muốn thừa dịp chữa bệnh cho ta lấy Bách Lí Khinh Miểu trao đổi làm tiền khám, như thế là có thể đưa nàng đi tìm Hạ Văn Triều rồi. Nói không chừng còn thể tiện tay trong lúc chẩn trị cho ta lưu lại một chút hậu hoạn, tiện sau này đối phó ta, có phải không?" Ân Hàn Giang hỏi.
Y liệt kê không sai chút nào, Dược Gia Bình khiếp sợ nói:
"Ngươi, sao ngươi biết được?"
Sao biết? Kịch bản này viết đi viết lại quá nhiều lần trong "Diệt thế thần tôn - Quyển II" rồi! Sau khi Dược Gia Bình phi thăng Tiên giới vẫn luôn giả bộ không quen biết gì với đám Hạ Văn Triều. Mỗi khi Hạ Văn Triều kết thù với ai, y sẽ đóng vai Y Tiên xâm nhập vào hàng ngũ của đối phương, nội ứng ngoại hợp với Hạ Văn Triều lật đổ kẻ địch.
Lần này cũng thế, Dược Gia Bình tán thưởng "thâm tình" của Hạ Văn Triều với Bách Lí Khinh Miểu, nghe Hạ Văn Triều sầu thảm rền rĩ tiểu sư muội bị người Ma đạo bắt đi chỉ sợ sẽ gặp phải bất trắc. Dược Gia Bình trông dáng vẻ của gã nhớ tới người thương chết thảm năm xưa, không đành lòng nhìn một đôi thần tiên quyến lữ như vậy phải âm dương cách biệt nên đã đồng ý đi cứu người. Y đánh giá bản thân quá cao, cho rằng dù người Huyền Uyên tông nhìn thấu ý đồ của y cũng sẽ kiêng dè thân phận Y Tu không dám làm gì.
Không ngờ rằng Tân Tông chủ Ân Hàn Giang chẳng hề lo lắng, đối xử với Dược Gia Bình không cho nửa điểm khách khí. Dược Gia Bình nhịn đau gào lên:
"Ân Hàn Giang! Ngươi đừng nghĩ là ta không nhìn ra ngươi bị tâm ma nhập thể. Cho dù có được sức mạnh sánh với Thượng Tiên thì sao? Không tới mười năm chắc chắn ngươi sẽ kinh mạch tán loạn bạo thể mà chết! Càng cưỡng ép sử dụng tu vi vượt qua giới hạn Tu chân giới ngươi sẽ chết càng nhanh. Ta dám khẳng định, khắp Tu chân giới này chỉ có mình ta chữa khỏi được cho ngươi. Sớm muộn cũng có ngày ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta!"
"Thôi khỏi."
Một thanh thích đâm xuyên qua yết hầu, Dược Gia Bình bị ghim trên tường, máu chảy như tháo cống.
Đương nhiên Tán Tiên không dễ chết như thế. Dược Gia Bình giãy giụa hai lần, nhận ra Phá Quân Thích đã đồng thời đâm thủng thần hồn của y, càng giãy giụa thần hồn sẽ càng nhanh bị phân tách.
Thấy y cuối cùng cũng thành thật, Ân Hàn Giang xé một mảnh áo của Bách Lí Khinh Miểu xuống lau tay rồi ném vào mặt Dược Gia Bình.
"Sư đàn chủ," Ân Hàn Giang nói, "Ta nhớ là ngươi có pháp môn gì mà một chiêu lột da đổi hình nhỉ?"
Lúc này, Sư Tòng Tâm không hề có cảm giác tồn tại vẫn luôn rúc ở cửa run rẩy khom lưng chạy bước nhỏ vào, ngoan ngoãn nói:
"Vâng, da có nhiễm hơi thở của đối phương, rất khó bị phát hiện"
"Ta muốn tấm da này." Ân Hàn Giang liếm môi, "Xấu thì đúng là hơi xấu chút có điều vóc dáng không khác biệt lắm so với ta. Bách Lí Khinh Miểu làm khách ở Huyền Uyên tông đã hơn một năm, cũng cần ai đó đưa nàng quay lại Thượng Thanh phái thôi, đúng không nhỉ?"
"Ta, ta tự quay lại được mà." Bách Lí Khinh Miểu không biết tỉnh lại từ bao giờ, ôm đầu gối ngồi dưới đất, vẻ mặt kinh hãi nhìn Ân Hàn Giang.
"Cái gì nhiều cũng không tốt." Ân Hàn Giang lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, Bách Lí Khinh Miểu lập tức không dám nói tiếp.
"Ân Tông chủ, Dược Gia Bình tuy lòng mang ý xấu nhưng đúng là y nói không sai, người cần y chẩn trị."
Chung Ly Khiêm nhận được Văn Nhân Ách truyền âm dồn dập, căng da đầu đội áp lực nói, "Có lẽ Ân Tông chủ không bận tâm tính mạng của mình, nhưng nếu Văn Nhân Tôn chủ có một phần vạn cơ hội trở về, nhất định không muốn thấy Ân Tông chủ người bị thương đâu."
Lời này của Chung Ly Khiêm đã thuyết phục được Ân Hàn Giang. Lệ khí trên người nam tử hồng y không còn nặng như trước nữa, y hỏi:
"Sư đàn chủ, lột da có chết người không?"
"Không đâu, một Tán Tiên sao có thể chết vì bị lột da được cơ chứ!" Sư đàn chủ trịnh trọng đáp, "Thuộc hạ nhất định sẽ thật cẩn thận, tuyệt đối không làm hại đến tính mạng của y."
"Ân... ngươi dám... động... ta thì... chờ chết đi... ta... nhất định sẽ không... cứu ngươi." Yết hầu Dược Gia Bình bị đâm xuyên khó khăn nói.
Ân Hàn Giang chắc thèm để ý đến y quá. Phương pháp khiến Dược Gia Bình phải gật đầu có nhiều lắm.
"Trong ba ngày, Bổn toạ muốn một tấm da hoàn hảo. Ngoài ra, Chung Ly đàn chủ, Tín Kiêu ta giao cho ngươi, danh sách những tu giả từng làm chuyện ác rồi hắt nước bẩn lên đầu Huyền Uyên tông ta cũng đưa ngươi rồi. Trong một tháng Bổn toạ muốn nhìn thấy những kẻ đó, sống. Mượn tiếng Huyền Uyên tông, phải thu chút lãi chứ."
Ân Hàn Giang ban lệnh xuống xong không phiền lòng thêm nữa, quay bước ra khỏi sảnh tiếp khách. Tôn thượng từng nói, người nào làm việc nấy, mấy việc bận người cứ giao cho thuộc hạ đi làm là được, Tông chủ chỉ cần ngồi chờ kết quả thôi.
Văn Nhân Ách không để ý tới Chung Ly Khiêm đang khó xử, đi theo Ân Hàn Giang quay về phòng, lập tức hiện hình hỏi:
"Tại sao ngươi không để Dược Gia Bình chữa trị? Trị xong rồi lột da cũng được mà phải không?"
Cuối cùng lần này Ân Hàn Giang cũng trả lời. Y vươn tay, khi sắp chạm đến mặt Văn Nhân Ách thì dừng lại, thấp giọng nói:
"Chữa khỏi rồi, sẽ không nhìn thấy Tôn thượng nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất