Quyển 2Chương 11: Ân tình
Tóm tắt nội dung: Tính toán
Triệu Ngọc Trinh từ bên đường cái đã nhìn thấy bóng dáng ngồi cạnh cửa sổ.
Tay trái của người đó cầm một bông hoa xanh nhỏ, đang từ từ đưa đến miệng.
Dưới mái tóc ngắn đen nhánh sạch sẽ, là khuôn mặt thanh tuấn tao nhã, sắc mặt luôn là kiểu nhìn thoáng qua, liền khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Trong lòng Triệu Ngọc Trinh sôi trào lên, trước khi vào cửa vẫn nhịn không được lấy ra cái gương nhỏ soi soi.
Trước khi đi ra ngoài, cô chọn cái váy mới mua, trang điểm bảy tám lần, xác nhận rằng không thể tìm thấy bất kỳ khiếm khuyết gì của mình, mới hứng thú bừng bừng chạy đến chỗ hẹn.
Đây là lần đầu tiên người ta mời cô ra đây uống trà.
"Nhất Minh."
Nghe được tiếng kêu nũng nịu phía sau, tay trái cầm chén trà của Lục Nhất Minh không khỏi hơi lắc lư.
Anh quay trở lại mỉm cười với cô gái xinh đẹp trước mắt: "Cô tới rồi, ngồi đi."
Làm việc ở nhà lâu rồi, Lục Nhất Minh cũng không muốn đi vòng núi xa, liền nói thẳng: "Ngọc Trinh à, nhà tôi có một lô dược liệu, được ông chủ trên tỉnh đặt trước. Nhưng..."
Triệu Ngọc Trinh đã sớm đoán được Lục Nhất Minh có việc nhờ vả, cũng không ngoài ý muốn, thoải mái nói: "Nhưng cái gì?"
"Trong lô thuốc này..." Lục Nhất Minh ra vẻ thần bí, quét mắt một vòng quanh bốn phía, nhẹ giọng nói, "Có mấy loại bị cấm, đi đường thường không được."
Triệu Ngọc Trinh che miệng cười khanh khách: "Anh cầu xin em à?"
Lục Nhất Minh thu mặt, nhìn mắt Triệu Ngọc Trinh, thành khẩn nói: "Đúng, tôi xin cô."
Trong số những người anh quen, vừa có chút quan hệ, vừa chịu giúp anh, vậy mà cũng chỉ có mỗi vị Triệu Tứ tiểu thư này.
Dù sao thế lực của anh trai Triệu Hoành Thanh của cô ở khu này, cũng không phải dạng vừa.
Vậy..." Tròng mắt hắc bạch phân minh của Triệu Ngọc Trinh hơi đảo, "Tôi có điều kiện."
Lục Nhất Minh bất đắc dĩ âm thầm thở dài: "Cô cứ nói."
Trần Cẩn Chi thật sự là nợ anh một phần nhân tình siêu to khổng lồ!
Vào giờ ăn trưa, chị Trần về nhà làm cơm, cách cửa sổ nhà bếp thấy Lục Nhất Minh dẫn theo một người phụ nữ vào nhà.
Trong lòng có vài phần mừng rỡ: Thiếu gia cuối cùng cũng thông suốt rồi?
Người già đã nói, con người không thể lúc nào cũng treo cổ trên một cái cây.
Kết quả là khi người phụ nữ đến gần, khuôn mặt của chị Trần lại không dễ nhìn.
Tìm ai không được, lại tìm tới Triệu Tứ tiểu thư?
Chị vốn nghĩ thiếu gia không tìm được người như Liễu tiểu thư, thì cũng có thể tìm một cô con gái rượu có gia thế trong sạch, cứ an phận trông coi cửa hàng cũng có thể mỹ mãn.
Nếu là Triệu tứ tiểu thư, theo lệ của Triệu gia, chẳng phải là phải ở rể sao?
Trong trấn ai cũng biết, mấy vị tiểu thư Triệu gia, tất cả đều phải ở rể, nghe nói đều bị Triệu gia thuần hóa phục thiếp, bình thường ngay cả kỹ viện cũng không dám đi dạo.
"Kim thiếu gia," Chị Trần nhỏ giọng gọi Kim Phả La cách đó không xa đang trêu lão Vương, "Khách đến rồi, cậu đi lấy thêm bát đũa đi."
Mặc dù chị gọi A Kim một tiếng thiếu gia, nhưng trên thực tế đã coi người ta là trợ thủ từ lâu.
Kim Phả La nghe vậy quay đầu nhìn người tới một cái, thấy thiếu nữ trẻ tuổi kia kéo tay Lục Nhất Minh vào phòng, vẻ mặt không khỏi lạnh lẽo.
Triệu Ngọc Trinh lại theo quy củ mà ăn một bữa cơm trưa ở Lục gia.
Nhìn thấy ai cũng cười khanh khách, đôi mắt như trăng lưỡi liềm lộ ra sự chân thành, khiến người ta ghét không nổi.
"A Kim, anh đến từ đâu vậy?" Trên bàn ăn, Triệu Ngọc Trinh cảm thấy hứng thú với đôi mắt xanh của Kim Kim Phả La.
"Người Thiên Tân." Lục Nhất Minh giành đáp, "Tôi đã nói với cô rồi, cô nhớ không?"
"Ồ." Triệu Ngọc Trinh nhớ tới trước khi Lục Nhất Minh dẫn cô đến, đã nói với cô rằng anh có một người bạn Thiên Tân sau khi bị bệnh nặng đã thay đổi bộ dạng, bị người nhà ghét bỏ đuổi ra khỏi nhà, không khỏi cảm thấy áy náy vì mình lỗ mãng, cẩn thận nhìn Kim Phả La, "Anh... Nếu anh cần việc làm, tôi có thể giới thiệu cho anh một chỗ, bao ăn ở."
Không đợi A Kim trả lời, Lục Nhất Minh lại nhướng mày đoạt lời: "Cô đã hứa với tôi cái gì?"
Anh biết tính tình của Triệu Ngọc Trinh này chắc chắn phải hỏi đông hỏi tây, đã sớm nói với Triệu Ngọc Trinh, đừng nên đến nhà anh ăn cơm, nếu có thì chỉ cho phép ăn trong im lặng.
Nhưng điều kiện Triệu Ngọc Trinh đưa ra, cũng chỉ là buổi trưa đến nhà anh ăn một bữa cơm, anh cũng tuyệt đối không ngờ tới.
Cũng không kịp chuẩn bị món ngon gì, trực tiếp mở bàn.
Triệu Ngọc Trinh vừa đi, Lục Nhất Minh liền lặng lẽ trở về phòng tính những chuyện còn lại.
Theo Triệu Ngọc Trinh nói, cô có thể giúp vận chuyển hàng hóa đến tỉnh bằng thuyền của gánh hát lưu động.
Bởi vì gánh hát đó thường biểu diễn ở khắp mọi nơi, có một chút giao tình với các bến tàu và cảnh sát ở các nơi, hàng hóa của họ, thường chỉ là một số trang phục hát hí khúc và lương trữ, nói chung sẽ không bị kiểm tra, dù là tra cũng chỉ là mở rương ra coi cho có hình thức.
Chỉ cần dỡ hàng ở tỉnh, đặt hộp ở nơi được chỉ định, việc này có thể thành.
Nhưng...
Lục Nhất Minh nhịn không được có chút lo lắng -- một người sống sờ sờ bỏ vào trong rương vận chuyển, gã chịu được sao?
Kim Phả La ngồi trên lan can trên sân thượng tháp chuông hóng gió.
Kể từ khi ông lão gác chuông chết, thị trấn đã nhanh chóng đổi mới, chỉ là người gõ chuông mới tới trông rất lười biếng, ngoại trừ buổi sáng rung chuông thì cũng không bao giờ xuất hiện trong tháp chuông.
Vì vậy, nơi này đã trở thành một nơi tuyệt vời để cho Kim Phả La ngẩn người.
Từ đây nhìn ra toàn bộ trấn trấn Kim Lăng, quả thật là nơi có cảnh trí đặc biệt.
Từng mảng tường trắng ngói đen, thỉnh thoảng chen lẫn với đường gạch xanh và liễu xanh đào đỏ, nhiều thêm một tấc tường thì ngại chật, ít một phần màu xanh lá cây liền chê không thú vị. Tất cả mọi thứ đều vừa phải. Giống như một chiếc áo choàng gấm được thêu tỉ mỉ.
Mạch sông xanh biếc từ phía tây vòng qua, ngăn cách phía tây của thị trấn với huyện, chỉ còn lại một cây cầu ngọc làm ràng buộc.
Nhìn từ trên cao, dòng sông trông như trường sam phủ lên một cái ngà voi làm bị nghiêng.
Gió tới, thổi lên ống tay áo và tóc mai của y.
Một đốm đen nhỏ bay ngược gió tới.
"Quạ, chủ nhân." Con quạ nhẹ nhàng đáp xuống vai của Kim Phả La.
"Hừm." Y trả lời nhẹ nhàng.
Con quạ thả ra một tia khí bẩn vô hình, "Chủ nhân, đây là những gì tui đã trộm được từ trên người bọn cờ bạc bên sòng bạc đó đó, ông nếm thử coi."
Kim Phả La lười biếng lắc đầu: "Ta không đói."
Gần đây mỗi đêm y đều có thể ăn được rất nhiều từ trên người Lục Nhất Minh, vừa tươi mới, vừa đậm đà, so với những con bạc này thuần khiết hơn nhiều.
"Vậy tui ăn nhé." Con quạ quạ một tiếng, há miệng nuốt những sợi khí bẩn vào bụng, "Ngon."
Hương vị này, hơi giống.... giống....
Giống cái gì tar?
Đúng rồi, giống như bánh quế mà con chim họa mi kia cho nó ăn, vừa ngọt vừa thơm.
Nói mới nhớ, đã lâu lắm rồi không thấy con họa mi kia trong nhà.
... Nó đi đâu rồi?
Mặt trời đã bắt đầu di chuyển về phía tây.
Kim Phả La kiên nhẫn chờ đợi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng này, y dường như không thể làm gì ngoài việc chờ đợi.
Tiếp qua mấy canh giờ, khi mặt trời chìm xuống đáy, màn đêm giáng lâm.
Sau đó, mặt trăng thức dậy, sao trời lạnh đi, bóng đêm trở nên dày đặc hơn.
Kim Phả La biết, đến nửa đêm lúc tỉnh mộng, mới là thiên hạ của y.
Cái gông xiềng trên lưng mỗi ngày đau nhức này, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị phá vỡ.
Đến lúc đó...
Kim Phả La kéo khóe miệng, lộ ra răng nanh như ẩn như hiện.
Triệu Ngọc Trinh từ bên đường cái đã nhìn thấy bóng dáng ngồi cạnh cửa sổ.
Tay trái của người đó cầm một bông hoa xanh nhỏ, đang từ từ đưa đến miệng.
Dưới mái tóc ngắn đen nhánh sạch sẽ, là khuôn mặt thanh tuấn tao nhã, sắc mặt luôn là kiểu nhìn thoáng qua, liền khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Trong lòng Triệu Ngọc Trinh sôi trào lên, trước khi vào cửa vẫn nhịn không được lấy ra cái gương nhỏ soi soi.
Trước khi đi ra ngoài, cô chọn cái váy mới mua, trang điểm bảy tám lần, xác nhận rằng không thể tìm thấy bất kỳ khiếm khuyết gì của mình, mới hứng thú bừng bừng chạy đến chỗ hẹn.
Đây là lần đầu tiên người ta mời cô ra đây uống trà.
"Nhất Minh."
Nghe được tiếng kêu nũng nịu phía sau, tay trái cầm chén trà của Lục Nhất Minh không khỏi hơi lắc lư.
Anh quay trở lại mỉm cười với cô gái xinh đẹp trước mắt: "Cô tới rồi, ngồi đi."
Làm việc ở nhà lâu rồi, Lục Nhất Minh cũng không muốn đi vòng núi xa, liền nói thẳng: "Ngọc Trinh à, nhà tôi có một lô dược liệu, được ông chủ trên tỉnh đặt trước. Nhưng..."
Triệu Ngọc Trinh đã sớm đoán được Lục Nhất Minh có việc nhờ vả, cũng không ngoài ý muốn, thoải mái nói: "Nhưng cái gì?"
"Trong lô thuốc này..." Lục Nhất Minh ra vẻ thần bí, quét mắt một vòng quanh bốn phía, nhẹ giọng nói, "Có mấy loại bị cấm, đi đường thường không được."
Triệu Ngọc Trinh che miệng cười khanh khách: "Anh cầu xin em à?"
Lục Nhất Minh thu mặt, nhìn mắt Triệu Ngọc Trinh, thành khẩn nói: "Đúng, tôi xin cô."
Trong số những người anh quen, vừa có chút quan hệ, vừa chịu giúp anh, vậy mà cũng chỉ có mỗi vị Triệu Tứ tiểu thư này.
Dù sao thế lực của anh trai Triệu Hoành Thanh của cô ở khu này, cũng không phải dạng vừa.
Vậy..." Tròng mắt hắc bạch phân minh của Triệu Ngọc Trinh hơi đảo, "Tôi có điều kiện."
Lục Nhất Minh bất đắc dĩ âm thầm thở dài: "Cô cứ nói."
Trần Cẩn Chi thật sự là nợ anh một phần nhân tình siêu to khổng lồ!
Vào giờ ăn trưa, chị Trần về nhà làm cơm, cách cửa sổ nhà bếp thấy Lục Nhất Minh dẫn theo một người phụ nữ vào nhà.
Trong lòng có vài phần mừng rỡ: Thiếu gia cuối cùng cũng thông suốt rồi?
Người già đã nói, con người không thể lúc nào cũng treo cổ trên một cái cây.
Kết quả là khi người phụ nữ đến gần, khuôn mặt của chị Trần lại không dễ nhìn.
Tìm ai không được, lại tìm tới Triệu Tứ tiểu thư?
Chị vốn nghĩ thiếu gia không tìm được người như Liễu tiểu thư, thì cũng có thể tìm một cô con gái rượu có gia thế trong sạch, cứ an phận trông coi cửa hàng cũng có thể mỹ mãn.
Nếu là Triệu tứ tiểu thư, theo lệ của Triệu gia, chẳng phải là phải ở rể sao?
Trong trấn ai cũng biết, mấy vị tiểu thư Triệu gia, tất cả đều phải ở rể, nghe nói đều bị Triệu gia thuần hóa phục thiếp, bình thường ngay cả kỹ viện cũng không dám đi dạo.
"Kim thiếu gia," Chị Trần nhỏ giọng gọi Kim Phả La cách đó không xa đang trêu lão Vương, "Khách đến rồi, cậu đi lấy thêm bát đũa đi."
Mặc dù chị gọi A Kim một tiếng thiếu gia, nhưng trên thực tế đã coi người ta là trợ thủ từ lâu.
Kim Phả La nghe vậy quay đầu nhìn người tới một cái, thấy thiếu nữ trẻ tuổi kia kéo tay Lục Nhất Minh vào phòng, vẻ mặt không khỏi lạnh lẽo.
Triệu Ngọc Trinh lại theo quy củ mà ăn một bữa cơm trưa ở Lục gia.
Nhìn thấy ai cũng cười khanh khách, đôi mắt như trăng lưỡi liềm lộ ra sự chân thành, khiến người ta ghét không nổi.
"A Kim, anh đến từ đâu vậy?" Trên bàn ăn, Triệu Ngọc Trinh cảm thấy hứng thú với đôi mắt xanh của Kim Kim Phả La.
"Người Thiên Tân." Lục Nhất Minh giành đáp, "Tôi đã nói với cô rồi, cô nhớ không?"
"Ồ." Triệu Ngọc Trinh nhớ tới trước khi Lục Nhất Minh dẫn cô đến, đã nói với cô rằng anh có một người bạn Thiên Tân sau khi bị bệnh nặng đã thay đổi bộ dạng, bị người nhà ghét bỏ đuổi ra khỏi nhà, không khỏi cảm thấy áy náy vì mình lỗ mãng, cẩn thận nhìn Kim Phả La, "Anh... Nếu anh cần việc làm, tôi có thể giới thiệu cho anh một chỗ, bao ăn ở."
Không đợi A Kim trả lời, Lục Nhất Minh lại nhướng mày đoạt lời: "Cô đã hứa với tôi cái gì?"
Anh biết tính tình của Triệu Ngọc Trinh này chắc chắn phải hỏi đông hỏi tây, đã sớm nói với Triệu Ngọc Trinh, đừng nên đến nhà anh ăn cơm, nếu có thì chỉ cho phép ăn trong im lặng.
Nhưng điều kiện Triệu Ngọc Trinh đưa ra, cũng chỉ là buổi trưa đến nhà anh ăn một bữa cơm, anh cũng tuyệt đối không ngờ tới.
Cũng không kịp chuẩn bị món ngon gì, trực tiếp mở bàn.
Triệu Ngọc Trinh vừa đi, Lục Nhất Minh liền lặng lẽ trở về phòng tính những chuyện còn lại.
Theo Triệu Ngọc Trinh nói, cô có thể giúp vận chuyển hàng hóa đến tỉnh bằng thuyền của gánh hát lưu động.
Bởi vì gánh hát đó thường biểu diễn ở khắp mọi nơi, có một chút giao tình với các bến tàu và cảnh sát ở các nơi, hàng hóa của họ, thường chỉ là một số trang phục hát hí khúc và lương trữ, nói chung sẽ không bị kiểm tra, dù là tra cũng chỉ là mở rương ra coi cho có hình thức.
Chỉ cần dỡ hàng ở tỉnh, đặt hộp ở nơi được chỉ định, việc này có thể thành.
Nhưng...
Lục Nhất Minh nhịn không được có chút lo lắng -- một người sống sờ sờ bỏ vào trong rương vận chuyển, gã chịu được sao?
Kim Phả La ngồi trên lan can trên sân thượng tháp chuông hóng gió.
Kể từ khi ông lão gác chuông chết, thị trấn đã nhanh chóng đổi mới, chỉ là người gõ chuông mới tới trông rất lười biếng, ngoại trừ buổi sáng rung chuông thì cũng không bao giờ xuất hiện trong tháp chuông.
Vì vậy, nơi này đã trở thành một nơi tuyệt vời để cho Kim Phả La ngẩn người.
Từ đây nhìn ra toàn bộ trấn trấn Kim Lăng, quả thật là nơi có cảnh trí đặc biệt.
Từng mảng tường trắng ngói đen, thỉnh thoảng chen lẫn với đường gạch xanh và liễu xanh đào đỏ, nhiều thêm một tấc tường thì ngại chật, ít một phần màu xanh lá cây liền chê không thú vị. Tất cả mọi thứ đều vừa phải. Giống như một chiếc áo choàng gấm được thêu tỉ mỉ.
Mạch sông xanh biếc từ phía tây vòng qua, ngăn cách phía tây của thị trấn với huyện, chỉ còn lại một cây cầu ngọc làm ràng buộc.
Nhìn từ trên cao, dòng sông trông như trường sam phủ lên một cái ngà voi làm bị nghiêng.
Gió tới, thổi lên ống tay áo và tóc mai của y.
Một đốm đen nhỏ bay ngược gió tới.
"Quạ, chủ nhân." Con quạ nhẹ nhàng đáp xuống vai của Kim Phả La.
"Hừm." Y trả lời nhẹ nhàng.
Con quạ thả ra một tia khí bẩn vô hình, "Chủ nhân, đây là những gì tui đã trộm được từ trên người bọn cờ bạc bên sòng bạc đó đó, ông nếm thử coi."
Kim Phả La lười biếng lắc đầu: "Ta không đói."
Gần đây mỗi đêm y đều có thể ăn được rất nhiều từ trên người Lục Nhất Minh, vừa tươi mới, vừa đậm đà, so với những con bạc này thuần khiết hơn nhiều.
"Vậy tui ăn nhé." Con quạ quạ một tiếng, há miệng nuốt những sợi khí bẩn vào bụng, "Ngon."
Hương vị này, hơi giống.... giống....
Giống cái gì tar?
Đúng rồi, giống như bánh quế mà con chim họa mi kia cho nó ăn, vừa ngọt vừa thơm.
Nói mới nhớ, đã lâu lắm rồi không thấy con họa mi kia trong nhà.
... Nó đi đâu rồi?
Mặt trời đã bắt đầu di chuyển về phía tây.
Kim Phả La kiên nhẫn chờ đợi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng này, y dường như không thể làm gì ngoài việc chờ đợi.
Tiếp qua mấy canh giờ, khi mặt trời chìm xuống đáy, màn đêm giáng lâm.
Sau đó, mặt trăng thức dậy, sao trời lạnh đi, bóng đêm trở nên dày đặc hơn.
Kim Phả La biết, đến nửa đêm lúc tỉnh mộng, mới là thiên hạ của y.
Cái gông xiềng trên lưng mỗi ngày đau nhức này, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị phá vỡ.
Đến lúc đó...
Kim Phả La kéo khóe miệng, lộ ra răng nanh như ẩn như hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất