Ma Vật Nhà Tui Muốn Lên Trời

Quyển 2Chương 2: Ngủ đông

Trước Sau
Tớm tắt nội dung: Ánh trăng

Thị: Tui muốn nói là...Thương A Kim quớ:))

========================

Lục Nhất Minh ở quán rượu ở phía đông huyện đợi đến khi đèn lên thì dáng Văn Uyên mới xuất hiện từ cuối ngõ.

"Mẹ nó, bận cả buổi chiều đến nước miếng cũng không kịp nuốt! Đầu năm nay bắt một tên trộm còn phải chạy hơn mười con phố..." Văn Uyên vừa ngồi xuống liền rót một chén rượu ực thẳng, uống hết ly này tới ly kia, rất nhanh đã ực hơn nửa bình hơn nữa mặt còn không đổi sắc, tựa như uống nước chứ không phải rượu.

Lục Nhất Minh bảo tiểu nhị đổ đầy rượu lại, "Đây chính là rượu mạnh đó, anh uống như vậy có nghe cay không?"

"Hồi nhỏ bị bệnh," Văn Uyên lắc đầu, "Ăn rất nhiều thứ nhưng không có hương vị. Chỉ có ăn mì cay mới có thể mơ hồ nếm được một chút hương vị như vậy."

"Trách không được." Lục Nhất Minh bừng tỉnh đại ngộ, mỗi lần Văn Uyên ăn mì cay đều thêm dầu ớt, người khác ngửi thấy mùi toàn phải sặc nước mắt. Anh nhớ tới vụ án lần trước, "Trần Tam thế nào rồi?"

"Đừng nói nữa, tôi chưa bao giờ gặp chuyện quái như vậy." Văn Uyên thở dài.

"A," Lục Nhất Minh nhịn không được trêu ghẹo, "Thêm một ông nữa, chẳng phải là vừa đủ một bàn mạt chược sao?"

"Cái miệng mắm muối, ba người còn chưa đủ phiền cho chúng tôi sao! Số 3 kia bây giờ còn không biết núp ở đâu," Văn Uyên mắng, "Hai người đầu tiên căn bản không phân biệt được thật giả, cục phó đã báo cáo với cục trưởng, xin đưa hai con hàng này lên tỉnh —— để cho quan trên đích thân giám định con rể của ổng. Chỉ cần chờ phê duyệt."

"Vậy da lừa anh xử lí như thế nào?" Lục Nhất Minh nhai một hạt đậu phộng.

"Tôi giấu nó trong một," Trên khuôn mặt của Văn Uyên nở một nụ cười bí ẩn, "nơi an toàn."

Lục Nhất Minh gật gật đầu, cũng lười hỏi kỹ.

Với tính cách dài của thám trưởng, nếu hắn nói an toàn, thì chắc chắn là an toàn.

Nhớ lại chính sự, "Đúng rồi, buổi sáng anh còn có gì muốn nói với tôi nữa?" Vừa hỏi vừa xé mấy miếng bánh ngọt nhỏ cho họa mi ăn.

Văn Uyên hơi nghiêm nghị, lấy ra một quyển sổ, lật trang ở giữa, đưa cho Lục Nhất Minh xem.

Lục Nhất Minh nhìn lướt qua, rõ ràng nhìn thấy chữ ký của mình, giật mình, nhìn kỹ, thì ra là tên mình để lại khi đăng ký ở tiệm cầm đồ Trần Ký ngày đó.

"Ờm, tôi.... Lúc trước tình hình kinh tế căng thẳng nên tôi đi cầm cái đồng hồ quả quýt của cha tôi."

"Đồng hồ quả quýt loại nào?"

"Hừm... Vàng." Lục Nhất Minh nhớ lại, dùng ngón trỏ chấm rượu miêu tả kích thước trên bàn, "Bên trong có ảnh chụp chung của cha mẹ tôi. Cầm không thời hạn nửa năm..." dừng lại, rồi cảm thấy có cái gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn Văn Uyên, "Làm sao vậy?"

Văn Uyên do dự một chút "Cậu chắc cậu không bị lừa chứ?"

"Tất nhiên là không. Tôi lúc đó chỉ...Thật sự thiếu tiền mới..."

"Trần phủ không có cái đồng hồ này trong đơn." Văn Uyên chắc chắn, "Tôi tự mình kiểm kê ở hiện trường." Hắn lúc nào cũng cẩn thận, chắc chắn là hắn sẽ không bỏ lỡ một cây kim nào, chớ nói chi là một cái đồng hồ vàng.

Lục Nhất Minh nghe được, ngẩng đầu cả kinh.

"Có lẽ Trần phủ có người phá hỏng quy củ, lén bán mấy món đồ, đến lúc đó cậu có thể đòi tiền lại từ Trần Cẩn Chi." Văn Uyên trấn an anh.

Nhưng trong lòng lại nghĩ, trong danh sách có nhiều món đồ có giá trị hơn cái đó, thiếu món nào không thiếu, lại cố tình thiếu mất chiếc đồng hồ này, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không.

Đêm hôm ấy, nguyệt hắc phong cao, gió lạnh căm căm.

Như thể cơ gió này đã quên rằng bây giờ đã qua đông vào xuân rồi.

Lục Nhất Minh xách lồng chim, và ba phần say rượu trở về nhà, hai má không biết là bị say rượu, hay là bị gió lạnh thổi cho nên hơi đỏ lên.

Chị Trần đón anh, nhìn thấy con chim họa mi xinh đẹp kia, sắc mặt hơi đổi, nhưng không nói gì, chỉ thay Lục Nhất Minh múc nước để anh rửa mặt.

Lục Nhất Minh lau mặt qua loa, liền ngã xuống giường mình ngủ.

Ngủ nông, trong lúc mơ mơ màng màng đã mơ rất nhiều thứ, nhưng rất rời rạc, khi mở mắt ra quên hết sạch.

Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn còn là ban đêm, nhưng mặt trăng đã treo trên cành cây từ bao giờ.

Một bóng đen ngồi trên chạc cây không nhúc nhích.

Nếu không phải Lục Nhất Minh quen với bóng dáng này, phỏng chừng còn có thể cho rằng đó là một miếng vải đen treo trên đó.

"A Kim, A Kim." Lục Nhất Minh ngồi dậy, nằm sấp trên bệ cửa sổ kêu vài tiếng.

Bóng đen trên cây quả nhiên lắc lư một cái, vững vàng nhảy xuống, chậm rãi đến gần cửa sổ.

Sau đó, tay y cũng chống lên bệ cửa sổ, lặng lẽ nhìn Lục Nhất Minh đang lồng trong ánh trăng, dường như đang chờ Lục Nhất Minh nói.

Lục Nhất Minh chỉ vỗ vỗ giường, ngẩng mặt khẽ mỉm cười, ánh trăng chiếu vào trong mắt anh, trong suốt giống như vỡ vụn trong dòng sông.



"Vào đi, trò chuyện với cha một tí."

Bình thường khi anh tự xưng là cha, A Kim đều thầm trợn trắng mắt.

Nhưng vào lúc này, không hiểu tại sao A Kim lại không khỏi bừng tỉnh, đôi mắt hơi híp lại, tay chống dễ dàng từ ngoài cửa sổ trèo vào.

Lục Nhất Minh gối đầu trên tay nằm xuống lần nữa, vẫn còn lải nhải nói chuyện mua họa mi một hồi, "Em nói xem, đặt tên cho nó là gì mới được?"

"Tùy."

Kim Phả La thuận miệng trả lời.

Y nằm nghiêng bên cạnh, nhìn không chớp mắt, Nhất Minh lộ ra sườn nhan màu ngọc, nhịn không được có hơi kỳ quái: Yêu nghiệt họ Hoa đi đâu rồi?

Nếu như nói yêu nghiệt đột nhiên lương tâm trỗi dậy lặng lẽ rời đi, y quả quyết sẽ không tin.

Việc này, tóm lại vẫn có hơi kì lạ.

Nhưng mà,..

Y nhìn Lục Nhất Minh vẫn tự mình suy nghĩ, lại nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, người này có thể trở về thì vẫn tốt hơn nhiều so với Hoa Mạc Ngôn.

Một kẻ ngốc thiếu thông minh, tất nhiên tốt hơn nhiều so với một tên yêu nghiệt không rõ lai lịch.

Chợt Lục Nhất Minh đảo mắt, liếc về phía Kim Phả La, đối diện với ánh mắt của Kim Phả La.

Ánh trăng từ mắt của anh đổ xuống, nao nao nhìn Kim Phả La.

"Tên Thiên Thanh thì sao?"

"?"

"Màu xanh da trời á, không tệ chứ, ha ha, ý cảnh này, người bình thường tuyệt đối không nghĩ ra được." Lục Nhất Minh chỉ vào con chim họa mi kia.

Họa mi đứng trong lồng, đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.

Lông vũ trên lưng nó giống như một vầng sáng màu xanh nhạt dưới ánh trăng.

A Kim thốt lên: "Ngươi thích thì tốt rồi."

Một con chim, gọi là gì thì có gì khác đâu?

Mặc kệ gọi nó là A Thanh hay là A Lam, dù sao thì cũng chỉ là một con chim trong lồng mà thôi.

Mặt Lục Nhất Minh chậm rãi sáp đến gần A Kim, nhìn chằm chằm vào con ngươi của y, lẩm bẩm nói: "Con ngươi của em.."

Trong lòng A Kim khẽ động, trong đầu nhất thời không biết vì sao lại hơi kẹt máy.

"Nhìn ngược sáng như vậy, giống y A Hắc, tối đen như mực, lộ ra một chút tinh quang. " Lục Nhất Minh nói tiếp.

A Hắc?

A Kim nhớ lại, Lục Nhất Minh từng nói, đó là một con chó mà Lục Nhất Minh từng nuôi khi còn bé.

A Kim trợn trắng mắt.

Chậc, giết phong cảnh.

Lục Nhất Minh bất thình lình lại nói một câu: "A Kim à, nếu sau này.... Tôi không có tiền để mua vàng cho em, em sẽ ăn thịt người chứ?"

Kim Phả La hơi buồn cười, tại sao lại hỏi vậy? Loại thối rữa như thịt người có gì ngon?

Y phát ra tiếng hừ lạnh từ trong mũi: "Không ăn."

"Không ăn thật sao?"

"Xem tâm tình." Kim Phả La không nhịn được nói.

"Tôi từng nếm thịt nai thịt hổ...Vẫn chưa từng ăn thịt người, không biết là có vị gì." Lục Nhất Minh cười ha ha, chìm vào hồi ức, "Trước kia, ngoài A Hắc thì tôi còn nuôi một con..."

Tay phải giật mạnh một cái, cắt đứt suy nghĩ.

Lục Nhất Minh hơi nghi ngờ mà nhấc tay phải lên liếc nhìn lòng bàn tay, nắm lại thành quyền một cái, không phát hiện điều gì lạ.

Chẳng lẽ là hôm nay xách lồng chim xách tới chuột rút luôn à? Có đến nỗi vậy không, cũng đâu có nặng đâu.

"Tôi còn từng nuôi... " Lục Nhất Minh định tiếp tục kể câu chuyện, tay phải lại không tự chủ mà co rút mạnh từng chút một.

Ơ kìa?

Không đợi anh kịp phản ứng, tay phải dính mướt mồ hôi đã thoát khỏi kiểm soát, lại còn nắm lấy cổ tay trái của Kim Phả La, rồi nhanh chóng sờ dọc lên theo đường cong cơ bắp tay trái, cho tới khi chạm vào vành tai.



Kim Phả La cau mày.

Trước kia Lục Nhất Minh luôn thích sờ tới sờ lui trên lưng y như sờ chó, đuổi thế nào cũng không đi, thật sự là ghê tởm muốn chết.

Y càng tức giận, Lục Nhất Minh lại càng cao hứng.

Nếu y không giận, Lục Nhất Minh ngược lại cảm thấy không thú vị, tất nhiên cũng thu liễm nhiều hơn.

Lão Vương thì lại thường hay bị Lục Nhất Minh đùa bỡn, nhưng mà Lão Vương tính tình tốt, Lục Nhất Minh chơi rất mau chán, hiển nhiên cũng không đi chọc nó nữa.

Vì vậy, với ác thú sờ mó của Lục Nhất Minh, Kim Phả La cố gắng kìm nén sự ghê tởm trong lòng mình, mặc cho anh chạm từ cánh tay lên tới vành tai, rồi sau đó từ vành tai dọc theo đường quai hàm đi xuống...

Hừ, y cần phải ăn vận xui liên tục không ngừng, có một kẻ ngốc tự dâng mình tới cửa, không dùng thì phí, tạm thời làm đồ chơi thì sao?

Dù sao người thiệt thòi không phải là mình.

Lục Nhất Minh mờ mịt nhìn tay phải của mình không khống chế được mà giật giật, sợ hãi trong lòng từng chút từng chút chồng lên nhau.

Có chuyện gì thế này?

Cái tay này...Tự nó động sao?

Anh muốn rút tay phải trở lại, nhưng nólại giống như có chủ kiến, căn bản không nghe lệnh của anh, tự sờ người Kim Phả La đến vui vẻ.

Lục Nhất Minh trợn to hai mắt, nhớ tới mình còn có tay trái, vội dùng tay trái nắm cổ tay phải, cố gắng nắm tay phải lại.

Kim Phả La mắt thấy bàn tay dính dính muốn mò xuống, cơn tức trong ngực liên tục tăng lên, trước kia xoa đầu sờ lưng cũng thôi đi, bây giờ...Thật sự là được voi đòi tiên mà!

Bóp chặt bàn tay kia đang định ném đi, thì bỗng nó rút ra.

Ngước mắt lên, chỉ thấy Lục Nhất Minh cố hết sức dùng tay trái nắm cổ tay phải, tựa như tay phải đang chịu đau đớn cực lớn gì lắm.

Đang lúc nghi hoặc, tay phải kia đột nhiên trượt ra khỏi tay trái Lục Nhất Minh, giơ lên.

"Bốp!"

Kim Phả La bị tát một cái mạnh vào má trái.

Kim Phả La che mặt, gầm nhẹ một tiếng, giận mà không dám tin nhìn về phía Lục Nhất Minh.

Lục Nhất Minh giật mình, đang định nói tay phải không nghe kiểm soát, lại phát giác ra tay phải đã nhẹ đi.

Cúi đầu, tay phải lại co rút tự nhiên, khôi phục quyền kiểm soát.

Sức lực vô danh ban nãy chẳng biết đã biến đi đâu.

Ơ, ủa, gì thế?!

Không đợi anh cân nhắc rõ chuyện này, Kim Phả La đã gầm một tiếng xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ biến mất.

Trong bóng đêm, bốn phía im phăng phắc, nhưng Lục Nhất Minh lại nghe rõ được âm thanh càn rỡ cười to.

"-- Cạp cạp cạp cạp cạp*! Bạt tai này hay lắm! Báo thù một mũi tên cho ta. Đã, đã quá!"

(*Cái con Hoa nó cười khanh khách á, mà ghét quá nên để tiếng zịt kiu, bạn nào kh thích thì coi như chưa đọc dòng đó ik)

Cái giọng này, không phải là phát ra từ họng của người thường, nó quanh quẩn trong đầu của Lục Nhất Minh.

Lục Nhất Minh hoảng hốt, nhìn tứ phía, lại không thấy ai, rung giọng nói: "Mi là ai?"

Thật lâu sau, cái tiếng đó lành lạnh vang lên: "--Ta là ai, cậu không đoán được sao, Lục đại thiếu gia?"

Lời tương tự như này, lần trước Lục Nhất Minh cũng từng nghe trong chính căn nhà này.

Dưới chân anh hơi nhũn ra, yết hầu phát khô, giọng cũng khàn hẳn đi: "Mi là...Con lừa yêu kia sao?"

"Cái gì mà lừa yêu, khó nghe quá." Giọng kia cười lên, "Nhớ kỹ, gia gia ta tên là Hoa Mạc Ngôn."

"Mi ở đâu?!" Lục Nhất Minh nhảy xuống sàn nhà hô to, anh luống cuống tay chân châm sáng tất cả nến và đèn bão trong phòng, căn phòng sáng trưng lên.

Anh nhìn gầm giường, đáy bàn, kéo tất cả ngăn kéo ra, thậm chí còn xốc giường mình loạn cả lên, nhưng cái gì cũng không thấy.

"Ở đâu?! Chỗ nào?!" Lục Nhất Minh điên lên rống.

Ngày đó, rõ ràng là anh đã lau cái bàn vô số lần, tay cũng rửa sạch rồi...

Một lát sau, anh nghe được tiếng cười he he he của Hoa Mạc Ngôn: "Tất nhiên là tôi đang ở trong cơ thể của cậu rồi, Lục đại thiếu gia."

Lời tác giả: Quyển này là để xứng danh với thân phận nam chính của A Kim nè!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau