Chương 1: Lần đầu gặp
Hơn ngàn năm trước, tam tiên môn Linh Tiên, Kiếm Tiên, và Nhã Tiên cùng hợp sức tiêu diệt ma tôn Tu Di ngăn cản y gây hại chúng sinh, được xem là việc làm đáng tự hào nhất trong giới tu tiên thời bấy giờ. Bất quá, Tu Di dù hồn bay phách tán, vẫn kéo theo tiên chủ của Nhã Tiên Môn chết chung. Vị tiên chủ này khi chết còn chưa kịp thành gia lập thất, Nhã Tiên Môn không người kế thừa, các môn đồ dưới trướng ai cũng muốn có được chức tiên chủ, chia năm xẻ bảy, dẫn đến kết cục Nhã Tiên Môn tan rã, từ đó biến mất.
Hơn ngàn năm sau, giới tu tiên chỉ còn lại hai phái lừng danh là Linh Tiên Môn và Kiếm Tiên Môn. Một ngày nọ, lân tinh giáng thế, tiên chủ Các Thuần của Kiếm Tiên Môn bấm ngón tay, chợt thất sắc nói với nữ đệ tử Đàm Mẫn bên cạnh: “Tai tinh xuất hiện từ phía Nam, ắt có điềm báo bất lành. Nơi ấy năm xưa là mồ chôn của ma tôn, ta nghi ngờ tai tinh này có liên quan đến hắn. Ma giới trước giờ như con rết trăm chân, dù mất đi ma tôn vẫn không đổ. Nếu vào ngay lúc này mà hắn tái sinh, chỉ sợ thiên hạ lại lâm vào kiếp nạn trùng trùng.”
Đúng như dự đoán của Các Thuần, không lâu sau đó ma tôn quả thật tái sinh. Người người đều nghĩ một trận gió tanh mưa máu để phục hận là điều khó tránh khỏi, nhưng lạ thay, sau khi tái sinh, ma tôn lại khá im ắng. Trên đỉnh Thi Phong, y một mình một cõi xưng hùng, không hỏi đến chuyện của giới tiên môn.
Bất quá, trăm năm sau, giới tiên môn cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi về lý do mà ma tôn ở ẩn. Phần đông đều tin rằng là do y chưa kịp khôi phục công pháp, hoặc là đang tu luyện cảnh giới cao nhất của Hỗn Ma Công, chuẩn bị cho một sự trở lại đáng sợ hơn, phải đem toàn bộ giới tiên môn diệt tận. Giới tiên môn hiển nhiên không chịu cúi đầu chờ y đến giết. Tiên chủ đương nhiệm của Linh Tiên Môn Trầm Nguyệt cùng với Đàm Mẫn dẫn theo hàng nghìn môn đồ quyết định tiến đánh Thi Phong, không chừa cho Tu Di cơ hội được phục khởi. Thế nhưng không may, toàn bộ họ đều bị rơi vào ma trận do Tu Di tạo ra, chỉ có Trầm Nguyệt tu vi cao nhất đột phá được trận, có điều cũng lâm vào tình trạng kiệt quệ, thần trí bất minh.
Trầm Nguyệt cứ đi, đi mãi trong hang động dài ngoằn ngoèo, lúc thấy được ánh sáng thì bên tai cũng nghe ra đâu đó có âm thanh nước chảy. Hắn theo hướng âm thanh thẳng tiến gặp thác nước cao, bèn chống kiếm cúi xuống vốc một nắm nước rửa mặt. Bất thình lình, có hình ảnh một nam nhân tóc trắng hiện ra trong làn nước dao động. Trầm Nguyệt đứng vội lên định rút kiếm, nhưng ngón tay còn chưa chạm đến cán đã bị nam nhân thổi một hơi nhẹ vào mặt, trong hơi thở có mang theo độc tố. Trầm Nguyệt lảo đảo ngã xuống đất, tứ chi vô lực.
Nam nhân nhìn xuyên qua mắt hắn. Y có thể đọc được điều hạnh phúc nhất cũng như đau đớn nhất trong ký ức của một người.
“Hàn Hành sao? Nhị sư huynh của ngươi hử?” Nam nhân miết nhẹ ngón tay dưới cằm hắn, từ từ đánh giá dung mạo hắn rồi ác ý nói tiếp: “Ngươi yêu đơn phương hắn nhưng hắn lại thành hôn với ngũ sư muội của ngươi. Không cần hỏi thì ta cũng biết nàng ta rất đẹp rồi. Vì sao ta biết ư? Vì ngươi có sự ghen tỵ tột cùng trong trái tim.”
“Không! Ta không có…” Trầm Nguyệt yếu ớt cãi lại. Hắn không điều khiển được thân thể, chỉ đành như con cá chết nằm trong sự khống chế của nam nhân.
“Không có? Tiên môn bọn ngươi chẳng phải coi trọng nhất là thành thật sao? Thường mắng ma giới bọn ta là lũ gian tà xảo trá. Ngươi nhìn lại ngươi xem, đến thích một người còn không dám thú nhận, thế không phải là xảo trá à?”
Nam nhân dịch một ngón tay xuống cổ áo Trầm Nguyệt. Ngón tay y chạm đến đâu thì mép áo tự động mở ra đến đó. Da thịt trắng nõn như măng non trong búp dần dần phơi bày ra. Nam nhân cũng không dao động mấy, chỉ là có chút hiếu kỳ cúi người liền kề khuôn mặt hắn: “Đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, người người đều vui mừng, chỉ có mình ngươi sầu khổ uống hết vò rượu này tới vò rượu kia. Ngươi đã nghĩ gì lúc đó? Có phải muốn thay thế ngũ sư muội của ngươi gả cho Hàn Hành? Và có phải…?”
Nam nhân đột ngột hôn hắn. Y chà sát lưỡi thật mạnh trong khoang miệng hắn. Hắn đờ đẫn cả người, cảm giác như bị nụ hôn chuốc say. Thì ra được ai đó hôn là cảm giác thế này. Hắn từ nhỏ đã tu tiên, được sư tôn kỳ vọng cao, được các sư huynh đệ đồng môn ngưỡng mộ. Mỗi bước đi, mỗi lời nói đều thận trọng cân nhắc, không dám làm gì sai trái hay quá phận. Dù thích Hàn Hành cách mấy, hắn cũng phải chôn vùi tình cảm đó vào thâm tâm. Một cái chạm nhẹ tay thôi cũng là điều quá xa xỉ với hắn, nói gì đến nụ hôn hay những hành động thân mật khác.
Nam nhân đè lên thân hắn, rất khoan khoái liếm dọc xuống cổ: “Có phải ngươi cũng muốn thay thế ngũ sư muội động phòng với hắn?”
Trầm Nguyệt thất kinh: “Không, ta chưa từng…”
“Lại dối lòng rồi. Ta biết đọc suy nghĩ của người khác, ngươi đừng hòng lừa gạt ta.”
Nam nhân chạm nhẹ qua đầu nhũ hắn, chỉ một cú chạm cũng đủ làm thân thể hắn run lên.
“A…Thì ra là lần đầu sao? Một cơ thể đúng là nhạy cảm hiếm thấy.”
“Đừng…ta…” Hắn muốn phản kháng nhưng đôi tay không đủ sức, mềm mỏng đẩy đẩy một hồi lại cứ như đang câu dẫn nam nhân tiến gần hơn.
Nam nhân dùng lưỡi đẩy đầu nhũ hắn lên cao, đùa nghịch vài lần thì rà lưỡi xuống thấp hơn, xoáy trong cuống rốn, lại thấp hơn nữa…
“A…kỳ lạ quá…đừng…”
“Không kỳ lạ! Đấy là khoái cảm. Đồ ngốc!”
Nam nhân ngậm lấy địa phương yếu đuối nhất trên người hắn, trong khi bàn tay đung đưa hai hòn ngọc phía dưới. Trầm Nguyệt nín thở, lấy tay che miệng. Chuyện gì đang diễn ra? Đầu óc hắn rối loạn quá, không thể suy nghĩ được gì. Hắn vô thức ưỡn mông lên, để cho vật ấy vào sâu hơn trong miệng nam nhân. Nam nhân thoáng cười trong ánh mắt, nhả ra, liếm dọc thân, rồi ngậm lại.
“A…kỳ lạ…a…ta sắp….a…”
Hắn bắn ra. Nam nhân không tránh né, đem dịch thể của hắn nuốt trọn.
“Ngươi chắc chắn là muốn tên nhị sư huynh kia cũng làm loại chuyện thế này cho ngươi? Cứ xem ta là hắn. Ta không ngại đâu.”
“Không…” Trầm Nguyệt vừa thở hổn hển vừa lắc đầu, cố gắng phủ nhận lần nữa: “Ta chưa từng.”
Nam nhân đưa hai ngón tay đi vào hậu huyệt hắn, lại hỏi: “Kể cả thế này cũng chưa từng?”
“A…chưa…Đừng mà…đừng chỗ đó….” Hắn giãy giụa nhưng lại không có sức ngồi bật dậy. Những tầng y phục đã mở ra vì thế càng nới rộng. Làn da hắn bị kích thích mà phủ hồng, tựa như nụ hoa đào vừa nở, khiến người nhìn vào càng muốn khi dễ hơn. Nam nhân đê mê nhìn hắn vặn vẹo, không nhịn được vuốt ve từ eo hắn xuống, cự vật của chính mình cũng bị hấp dẫn mà cứng lên.
“Ta không tin là ngươi chưa từng muốn hắn vào nơi này.” Nam nhân rút tay, khóe môi nhếch lên: “Có phải rất khó chịu không? Đã ướt đẫm như vậy rồi. Xem ra là rất thèm khát nam nhân đây mà.”
“Khó…khó chịu…” Trầm Nguyệt mấp máy môi. Miệng hậu huyệt co rút, nhưng hắn không rõ là đang thiếu vắng thứ gì. Hắn quá mù mờ về mọi thứ đang xảy ra.
“Sao nào? Muốn ta giúp ngươi không? Hay là nói để ta an ủi ngươi thay tên nhị sư huynh kia vậy.” Nam nhân trườn lên, bàn tay vẫn lưu lại mông hắn ve vởn rồi đột ngột nhéo mạnh.
“A!”
Trầm Nguyệt rên nhỏ. Hắn ham muốn hơn thế nữa nhưng không dằn được lo sợ trong lòng. Nam nhân đọc hiểu ánh mắt bối rối của hắn, lại đâm ngón tay vào hậu huyệt kéo dịch nhờn ra:
“Nhẫn nhịn như vậy không khổ sở sao? Cơ thể ngươi ngoan ngoãn hơn ngươi rất nhiều, sớm đã biết rõ nó cần thứ gì nhất. Tại sao không nghe theo cơ thể mình? Ngươi còn do dự điều gì?” Nam nhân đem dịch nhờn quệt lên môi Trầm Nguyệt: “Ta rất sẵn lòng giúp đỡ ngươi. Ta sẽ giải phóng những dục vọng ẩn sâu trong ngươi, để ngươi được nở rộ như một đóa hoa kiều diễm nhất.”
Trầm Nguyệt quay đầu sang một bên, lý trí hoàn toàn bị gặm nhấm. Hắn không phản kháng. Nam nhân cư nhiên xem như hắn đã đồng ý mà còn e thẹn.
Nam nhân đẩy hạ thân vào. Trầm Nguyệt hãi hùng trợn mắt, kìm nén lại tiếng khóc. Phân thân của nam nhân đang dần dần chiếm trọn từng ngõ ngách trong huyệt đạo trống rỗng. Nơi này từ nay về sau không còn là tư mật của riêng hắn. Nghĩ đến đây, Trầm Nguyệt thất kinh trợn mắt. Hắn cứ vậy mà buông xuôi để cho một nam nhân xa lạ phá thân, còn gì là mặt mũi của kẻ tu tiên?
“Ư…buông…a…ư…ư…”
“Tiểu bảo bối, âm thanh cũng thật kích thích đi.”
“A…ra…ra đi…ta chịu không nổi…a…”
Nam nhân tách bạch hai chân hắn đến mức rộng nhất để có thể vào sâu hơn nữa: “Sao lại chịu không nổi? Mặc dù chặt nhưng vẫn rất trơn tru a! d*m thủy chảy ra sợ rằng cũng không ít đi!”
“A…không…ta không quen…”
Nam nhân kéo tay hắn ngồi dậy, chỉ vào chỗ tiếp xúc kia cho hắn nhìn rõ: “Ngươi xem, đáy huyệt sâu tới nỗi ta vào không sót lại chút gì.” Nói rồi, y ôm lưng hắn, ra sức dập lên dập xuống.
“Không! A…sâu quá…đau….”
“Đau hử? Nên gọi là sướng tê người chứ. Miệng trên lẫn miệng dưới của ngươi đều đang mở ra để gào thét mà.”
Trầm Nguyệt co giật mạnh. Cả người hắn giống như con lắc, mặc nam nhân muốn lắc thế nào thì lắc thế ấy, chỉ biết đu bám vào một cách vô vọng.
“Chỗ đó…aa…đừng đánh vào nữa…xin ngươi…”
“Ngươi xin miệng nhỏ bên dưới của ngươi bớt siết ta lại có hơn không? Hừm…chặt thật…như đang phá trinh của nữ nhân vậy…”
“Đừng…đừng nói linh tinh.” Trầm Nguyệt cho rằng gan ruột gì cũng bị nam nhân xới tung cả rồi, bỗng ước gì đau đớn trở lại như trước, bởi vì hắn rất sợ khoái cảm kinh tâm động phách của hiện tại. Phía dưới dịch nhờn cứ lũ lượt tuôn ra. Âm thanh bành bạch đáng xấu hổ cũng theo đó mà lớn dần.
Nam nhân bỏ mặc hắn, tiếp tục trêu ghẹo: “Tên nhị sư huynh kia không chạm vào ngươi đúng là đáng tiếc. Một cực phẩm vừa chặt vừa ướt thế này, sợ rằng nam nhân trong thiên hạ đều ham muốn đi.”
“Câm miệng! A…”
Nam nhân hôn hắn, càng ép sát phía dưới hơn, rất nhanh xuất ra. Bất quá, y vừa xuất liền lên, một lần nữa đem hắn nhấn chìm trong dục vọng.
“Tốt thôi! Bởi vì hắn không chạm, nên ta trở thành người nam nhân đầu tiên của ngươi. Ngươi nên lấy làm vinh dự. Ta sẽ dạy cho ngươi biết làm thế nào gào khóc dưới thân một nam nhân khác? Làm thế nào mà dục tiên dục tử đến không ngừng lại được?”
“A…đừng…sâu quá…ta chết mất…”
“Đừng dừng lại sao?” Nam nhân vỗ mông rồi bóp chặt đầu đỉnh lún phún của hắn, cười thóa mạ: “Đã thích tới mức phun ra nhiều thế này. Đừng lo. Ta sẽ làm bù gấp đôi, luôn cả phần của người mà ngươi thích. Đêm nay, bên dưới không nát ra ta tuyệt không dừng lại.”
Nam nhân tận vui trên cơ thể hắn không biết bao nhiêu lần, đến khi đã lấp đầy thì lấy y phục vứt qua người hắn che lại. Hắn như sắp chết, đang thiêm thiếp mơ màng, nghe được có tiếng chân bước tới, rồi tiếng kinh hô của ai đó:
“Ma tôn, đại địch trước mắt, người sao còn có loại tâm tình này?”
Sau nữa thì hắn không nghe được gì. Dù bàng hoàng hay khiếp sợ vì nhận ra người nam nhân vừa giao hoan cùng mình là ma tôn Tu Di, thì cũng không có cảm giác nào đánh bại được sự mệt mỏi hiện giờ của hắn. Hắn vẫn là không chống chọi nổi mà ngất đi.
Hơn ngàn năm sau, giới tu tiên chỉ còn lại hai phái lừng danh là Linh Tiên Môn và Kiếm Tiên Môn. Một ngày nọ, lân tinh giáng thế, tiên chủ Các Thuần của Kiếm Tiên Môn bấm ngón tay, chợt thất sắc nói với nữ đệ tử Đàm Mẫn bên cạnh: “Tai tinh xuất hiện từ phía Nam, ắt có điềm báo bất lành. Nơi ấy năm xưa là mồ chôn của ma tôn, ta nghi ngờ tai tinh này có liên quan đến hắn. Ma giới trước giờ như con rết trăm chân, dù mất đi ma tôn vẫn không đổ. Nếu vào ngay lúc này mà hắn tái sinh, chỉ sợ thiên hạ lại lâm vào kiếp nạn trùng trùng.”
Đúng như dự đoán của Các Thuần, không lâu sau đó ma tôn quả thật tái sinh. Người người đều nghĩ một trận gió tanh mưa máu để phục hận là điều khó tránh khỏi, nhưng lạ thay, sau khi tái sinh, ma tôn lại khá im ắng. Trên đỉnh Thi Phong, y một mình một cõi xưng hùng, không hỏi đến chuyện của giới tiên môn.
Bất quá, trăm năm sau, giới tiên môn cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi về lý do mà ma tôn ở ẩn. Phần đông đều tin rằng là do y chưa kịp khôi phục công pháp, hoặc là đang tu luyện cảnh giới cao nhất của Hỗn Ma Công, chuẩn bị cho một sự trở lại đáng sợ hơn, phải đem toàn bộ giới tiên môn diệt tận. Giới tiên môn hiển nhiên không chịu cúi đầu chờ y đến giết. Tiên chủ đương nhiệm của Linh Tiên Môn Trầm Nguyệt cùng với Đàm Mẫn dẫn theo hàng nghìn môn đồ quyết định tiến đánh Thi Phong, không chừa cho Tu Di cơ hội được phục khởi. Thế nhưng không may, toàn bộ họ đều bị rơi vào ma trận do Tu Di tạo ra, chỉ có Trầm Nguyệt tu vi cao nhất đột phá được trận, có điều cũng lâm vào tình trạng kiệt quệ, thần trí bất minh.
Trầm Nguyệt cứ đi, đi mãi trong hang động dài ngoằn ngoèo, lúc thấy được ánh sáng thì bên tai cũng nghe ra đâu đó có âm thanh nước chảy. Hắn theo hướng âm thanh thẳng tiến gặp thác nước cao, bèn chống kiếm cúi xuống vốc một nắm nước rửa mặt. Bất thình lình, có hình ảnh một nam nhân tóc trắng hiện ra trong làn nước dao động. Trầm Nguyệt đứng vội lên định rút kiếm, nhưng ngón tay còn chưa chạm đến cán đã bị nam nhân thổi một hơi nhẹ vào mặt, trong hơi thở có mang theo độc tố. Trầm Nguyệt lảo đảo ngã xuống đất, tứ chi vô lực.
Nam nhân nhìn xuyên qua mắt hắn. Y có thể đọc được điều hạnh phúc nhất cũng như đau đớn nhất trong ký ức của một người.
“Hàn Hành sao? Nhị sư huynh của ngươi hử?” Nam nhân miết nhẹ ngón tay dưới cằm hắn, từ từ đánh giá dung mạo hắn rồi ác ý nói tiếp: “Ngươi yêu đơn phương hắn nhưng hắn lại thành hôn với ngũ sư muội của ngươi. Không cần hỏi thì ta cũng biết nàng ta rất đẹp rồi. Vì sao ta biết ư? Vì ngươi có sự ghen tỵ tột cùng trong trái tim.”
“Không! Ta không có…” Trầm Nguyệt yếu ớt cãi lại. Hắn không điều khiển được thân thể, chỉ đành như con cá chết nằm trong sự khống chế của nam nhân.
“Không có? Tiên môn bọn ngươi chẳng phải coi trọng nhất là thành thật sao? Thường mắng ma giới bọn ta là lũ gian tà xảo trá. Ngươi nhìn lại ngươi xem, đến thích một người còn không dám thú nhận, thế không phải là xảo trá à?”
Nam nhân dịch một ngón tay xuống cổ áo Trầm Nguyệt. Ngón tay y chạm đến đâu thì mép áo tự động mở ra đến đó. Da thịt trắng nõn như măng non trong búp dần dần phơi bày ra. Nam nhân cũng không dao động mấy, chỉ là có chút hiếu kỳ cúi người liền kề khuôn mặt hắn: “Đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, người người đều vui mừng, chỉ có mình ngươi sầu khổ uống hết vò rượu này tới vò rượu kia. Ngươi đã nghĩ gì lúc đó? Có phải muốn thay thế ngũ sư muội của ngươi gả cho Hàn Hành? Và có phải…?”
Nam nhân đột ngột hôn hắn. Y chà sát lưỡi thật mạnh trong khoang miệng hắn. Hắn đờ đẫn cả người, cảm giác như bị nụ hôn chuốc say. Thì ra được ai đó hôn là cảm giác thế này. Hắn từ nhỏ đã tu tiên, được sư tôn kỳ vọng cao, được các sư huynh đệ đồng môn ngưỡng mộ. Mỗi bước đi, mỗi lời nói đều thận trọng cân nhắc, không dám làm gì sai trái hay quá phận. Dù thích Hàn Hành cách mấy, hắn cũng phải chôn vùi tình cảm đó vào thâm tâm. Một cái chạm nhẹ tay thôi cũng là điều quá xa xỉ với hắn, nói gì đến nụ hôn hay những hành động thân mật khác.
Nam nhân đè lên thân hắn, rất khoan khoái liếm dọc xuống cổ: “Có phải ngươi cũng muốn thay thế ngũ sư muội động phòng với hắn?”
Trầm Nguyệt thất kinh: “Không, ta chưa từng…”
“Lại dối lòng rồi. Ta biết đọc suy nghĩ của người khác, ngươi đừng hòng lừa gạt ta.”
Nam nhân chạm nhẹ qua đầu nhũ hắn, chỉ một cú chạm cũng đủ làm thân thể hắn run lên.
“A…Thì ra là lần đầu sao? Một cơ thể đúng là nhạy cảm hiếm thấy.”
“Đừng…ta…” Hắn muốn phản kháng nhưng đôi tay không đủ sức, mềm mỏng đẩy đẩy một hồi lại cứ như đang câu dẫn nam nhân tiến gần hơn.
Nam nhân dùng lưỡi đẩy đầu nhũ hắn lên cao, đùa nghịch vài lần thì rà lưỡi xuống thấp hơn, xoáy trong cuống rốn, lại thấp hơn nữa…
“A…kỳ lạ quá…đừng…”
“Không kỳ lạ! Đấy là khoái cảm. Đồ ngốc!”
Nam nhân ngậm lấy địa phương yếu đuối nhất trên người hắn, trong khi bàn tay đung đưa hai hòn ngọc phía dưới. Trầm Nguyệt nín thở, lấy tay che miệng. Chuyện gì đang diễn ra? Đầu óc hắn rối loạn quá, không thể suy nghĩ được gì. Hắn vô thức ưỡn mông lên, để cho vật ấy vào sâu hơn trong miệng nam nhân. Nam nhân thoáng cười trong ánh mắt, nhả ra, liếm dọc thân, rồi ngậm lại.
“A…kỳ lạ…a…ta sắp….a…”
Hắn bắn ra. Nam nhân không tránh né, đem dịch thể của hắn nuốt trọn.
“Ngươi chắc chắn là muốn tên nhị sư huynh kia cũng làm loại chuyện thế này cho ngươi? Cứ xem ta là hắn. Ta không ngại đâu.”
“Không…” Trầm Nguyệt vừa thở hổn hển vừa lắc đầu, cố gắng phủ nhận lần nữa: “Ta chưa từng.”
Nam nhân đưa hai ngón tay đi vào hậu huyệt hắn, lại hỏi: “Kể cả thế này cũng chưa từng?”
“A…chưa…Đừng mà…đừng chỗ đó….” Hắn giãy giụa nhưng lại không có sức ngồi bật dậy. Những tầng y phục đã mở ra vì thế càng nới rộng. Làn da hắn bị kích thích mà phủ hồng, tựa như nụ hoa đào vừa nở, khiến người nhìn vào càng muốn khi dễ hơn. Nam nhân đê mê nhìn hắn vặn vẹo, không nhịn được vuốt ve từ eo hắn xuống, cự vật của chính mình cũng bị hấp dẫn mà cứng lên.
“Ta không tin là ngươi chưa từng muốn hắn vào nơi này.” Nam nhân rút tay, khóe môi nhếch lên: “Có phải rất khó chịu không? Đã ướt đẫm như vậy rồi. Xem ra là rất thèm khát nam nhân đây mà.”
“Khó…khó chịu…” Trầm Nguyệt mấp máy môi. Miệng hậu huyệt co rút, nhưng hắn không rõ là đang thiếu vắng thứ gì. Hắn quá mù mờ về mọi thứ đang xảy ra.
“Sao nào? Muốn ta giúp ngươi không? Hay là nói để ta an ủi ngươi thay tên nhị sư huynh kia vậy.” Nam nhân trườn lên, bàn tay vẫn lưu lại mông hắn ve vởn rồi đột ngột nhéo mạnh.
“A!”
Trầm Nguyệt rên nhỏ. Hắn ham muốn hơn thế nữa nhưng không dằn được lo sợ trong lòng. Nam nhân đọc hiểu ánh mắt bối rối của hắn, lại đâm ngón tay vào hậu huyệt kéo dịch nhờn ra:
“Nhẫn nhịn như vậy không khổ sở sao? Cơ thể ngươi ngoan ngoãn hơn ngươi rất nhiều, sớm đã biết rõ nó cần thứ gì nhất. Tại sao không nghe theo cơ thể mình? Ngươi còn do dự điều gì?” Nam nhân đem dịch nhờn quệt lên môi Trầm Nguyệt: “Ta rất sẵn lòng giúp đỡ ngươi. Ta sẽ giải phóng những dục vọng ẩn sâu trong ngươi, để ngươi được nở rộ như một đóa hoa kiều diễm nhất.”
Trầm Nguyệt quay đầu sang một bên, lý trí hoàn toàn bị gặm nhấm. Hắn không phản kháng. Nam nhân cư nhiên xem như hắn đã đồng ý mà còn e thẹn.
Nam nhân đẩy hạ thân vào. Trầm Nguyệt hãi hùng trợn mắt, kìm nén lại tiếng khóc. Phân thân của nam nhân đang dần dần chiếm trọn từng ngõ ngách trong huyệt đạo trống rỗng. Nơi này từ nay về sau không còn là tư mật của riêng hắn. Nghĩ đến đây, Trầm Nguyệt thất kinh trợn mắt. Hắn cứ vậy mà buông xuôi để cho một nam nhân xa lạ phá thân, còn gì là mặt mũi của kẻ tu tiên?
“Ư…buông…a…ư…ư…”
“Tiểu bảo bối, âm thanh cũng thật kích thích đi.”
“A…ra…ra đi…ta chịu không nổi…a…”
Nam nhân tách bạch hai chân hắn đến mức rộng nhất để có thể vào sâu hơn nữa: “Sao lại chịu không nổi? Mặc dù chặt nhưng vẫn rất trơn tru a! d*m thủy chảy ra sợ rằng cũng không ít đi!”
“A…không…ta không quen…”
Nam nhân kéo tay hắn ngồi dậy, chỉ vào chỗ tiếp xúc kia cho hắn nhìn rõ: “Ngươi xem, đáy huyệt sâu tới nỗi ta vào không sót lại chút gì.” Nói rồi, y ôm lưng hắn, ra sức dập lên dập xuống.
“Không! A…sâu quá…đau….”
“Đau hử? Nên gọi là sướng tê người chứ. Miệng trên lẫn miệng dưới của ngươi đều đang mở ra để gào thét mà.”
Trầm Nguyệt co giật mạnh. Cả người hắn giống như con lắc, mặc nam nhân muốn lắc thế nào thì lắc thế ấy, chỉ biết đu bám vào một cách vô vọng.
“Chỗ đó…aa…đừng đánh vào nữa…xin ngươi…”
“Ngươi xin miệng nhỏ bên dưới của ngươi bớt siết ta lại có hơn không? Hừm…chặt thật…như đang phá trinh của nữ nhân vậy…”
“Đừng…đừng nói linh tinh.” Trầm Nguyệt cho rằng gan ruột gì cũng bị nam nhân xới tung cả rồi, bỗng ước gì đau đớn trở lại như trước, bởi vì hắn rất sợ khoái cảm kinh tâm động phách của hiện tại. Phía dưới dịch nhờn cứ lũ lượt tuôn ra. Âm thanh bành bạch đáng xấu hổ cũng theo đó mà lớn dần.
Nam nhân bỏ mặc hắn, tiếp tục trêu ghẹo: “Tên nhị sư huynh kia không chạm vào ngươi đúng là đáng tiếc. Một cực phẩm vừa chặt vừa ướt thế này, sợ rằng nam nhân trong thiên hạ đều ham muốn đi.”
“Câm miệng! A…”
Nam nhân hôn hắn, càng ép sát phía dưới hơn, rất nhanh xuất ra. Bất quá, y vừa xuất liền lên, một lần nữa đem hắn nhấn chìm trong dục vọng.
“Tốt thôi! Bởi vì hắn không chạm, nên ta trở thành người nam nhân đầu tiên của ngươi. Ngươi nên lấy làm vinh dự. Ta sẽ dạy cho ngươi biết làm thế nào gào khóc dưới thân một nam nhân khác? Làm thế nào mà dục tiên dục tử đến không ngừng lại được?”
“A…đừng…sâu quá…ta chết mất…”
“Đừng dừng lại sao?” Nam nhân vỗ mông rồi bóp chặt đầu đỉnh lún phún của hắn, cười thóa mạ: “Đã thích tới mức phun ra nhiều thế này. Đừng lo. Ta sẽ làm bù gấp đôi, luôn cả phần của người mà ngươi thích. Đêm nay, bên dưới không nát ra ta tuyệt không dừng lại.”
Nam nhân tận vui trên cơ thể hắn không biết bao nhiêu lần, đến khi đã lấp đầy thì lấy y phục vứt qua người hắn che lại. Hắn như sắp chết, đang thiêm thiếp mơ màng, nghe được có tiếng chân bước tới, rồi tiếng kinh hô của ai đó:
“Ma tôn, đại địch trước mắt, người sao còn có loại tâm tình này?”
Sau nữa thì hắn không nghe được gì. Dù bàng hoàng hay khiếp sợ vì nhận ra người nam nhân vừa giao hoan cùng mình là ma tôn Tu Di, thì cũng không có cảm giác nào đánh bại được sự mệt mỏi hiện giờ của hắn. Hắn vẫn là không chống chọi nổi mà ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất