Chương 6: Trúng độc
Lộ Thương Nguyệt cũng không nói gì, nhẹ cười trừ cho qua. Vốn muốn ở đây cho đến khi công lực phục hồi rồi rời đi. Không ngờ đã qua bao nhiêu năm rồi, dường như cô bị cuốn sâu vào cuộc sống đời thường hạnh phúc này.
Mặt khác, tại ma giới. Vô Ảnh đã xâm nhập vào từ trước, cũng nhanh chóng tìm hiểu rõ ngọn ngành nơi này. Cũng may, bọn họ chưa quên mối thù năm đó, trong lòng ai cũng không quên cách mà thiên giới đối xử những năm qua. Hắn giờ đây chính là cánh tay phải của Lộ Thương Nguyệt.
- Tôn chủ.
- Ta chỉ đứng ở đây thôi, không cần đi vào
Lộ Thương Nguyệt đứng trên ngọn núi cao, ngắm nhìn giang sơn đã từng là của mình. Từng mái ngói, từng đám cây, từng cơn gió, hình như đã khác trước. Ngay cả cung điện nơi xa cũng đã đổi màu. Ngay cả ngày thất tịch hôm nay, ma giới cũng bình yên đến lạ, những đứa trẻ con đã không còn ngây thơ hồn nhiên nữa. Chúng ngày ngày phải sống trong sự khinh bỉ của những kẻ đạo mạo, chui lủi mà lớn
- Tôn chủ, chúng ta có nên đi đến chỗ của lão Vương không?
- Lão hiện tại tuổi đã cao, ngươi hãy chiếu cố lão. Những việc nặng trong tộc, cứ phân chia cho đồng đều
- Bọn họ vẫn chưa biết người còn sống, tại sao người không đến gặp họ?
- Là ta đã khiến mọi việc thành ra thế này. Vậy ta còn tư cách gì mà đến đó chứ....
Lộ Thương Nguyệt nhìn lại lần nữa, ánh mắt lưu luyến rời đi. Quê hương này, ta nhất định sẽ có ngày giành lại vinh quang. Giúp họ có tư cách nhất để quyết định cuộc đời chính mình
Sau lưng đột nhiên có cảm giác lành lạnh, Lộ Thương Nguyệt nhanh nhảu đỡ mũi tên sắc nhọn đang lao về phía mình, từng giọt máu nhỏ rơi xuống. Cô đánh hắn rơi xuống đất, tra khảo nhiều lần
- Ngươi là ai? Tại sao lại tấn công ta?
- Lộ Thương Nguyệt ơi Lộ Thương Nguyệt, ta đã chờ hơn 3000 năm, ta biết ngay ngươi chắc chắn có ngày trở lại. Tiểu Y Nhi của ta, ngươi phải trả lại nàng cho ta!
- Y Nhi?
- Ngươi đồ sát người vô tội, đương nhiên là ngươi không nhớ. Nhưng với ta, nàng chính là cả thế giới. Dù ta có hy sinh, dù thần hồn có tan thành mây khói, nhất định phải giết được ngươi, báo thù!
Cô cười lạnh, ánh mắt đột nhiên đỏ lên, ghé sát vào gương mặt trắng bệch của hắn. Nắm chặt cằm đang run rẩy căm thù mà nói: Chỉ bằng ngươi?
Tiếng hét vang trời kinh động đến ma giới , hắn ta hướng đôi mắt lên trời, khẽ nhắm lại. Việc đến nước này, hắn đã chuẩn bị tinh thần trước, chỉ trách bản thân lại không thể đả thương được kẻ thù. Lần này, e là phải thật sự xuống địa ngục rồi
-------------------------_-------------------------------
Cuối cùng cũng đến ngày thi, Dã Thụy Yên loạng choạng thế nào mà không biết cách mang y phục. Trước giờ chỉ mảnh áo chắp thành, ngổn ngang. Bộ y phục này y là chỉ từng thấy chứ chưa từng mặc, còn chưa có diễm phúc chạm vào nó. Loay hoay một hồi đổ cả mồ hôi hột, sợ đến muộn giờ thi lại khổ. Y lo lắng chạy ra ngoài, tay vẫn khệ nệ tà áo trắng xanh
Lộ Thương Nguyệt vừa mới trở về, cánh tay còn rướm chút máu. Cả người lạnh băng, đôi mắt đằng đằng sát khí. Trong chốc lát, y nhìn cô cảm thấy vô cùng xa lạ, lại có cảm giác sợ hãi. Nhưng ngay sau đó, Lộ Thương Nguyệt lại trở về trạng thái ban đầu, vẫn là cô nương xinh đẹp dịu dàng
- Cô làm sao vậy? Bị thương sao?
- Không có gì, ban nãy té một cái...Huynh mặc cái gì thế này?
Dã Thụy Yên gãi đầu, ngượng ngùng nói: Ta...ta...
Không đợi y nói hết câu, cô lau tay, bắt đầu chỉnh trang lại y phục. Từng chút một thắt chặt lại đai áo, vuốt cho thẳng thớm. Tên nhóc này, khi khoác y phục của thư sinh như biến thành người khác. Trong rất được việc
- Đa...đa tạ
- Huynh mau lên đường đi, đường từ khách trạm đến thư viện khá xa, nhất định phải cẩn thận.
- Ừm, ta biết rồi
- Chúc may mắn, huynh nhất định sẽ làm được!
- Được, đợi ta về nhé!
Bóng lưng dần khuất sau dòng người, đột nhiên gương mặt cô đỏ lên, máu phun ra từ cổ họng. Trên mũi tên ban nãy, có độc... Cô khó khăn lê từng bước vào trong phòng, từ từ ép độc ra. Nhưng không hề dễ dàng, cô trực tiếp tự phản phệ, hắn ta quả có chuẩn bị. Loại độc này, e chỉ có thể nhờ đến hắn...
Vô Ảnh xuất hiện bên cạnh cô, lo lắng cuống cuồng bắt mạch. Hắn cũng không biết đây là độc gì
- Thuộc hạ sẽ đi tìm hắn!
- Đứng lại, ngươi đừng làm phiền hắn. Ta có thể tự mình làm!
- Tôn chủ, người đã bệnh như thế này rồi, còn phải tự chịu đựng sao? Hắn ta cũng từng là thuộc hạ của người. Dù có đánh, ta cũng nhất định đưa hắn về đây
Không cần chịu sự đồng ý của chủ nhân, hắn trực tiếp rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của cô...
- Vô Ảnh...ngươi lỗ mãng...
Mặt khác, tại ma giới. Vô Ảnh đã xâm nhập vào từ trước, cũng nhanh chóng tìm hiểu rõ ngọn ngành nơi này. Cũng may, bọn họ chưa quên mối thù năm đó, trong lòng ai cũng không quên cách mà thiên giới đối xử những năm qua. Hắn giờ đây chính là cánh tay phải của Lộ Thương Nguyệt.
- Tôn chủ.
- Ta chỉ đứng ở đây thôi, không cần đi vào
Lộ Thương Nguyệt đứng trên ngọn núi cao, ngắm nhìn giang sơn đã từng là của mình. Từng mái ngói, từng đám cây, từng cơn gió, hình như đã khác trước. Ngay cả cung điện nơi xa cũng đã đổi màu. Ngay cả ngày thất tịch hôm nay, ma giới cũng bình yên đến lạ, những đứa trẻ con đã không còn ngây thơ hồn nhiên nữa. Chúng ngày ngày phải sống trong sự khinh bỉ của những kẻ đạo mạo, chui lủi mà lớn
- Tôn chủ, chúng ta có nên đi đến chỗ của lão Vương không?
- Lão hiện tại tuổi đã cao, ngươi hãy chiếu cố lão. Những việc nặng trong tộc, cứ phân chia cho đồng đều
- Bọn họ vẫn chưa biết người còn sống, tại sao người không đến gặp họ?
- Là ta đã khiến mọi việc thành ra thế này. Vậy ta còn tư cách gì mà đến đó chứ....
Lộ Thương Nguyệt nhìn lại lần nữa, ánh mắt lưu luyến rời đi. Quê hương này, ta nhất định sẽ có ngày giành lại vinh quang. Giúp họ có tư cách nhất để quyết định cuộc đời chính mình
Sau lưng đột nhiên có cảm giác lành lạnh, Lộ Thương Nguyệt nhanh nhảu đỡ mũi tên sắc nhọn đang lao về phía mình, từng giọt máu nhỏ rơi xuống. Cô đánh hắn rơi xuống đất, tra khảo nhiều lần
- Ngươi là ai? Tại sao lại tấn công ta?
- Lộ Thương Nguyệt ơi Lộ Thương Nguyệt, ta đã chờ hơn 3000 năm, ta biết ngay ngươi chắc chắn có ngày trở lại. Tiểu Y Nhi của ta, ngươi phải trả lại nàng cho ta!
- Y Nhi?
- Ngươi đồ sát người vô tội, đương nhiên là ngươi không nhớ. Nhưng với ta, nàng chính là cả thế giới. Dù ta có hy sinh, dù thần hồn có tan thành mây khói, nhất định phải giết được ngươi, báo thù!
Cô cười lạnh, ánh mắt đột nhiên đỏ lên, ghé sát vào gương mặt trắng bệch của hắn. Nắm chặt cằm đang run rẩy căm thù mà nói: Chỉ bằng ngươi?
Tiếng hét vang trời kinh động đến ma giới , hắn ta hướng đôi mắt lên trời, khẽ nhắm lại. Việc đến nước này, hắn đã chuẩn bị tinh thần trước, chỉ trách bản thân lại không thể đả thương được kẻ thù. Lần này, e là phải thật sự xuống địa ngục rồi
-------------------------_-------------------------------
Cuối cùng cũng đến ngày thi, Dã Thụy Yên loạng choạng thế nào mà không biết cách mang y phục. Trước giờ chỉ mảnh áo chắp thành, ngổn ngang. Bộ y phục này y là chỉ từng thấy chứ chưa từng mặc, còn chưa có diễm phúc chạm vào nó. Loay hoay một hồi đổ cả mồ hôi hột, sợ đến muộn giờ thi lại khổ. Y lo lắng chạy ra ngoài, tay vẫn khệ nệ tà áo trắng xanh
Lộ Thương Nguyệt vừa mới trở về, cánh tay còn rướm chút máu. Cả người lạnh băng, đôi mắt đằng đằng sát khí. Trong chốc lát, y nhìn cô cảm thấy vô cùng xa lạ, lại có cảm giác sợ hãi. Nhưng ngay sau đó, Lộ Thương Nguyệt lại trở về trạng thái ban đầu, vẫn là cô nương xinh đẹp dịu dàng
- Cô làm sao vậy? Bị thương sao?
- Không có gì, ban nãy té một cái...Huynh mặc cái gì thế này?
Dã Thụy Yên gãi đầu, ngượng ngùng nói: Ta...ta...
Không đợi y nói hết câu, cô lau tay, bắt đầu chỉnh trang lại y phục. Từng chút một thắt chặt lại đai áo, vuốt cho thẳng thớm. Tên nhóc này, khi khoác y phục của thư sinh như biến thành người khác. Trong rất được việc
- Đa...đa tạ
- Huynh mau lên đường đi, đường từ khách trạm đến thư viện khá xa, nhất định phải cẩn thận.
- Ừm, ta biết rồi
- Chúc may mắn, huynh nhất định sẽ làm được!
- Được, đợi ta về nhé!
Bóng lưng dần khuất sau dòng người, đột nhiên gương mặt cô đỏ lên, máu phun ra từ cổ họng. Trên mũi tên ban nãy, có độc... Cô khó khăn lê từng bước vào trong phòng, từ từ ép độc ra. Nhưng không hề dễ dàng, cô trực tiếp tự phản phệ, hắn ta quả có chuẩn bị. Loại độc này, e chỉ có thể nhờ đến hắn...
Vô Ảnh xuất hiện bên cạnh cô, lo lắng cuống cuồng bắt mạch. Hắn cũng không biết đây là độc gì
- Thuộc hạ sẽ đi tìm hắn!
- Đứng lại, ngươi đừng làm phiền hắn. Ta có thể tự mình làm!
- Tôn chủ, người đã bệnh như thế này rồi, còn phải tự chịu đựng sao? Hắn ta cũng từng là thuộc hạ của người. Dù có đánh, ta cũng nhất định đưa hắn về đây
Không cần chịu sự đồng ý của chủ nhân, hắn trực tiếp rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của cô...
- Vô Ảnh...ngươi lỗ mãng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất