Quyển 1Chương 14: Bàng hoàng
Tóm tắt nội dung: Vô vọng
=====================
Thám trưởng Văn Uyên đến muộn.
Mặt trời mọc ba sào mới bước từ cổng vào sở.
Tất cả mọi người đều nhìn thám trưởng Văn Uyên cười tủm tỉm đi sai vị trí vài lần, âm thầm đồng tình nhất định là thám trưởng áp lực quá lớn.
Vụ án diệt môn Trần gia này, thật sự là sắp ép người trong cục phát điên. Mọi người đều bị buộc phải sửa hồ sơ của những người thường trú tại trấn Kim Lăng lại cẩn thận. Theo Cục trưởng Ngô Quốc Cường, trước khi tìm ra hung thủ, mọi người ai cũng có thể là hung thủ.
Đùa gì thế! Trấn Kim Lăng có tới hơn một ngàn người lận.
Lục Nhất Minh theo ánh mắt mọi người thử vài lần mới tìm được vị trí của Văn Uyên, thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống.
Hôm nay anh đã dậy từ sớm, chỉ là không biết sở cảnh sát khu phía đông ở đâu, vừa đi vừa hỏi cả buổi, trong lúc đi vẫn còn đi nhầm lạc tới sở cảnh sát khu phía nam, làm trò hề cho người ta.
Trên bàn Văn Uyên bày biện văn phòng phẩm và một ít bút kí, đồ đạc không nhiều lắm. Tiện tay lật qua mấy trang bút kí kia, là tay ngang nên xem không hiểu cái gì hết.
Nhìn thấy mấy đồng nghiệp từ phòng hồ sơ đi ra, liền mượn cơ hội vào phòng hồ sơ tìm tư liệu, lén tìm hồ sơ tháng 3 mười một năm trước, tìm nửa ngày, quả nhiên tìm được một hồ sơ [Vụ án Lý Phi Vân bắn chết vợ con]. Lật ra, mười một năm trước, Lý Phi Vân phá án đắc tội với bọn ác bá, vợ con chết thảm, cuối cùng tự tay bắn chết hung thủ. Giống y như giấc mơ của ngày hôm qua.
Anh thầm giật mình, lặng lẽ nhét hồ sơ trở lại. Quay đầu lại lấy hồ sơ vụ án Trần gia diệt môn ra.
Thật ra ngày hôm qua anh có thử xin nghỉ với Lý Phi Vân, nói toạc ra là sợ rằng không thể đảm nhiệm viêc phá án đồ các kiểu con đà điểu. Bị ăn đập tại chỗ ngay lập tức luôn.
Lý Phi Vân dạy dỗ: "Mẹ bà nó, sớm không báo muộn không báo, lúc này cậu xin nghỉ, cậu muốn chết à? Bây giờ, không chỉ có sở cảnh sát cần cậu, mà còn cả hơn năm mươi oan hồn cần cậu. Cậu của trước kia, không phải đã nói cái gì mà 'Phải để lại chính khí đầy chốn đất trời' sao? Bây giờ chính khí của cậu chết sạch rồi hả? Thám trưởng Văn Uyên tràn đầy chí khí kia đâu rồi!"
Dạy tới nỗi Lục Nhất Minh không ngóc đầu dậy nổi, thầm nghĩ: Uầy, tôi cũng có biết nó đi đâu đâu.
Nghĩ lại, đúng, bây giờ anh là Văn Uyên. Nếu tạm thời dùng thân thể này thì cũng chỉ có thể cắn răng làm việc thôi. Ít nhất cũng đã cố hết sức, bằng không quả thật là có lỗi với chủ của cái thân thể này quá.
Làm quen một chút với hồ sơ rồi, trong đầu Lục Nhất Minh vẫn loạn thành một mớ xà bần.
Để anh phá án chả khác nào để cho cô nương bó chân đi cưỡi ngựa cả, ngay cả ngựa bước còn không lên nữa huống chi. Giống như là để người mù đọc sách học cắt tóc vậy -- mù tịt.
Lúc này có người đến sở cảnh sát.
Vừa vào cửa, tất cả mọi người thầm hít một hơi lạnh.
Người này mặc tây trang sọc caro, đầu bóng lưỡng, trắng nõn nhã nhặn, mắt kiếng gọng vàng cũng không che giấu được hơi thở phóng đãng trong đôi mắt của gã.
Hiển nhiên đây chính là người sống sót duy nhất của Trần gia, Trần Cẩn Chi.
Trần Cẩn Chi rõ là đã từng gặp Văn Uyên rồi, đi thẳng tới trước mặt hắn, không thèm hỏi han gì đã ngồi xuống ghế tựa, thong dong hỏi: "Lần trước Văn thám trưởng đã từng nói là chờ tra ra hung thủ thì có thể trả lại hết tất cả tài vật của nhà họ Trần tôi. Bây giờ, có manh mối chưa?"
Lục Nhất Minh học theo dáng vẻ của Văn Uyên, thờ ơ nói: "Vẫn chưa."
Trong mũi Trần Cẩn Chi phát ra một tiếng hừ trào phúng, "Hiệu suất làm việc của cái trấn nhỏ cỏn con này kém xa với kinh thành tụi tôi." Nói xong, móc một quyển sách nhỏ từ trong ngực ra, ném lên bàn, "Nè, đây là thứ lần tước thám trưởng đưa tôi để làm danh sách hàng. Ài, mất hai chục phần trăm đồ chuộc, tôi thiệt thòi lớn rồi."
Thì ra danh sách kia của Trần Cẩn Chi chính là do Văn Uyên bày cho? Lục Nhất Minh bất động thanh sắc cầm lấy danh sách, lật ra xem sơ.
Trần Cẩn Chi lại chìa tay ra với anh.
"?" Lục Nhất Minh ngơ ngác.
"Thám trưởng, làm người là phải có danh dự. Lần tước anh từng nói, tôi cho anh danh sách hàng hóa thì anh phải cho tôi danh sách tài vật của nhà họ trần để trao đổi. Đúng không?" Trần Cẩn Chi cười tủm tỉm nói, "Tôi rời nhà đã lâu, có vật gì vật gì, tôi cũng phải làm rõ trước chứ đúng không?"
Lục Nhất Minh nhớ tới người biết được ở chỗ ngồi ngày hôm qua, viên ghi chép hình như là...họ Trương, kêu: "Tiểu Trương?"
Có người ngẩng đầu lên tiếng trả lời.
Lục Nhất Minh phất phất tay với cậu ta, "Danh sách tài sản Trần phủ cậu có đúng không? Sao chép thêm một bản cho anh ta đi."
Tiểu Trương nói: "Mấy ngày trước anh đã bảo tôi sao nó ra rồi nè." Trực tiếp ném tới một cuốn sách.
Lục Nhất Minh bắt được.
Bộ dáng Trần Cẩn Chi gấp gáp đưa tay khiến anh nhịn không được muốn chọc chó, cố ý đưa quyển sách đến chỗ tay Trần Cẩn không với tới được, lật lật, thờ ơ, "Cha anh chết rồi, hình như anh không buồn khổ?"
Trần Cẩn Chi cười: "Người mà, sống chết có số. Sự khác biệt giữa chết sớm một ngày và chết chậm một ngày có khác mấy? Người sống không chừng chỉ vui hơn người chết thôi. "
Lời ngụy biện này tới Lục Nhất Minh cũng phục, "Trần gia các anh, có kẻ thù nào không?"
"Dù cho có, thì làm sao mà tôi biết được?" Trần Cẩn Chi thản nhiên, hồn nhiên không thèm để ý, "Tôi mới 12, 13 tuổi đã rời khỏi nhà, sống nhờ ở nhà cô ở kinh thành, ông già gửi tiền mỗi tháng đều gửi cho cô, ngay cả thư cũng không viết cho tôi nữa."
Lục Nhất Minh cũng không ngờ Trần Cẩn Chi và gia đình lại có quan hệ kém như vậy, ngay cả tiếng cha cũng không muốn kêu, " Anh...Lần cuối anh về nhà là khi nào?
Trần Cẩn Chi đảo mắt suy nghĩ một hồi, "Có lẽ là hai năm trước. Tôi cũng không nhớ."
Đuổi Trần Cẩn Chi đi, Lục Nhất Minh mượn cơ hội tới trấn Kim Lăng tìm manh mối, lại chạy về nhà một chuyến.
Chị Trần không có ở nhà, chỉ có Kim Phả La đang chẻ củi.
"A Kim," Lục Nhất Minh cười cười với Kim Phả La, "Ờmmm, thiếu gia nhà cậu có tỉnh chưa?"
A Kim chỉ qua phòng ngủ, vẻ mặt không chút thay đổi.
Lục Nhất Minh chạy tới đẩy cửa ra, nhìn thấy cơ thể của mình đang quấn chăn ngồi trên giường uống một chén canh. Cảnh tượng này thực sự quái dị không thể diễn tả.
Nghe cửa mở, chàng trai ngẩng đầu lên nhìn về phía ấy, giật mình.
"Anh tỉnh rồi?" Lục Nhất Minh nhếch miệng tiến lên, hạ thấp giọng, "Anh.... Có phải thám trưởng Văn Uyên không? "
Chàng trai nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, lắc đầu.
"Vậy anh là ai?" Lục Nhất Minh kinh hãi thất sắc, hy vọng vừa mới dâng lên trong nháy mắt lại rơi xuống đáy cốc.
Chàng trai không hiểu, không nói một lời, lắc đầu liên tục. Giống như một đứa trẻ bị hoảng sợ, trốn vào góc giường và run rẩy.
Lúc này chị Trần ôm chung thuốc lạ đi vào, nhìn thấy khách, không khỏi buông chung thuốc kể khổ: "Ai da, Văn thám trưởng, từ sáng nay thiếu gia nhà tôi tỉnh lại, vẫn luôn là bộ dáng này, bác sĩ nói là sợ đến choáng váng! Giờ phải làm sao đây"
Lục Nhất Minh trăm triệu lần không nghĩ tới còn có một màn như vậy, tâm tình kém đến cực điểm, "Vậy, vậy cậu ấy có nói gì không?"
"Người còn không chịu mở miệng, còn có thể nói gì được! " Chị Trần lau nước mắt, "Làm sao vậy không biết."
Lục Nhất Minh không nghe chị Trần khóc sướt mướt nói gì, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, từng đợt choáng váng. Tất cả mọi thứ trong căn phòng này, bao gồm bàn trà, cốc, khung giường.. Dường như tất cả trong nháy mắt bay lên, vòng quanh anh, chạy như đèn kéo quân.
Một lúc lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, mình đã bất tri bất giác đi tới sân.
A Kim đang tập trung vào việc chặt củi. Giống như hoàn toàn không nhận ra anh từng bước tới gần.
Lục Nhất Minh theo thói quen đưa tay luồn vào trong mái tóc mềm mại của y xoa xoa.
A Kim ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng quét từ dưới lên trên.
Ánh mắt giống như một lưỡi băng trời sinh mang theo hàn khí.
Lục Nhất Minh ngượng ngùng rụt tay trở về, "A, xin lỗi." Không cẩn thận đã....
Trái tim dâng lên một cảm giác thê lương không giải thích được, lặng lẽ bước ra khỏi cổng.
Đi vài bước, quay đầu lại, lại phát hiện A Kim cũng đang quay đầu nhìn lại, dường như còn nhếch miệng cười một cái.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, y đã quay trở lại và tiếp tục chẻ củi.
Có lẽ đó là ảo giác, nhỉ?
Đạo sĩ thúi này thấy ghét thật!
Lục Nhất Minh ngồi vào quán rượu ven đường uống rượu giải sầu một mình. Rượu vang ở đây giá rẻ, mấy đồng là có thể uống một bình lớn.
Anh ở sở cảnh sát cũng đã tra xét tư liệu của Mạc lão đạo, hoàn toàn không có ghi chép trong danh sách.
Không biết người này là người ở đâu, người thế nào. Chỉ nghe nói người này xuất quỷ nhập thần, đối đãi nhiệt tình, thường giúp người trừ yêu bình hoạn.
Phì! Đối đãi nhiệt tình, giả tạo như quỷ.
Mấy chung hoàng lương xuống bụng, anh chỉ cảm thấy trong bụng như bị đốt cháy, như thể một khi mở miệng là có thể phun ra một ngọn lửa.
Bất thình lình bên cạnh vang lên một tiếng thanh trong vang dội:
"Trời mưa, mơ nhỏ, lấy ô ra."
Lục Nhất Minh ngẩn ra.
Giọng nói này, cho dù anh có say đến đâu, cũng có thể nghe được ra, không thể quên được.
Vội vàng cúi đầu, vùi mặt vào khuỷu tay, sợ bị phát hiện. Một lát sau mới nhớ tới, hiện tại anh không phải Lục Nhất Minh, có gì phải sợ?
Khi tiếng bước chân êm khuất trong tiếng mưa tí tách, anh mới lấy hết can đảm, mở to đôi mắt say lờ đờ cố gắng nhìn về phía tiếng bước chân biến mất. Màn mưa dày đặc, sớm ngăn người thành bóng mờ.
=====================
Thám trưởng Văn Uyên đến muộn.
Mặt trời mọc ba sào mới bước từ cổng vào sở.
Tất cả mọi người đều nhìn thám trưởng Văn Uyên cười tủm tỉm đi sai vị trí vài lần, âm thầm đồng tình nhất định là thám trưởng áp lực quá lớn.
Vụ án diệt môn Trần gia này, thật sự là sắp ép người trong cục phát điên. Mọi người đều bị buộc phải sửa hồ sơ của những người thường trú tại trấn Kim Lăng lại cẩn thận. Theo Cục trưởng Ngô Quốc Cường, trước khi tìm ra hung thủ, mọi người ai cũng có thể là hung thủ.
Đùa gì thế! Trấn Kim Lăng có tới hơn một ngàn người lận.
Lục Nhất Minh theo ánh mắt mọi người thử vài lần mới tìm được vị trí của Văn Uyên, thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống.
Hôm nay anh đã dậy từ sớm, chỉ là không biết sở cảnh sát khu phía đông ở đâu, vừa đi vừa hỏi cả buổi, trong lúc đi vẫn còn đi nhầm lạc tới sở cảnh sát khu phía nam, làm trò hề cho người ta.
Trên bàn Văn Uyên bày biện văn phòng phẩm và một ít bút kí, đồ đạc không nhiều lắm. Tiện tay lật qua mấy trang bút kí kia, là tay ngang nên xem không hiểu cái gì hết.
Nhìn thấy mấy đồng nghiệp từ phòng hồ sơ đi ra, liền mượn cơ hội vào phòng hồ sơ tìm tư liệu, lén tìm hồ sơ tháng 3 mười một năm trước, tìm nửa ngày, quả nhiên tìm được một hồ sơ [Vụ án Lý Phi Vân bắn chết vợ con]. Lật ra, mười một năm trước, Lý Phi Vân phá án đắc tội với bọn ác bá, vợ con chết thảm, cuối cùng tự tay bắn chết hung thủ. Giống y như giấc mơ của ngày hôm qua.
Anh thầm giật mình, lặng lẽ nhét hồ sơ trở lại. Quay đầu lại lấy hồ sơ vụ án Trần gia diệt môn ra.
Thật ra ngày hôm qua anh có thử xin nghỉ với Lý Phi Vân, nói toạc ra là sợ rằng không thể đảm nhiệm viêc phá án đồ các kiểu con đà điểu. Bị ăn đập tại chỗ ngay lập tức luôn.
Lý Phi Vân dạy dỗ: "Mẹ bà nó, sớm không báo muộn không báo, lúc này cậu xin nghỉ, cậu muốn chết à? Bây giờ, không chỉ có sở cảnh sát cần cậu, mà còn cả hơn năm mươi oan hồn cần cậu. Cậu của trước kia, không phải đã nói cái gì mà 'Phải để lại chính khí đầy chốn đất trời' sao? Bây giờ chính khí của cậu chết sạch rồi hả? Thám trưởng Văn Uyên tràn đầy chí khí kia đâu rồi!"
Dạy tới nỗi Lục Nhất Minh không ngóc đầu dậy nổi, thầm nghĩ: Uầy, tôi cũng có biết nó đi đâu đâu.
Nghĩ lại, đúng, bây giờ anh là Văn Uyên. Nếu tạm thời dùng thân thể này thì cũng chỉ có thể cắn răng làm việc thôi. Ít nhất cũng đã cố hết sức, bằng không quả thật là có lỗi với chủ của cái thân thể này quá.
Làm quen một chút với hồ sơ rồi, trong đầu Lục Nhất Minh vẫn loạn thành một mớ xà bần.
Để anh phá án chả khác nào để cho cô nương bó chân đi cưỡi ngựa cả, ngay cả ngựa bước còn không lên nữa huống chi. Giống như là để người mù đọc sách học cắt tóc vậy -- mù tịt.
Lúc này có người đến sở cảnh sát.
Vừa vào cửa, tất cả mọi người thầm hít một hơi lạnh.
Người này mặc tây trang sọc caro, đầu bóng lưỡng, trắng nõn nhã nhặn, mắt kiếng gọng vàng cũng không che giấu được hơi thở phóng đãng trong đôi mắt của gã.
Hiển nhiên đây chính là người sống sót duy nhất của Trần gia, Trần Cẩn Chi.
Trần Cẩn Chi rõ là đã từng gặp Văn Uyên rồi, đi thẳng tới trước mặt hắn, không thèm hỏi han gì đã ngồi xuống ghế tựa, thong dong hỏi: "Lần trước Văn thám trưởng đã từng nói là chờ tra ra hung thủ thì có thể trả lại hết tất cả tài vật của nhà họ Trần tôi. Bây giờ, có manh mối chưa?"
Lục Nhất Minh học theo dáng vẻ của Văn Uyên, thờ ơ nói: "Vẫn chưa."
Trong mũi Trần Cẩn Chi phát ra một tiếng hừ trào phúng, "Hiệu suất làm việc của cái trấn nhỏ cỏn con này kém xa với kinh thành tụi tôi." Nói xong, móc một quyển sách nhỏ từ trong ngực ra, ném lên bàn, "Nè, đây là thứ lần tước thám trưởng đưa tôi để làm danh sách hàng. Ài, mất hai chục phần trăm đồ chuộc, tôi thiệt thòi lớn rồi."
Thì ra danh sách kia của Trần Cẩn Chi chính là do Văn Uyên bày cho? Lục Nhất Minh bất động thanh sắc cầm lấy danh sách, lật ra xem sơ.
Trần Cẩn Chi lại chìa tay ra với anh.
"?" Lục Nhất Minh ngơ ngác.
"Thám trưởng, làm người là phải có danh dự. Lần tước anh từng nói, tôi cho anh danh sách hàng hóa thì anh phải cho tôi danh sách tài vật của nhà họ trần để trao đổi. Đúng không?" Trần Cẩn Chi cười tủm tỉm nói, "Tôi rời nhà đã lâu, có vật gì vật gì, tôi cũng phải làm rõ trước chứ đúng không?"
Lục Nhất Minh nhớ tới người biết được ở chỗ ngồi ngày hôm qua, viên ghi chép hình như là...họ Trương, kêu: "Tiểu Trương?"
Có người ngẩng đầu lên tiếng trả lời.
Lục Nhất Minh phất phất tay với cậu ta, "Danh sách tài sản Trần phủ cậu có đúng không? Sao chép thêm một bản cho anh ta đi."
Tiểu Trương nói: "Mấy ngày trước anh đã bảo tôi sao nó ra rồi nè." Trực tiếp ném tới một cuốn sách.
Lục Nhất Minh bắt được.
Bộ dáng Trần Cẩn Chi gấp gáp đưa tay khiến anh nhịn không được muốn chọc chó, cố ý đưa quyển sách đến chỗ tay Trần Cẩn không với tới được, lật lật, thờ ơ, "Cha anh chết rồi, hình như anh không buồn khổ?"
Trần Cẩn Chi cười: "Người mà, sống chết có số. Sự khác biệt giữa chết sớm một ngày và chết chậm một ngày có khác mấy? Người sống không chừng chỉ vui hơn người chết thôi. "
Lời ngụy biện này tới Lục Nhất Minh cũng phục, "Trần gia các anh, có kẻ thù nào không?"
"Dù cho có, thì làm sao mà tôi biết được?" Trần Cẩn Chi thản nhiên, hồn nhiên không thèm để ý, "Tôi mới 12, 13 tuổi đã rời khỏi nhà, sống nhờ ở nhà cô ở kinh thành, ông già gửi tiền mỗi tháng đều gửi cho cô, ngay cả thư cũng không viết cho tôi nữa."
Lục Nhất Minh cũng không ngờ Trần Cẩn Chi và gia đình lại có quan hệ kém như vậy, ngay cả tiếng cha cũng không muốn kêu, " Anh...Lần cuối anh về nhà là khi nào?
Trần Cẩn Chi đảo mắt suy nghĩ một hồi, "Có lẽ là hai năm trước. Tôi cũng không nhớ."
Đuổi Trần Cẩn Chi đi, Lục Nhất Minh mượn cơ hội tới trấn Kim Lăng tìm manh mối, lại chạy về nhà một chuyến.
Chị Trần không có ở nhà, chỉ có Kim Phả La đang chẻ củi.
"A Kim," Lục Nhất Minh cười cười với Kim Phả La, "Ờmmm, thiếu gia nhà cậu có tỉnh chưa?"
A Kim chỉ qua phòng ngủ, vẻ mặt không chút thay đổi.
Lục Nhất Minh chạy tới đẩy cửa ra, nhìn thấy cơ thể của mình đang quấn chăn ngồi trên giường uống một chén canh. Cảnh tượng này thực sự quái dị không thể diễn tả.
Nghe cửa mở, chàng trai ngẩng đầu lên nhìn về phía ấy, giật mình.
"Anh tỉnh rồi?" Lục Nhất Minh nhếch miệng tiến lên, hạ thấp giọng, "Anh.... Có phải thám trưởng Văn Uyên không? "
Chàng trai nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, lắc đầu.
"Vậy anh là ai?" Lục Nhất Minh kinh hãi thất sắc, hy vọng vừa mới dâng lên trong nháy mắt lại rơi xuống đáy cốc.
Chàng trai không hiểu, không nói một lời, lắc đầu liên tục. Giống như một đứa trẻ bị hoảng sợ, trốn vào góc giường và run rẩy.
Lúc này chị Trần ôm chung thuốc lạ đi vào, nhìn thấy khách, không khỏi buông chung thuốc kể khổ: "Ai da, Văn thám trưởng, từ sáng nay thiếu gia nhà tôi tỉnh lại, vẫn luôn là bộ dáng này, bác sĩ nói là sợ đến choáng váng! Giờ phải làm sao đây"
Lục Nhất Minh trăm triệu lần không nghĩ tới còn có một màn như vậy, tâm tình kém đến cực điểm, "Vậy, vậy cậu ấy có nói gì không?"
"Người còn không chịu mở miệng, còn có thể nói gì được! " Chị Trần lau nước mắt, "Làm sao vậy không biết."
Lục Nhất Minh không nghe chị Trần khóc sướt mướt nói gì, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, từng đợt choáng váng. Tất cả mọi thứ trong căn phòng này, bao gồm bàn trà, cốc, khung giường.. Dường như tất cả trong nháy mắt bay lên, vòng quanh anh, chạy như đèn kéo quân.
Một lúc lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, mình đã bất tri bất giác đi tới sân.
A Kim đang tập trung vào việc chặt củi. Giống như hoàn toàn không nhận ra anh từng bước tới gần.
Lục Nhất Minh theo thói quen đưa tay luồn vào trong mái tóc mềm mại của y xoa xoa.
A Kim ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng quét từ dưới lên trên.
Ánh mắt giống như một lưỡi băng trời sinh mang theo hàn khí.
Lục Nhất Minh ngượng ngùng rụt tay trở về, "A, xin lỗi." Không cẩn thận đã....
Trái tim dâng lên một cảm giác thê lương không giải thích được, lặng lẽ bước ra khỏi cổng.
Đi vài bước, quay đầu lại, lại phát hiện A Kim cũng đang quay đầu nhìn lại, dường như còn nhếch miệng cười một cái.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, y đã quay trở lại và tiếp tục chẻ củi.
Có lẽ đó là ảo giác, nhỉ?
Đạo sĩ thúi này thấy ghét thật!
Lục Nhất Minh ngồi vào quán rượu ven đường uống rượu giải sầu một mình. Rượu vang ở đây giá rẻ, mấy đồng là có thể uống một bình lớn.
Anh ở sở cảnh sát cũng đã tra xét tư liệu của Mạc lão đạo, hoàn toàn không có ghi chép trong danh sách.
Không biết người này là người ở đâu, người thế nào. Chỉ nghe nói người này xuất quỷ nhập thần, đối đãi nhiệt tình, thường giúp người trừ yêu bình hoạn.
Phì! Đối đãi nhiệt tình, giả tạo như quỷ.
Mấy chung hoàng lương xuống bụng, anh chỉ cảm thấy trong bụng như bị đốt cháy, như thể một khi mở miệng là có thể phun ra một ngọn lửa.
Bất thình lình bên cạnh vang lên một tiếng thanh trong vang dội:
"Trời mưa, mơ nhỏ, lấy ô ra."
Lục Nhất Minh ngẩn ra.
Giọng nói này, cho dù anh có say đến đâu, cũng có thể nghe được ra, không thể quên được.
Vội vàng cúi đầu, vùi mặt vào khuỷu tay, sợ bị phát hiện. Một lát sau mới nhớ tới, hiện tại anh không phải Lục Nhất Minh, có gì phải sợ?
Khi tiếng bước chân êm khuất trong tiếng mưa tí tách, anh mới lấy hết can đảm, mở to đôi mắt say lờ đờ cố gắng nhìn về phía tiếng bước chân biến mất. Màn mưa dày đặc, sớm ngăn người thành bóng mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất