Chương 11: Ý trung nhân
Lộ Thương Nguyệt từ khi trở về liền từ ma giới, thân thể luôn không ổn định, mạch tượng lúc mạnh lúc yếu. Bị phong ấn quá lâu, thần hồn trôi dạt, trong phút chốc khó mà hồi phục như ban đầu. Cô cũng thấy chán chường, nơi này tuy thoải mái nhưng chung quy vẫn không được như thế giới bên ngoài, tự do tự tại. Lần dưỡng thương này khá lâu, việc tiếp cận đến kiếm thương vẫn còn xa cách nên cô quyết định tự mình rời đi.
Vô Ảnh sau khi tìm khắp phòng, không thấy bóng của chủ tử, liền đoán ra ngay nàng đã đi khỏi, lập tức lên đường. Đã ba trăm năm bên cạnh tôn chủ, y chưa bao giờ rời khỏi người, là cánh tay phải đắc lực nhất bên cạnh. Giờ đây, cũng là hộ vệ nhất đẳng bên cạnh cô. Y không cho phép mình được lơ là, luôn nhắc nhở bản thân phải tận trung, hy sinh thân mình bảo vệ Thương Nguyệt
Được tin Hoà Lâm gặp nạn, Lộ Thương Nguyệt liền tức tốc đi đến. Lần này nếu tạo đươc danh tiếng, lập được ít công trạng, ắt hẳn việc đến điện Giao Hoà chẳng còn xa.
Thương nguyệt ghé vào cửa tiệm mua một ít thuốc, tiện tay mua thêm vài bộ y phục. Y phục ở đây quả thực rất đẹp, vải tơ lụa óng ánh mềm mại, từng đường kim mũi chỉ chắc chắn rất hợp ý. Đột nhiên cô chú ý đến đôi giày mà nữ tử kia đang cầm trên tay. Đôi giày nam cổ cao tầm mười phân, bên dưới thêu hình thù rất đặc biệt, trong đầu lại có ý nghĩ nhất định phải mua nó. Nhưng tại sao chứ? Ta cũng không muốn tặng ai, càng không thể sử dụng cơ mà
- Ông chủ, lấy cho ta một đôi giống hệt
Ông chủ nhăn mặt lại, có vẻ khó xử: Đôi này là bản giới hạn, chỉ còn một đôi. Hay là...cô nương xem những mẫu khác của bổn tiệm?
- Độc nhất vô nhị à? Vậy bản tôn nhất định phải mua nó
Lộ Thương Nguyệt càng trở nên phấn khích, trần đời ai cũng biết những vật lạ hiếm có của bát hoang đều có ở thư phòng của Ma tôn. Sở thích này dù qua trăm ngàn năm sau vẫn không thể thay đổi. Cô dịu ánh mắt xuống, ra vẻ rất nhã nhặn: Vị cô nương này...có thể nhường thứ này cho ta được không?
Nàng ta cũng không muốn buông, ôm khư khư chúng: Dựa vào đâu mà phải nhường cho ngươi? Rõ ràng là bổn tiểu thư đến trước...
Đôi mắt Thương Nguyệt bỗng nhiên đỏ lên, như xoáy sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào nàng. Giống như một loại thôi miên, người trước mặt liền nguyện ý làm theo lời cô nói.
- Bây giờ thì đưa cho ta
- Vâng...
Cuối cùng cũng giành được, trong lòng vô cùng hoan hỉ. Đã gọi là vai ác, cớ sao lại phải giả vờ thân thiện, chút kĩ năng này đối với bản tôn cũng chỉ là nháy mắt một cái. Người phàm như bọn họ, làm sao có thể đấu lại được. Chỉ cần ma tôn ta ra tay, nàng ta có đắc ý đến đâu cũng vô dụng
Vừa bước ra khỏi cửa tiệm, một hàng dài người ngựa tiếp tế đi ngang qua, có một gương mặt trong đó không lẫn vào đâu được. Gương mặt sáng ngời nhưng lại mang nét buồn man mản, sao lại quen thuộc thế chứ? Ngay lập tức trong đầu xuất hiện một bóng lưng, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó. Cô lấy tay xoa nhẹ vùng thái dương, cũng rời đi sau đó
Thụy Yên ngồi trên ngựa, gương mặt lại vô cùng lạnh lùng, đôi mắt chỉ lướt qua xung quanh hờ hững, mấy ngày qua quá mệt nhọc, chỉ muốn nghỉ ngơi... Là nàng sao? Có là nàng thật không?. Y nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, kích động xuống ngựa chạy đến chỗ nàng
- A Nguyệt
Nhưng khác với những gì y chờ đợi, người quay lại cũng vẫn chẳng phải là cô. Y thất vọng đến đờ người, chỉ khi thuộc hạ đến bên mới hoàn hồn
- Xin lỗi cô nương, là ta nhận nhầm người...
Hắn ta là ai nhỉ? Là ai mà cứ quanh quẩn trong đầu ta, là ai mà suýt làm tim ta loạn nhịp. Chỉ là một người phàm, làm sao mà có thể tác động đến ta nhiều như thế?
Lộ Thương Nguyệt như tựa hồ nhìn thấy Thụy Yên trong mơ, cái đoạn kí ức ngờ vực lúc mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài cũng biến mất...
--------------_------------------_---------------------------------------
Mặt khác, ở hoàng cung, triều đình sau khi cử đi được người thích hợp thì xem như bỏ được một gánh nặng. Bên phía hoàng thượng lại rất phiền lòng... Chư hầu luôn thúc dục, hậu cung mãi chưa có chủ, chưa ai sinh được hoàng tử. Hoàng thượng tuy có ngàn giai thiếp, nhưng lại chẳng ai được sủng ái. Thiên hạ vẫn luôn lưu truyền lời đồn, vị trí hoàng hậu là để dành cho nữ tử trong lòng của hoàng thượng. Những giai thoại được thêu dệt nên ngày càng nhiều, đồn đoán vị trí mẫu nghi thiên hạ này rồi sẽ thuộc về ai...
- Mỹ nhân trong thiên hạ, không có ai vừa mắt trẫm!
- Bệ hạ, chuyện lập hậu, không thể tùy ý được...
- Trẫm biết rồi, hoàng hậu trong mắt người đời phải hiền lương thục đức, trong mắt văn võ bá quan phải có địa vị nhà mẹ cao, phải khôn khéo. Chuyện này quả thực rất đau đầu, người trẫm yêu mến lại không hề có những mong cầu đó...
- Bệ hạ có người trong lòng rồi sao?
Trong tâm trí hoàng thượng xuất hiện một bóng lưng mảnh khảnh của thiếu nữ, thuần khiết dịu dàng, nhưng lại quật cường, nhan sắc làm người đời ai cũng phải si mê...
Vô Ảnh sau khi tìm khắp phòng, không thấy bóng của chủ tử, liền đoán ra ngay nàng đã đi khỏi, lập tức lên đường. Đã ba trăm năm bên cạnh tôn chủ, y chưa bao giờ rời khỏi người, là cánh tay phải đắc lực nhất bên cạnh. Giờ đây, cũng là hộ vệ nhất đẳng bên cạnh cô. Y không cho phép mình được lơ là, luôn nhắc nhở bản thân phải tận trung, hy sinh thân mình bảo vệ Thương Nguyệt
Được tin Hoà Lâm gặp nạn, Lộ Thương Nguyệt liền tức tốc đi đến. Lần này nếu tạo đươc danh tiếng, lập được ít công trạng, ắt hẳn việc đến điện Giao Hoà chẳng còn xa.
Thương nguyệt ghé vào cửa tiệm mua một ít thuốc, tiện tay mua thêm vài bộ y phục. Y phục ở đây quả thực rất đẹp, vải tơ lụa óng ánh mềm mại, từng đường kim mũi chỉ chắc chắn rất hợp ý. Đột nhiên cô chú ý đến đôi giày mà nữ tử kia đang cầm trên tay. Đôi giày nam cổ cao tầm mười phân, bên dưới thêu hình thù rất đặc biệt, trong đầu lại có ý nghĩ nhất định phải mua nó. Nhưng tại sao chứ? Ta cũng không muốn tặng ai, càng không thể sử dụng cơ mà
- Ông chủ, lấy cho ta một đôi giống hệt
Ông chủ nhăn mặt lại, có vẻ khó xử: Đôi này là bản giới hạn, chỉ còn một đôi. Hay là...cô nương xem những mẫu khác của bổn tiệm?
- Độc nhất vô nhị à? Vậy bản tôn nhất định phải mua nó
Lộ Thương Nguyệt càng trở nên phấn khích, trần đời ai cũng biết những vật lạ hiếm có của bát hoang đều có ở thư phòng của Ma tôn. Sở thích này dù qua trăm ngàn năm sau vẫn không thể thay đổi. Cô dịu ánh mắt xuống, ra vẻ rất nhã nhặn: Vị cô nương này...có thể nhường thứ này cho ta được không?
Nàng ta cũng không muốn buông, ôm khư khư chúng: Dựa vào đâu mà phải nhường cho ngươi? Rõ ràng là bổn tiểu thư đến trước...
Đôi mắt Thương Nguyệt bỗng nhiên đỏ lên, như xoáy sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào nàng. Giống như một loại thôi miên, người trước mặt liền nguyện ý làm theo lời cô nói.
- Bây giờ thì đưa cho ta
- Vâng...
Cuối cùng cũng giành được, trong lòng vô cùng hoan hỉ. Đã gọi là vai ác, cớ sao lại phải giả vờ thân thiện, chút kĩ năng này đối với bản tôn cũng chỉ là nháy mắt một cái. Người phàm như bọn họ, làm sao có thể đấu lại được. Chỉ cần ma tôn ta ra tay, nàng ta có đắc ý đến đâu cũng vô dụng
Vừa bước ra khỏi cửa tiệm, một hàng dài người ngựa tiếp tế đi ngang qua, có một gương mặt trong đó không lẫn vào đâu được. Gương mặt sáng ngời nhưng lại mang nét buồn man mản, sao lại quen thuộc thế chứ? Ngay lập tức trong đầu xuất hiện một bóng lưng, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó. Cô lấy tay xoa nhẹ vùng thái dương, cũng rời đi sau đó
Thụy Yên ngồi trên ngựa, gương mặt lại vô cùng lạnh lùng, đôi mắt chỉ lướt qua xung quanh hờ hững, mấy ngày qua quá mệt nhọc, chỉ muốn nghỉ ngơi... Là nàng sao? Có là nàng thật không?. Y nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, kích động xuống ngựa chạy đến chỗ nàng
- A Nguyệt
Nhưng khác với những gì y chờ đợi, người quay lại cũng vẫn chẳng phải là cô. Y thất vọng đến đờ người, chỉ khi thuộc hạ đến bên mới hoàn hồn
- Xin lỗi cô nương, là ta nhận nhầm người...
Hắn ta là ai nhỉ? Là ai mà cứ quanh quẩn trong đầu ta, là ai mà suýt làm tim ta loạn nhịp. Chỉ là một người phàm, làm sao mà có thể tác động đến ta nhiều như thế?
Lộ Thương Nguyệt như tựa hồ nhìn thấy Thụy Yên trong mơ, cái đoạn kí ức ngờ vực lúc mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài cũng biến mất...
--------------_------------------_---------------------------------------
Mặt khác, ở hoàng cung, triều đình sau khi cử đi được người thích hợp thì xem như bỏ được một gánh nặng. Bên phía hoàng thượng lại rất phiền lòng... Chư hầu luôn thúc dục, hậu cung mãi chưa có chủ, chưa ai sinh được hoàng tử. Hoàng thượng tuy có ngàn giai thiếp, nhưng lại chẳng ai được sủng ái. Thiên hạ vẫn luôn lưu truyền lời đồn, vị trí hoàng hậu là để dành cho nữ tử trong lòng của hoàng thượng. Những giai thoại được thêu dệt nên ngày càng nhiều, đồn đoán vị trí mẫu nghi thiên hạ này rồi sẽ thuộc về ai...
- Mỹ nhân trong thiên hạ, không có ai vừa mắt trẫm!
- Bệ hạ, chuyện lập hậu, không thể tùy ý được...
- Trẫm biết rồi, hoàng hậu trong mắt người đời phải hiền lương thục đức, trong mắt văn võ bá quan phải có địa vị nhà mẹ cao, phải khôn khéo. Chuyện này quả thực rất đau đầu, người trẫm yêu mến lại không hề có những mong cầu đó...
- Bệ hạ có người trong lòng rồi sao?
Trong tâm trí hoàng thượng xuất hiện một bóng lưng mảnh khảnh của thiếu nữ, thuần khiết dịu dàng, nhưng lại quật cường, nhan sắc làm người đời ai cũng phải si mê...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất