Ma Vương Tháo Sừng Nhỏ Của Hắn Xuống
Chương 3: Mỗi tháng một lần, sẽ được gặp lại vòng sáng!
Sau khi xử lý xong đống tài liệu chồng chất như núi và qua những cuộc cãi nhau với các đại thần được kết nối từ xa bằng ma kính, uống trà chiều với các đồng minh thân thiết, trong bữa tối thì sắp xếp một loạt các cuộc gặp quan trọng vào mỗi ngày, Ma Vương bệ hạ mới kéo cơ thể mệt mỏi về phòng ngủ của mình.
Nơi này là nơi tuyệt đối tư mật, còn có cả kết giới do tự tay Ansel cài vào nên y an tâm vứt cái gọi là "khí phách Ma Vương" qua một bên, tự vứt mình lên trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, giống như đã làm việc cả ngày như trâu như ngựa mà còn phải tăng ca, ngay cả ngón tay cũng không muốn động.
Cứ nằm úp mặt xuống lẳng lặng như vậy trong chốc lát, sau đó Ansel đau khổ bò dậy.
Y còn phải tháo vòng sáng xuống.
Ansel đi tới trước gương, cái gương này không nằm trong mạng lưới Ma Kính ở trong cung Ma Vương nên rất an toàn. Gương mặt y trầm lại đối diện với gương, tiếp đó, bắt đầu lấy kính sát tròng ở hai mắt mình xuống.
Đúng là chuyện buồn cười, Thiên Sứ thì làm sao có đồng tử dựng đứng của ác ma được? Tất nhiên phải dùng tới kính sát tròng rồi!
Hôm nay lấy kính sát tròng xuống lại vô cùng khó khăn, nước mắt Ansel đều rơi xuống hết, vất vả lắm mới tháo được một bên. Y nháy mắt vài cái trước gương, lúc này mới có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai tròng mắt: Một bên vẫn mang đồng tử dựng đứng của ác ma, pha vào màu sắc của trời chiều xen lẫn sự ngạo mạn sắc bén; tròng mắt còn lại đã được lấy đồng tử dựng đứng xuống, mang theo màu sắc trời chiều rực rỡ, khiến người khác nhớ tới những rặng mây ráng chiều hoặc biển hoa đầy hoa mỹ.
—— Đồng tử của Thiên Sứ.
Vào lúc này, trên đỉnh đầu Ansel, hình như có đồ vật gì đó đang hơi chớp sáng lên. Thứ kia hiện ra một vòng tròn, ánh sáng dịu nhẹ, có thể sáng lên kể cả trong bóng đêm, bay nhẹ nhàng lơ lửng trên đỉnh đầu Ansel.
—— Vòng sáng Thiên Sứ.
Ansel lấy kính sát tròng xuống đến nỗi không ngừng chảy nước mắt, tiếng điện thoại thình lình vang lên, thiếu chút nữa đã khiến y đẩy kính sát tròng vào lại. Đây là số điện thoại riêng, rất ít người biết, có thể là cận thần Ansel tin tưởng, hoặc là thủ lĩnh của các thế lực khác đang có chuyện quan trọng cần liên hệ gấp với Ansel. Ansel vất vả lắm mới lấy được kính sát tròng xuống, y đang rất vui vẻ, tỉnh thử thời gian thì chắc hẳn là điện thoại báo cáo của tể tướng được cử ra ngoài, vậy nên y tiện tay bắt máy.
"Andrey?"
Người bên kia điện thoại trầm mặc, nhất thời chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ. Ansel đã nhận ra chuyện gì đó trong sự yên lặng đó, cuộc điện thoại này không phải là của tể tướng Andrey, mà là của người khác. Thói quen trầm mặc ngay từ những giây phút đầu như này, sợ là chỉ có...
"Ma Vương Tây Vực, Seros Asmodeus gọi tới." Giọng nói trầm thấp pha chút lạnh lùng, khiến cho người khác liên tưởng tới vật gì đó có chút lạnh lẽo và giá rét trên lớp băng đầy sương đọng. Nhưng âm giọng này lại rất dễ nghe, bao gồm cả giọng nói bằng phẳng và từ ngữ diễn đạt chính xác, sự cao quý và thanh lịch của mấy thế hệ "gia tộc Ma Vương" đã được thể hiện vô cùng tinh tế trong một câu ngắn ngủi.
Giọng nói và âm điệu đầy đe dọa này, thiếu chút nữa đã khiến Ansel trực tiếp quăng điện thoại riêng của mình đi.
Thần kinh Ma Vương của y cũng ngay lập tức căng lại.
"Ma Vương Tây Vực gọi tới vào đêm khuya thế này, có khó khăn gì..."
Y dừng một chút, nhớ lại tờ báo ban ngày khiến lá gan của y tức đến đau đớn, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng mới lạ, đêm khuya Seros gọi điện cho y, không phải là vì xin lỗi vì những lời nói trên báo chí đó chứ?
Ví dụ như ý định của hắn chỉ là muốn để cho người bên ngoài cảm thấy quan hệ giữa Tây Vực và Đông Vực không được tốt lắm, trên thực tế vẫn chấp nhận chính sách buôn bán mới của Ansel?
"Đúng là ta vì những lời báo đưa tin ngày đó nên mới gọi điện thoại tới." Giọng nói của đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ: "Ta không ngờ báo chí lại lựa từ như vậy để đưa tin..."
Nói xin lỗi! Nói xin lỗi! Nhanh nói xin lỗi y ngay...
"Lại lấy mấy từ nhẹ nhàng như vậy."
Cắt.
"...?"
Ansel còn tưởng rằng chính mình nghe không rõ.
"Ngươi nói gì?"
Y chỉ nghe được tiếng cười lạnh ở đầu bên kia điện thoại, dường như Ansel có thể tưởng tượng được tên kia đang thỏa mãn ngồi trên chiếc ghế tay vịn to rộng, trước mặt bày ra một đống tài liệu, bộ dạng vẫn hất cằm ngạo mạn như cũ.
"Câu gốc của ta phải là: Ansel, ngươi thật quá ngây thơ khờ dại, hết thuốc chữa rồi!"
Trước khi nói chuyện với Seros, thật ra Ansel đã có nghĩ tới, cảnh đối phương đứng trước mặt y cúi đầu nhận lỗi về chuyện này, thậm chí y càng nghĩ càng thấy mở cờ trong bụng. Tất nhiên, tất nhiên, y là Ma Vương bệ hạ rộng lượng, cũng là Thiên Sứ khoan dung độ lượng, nếu đối phương chịu cúi đầu, y cũng sẽ không tóm mãi không buông...
Thúi lắm!
Ansel bị nói này nói nọ trên báo còn chưa đủ, hắn còn muốn gọi điện thoại đến mắng y đến nỗi muốn bóp méo cả vòng sáng.
Đầu bên kia vẫn nói tiếp.
"Rốt cuộc người nghĩ như nào về chính sách buôn bán mới kia vậy? Ta nhìn ra được hình như ngươi đã hoàn toàn bỏ qua sự ủng hộ của các lãnh chúa ác ma, thậm chí còn muốn động tới lợi ích ngàn năm mà bọn họ nắm trong tay." Đầu bên kia điện thoại, ngón tay Seros gõ nhẹ vào phần tay vịn của ghế dựa, để lộ chút không yên lòng.
"Ngươi còn ngại mình gặp ám sát chưa đủ nhiều hay sao?"
Ansel cũng biết điều này, y chỉ thuộc phái cứng đầu không hơn không kém, tất cả chính sách đều lấy thành Suberbian làm trung tâm, Ansel đã quyết tâm sớm muộn gì cũng phải quét sạch mấy bọn lãnh chúa ác ma nhiều như sao rải rác ở vùng đất Đông Vực này. Chính vì thái độ này, ba trăm năm nay Ansel gặp ám sát nhiều không đếm xuể, cũng may thần tử đều rất trung thành, trông coi cung Ma Vương như một cái thùng sắt, hơn nữa thực lực của Ansel rất mạnh, nên y vẫn rất vui vẻ.
Lời nói của Seros khiến y hơi ngạc nhiên.
"Ngươi đang... quan tâm ta sao?"
Lúc y hỏi có hơi do dự, tất nhiên không cho rằng người đã đối đầu ba trăm năm này lại tốt bụng đến vậy.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh lật tài liệu, khi những âm thanh ma sát từ tờ giấy qua đi, giọng nói lạnh thấu xương của Seros một lần nữa truyền tới.
"Không, ta chỉ hy vọng ngươi có thể chống đỡ được lâu thêm một chút."
"À?" Ansel lập tức hiểu được ý của y, đôi mắt nhiễm màu trời chiều hơi nheo lại: "Ngươi muốn ra tay với Ma Vương Levee ở Nam Vực?"
"...Hắn ta đã rất yếu rồi."
Chuyện này thì đúng thật.
Những sinh vật yếu đuối sẽ bị kẻ khác săn bắt và làm thịt trước, nếu muốn đi săn thì tốt nhất khu vực xung quanh phải ổn định một chút. Vậy nên Seros hy vọng y có thể đứng vững được thêm mấy trăm năm nữa, đủ thời gian cho hắn tấn công vào Nam Vực.
Còn về chuyện sau khi hạ được Nam Vực. hắn có ra tay với thành Suberbian của Ansel hay không, Ansel cho rằng, đây là chuyện nhất định rồi.
Y vẫn còn thời gian, có thời gian để phát triển thành trì, y thậm chí còn muốn chiếm lấy một phần lãnh thổ của Nam Vực. Nếu mượn khoảng thời gian này tập hợp sức đủ để chống lại thế lực lâu đời của Ma Vương Seros, đến lúc đó, cả Ma giới sẽ biến thành cục diện chia làm hai phần của y và Seros.
Tham vọng của Ma Vương đang lớn dần, trong đầu Ma Vương vẫn đang suy nghĩ, chỉ trong nháy mắt đó, Ansel đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.
"Nam Vực cũng không tệ, đất đai màu mỡ và dư dả khoáng thạch." Mặc dù biết đối phương không nhìn thấy được, Ansel vẫn hất cằm kiêu ngạo, nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Mong là khi ngươi đang say mê con mồi, sẽ không để lộ lưng mình ra."
"... Ngươi cũng vậy."
Cúp điện thoại.
Ansel lẳng lặng đứng đó trong chốc lát, sau đó y vuốt vuốt mái tóc dài, từ đỉnh đầu tới đuôi tóc, vòng sáng trên đầu vì động tác của y mà chớp lên. Lúc này y mới nhớ ra cái thứ bất tiện này, y đứng trước gương, Ansel dùng một tay nắm lấy vòng sáng.
Có lẽ cảm giác được chính mình không còn sống được lâu nữa, vòng sáng bắt đầu điên cuồng chớp nháy.
"Không được đâu, thân là Ma Vương, ta không thể mang theo ngươi đi rêu rao khắp nơi được." Ansel lẩm bẩm nói, dưới tay dùng lực: "Gặp lại sau, vòng sáng thứ 3658."
Kít!
Mỗi tháng một lần, sẽ được gặp lại vòng sáng!
Vòng sáng đã bị bẻ xuống ngay lập tức chuyển sang ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng, giống như ánh sáng từ viên ngọc thạch ấm áp. Nhưng khác với những viên ngọc thạch nặng nề kia, vòng sáng bị bẻ xuống càng thêm nhẹ tênh, sau đó nó bị phong ấn sức mạnh ánh sáng lại, giống như biến thành một chiếc vòng nhựa cứng bình thường.
Tuy Ansel là Thiên Sứ nhưng không có kiến thức gì về đặc tính của vòng sáng, dù sao cũng chẳng có ai bẻ vòng sáng xuống để nghiên cứu. Chỉ là Ansel đã từng chiến đấu với vòng sáng của mình nhiều năm nên y đã hiểu ra, cho dù vùng đất Ma giới chỉ có tầng mỏng nguyên tố ánh sáng, nhưng vòng sáng sẽ tự động dự trữ năng lượng ánh sáng, khi năng lượng đạt đến một mức độ nào đó thì sẽ hiện lên trên đầu, biến thành uy hiếp vô cùng lớn đối với sự nghiệp Ma Vương của y, cách giải quyết tốt nhất chính là...
Bẻ nó xuống.
Sau đó, Ansel dùng hết sức nhét vòng sáng ảm đạm này vào trong nhẫn không gian y đeo trên ngón tay, chiếc nhẫn này đã bị nhét vào 3658 vòng sáng, đã sắp hiện lên trạng thái đầy.
Còn nhét được thì cứ nhét vào tiếp thôi, phải cố chống đỡ vậy, bởi vì không có nhiều nhẫn không gian chứa được vòng sáng lắm.
Khi Ansel đang chiến đấu với vòng sáng, người đã cúp điện thoại ở đầu bên kia, Ma Vương Tây Vực Seros chậm rãi dựa vào lưng ghế. Trong phòng làm việc của Ma Vương, chỉ bật một chiếc đèn lờ mờ, dưới ánh đèn có một bóng dáng sáng trắng hiện lên, là một con rồng bạc đang lật cánh lại.
Ánh sáng phản chiếu lại khiến Ma Vương đang trầm tư bỗng bừng tỉnh, hắn nhìn rồng bạc, rồng bạc đặt chân trước lên trên tài liệu đang được đặt trước mặt hắn, cúi đầu "à ùn" một tiếng.
Đó là một bức thư đầu hàng, được gửi tới từ một vị lãnh chúa ác ma dưới trướng Ansel, nội dung sơ lược chính là tên lãnh chúa ác ma này sẽ tạo cơ hội để ám sát Ma vương đương nhiệm của Đông Vực Ansel, cần Seros giúp chút sức.
Đồng tử dựng đứng màu mực xanh biển hạ xuống.
"Thậm chí còn dâng tới trước mặt ta, tình hình của hắn..."
Tiếp đó Ma Vương cười nhạt. . truyện đam mỹ
"Thủ đoạn gấp gáp như vậy,lại không chịu ngó ngàng gì đến chính sách của mình, xem ra hắn hoàn toàn chưa từng học qua cách làm sao để Ma Vương có thể cân bằng được thế lực ở dưới tay mình..."
Seros ngừng lại.
Ansel đương nhiên chưa từng học qua, y là một ác ma bình thường nhưng lại hiếm thấy khi đấu tranh lên được đẳng cấp Ma Vương, hoàn toàn khác với Seros xuất thân từ "gia tộc Ma Vương".
Rồng bạc thấy chủ nhân cứ nhìn chằm chằm vào mặt bàn rồi ngẩn người, ba trăm năm qua, số lần chủ nhân ngẩn người còn ít sao? Rồng bạc đã quen rồi, nó nâng móng vuốt của chân sau gãi gãi lên vẩy ở tai, chờ đợi mệnh lệnh.
"Kêu hắn tự mình đến gặp ta, ở tiền tuyến của vực sâu thứ bảy." Sau cùng, Seros nói rằng: "Ta tin hắn ta có thể tránh được tai mắt của người khác."
Rồng bạc cầm theo mệnh lệnh tư mật bay đi, Ma Vương hờ hững liếc mắt nhìn bức thư đầu hàng kia, rồi tạm thời gấp lại.
Hắn theo thói quen giơ tay chạm vào sừng trên đầu mình, cặp sừng này toàn thân đen nhánh, óng ánh đầy khí phách, trông cực kỳ uy nghiêm.
Còn mấy ngày nữa là sẽ hợp tác cùng nhau ra trận, tới lúc đó...
Có thể gặp được rồi.
Nơi này là nơi tuyệt đối tư mật, còn có cả kết giới do tự tay Ansel cài vào nên y an tâm vứt cái gọi là "khí phách Ma Vương" qua một bên, tự vứt mình lên trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, giống như đã làm việc cả ngày như trâu như ngựa mà còn phải tăng ca, ngay cả ngón tay cũng không muốn động.
Cứ nằm úp mặt xuống lẳng lặng như vậy trong chốc lát, sau đó Ansel đau khổ bò dậy.
Y còn phải tháo vòng sáng xuống.
Ansel đi tới trước gương, cái gương này không nằm trong mạng lưới Ma Kính ở trong cung Ma Vương nên rất an toàn. Gương mặt y trầm lại đối diện với gương, tiếp đó, bắt đầu lấy kính sát tròng ở hai mắt mình xuống.
Đúng là chuyện buồn cười, Thiên Sứ thì làm sao có đồng tử dựng đứng của ác ma được? Tất nhiên phải dùng tới kính sát tròng rồi!
Hôm nay lấy kính sát tròng xuống lại vô cùng khó khăn, nước mắt Ansel đều rơi xuống hết, vất vả lắm mới tháo được một bên. Y nháy mắt vài cái trước gương, lúc này mới có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai tròng mắt: Một bên vẫn mang đồng tử dựng đứng của ác ma, pha vào màu sắc của trời chiều xen lẫn sự ngạo mạn sắc bén; tròng mắt còn lại đã được lấy đồng tử dựng đứng xuống, mang theo màu sắc trời chiều rực rỡ, khiến người khác nhớ tới những rặng mây ráng chiều hoặc biển hoa đầy hoa mỹ.
—— Đồng tử của Thiên Sứ.
Vào lúc này, trên đỉnh đầu Ansel, hình như có đồ vật gì đó đang hơi chớp sáng lên. Thứ kia hiện ra một vòng tròn, ánh sáng dịu nhẹ, có thể sáng lên kể cả trong bóng đêm, bay nhẹ nhàng lơ lửng trên đỉnh đầu Ansel.
—— Vòng sáng Thiên Sứ.
Ansel lấy kính sát tròng xuống đến nỗi không ngừng chảy nước mắt, tiếng điện thoại thình lình vang lên, thiếu chút nữa đã khiến y đẩy kính sát tròng vào lại. Đây là số điện thoại riêng, rất ít người biết, có thể là cận thần Ansel tin tưởng, hoặc là thủ lĩnh của các thế lực khác đang có chuyện quan trọng cần liên hệ gấp với Ansel. Ansel vất vả lắm mới lấy được kính sát tròng xuống, y đang rất vui vẻ, tỉnh thử thời gian thì chắc hẳn là điện thoại báo cáo của tể tướng được cử ra ngoài, vậy nên y tiện tay bắt máy.
"Andrey?"
Người bên kia điện thoại trầm mặc, nhất thời chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ. Ansel đã nhận ra chuyện gì đó trong sự yên lặng đó, cuộc điện thoại này không phải là của tể tướng Andrey, mà là của người khác. Thói quen trầm mặc ngay từ những giây phút đầu như này, sợ là chỉ có...
"Ma Vương Tây Vực, Seros Asmodeus gọi tới." Giọng nói trầm thấp pha chút lạnh lùng, khiến cho người khác liên tưởng tới vật gì đó có chút lạnh lẽo và giá rét trên lớp băng đầy sương đọng. Nhưng âm giọng này lại rất dễ nghe, bao gồm cả giọng nói bằng phẳng và từ ngữ diễn đạt chính xác, sự cao quý và thanh lịch của mấy thế hệ "gia tộc Ma Vương" đã được thể hiện vô cùng tinh tế trong một câu ngắn ngủi.
Giọng nói và âm điệu đầy đe dọa này, thiếu chút nữa đã khiến Ansel trực tiếp quăng điện thoại riêng của mình đi.
Thần kinh Ma Vương của y cũng ngay lập tức căng lại.
"Ma Vương Tây Vực gọi tới vào đêm khuya thế này, có khó khăn gì..."
Y dừng một chút, nhớ lại tờ báo ban ngày khiến lá gan của y tức đến đau đớn, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng mới lạ, đêm khuya Seros gọi điện cho y, không phải là vì xin lỗi vì những lời nói trên báo chí đó chứ?
Ví dụ như ý định của hắn chỉ là muốn để cho người bên ngoài cảm thấy quan hệ giữa Tây Vực và Đông Vực không được tốt lắm, trên thực tế vẫn chấp nhận chính sách buôn bán mới của Ansel?
"Đúng là ta vì những lời báo đưa tin ngày đó nên mới gọi điện thoại tới." Giọng nói của đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ: "Ta không ngờ báo chí lại lựa từ như vậy để đưa tin..."
Nói xin lỗi! Nói xin lỗi! Nhanh nói xin lỗi y ngay...
"Lại lấy mấy từ nhẹ nhàng như vậy."
Cắt.
"...?"
Ansel còn tưởng rằng chính mình nghe không rõ.
"Ngươi nói gì?"
Y chỉ nghe được tiếng cười lạnh ở đầu bên kia điện thoại, dường như Ansel có thể tưởng tượng được tên kia đang thỏa mãn ngồi trên chiếc ghế tay vịn to rộng, trước mặt bày ra một đống tài liệu, bộ dạng vẫn hất cằm ngạo mạn như cũ.
"Câu gốc của ta phải là: Ansel, ngươi thật quá ngây thơ khờ dại, hết thuốc chữa rồi!"
Trước khi nói chuyện với Seros, thật ra Ansel đã có nghĩ tới, cảnh đối phương đứng trước mặt y cúi đầu nhận lỗi về chuyện này, thậm chí y càng nghĩ càng thấy mở cờ trong bụng. Tất nhiên, tất nhiên, y là Ma Vương bệ hạ rộng lượng, cũng là Thiên Sứ khoan dung độ lượng, nếu đối phương chịu cúi đầu, y cũng sẽ không tóm mãi không buông...
Thúi lắm!
Ansel bị nói này nói nọ trên báo còn chưa đủ, hắn còn muốn gọi điện thoại đến mắng y đến nỗi muốn bóp méo cả vòng sáng.
Đầu bên kia vẫn nói tiếp.
"Rốt cuộc người nghĩ như nào về chính sách buôn bán mới kia vậy? Ta nhìn ra được hình như ngươi đã hoàn toàn bỏ qua sự ủng hộ của các lãnh chúa ác ma, thậm chí còn muốn động tới lợi ích ngàn năm mà bọn họ nắm trong tay." Đầu bên kia điện thoại, ngón tay Seros gõ nhẹ vào phần tay vịn của ghế dựa, để lộ chút không yên lòng.
"Ngươi còn ngại mình gặp ám sát chưa đủ nhiều hay sao?"
Ansel cũng biết điều này, y chỉ thuộc phái cứng đầu không hơn không kém, tất cả chính sách đều lấy thành Suberbian làm trung tâm, Ansel đã quyết tâm sớm muộn gì cũng phải quét sạch mấy bọn lãnh chúa ác ma nhiều như sao rải rác ở vùng đất Đông Vực này. Chính vì thái độ này, ba trăm năm nay Ansel gặp ám sát nhiều không đếm xuể, cũng may thần tử đều rất trung thành, trông coi cung Ma Vương như một cái thùng sắt, hơn nữa thực lực của Ansel rất mạnh, nên y vẫn rất vui vẻ.
Lời nói của Seros khiến y hơi ngạc nhiên.
"Ngươi đang... quan tâm ta sao?"
Lúc y hỏi có hơi do dự, tất nhiên không cho rằng người đã đối đầu ba trăm năm này lại tốt bụng đến vậy.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh lật tài liệu, khi những âm thanh ma sát từ tờ giấy qua đi, giọng nói lạnh thấu xương của Seros một lần nữa truyền tới.
"Không, ta chỉ hy vọng ngươi có thể chống đỡ được lâu thêm một chút."
"À?" Ansel lập tức hiểu được ý của y, đôi mắt nhiễm màu trời chiều hơi nheo lại: "Ngươi muốn ra tay với Ma Vương Levee ở Nam Vực?"
"...Hắn ta đã rất yếu rồi."
Chuyện này thì đúng thật.
Những sinh vật yếu đuối sẽ bị kẻ khác săn bắt và làm thịt trước, nếu muốn đi săn thì tốt nhất khu vực xung quanh phải ổn định một chút. Vậy nên Seros hy vọng y có thể đứng vững được thêm mấy trăm năm nữa, đủ thời gian cho hắn tấn công vào Nam Vực.
Còn về chuyện sau khi hạ được Nam Vực. hắn có ra tay với thành Suberbian của Ansel hay không, Ansel cho rằng, đây là chuyện nhất định rồi.
Y vẫn còn thời gian, có thời gian để phát triển thành trì, y thậm chí còn muốn chiếm lấy một phần lãnh thổ của Nam Vực. Nếu mượn khoảng thời gian này tập hợp sức đủ để chống lại thế lực lâu đời của Ma Vương Seros, đến lúc đó, cả Ma giới sẽ biến thành cục diện chia làm hai phần của y và Seros.
Tham vọng của Ma Vương đang lớn dần, trong đầu Ma Vương vẫn đang suy nghĩ, chỉ trong nháy mắt đó, Ansel đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.
"Nam Vực cũng không tệ, đất đai màu mỡ và dư dả khoáng thạch." Mặc dù biết đối phương không nhìn thấy được, Ansel vẫn hất cằm kiêu ngạo, nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Mong là khi ngươi đang say mê con mồi, sẽ không để lộ lưng mình ra."
"... Ngươi cũng vậy."
Cúp điện thoại.
Ansel lẳng lặng đứng đó trong chốc lát, sau đó y vuốt vuốt mái tóc dài, từ đỉnh đầu tới đuôi tóc, vòng sáng trên đầu vì động tác của y mà chớp lên. Lúc này y mới nhớ ra cái thứ bất tiện này, y đứng trước gương, Ansel dùng một tay nắm lấy vòng sáng.
Có lẽ cảm giác được chính mình không còn sống được lâu nữa, vòng sáng bắt đầu điên cuồng chớp nháy.
"Không được đâu, thân là Ma Vương, ta không thể mang theo ngươi đi rêu rao khắp nơi được." Ansel lẩm bẩm nói, dưới tay dùng lực: "Gặp lại sau, vòng sáng thứ 3658."
Kít!
Mỗi tháng một lần, sẽ được gặp lại vòng sáng!
Vòng sáng đã bị bẻ xuống ngay lập tức chuyển sang ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng, giống như ánh sáng từ viên ngọc thạch ấm áp. Nhưng khác với những viên ngọc thạch nặng nề kia, vòng sáng bị bẻ xuống càng thêm nhẹ tênh, sau đó nó bị phong ấn sức mạnh ánh sáng lại, giống như biến thành một chiếc vòng nhựa cứng bình thường.
Tuy Ansel là Thiên Sứ nhưng không có kiến thức gì về đặc tính của vòng sáng, dù sao cũng chẳng có ai bẻ vòng sáng xuống để nghiên cứu. Chỉ là Ansel đã từng chiến đấu với vòng sáng của mình nhiều năm nên y đã hiểu ra, cho dù vùng đất Ma giới chỉ có tầng mỏng nguyên tố ánh sáng, nhưng vòng sáng sẽ tự động dự trữ năng lượng ánh sáng, khi năng lượng đạt đến một mức độ nào đó thì sẽ hiện lên trên đầu, biến thành uy hiếp vô cùng lớn đối với sự nghiệp Ma Vương của y, cách giải quyết tốt nhất chính là...
Bẻ nó xuống.
Sau đó, Ansel dùng hết sức nhét vòng sáng ảm đạm này vào trong nhẫn không gian y đeo trên ngón tay, chiếc nhẫn này đã bị nhét vào 3658 vòng sáng, đã sắp hiện lên trạng thái đầy.
Còn nhét được thì cứ nhét vào tiếp thôi, phải cố chống đỡ vậy, bởi vì không có nhiều nhẫn không gian chứa được vòng sáng lắm.
Khi Ansel đang chiến đấu với vòng sáng, người đã cúp điện thoại ở đầu bên kia, Ma Vương Tây Vực Seros chậm rãi dựa vào lưng ghế. Trong phòng làm việc của Ma Vương, chỉ bật một chiếc đèn lờ mờ, dưới ánh đèn có một bóng dáng sáng trắng hiện lên, là một con rồng bạc đang lật cánh lại.
Ánh sáng phản chiếu lại khiến Ma Vương đang trầm tư bỗng bừng tỉnh, hắn nhìn rồng bạc, rồng bạc đặt chân trước lên trên tài liệu đang được đặt trước mặt hắn, cúi đầu "à ùn" một tiếng.
Đó là một bức thư đầu hàng, được gửi tới từ một vị lãnh chúa ác ma dưới trướng Ansel, nội dung sơ lược chính là tên lãnh chúa ác ma này sẽ tạo cơ hội để ám sát Ma vương đương nhiệm của Đông Vực Ansel, cần Seros giúp chút sức.
Đồng tử dựng đứng màu mực xanh biển hạ xuống.
"Thậm chí còn dâng tới trước mặt ta, tình hình của hắn..."
Tiếp đó Ma Vương cười nhạt. . truyện đam mỹ
"Thủ đoạn gấp gáp như vậy,lại không chịu ngó ngàng gì đến chính sách của mình, xem ra hắn hoàn toàn chưa từng học qua cách làm sao để Ma Vương có thể cân bằng được thế lực ở dưới tay mình..."
Seros ngừng lại.
Ansel đương nhiên chưa từng học qua, y là một ác ma bình thường nhưng lại hiếm thấy khi đấu tranh lên được đẳng cấp Ma Vương, hoàn toàn khác với Seros xuất thân từ "gia tộc Ma Vương".
Rồng bạc thấy chủ nhân cứ nhìn chằm chằm vào mặt bàn rồi ngẩn người, ba trăm năm qua, số lần chủ nhân ngẩn người còn ít sao? Rồng bạc đã quen rồi, nó nâng móng vuốt của chân sau gãi gãi lên vẩy ở tai, chờ đợi mệnh lệnh.
"Kêu hắn tự mình đến gặp ta, ở tiền tuyến của vực sâu thứ bảy." Sau cùng, Seros nói rằng: "Ta tin hắn ta có thể tránh được tai mắt của người khác."
Rồng bạc cầm theo mệnh lệnh tư mật bay đi, Ma Vương hờ hững liếc mắt nhìn bức thư đầu hàng kia, rồi tạm thời gấp lại.
Hắn theo thói quen giơ tay chạm vào sừng trên đầu mình, cặp sừng này toàn thân đen nhánh, óng ánh đầy khí phách, trông cực kỳ uy nghiêm.
Còn mấy ngày nữa là sẽ hợp tác cùng nhau ra trận, tới lúc đó...
Có thể gặp được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất