Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 2

Trước Sau
Cùng lúc đó, hệ thống trong đầu Lê Kiều gào thét.

"Cậu không được giết người. Giết người là trái pháp luật!"

 —— thống trị tu chân giới đại ma đầu, giết người như cám biết điều này à? TAT

 "Chúng ta không thể giết người, nếu ký chủ giết họ, tôi sẽ bị phán định lỗi phụ trợ, rồi bị đem về nhà máy định dạng lại đó!" ——

Ký chủ tựa hồ cũng không để ý sống chết của nó đâu? TAT

"Cậu không thể giết người. Nếu cậu làm thế, cậu sẽ bị bắt, nhiệm vụ cũng thất bại, cậu không thể nhận được phần thưởng, cũng không thể quay về thế giới cũ mà tìm sư huynh của mình được nữa!!"

Như súng liên thanh bắn ra một loạt chuỗi nhân quả, cuối cùng cũng chạm được vào mạch máu của vị ký chủ nhà mình, Lê Kiều mỉm cười buông tay.

Hệ thống vuốt vuốt bộ ngực không tồn tại thầm nghĩ, nếu như nó thực sự có thân thể, chắc chắn giờ phút này sẽ vì Lê Kiều sốt ruột nhảy ngược lên.

Vào khoảng khắc Lê Kiều buông tay, Hùng Cao Trác lùi về phía sau mấy bước thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn Lê Kiều giống như nhìn thấy ác quỷ từ dưới địa ngục bò lên.

"Thân thể này chưa tu luyện bao giờ, hơn nữa còn rất yếu, hiện tại tao không giết được hắn." Ác ma ở trong đầu cất giọng: "Chỉ là ấn huyệt đạo thôi." Hệ thống tê dại nghĩ: A, vậy là khi có khả năng giết người là ngài giết người ta không chút do dự chứ gì?

 “Giết hắn cũng vô dụng, tao không thích làm bẩn tay mình.” Lê Kiều tựa hồ nhìn thấu hệ thống, cười thầm một tiếng “Xem ra không phải do trục trặc, mày đúng là ngốc thật.”

Hệ thống: Đó là câu khẳng định! Nó rõ ràng là máy chủ của một thế giới giả tưởng có hệ thống công nghệ không gì sánh kịp...! Đây đúng là cơn thịnh nộ trong bất lực.

"Đúng vậy, bổn tọa long du chốn nước cạn cùng hệ thống ngu xuẩn như ngươi, coi như là cho nhau thành tựu đi." Bất quá, giọng điệu Lê Kiều không có chút oán trách nào, ngược lại thoải mái nói:

"Chỉ cần là ngươi đối xử với bổn tọa bằng cả trái tim, sau này bổn tọa cũng sẽ như vậy. Đây là thứ ta nợ ngươi, vì vậy nhất định sẽ để ngươi trở về nhà máy với thành tích tốt nhất."

Vậy.. vậy mà ký chủ vẫn nhớ nó sinh ra ở một nơi gọi là nhà máy?

Hệ thống sờ sờ khuôn mặt không tồn tại, thầm nghĩ nếu như nó có thân thể thật, lúc này lỗ tai đã có thể phun ra hai luồng hơi nước rồi.

 *

"Lê, Lê Kiều, cậu tính làm gì hả? Thẹn quá hóa giận sao?" Hai chân của Hùng Cao Trác run như cầy sấy, theo bản năng của một người bình thường, hắn ta muốn ngay lập tức chạy thật xa, nhưng hắn nghĩ lại, đây chính xác là cơ hội lớn để hoàn toàn hủy hoại hình tượng của Lê Kiều, sau khi hít mấy hơi, cuối cùng hắn cũng lấy hết can đảm, lớn tiếng hét vào mặt Lê Kiều.

"Tôi chỉ là muốn ngắt lời cậu một chút, không nghĩ tới phản ứng của cậu lại... mãnh liệt như vậy." Lê Kiều cúi đầu nhìn đầu ngón tay, nói đến đây, thay vì hoảng sợ cùng tức giận, lại chớp chớp hàng mi dài. Cả người mang theo cỗ khí ngây thơ đáng yêu chọc vào lòng người, nói: "Tôi muốn nói là, tôi không có nói dối, cậu mới là người nói dối."

Hùng Cao Trác nghiêm giọng nói "Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì đó?"

"Tổ tiết mục xây dựng chủ đề nhà ma, tôi chỉ là cung cấp phản ứng chân thực thôi. Có quy định nào nói đạo sĩ không được sợ ma à?" Lê Kiều nhướng mi, trong mắt nhất thời sáng ngời "Còn cậu nha, cậu có thể cam đoan những lời mình nói đều là sự thật không?"

"Tôi?" Hùng Cao Trác lập tức nghĩ tới chuyện người này sẽ phản bác cái gì, cả người tức thì buông lỏng, vô ý hếch cằm lên "Có gì mà không dám chứ?"

Lê Kiều giơ tay chỉ phía sau: "Các người đều biết là sẽ ghi hình tiết mục nhà ma, chỉ có tôi là không biết. Bởi vì lúc tổ chương trình đến thông báo, cậu ta đã gọi tôi ra ngoài. Đầu ngón tay lại hướng nơi khác mà di chuyển “Đêm nay trước lúc xuất phát, hắn nói với tôi, chúng ta sẽ được gặp gia đình mà mình mong nhớ bao lâu nay".

Lê Kiều lạnh lùng nói: "Tôi tràn đầy chờ mong về gia đình mình, nhưng cuối cùng lại đợi được đám đạo cụ quỷ quái kia."

Thời điểm nói ra những lời này, cậu cảm thấy lồng ngực mình dâng lên một cỗ cảm xúc chua xót, kịch liệt mà kích động. Đó có lẽ là mối quan hệ mà nguyên chủ để lại... Nguyên chủ và gia đình có mối quan hệ không tốt đẹp gì, sở dĩ mối xích mích này sảy ra cũng vì chuyện cậu ta kiên quyết tham gia buổi thử giọng, nghe nói gia đình mình đặc biệt tìm đến buổi biểu diễn để cổ vũ, nguyên chủ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tim đập thình thịch từng bước bước vào căn phòng nhỏ màu đen.

Không mong đợi để mở ra một kết thúc như vậy.

Lê Kiều lặng lẽ đặt một tay lên ngực, nhắm mắt và bình tĩnh lại.

Tôi sẽ giúp cậu.

Làn đạn theo đó mà nóng lên:

 [ Ừm, còn tưởng là người nhà, hóa ra là nhà ma, thật sự có chút đáng thương. 】

 [Tôi đồng cảm với cậu, dbq*¹ và nhớ mẹ nữa 555*²]



(1 _对不起 - Duìbùqǐ: xin lỗi. Đây là ký tự mạng viết tắt của giới trẻ trung.

2_ 5 trong tiếng trung đọc là Wǔ, giống tiếng khi người ta khóc huhu. Ở đây chỉ chủ bình luận đang khóc huhu).

 [Đừng để bị mấy tiểu xảo này đánh lừa! Cho dù điều hắn nói là sự thật, cũng không thay đổi được việc hắn giả vờ lừa gạt khán giả. ]

 [Vả lại Đại Hùng cũng không biết rằng Lê Kiều bị giấu chuyện đó. Cậu ấy không có gì sai khi lật tẩy Lê Kiều! ]

 [ Lê Kiều dời trọng tâm thất bại rồi nhé, lêu lêu lêu 】......

Hàng bình luận không ai tin Lê Kiều, Hùng Cao Trác phát hiện thời điểm này Lê Kiều muốn biện hộ thì càng đem lại thoải mái cho hắn mà thôi: "Cậu nói nhảm cái gì đấy? Tôi không có làm thế. Hai người cậu chỉ kia tôi cũng chưa nói chuyện cùng bao giờ." Hắn lắc đầu đau lòng "Đến tận giờ mà cậu vẫn không chịu thừa nhận mình đã bị lật tẩy thiết lập tính cách và lừa dối khán giả à, thật không cứu nổi nữa mà"

Lê Kiều không quan tâm đến lời buộc tội của hắn ta, khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Cậu có dám chứng minh với tôi không?" Hùng Cao Trác nhếch môi cười cợt "Chứng minh như nào? Dán bùa cho tôi, để tôi sùi bọt mép không nói được nữa ấy à?"

Thế mà Lê Kiều thực sự nhẹ nhàng gật đầu: “Là dán bùa, nhưng sẽ không làm cậu sùi bọt mép, bùa này chỉ khiến người ta nói sự thật."

Hùng Cao Trác giận dữ cười lớn, làn đạn trên màn hình một chuỗi hahahaha.

"Tôi còn tưởng hắn ta định làm gì chứ!!"

"Mẹ, cười chết tao. Gấu lớn nói đúng lắm, cậu ta quả thực không cứu nổi mà"

Trong lúc nhất thời, những thực tập sinh khác lần lượt chạy tới, trong đó có một người mà Lê Kiều nhìn khá quen mắt, người này bước đến bục vừa kéo cổ tay Lê Kiều vừa thì thầm: "Cậu điên rồi! Nếu có chuyện gì thì sao? Đừng để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nữa, quay lại xin lỗi khán giả đi!"

Lê Kiều xoay người từ trên cao nhìn hắn, hắn không quá cao, tóc cắt đuôi sói, một cặp mắt cún đầy trong sáng và lo lắng.

Đây là người đầu tiên cậu gặp đối xử tốt với nguyên chủ sau khi cậu đến đây.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Lê Kiều vẫn kiên quyết giãy khỏi tay hắn, quay đầu tiếp tục nhìn Hùng Cao Trác: “Cậu dám đánh cược không?” Cậu từ trên cao vỗ vỗ vào ngực Hùng Cao Trác “Nếu như chứng minh được cậu nói dối, thì cậu phải đăng weibo công khai xin lỗi tôi. Còn chứng minh được tôi nói dối, tôi sẽ lui vòng không một lời oán trách. Thế nào?"

Toàn bộ những người đang xem phát sóng trực tiếp, hít sâu một hơi: Chơi lớn như vậy? Lê Kiều thật sự bị điên rồi à?

Một số phân tích gay gắt cho biết: Có vẻ như Lê Kiều đã nhận ra rằng dù có xin lỗi cũng không thể thay đổi được gì, vài ngày nữa sẽ tiến hành đợt đào thải đầu tiên, thà ầm ĩ một trận rồi mạnh mẽ rút lui, để tất cả mọi người không thể quên được mình.

Hùng Cao Trác cũng cho rằng Lê Kiều đã dùng hết thủ đoạn, giờ chỉ là con cá đang giãy chết. Thiết lập tính cách của hắn ta không phải giả, nhất là bản chất nóng nảy và liều lĩnh, nếu không hắn ta sẽ không vội vàng nhận lấy nhiệm vụ của Triệu Trạch Dục.

Lúc này, hắn ta bị câu nói "ngay lập tức lui vòng, không nói hai lời" của Lê Kiều kích thích, ảo tưởng về việc Triệu Trạch Dục sẽ tin tưởng và ủng hộ mình sau khi hắn ta lập được công lớn, liền mở miệng đồng ý: "Tôi là con người chính trực tại sao ta không dám chứ?" Hắn cưỡng ép chính mình trở về khuôn mặt chính trực kia, cau mày nói: "Tôi khuyên cậu không nên vì danh lợi mà cố chấp chìm đắm, lăn lộn càng nhiều sẽ càng bị người chế diễu, vẫn phải sống thực tế và đối xử chân thành với mọi người, cậu có hiểu không?"

Làn đạn: [Cậu ta không hiểu đâu! Đừng có đàn gảy tai trâu nữa gấu lớn à! 】

【Gấu lớn thực sự rất thực tế, là người hiếm thấy trong giới giải trí. 】......

Lê Kiều không đáp chỉ là nhàn nhạt liếc hắn một cái, bộ dạng giống như không thèm cùng hắn nói chuyện.

Cậu kéo tấm lụa trên vai xuống, lớn tiếng hỏi: "Có ai có giấy bút không? Loại nào cũng được."

Nhân viên ở đây quả thực có đem theo giấy bút nhưng lại do dự không tiến lên. Rất nhanh thực tập sinh có đôi mắt cún trước đó lại chạy đến, đặt chục tờ giấy ghi chú và một cây bút bi với vẻ mặt buồn bã ê chề lên đùi Lê Kiều, thấp giọng nói: "Đừng quậy nữa, quay lại xin lỗi, nói không chừng cậu còn có thể làm lại. Chỉ cần còn có cơ hội, chúng ta không sợ thiếu củi đốt giữa rừng xanh."

Lê Kiều liếc hắn một cái, cầm lấy giấy bút, nhẹ giọng cảm tạ nói.

Các thực tập sinh, nhân viên, người quay phim và thậm chí cả khán giả của buổi phát sóng trực tiếp túm tụm lại với nhau, nhìn Lê Kiều vuốt ve tờ giấy ghi chú với khuôn mặt bình tĩnh, ấn bút bi ra, thổi nhẹ vào đầu bút, sau đó... một mặt bình thản mà ngồi vẽ bùa.

Làn đạn: [Tôi thực sự bị thuyết phục bởi phẩm chất tâm lý này...]

Lê Kiều cầm bút đi nét rất nhanh, như thể những hình vẽ ngoằn ngoèo vốn đã in sâu vào tâm trí cậu ấy — đương nhiên, đại đa số khán giả đều cho rằng tên này đang vẽ lung tung mà thôi: Tôi cũng đã vẽ loại tranh này trong lớp học đấy, còn nhanh hơn cậu ta!

Trong vòng chưa đầy hai phút, Lê Kiều đã vẽ xong hai tấm bùa "chân ngôn chú" mà cậu đã nói, chỉ thấy bàn tay cậu giơ ra xé đi hai tờ giấy ghi chú, sau đó đưa chúng tới trước mặt Hùng Cao Trác.

"Tự mình chọn đi." Cậu nói "Phần còn lại tôi sẽ tự giữ lấy, mỗi người chúng ta sẽ nói một điều. Cậu có dám không?"

Khi thấy cậu ta lại hỏi "Cậu có dám không?" Hùng Cao Trác hoàn toàn bị khiêu khích lặp đi lặp lại này chọc cho tức giận, hắn ta không tin một tờ giấy ghi chú buồn cười có thể ảnh hưởng đến bản thân, hắn giật lấy một trong số chúng, bụp một tiếng dán nó lên người.

"Mau lên! Giải quyết xong cái trò chơi nực cười này của cậu tôi còn phải đi luyện tập nữa!"



Lê Kiều không thèm để ý hắn cư xử lỗ mãng như thế nào, đem tờ giấy còn lại dán lên ngực, cụp mắt xuống, trầm mặc một lát, nói: "Tôi thật sự biết vẽ bùa, khi còn nhỏ đã dựa vào nó mà cứu rất nhiều sinh mạng."

Hùng Cao Trác cười nhạo vẻ mặt nghiêm túc của cậu. Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ rằng kẻ chỉ biết rống lên lúc sợ hãi lại có thể diễn xuất tốt như vậy!

Hắn ta bắt chước tư thế của Lê Kiều, vuốt tờ giấy sau đó, hờ hững mở miệng:

"Tôi đã biết Lê Kiều bị lừa từ trước và tôi cũng chờ bộ dạng hắn bị xấu mặt này từ rất lâu rồi."

Động tác tất cả mọi người đồng loạt đình trệ, không tin được những điều lỗ tai mình vừa nghe thấy, sắc mặt của Hùng Cao Trác trong nháy mắt thay đổi rõ rệt, mở miệng nói: "Hắn bị lừa thì ai thèm quan tâm chứ? Tao chỉ muốn nhân cơ hội này giẫm chết hắn!"

Hùng Cao Trác mặt đầy hoảng sợ, đưa tay lên che miệng

 .

Hắn, hắn thế mà lại đem sự thật nói ra rồi!

Hùng Cao Trác không hề nhớ đến nỗi sợ hãi khi bị véo cổ tay cho đến thời điểm này. Chứng kiến ​​​​sự phô trương thanh thế ảo của Lê Kiều, hắn cảm thấy sức mạnh quỷ dị của cậu ta lúc đó chỉ là một số mánh khóe bẩn mà thôi.

 ——Thì ra Lê Kiều thật có năng lực vẽ bùa, cũng thật sự có năng lực khiến hắn nói ra sự thật!

Nhìn thấy khuôn mặt nhất thời quên mất phải quản lý biểu cảm của Hùng Cao Trác đang méo mó vặn vẹo đầy vẻ kinh ngạc, những người xem phát sóng trực tiếp đồng thời xoát màn hình đầy dấu chấm hỏi:

[Cái quần què gì vậy?? Hùng Cao Trác có nói thật không đó? ]

[Hắn ta nói mình đã sớm biết? Ah??? ]

[Đây có phải là phép thuật không vậy? Tôi thật sự đã rất bối rối khi nghe cậu ta nói đấy! 】

[Phải chăng thật sự người đàn ông này đang sử dụng phép thuật trước mặt rất nhiều người dân Muggles*? 】......

(*Muggles - cụm từ được sử dụng trong tác phẩm Harry Potter của J.K Rowling dùng để miêu tả những người bình thường không có phép thuật và không được sinh ra ở thế giới phù thủy)

Lê Kiều không để ý đến phản ứng của người khác, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy nỗi khiếp sợ của Hùng Cao Trác, chậm rãi nói câu tiếp theo: "Tôi thật sự là ở trong đạo quán, cũng từng được đi theo bắt quỷ, nhưng do quá sợ hãi đã trốn sau mép cửa không dám ra ngoài."

Nguyên chủ có lẽ là khoa trương thêu dệt, nhưng hắn thật sự không có nói dối.

Hùng Cao Trác che miệng, răng va vào nhau lập cập, hắn muốn giải thích rằng Lê Kiều đang giở trò đồi bại, những gì hắn ta vừa nói hoàn toàn không phải sự thật, nhưng hắn sợ nếu hắn mở miệng, nhiều sự thật sẽ không thể kiểm soát được cứ thế tuôn ra.

Từ đỉnh đầu thân thể cao lớn cường tráng lúc này chảy ra từng giọt mồ hôi, rồi chảy xuống mũi, nhờn nhờn nhớp nháp dưới ánh đèn phản chiếu.

Lê Kiều dán chặt mắt vào hắn: “Làm sao không nói nữa vậy, sợ sao?”

Hùng Cao Trác lui về phía sau một bước, dùng sức lắc đầu, trong mắt lộ ra một tia âm hiểm.

Làn đạn cuối cùng cũng chú ý tới:

 [Ánh mắt của Hùng Cao Trác thật hung dữ và đáng sợ! Tôi chưa bao giờ thấy hắn ta như vậy! ]

 [Đêm nay quá huyền ảo rồi, hắn bị cái gì bám vào người sao? ]

 [Xã hội chủ nghĩa giá trị quan hộ thể, tôi nghĩ anh ta bị ép nói ra sự thật, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, còn muốn giết Lê Kiều! ]

 [Vãi đái, số lượng người xem phát sóng trực tiếp đã vượt qua 500.000, cao nhất trong lịch sử phải không? 】

Hùng Cao Trác không cần nhìn vào làn đạn cũng biết bây giờ khán giả nhất định đang tràn ngập nghi ngờ về mình, nỗi lo lắng không nguôi thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng cùng với giọng của Từ Huy. Giọng nói đang hít thở khó khăn truyền đến: "Đạo diễn và PD Thẩm đến rồi!"

Mọi người không tự chủ được quay đầu lại.

...

Lòe: Giải thích một chút về cách xưng hô của thụ. Đơn giản vì thế giới trước ổng ở là tu chân giới nên giờ xuyên đến hiện đại nhiều lúc còn chưa quen. Dù gì người ta cũng là ma tôn mà. Còn vấn đề xưng mày - tao với hệ thống vì mình thấy thế dễ thương. =)) cảm ơn tiếng Việt. Chứ đọc QT nhiều lúc cũng loạn xưng hô lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau