Chương 35: Kết thúc
Ông trời đúng là biết thử thách lòng người, khi Lộ Thương Nguyệt còn nằm trên chiếc giường trong cung Hoà Ninh. Những hạt mưa rơi xuống xối xả, nặng trĩu như muốn cật lực xoá bỏ đi thứ gì đó. Cô thở dài một hơi, trong lòng hình như có chút bất an. Đột nhiên cánh cửa đối diện cô bị gió thổi tung ra, hất làn hơi lạnh ngắt vào trong căn phòng. Cô đứng dậy toan đóng cửa vào, lại không ngờ nhìn thấy phía tây uyển có một ngọn đèn xanh bay lơ lửng. Thường khi xảy ra hiện tượng này, có nghĩa là linh hồn thiên tộc quay trở về
Lộ Thương Nguyệt nhíu mày, cổ họng đột nhiên trở nên khô khốc. Bên ngoài trở nên ồn ào đến lạ. Những tên hạ nhân đó không ngờ lại xông thẳng vào phòng công chúa điện hạ. Lật tung mọi thứ lên như đang tìm kiếm gì đó. Đại sự có vẻ không ổn, tuy hiện tại chưa biết chuyện gì xảy ra nên cô liền ẩn thân. Để bọn họ không thể nhìn thấy mình trong bộ dạng này mới là tốt nhất, e là công chúa đã xảy ra chuyện gì đó rồi
Chớp mắt một cái Lộ Thương Nguyệt đã đến Tây Uyển, nơi mà linh hồn ban nãy trở về. Thật không ngờ được, trong hoàng cung này lại có người của tiên giới lịch kiếp đầu thai. Nếu thực sự như thế, e là những gì cô đã trải qua ở hạ giới này sẽ không giấu được. Vừa dứt khỏi nghi hoặc, một chiếc cán dài khiêng một thi thể được đắp vải hoa lướt qua người cô. Trái tim cô hiện tại như hụt đi một nhịp. Lộ Thương Nguyệt biến ra một cơn gió nhẹ, lực vừa đủ để nhìn thấy dung nhan người đó
Nữ tử nằm trong cán có gương mặt trắng bệch, máu trên gương mặt vẫn chưa được lau dọn sạch sẽ. Lộ Thương Nguyệt giật thót, đó chẳng phải nàng công chúa ấy sao. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dù sao nàng cũng là công chúa đương triều, nếu có phạm lỗi cũng không đến mức phải chết đi.
Cơn tức giận lên tới đỉnh điểm, bàn tay mảnh khảnh ấy nắm chặt lại, nếu như bây giờ có ai chắn trước mặt cô, chắc chắn sẽ chết không toàn thây. Ai cũng nói ma tôn đời đời máu lạnh, giết người không ghê tay, tận hưởng hoan lạc. Nhưng bọn họ chung quy vẫn không hiểu cô, trong lòng luôn có một sợi tơ giăng kín được ẩn giấu rất sâu, khi thật sự chịu đả kích mới bộc phát.
Khi thần không biết quỷ không hay, Lộ Thương Nguyệt liền trở thành Kim Tịch Vô, hùng hùng hổ hổ tiến vào gian tây uyển. Nhưng ngừng một chút, hình như long cốt ở đây đã biến mất. Cảm giác áp bức như lúc đầu cũng không còn nữa. Ban nãy, trên tay công chúa hình như có dấu vết bị thần lực thiêu đốt. Xem ra là vì cô mà đi trộm long cốt
- Công chúa à, là ta đã liên lụy tới nàng
Lộ Thương Nguyệt nhìn lên, sau cơn mưa ấy bầu trời trở nên xanh đến lạ.Trong lòng vô cùng khó chịu, như vạn kiến cắn rứt trái tim. Nếu như…nếu như lúc đầu cô không chọn con đường này, nếu như cô không tiếp cận nàng ấy thì có lẽ sẽ không liên lụy đến người vô tội. Giờ nàng ấy trở về tiên giới rồi, chuyện này là ta nợ nàng ấy rất nhiều. Lúc cô nhìn xuống, cổ tay đã bị gông cùm trói lại, bị bao vây bởi cấm quân. Lộ Thương Nguyệt cười nhạt, không phản kháng, thuận theo những người đó mà đi. Trong một khoảnh khắc, ma tôn chí cao vô thượng như cô cũng đã rơi giọt nước mắt, nhìn về phía Hoà Ninh cung…
- Bệ hạ có lệnh, công chúa Dương thần tự ý trộm quốc bảo, ban gậy chết. Phò mã Kim Tịch Vô, xúi giục công chúa, ý đồ chiếm đoạt, giam vào đại lao, 3 ngày sau chịu hình phạt lăng trì
Lộ Thương Nguyệt nhíu mày, cổ họng đột nhiên trở nên khô khốc. Bên ngoài trở nên ồn ào đến lạ. Những tên hạ nhân đó không ngờ lại xông thẳng vào phòng công chúa điện hạ. Lật tung mọi thứ lên như đang tìm kiếm gì đó. Đại sự có vẻ không ổn, tuy hiện tại chưa biết chuyện gì xảy ra nên cô liền ẩn thân. Để bọn họ không thể nhìn thấy mình trong bộ dạng này mới là tốt nhất, e là công chúa đã xảy ra chuyện gì đó rồi
Chớp mắt một cái Lộ Thương Nguyệt đã đến Tây Uyển, nơi mà linh hồn ban nãy trở về. Thật không ngờ được, trong hoàng cung này lại có người của tiên giới lịch kiếp đầu thai. Nếu thực sự như thế, e là những gì cô đã trải qua ở hạ giới này sẽ không giấu được. Vừa dứt khỏi nghi hoặc, một chiếc cán dài khiêng một thi thể được đắp vải hoa lướt qua người cô. Trái tim cô hiện tại như hụt đi một nhịp. Lộ Thương Nguyệt biến ra một cơn gió nhẹ, lực vừa đủ để nhìn thấy dung nhan người đó
Nữ tử nằm trong cán có gương mặt trắng bệch, máu trên gương mặt vẫn chưa được lau dọn sạch sẽ. Lộ Thương Nguyệt giật thót, đó chẳng phải nàng công chúa ấy sao. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dù sao nàng cũng là công chúa đương triều, nếu có phạm lỗi cũng không đến mức phải chết đi.
Cơn tức giận lên tới đỉnh điểm, bàn tay mảnh khảnh ấy nắm chặt lại, nếu như bây giờ có ai chắn trước mặt cô, chắc chắn sẽ chết không toàn thây. Ai cũng nói ma tôn đời đời máu lạnh, giết người không ghê tay, tận hưởng hoan lạc. Nhưng bọn họ chung quy vẫn không hiểu cô, trong lòng luôn có một sợi tơ giăng kín được ẩn giấu rất sâu, khi thật sự chịu đả kích mới bộc phát.
Khi thần không biết quỷ không hay, Lộ Thương Nguyệt liền trở thành Kim Tịch Vô, hùng hùng hổ hổ tiến vào gian tây uyển. Nhưng ngừng một chút, hình như long cốt ở đây đã biến mất. Cảm giác áp bức như lúc đầu cũng không còn nữa. Ban nãy, trên tay công chúa hình như có dấu vết bị thần lực thiêu đốt. Xem ra là vì cô mà đi trộm long cốt
- Công chúa à, là ta đã liên lụy tới nàng
Lộ Thương Nguyệt nhìn lên, sau cơn mưa ấy bầu trời trở nên xanh đến lạ.Trong lòng vô cùng khó chịu, như vạn kiến cắn rứt trái tim. Nếu như…nếu như lúc đầu cô không chọn con đường này, nếu như cô không tiếp cận nàng ấy thì có lẽ sẽ không liên lụy đến người vô tội. Giờ nàng ấy trở về tiên giới rồi, chuyện này là ta nợ nàng ấy rất nhiều. Lúc cô nhìn xuống, cổ tay đã bị gông cùm trói lại, bị bao vây bởi cấm quân. Lộ Thương Nguyệt cười nhạt, không phản kháng, thuận theo những người đó mà đi. Trong một khoảnh khắc, ma tôn chí cao vô thượng như cô cũng đã rơi giọt nước mắt, nhìn về phía Hoà Ninh cung…
- Bệ hạ có lệnh, công chúa Dương thần tự ý trộm quốc bảo, ban gậy chết. Phò mã Kim Tịch Vô, xúi giục công chúa, ý đồ chiếm đoạt, giam vào đại lao, 3 ngày sau chịu hình phạt lăng trì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất