Chương 25: Công tử có thật là công tử không?
Từ biệt người, lòng ta nham nhở
Yêu người, nhưng chẳng thể nói ra
Mang đôi mắt luyến tiếc nhìn dõi theo bóng lưng đang đung đưa trên ngựa. Từng tiếng vó ngựa phát ra, từng lần cứa vào trái tim mỏng manh. Ngày nàng đi, trời đẹp như thế, cảnh vật cũng đẹp, người cũng đẹp...nhưng thể nào trong lòng y lại trĩu nặng như có hòn đá đè lên
Dã Thụy Yên ủ rũ bước vào trong, chân không cẩn thận vấp bậc thềm suýt ngã chúi xuống. Đầy tớ bên cạnh chạy lại đỡ kịp thời, ai cũng hú vía một phen. Nhưng sắc mặt y vẫn không thay đổi, bần thần bước về phía trước. Những ngày sau đó chỉ biết trăng không biết mây, biết gió mà không biết mưa, lúc nào tâm trạng cũng trùng xuống đáy. Nếu như mặt đất mềm một chút, e là đã bị lún xuống đến tận nơi tối tăm nhất rồi
...----------------...
Ở Biện Sơn, nơi này tuy không đông đúc như kinh thành, nhưng cũng không hơn không kém. Lộ Thương Nguyệt cải trang thành nam nhi, phần là muốn thuận tiện đi lại, phần khác là muốn dễ dàng do thám. Dù gì thân phận nữ nhi vẫn luôn phải tuân theo khuôn phép rất khó hành động
Đột nhiên có một nữ nhân lao tới đâm vào bả vai cô. Nữ nhân này vội vội vàng vàng, trước người ôm một tay nải cỡ lớn, lúc chạy phát ra tiếng lọc cọc. Chắc hẳn đó là vàng bạc châu báu. Những nam nhân kia có vóc dáng to lớn, chặn nàng ta ở tứ phía. Bất đắc dĩ nàng ta bèn túm lấy tay áo màu tím của cô, cầu xin sự giúp đỡ
Lộ Thương Nguyệt vốn chỉ muốn lặng thầm mà đến lặng thầm mà đi. Cô vốn không muốn phải dây vào mớ rắc rối này. Trong lúc định gạt tay nàng ta ra, lúc hai bàn tay chạm nhau, Lộ Thương Nguyệt khựng lại giây lát. Đây là long khí?
- Xin huynh hãy giúp đỡ ta, bọn chúng muốn cướp tay nải của ta
Lúc này, cô dùng đọc tâm thuật, phát hiện được thân thế thật sự cùa nàng ta bèn cảm thấy thích thú. Cuộc gặp gỡ như thế này thật hiếm thấy.
- Hừ, đâu ra xuất hiện một tiểu bạch kiểm như thế này? Muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân ư? Khôn hồn thì giao tay nải cho ta, nếu không đừng trách ông đây không khách sáo!
Nữ nhân kia sợ hãi lùi bước núp sau lưng cô, ánh mắt vô cùng ủy khuất. Lộ Thương Nguyệt truyền âm cho Vô Ảnh, kêu hắn đừng lên.
Còn cô, trong chốc mắt đã hạ gục được bọn chúng, tầm hơn mười tên nằm ngã sõng soài ra đất, nhìn vào lại thấy chúng hình như được xếp theo một quy luật nào đó...
...Ngu ngốc...
Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ đang nhìn về phía mình, cô đột nhiên lại nghĩ ra một cách khác. Có khi thân phận phò mã của trưởng công chúa cũng không tồi nhỉ? Đỡ phải mất công đi quyến rũ đàn ông...
- Đa tạ
Nàng ta lấy trong tay nải ra một chuỗi hạt lớn, dúi vào tay cô: Hôm nay không có huynh, e là ta đã không thoát khỏi. Chút quà này, gửi cho huynh
Lộ Thương Nguyệt nở nụ cười nhạt, trả lại vòng cho nàng, lấy trong cánh tay chiếc khăn sạch, ôn nhu đưa tới: Cô nương không cần khách sáo, đây là việc mà tại hạ nên làm. Cáo từ
- A, huynh định đi đâu vậy?
- Ta có chút việc, đang chuẩn bị đến kinh thành
- Như vậy thì hay quá, ta cũng đi. Không biết huynh có thể dẫn ta đi cùng không?
Ánh mắt nàng ta sáng lên, má ửng hồng, ngón tay mân mê tay nải. Lúc này Lộ Thương Nguyệt đã biết cá...cắn câu rồi..
- Như vậy có ổn không? Một cô nương xinh đẹp như nàng, đi với hai nam nhân chúng ta sợ sẽ vấy bẩn thanh danh của nàng
- Không sao! Ta không phải người để ý đến ánh nhìn của người khác. Huynh cho ta đi cùng đi mà, một cô nương như ta, đi một đoạn đường dài như thế. Cô đơn, yếu ớt... Nếu mà gặp những kẻ như ban nãy, há chẳng phải phơi thây nơi núi rừng sao.
- Nhưng...
- Chân ta có hơi đau, chắc là ban nãy ngã nên trật khớp rồi, công tử sẽ không bỏ mặc ta chứ?
Lộ Thương Nguyệt cười nhẹ, thâm tình nhìn nàng ta: Nếu cô nương không chê, ta cõng nàng
Yêu người, nhưng chẳng thể nói ra
Mang đôi mắt luyến tiếc nhìn dõi theo bóng lưng đang đung đưa trên ngựa. Từng tiếng vó ngựa phát ra, từng lần cứa vào trái tim mỏng manh. Ngày nàng đi, trời đẹp như thế, cảnh vật cũng đẹp, người cũng đẹp...nhưng thể nào trong lòng y lại trĩu nặng như có hòn đá đè lên
Dã Thụy Yên ủ rũ bước vào trong, chân không cẩn thận vấp bậc thềm suýt ngã chúi xuống. Đầy tớ bên cạnh chạy lại đỡ kịp thời, ai cũng hú vía một phen. Nhưng sắc mặt y vẫn không thay đổi, bần thần bước về phía trước. Những ngày sau đó chỉ biết trăng không biết mây, biết gió mà không biết mưa, lúc nào tâm trạng cũng trùng xuống đáy. Nếu như mặt đất mềm một chút, e là đã bị lún xuống đến tận nơi tối tăm nhất rồi
...----------------...
Ở Biện Sơn, nơi này tuy không đông đúc như kinh thành, nhưng cũng không hơn không kém. Lộ Thương Nguyệt cải trang thành nam nhi, phần là muốn thuận tiện đi lại, phần khác là muốn dễ dàng do thám. Dù gì thân phận nữ nhi vẫn luôn phải tuân theo khuôn phép rất khó hành động
Đột nhiên có một nữ nhân lao tới đâm vào bả vai cô. Nữ nhân này vội vội vàng vàng, trước người ôm một tay nải cỡ lớn, lúc chạy phát ra tiếng lọc cọc. Chắc hẳn đó là vàng bạc châu báu. Những nam nhân kia có vóc dáng to lớn, chặn nàng ta ở tứ phía. Bất đắc dĩ nàng ta bèn túm lấy tay áo màu tím của cô, cầu xin sự giúp đỡ
Lộ Thương Nguyệt vốn chỉ muốn lặng thầm mà đến lặng thầm mà đi. Cô vốn không muốn phải dây vào mớ rắc rối này. Trong lúc định gạt tay nàng ta ra, lúc hai bàn tay chạm nhau, Lộ Thương Nguyệt khựng lại giây lát. Đây là long khí?
- Xin huynh hãy giúp đỡ ta, bọn chúng muốn cướp tay nải của ta
Lúc này, cô dùng đọc tâm thuật, phát hiện được thân thế thật sự cùa nàng ta bèn cảm thấy thích thú. Cuộc gặp gỡ như thế này thật hiếm thấy.
- Hừ, đâu ra xuất hiện một tiểu bạch kiểm như thế này? Muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân ư? Khôn hồn thì giao tay nải cho ta, nếu không đừng trách ông đây không khách sáo!
Nữ nhân kia sợ hãi lùi bước núp sau lưng cô, ánh mắt vô cùng ủy khuất. Lộ Thương Nguyệt truyền âm cho Vô Ảnh, kêu hắn đừng lên.
Còn cô, trong chốc mắt đã hạ gục được bọn chúng, tầm hơn mười tên nằm ngã sõng soài ra đất, nhìn vào lại thấy chúng hình như được xếp theo một quy luật nào đó...
...Ngu ngốc...
Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ đang nhìn về phía mình, cô đột nhiên lại nghĩ ra một cách khác. Có khi thân phận phò mã của trưởng công chúa cũng không tồi nhỉ? Đỡ phải mất công đi quyến rũ đàn ông...
- Đa tạ
Nàng ta lấy trong tay nải ra một chuỗi hạt lớn, dúi vào tay cô: Hôm nay không có huynh, e là ta đã không thoát khỏi. Chút quà này, gửi cho huynh
Lộ Thương Nguyệt nở nụ cười nhạt, trả lại vòng cho nàng, lấy trong cánh tay chiếc khăn sạch, ôn nhu đưa tới: Cô nương không cần khách sáo, đây là việc mà tại hạ nên làm. Cáo từ
- A, huynh định đi đâu vậy?
- Ta có chút việc, đang chuẩn bị đến kinh thành
- Như vậy thì hay quá, ta cũng đi. Không biết huynh có thể dẫn ta đi cùng không?
Ánh mắt nàng ta sáng lên, má ửng hồng, ngón tay mân mê tay nải. Lúc này Lộ Thương Nguyệt đã biết cá...cắn câu rồi..
- Như vậy có ổn không? Một cô nương xinh đẹp như nàng, đi với hai nam nhân chúng ta sợ sẽ vấy bẩn thanh danh của nàng
- Không sao! Ta không phải người để ý đến ánh nhìn của người khác. Huynh cho ta đi cùng đi mà, một cô nương như ta, đi một đoạn đường dài như thế. Cô đơn, yếu ớt... Nếu mà gặp những kẻ như ban nãy, há chẳng phải phơi thây nơi núi rừng sao.
- Nhưng...
- Chân ta có hơi đau, chắc là ban nãy ngã nên trật khớp rồi, công tử sẽ không bỏ mặc ta chứ?
Lộ Thương Nguyệt cười nhẹ, thâm tình nhìn nàng ta: Nếu cô nương không chê, ta cõng nàng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất