Mặc Ái

Chương 13: Theo ta trở về

Trước Sau
Sau khi rửa mặt chải đầu, Mặc Viêm cũng theo dòng người đi ra nơi tỷ thí. Trên đường lại nghe được không ít người thấp giọng nghị luận, nói Thiên Tuyệt cung chủ cư nhiên đại giá quang lâm. Mặc Viêm nghe được tin tức này, không khỏi giật mình. Y lặng lẽ quay trở lại, chuẩn bị thu dọn đồ đạc ly khai.

Kỳ thực y cũng không có hành lý gì, bất quá là một bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày. Yên lặng ngồi trong phòng một hồi lâu, y cũng không có nguyện vọng tái kiến người nọ một lần nữa, y nghĩ, chỉ liếc mắt, chỉ cần liếc mắt một cái là tốt rồi, cũng không cầu mong gì hơn nữa.

Vòng sơ khảo, mọi người trộn lẫn lại với nhau để tỷ thí, mỗi một lượt là năm mươi người, những người chiến thắng liền trực tiếp tham gia vòng hai. Mặc Viêm với danh tiếng ‘Tiếu Ngạo công tử’ được miễn sơ thí, trực tiếp tham gia thi vòng hai.

Y đối với cuộc tỷ thí này cũng không có hứng thú gì, chỉ lẳng lặng trốn ở một góc khuất, len lén hướng về gian nhã lâu trên tầng hai nhìn lại. Người kia vẫn một thân hắc huyền, rất thích nằm nghiêng trên ghế, tuy rằng không nhìn rõ khuôn mặt, thế nhưng Mặc Viêm dù có nhắm mắt cũng có thể nhớ rõ khuôn mặt người kia, con ngươi màu vàng lợt tà mị, chân mày đường hoàng tà tứ, khóe môi luôn mang theo nụ cười trào phúng nhàn nhạt.

Tầm mắt nóng bỏng của y tựa hồ khiến người kia chú ý, ánh mắt người kia hướng bên này nhìn lại, hắn vội cúi đầu đem thân mình ẩn vào trong đám người.

Mặc Thanh hơi nhíu mày, nhìn sang đoàn người ở phía sân rộng bên kia. Thần Mộc khó hiểu hỏi: “Cung chủ, làm sao vậy?” Mặc Thanh nhìn lại một lần, rồi lắc đầu nói: “Ta cảm giác được Viêm nhi đang nhìn ta”.

Thần Mộc cũng theo đường nhìn của Mặc Thanh, quan sát một lượt trên sân, đều chỉ là một ít thiếu niên trẻ tuổi, nét mặt cùng tinh thần tràn đầy hưng phấn, chỉ duy nhất không có vị thiếu niên luôn mang vẻ mặt ông cụ non.

Thần Mộc cũng không tìm được người kia, chỉ đành nói với Mặc Thanh: “Thiếu cung chủ trời sinh tính tình kiêu ngạo, tuyệt đối không chấp nhận chưa chiến mà bại”. Mặc Thanh đương nhiên hiểu được ý tứ của y, lúc này mới dừng lại việc tìm kiếm. Số người tham gia sơ thí rất nhiều, dĩ nhiên oanh oanh liệt liệt đánh mãi cho tới tận trưa.

Đến buổi trưa, Trầm Nguyệt lâu đều chuẩn bị cho chư vị chưởng môn cùng các trưởng lão một gian ngọ thiện, vừa không ảnh hưởng đến việc theo dõi cuộc tỷ thí, vừa không ảnh hưởng đến việc dùng cơm. Về nhóm người tham gia tỷ thí, tất cả đều xuất ra lương khô của mình, giải quyết ngay tại chỗ.

Mà bên trong gian nhã lâu của Mặc Thanh, lại bày đầy các loại món ăn tinh xảo. Nếu để các vị chưởng môn dưới lầu nhìn thấy, sợ rằng đều muốn sinh ra bất mãn a. Đáng tiếc Mặc Thanh đối với mỹ thực trước mắt lại không có bất kỳ hứng thú nào.

Thần Mộc cầm lên đôi đũa, lại thấy Mặc Thanh không chút nhúc nhích, nhịn không được hiếu kỳ: “Cung chủ?” Mặc Thanh thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ, môi mỏng hé mở: “Ngươi nói Viêm nhi ăn cái gì?” Thần Mộc nhẹ nhàng thở dài, cũng không còn khẩu vị gì.



Mặc Viêm núp ở phía sau một cây cột trên hành lang, cầm trong tay một khối lương khô, giống như những người khác, ngồi trên chiếu, tự mình giải quyết bữa trưa. Trên tay y có một mẫu giấy, là vừa nãy đi lấy, vòng thứ hai y được xếp vào nhóm thứ tư.

Vòng thi thứ hai so với vòng sơ thí cao hơn một bậc. Vòng thứ hai, từ mỗi nhóm cử ra năm người thi đấu đầu tiên. Ánh mắt Mặc Thanh vẫn một mực dừng trên lôi đài tỷ võ, hắn đang chờ, chờ thời điểm Mặc Viêm ra thi đấu.

Ngay lúc Mặc Thanh sắp mất hết kiên nhẫn, có một thiếu niên áo trắng lên đài, trên mặt mang một khăn lụa trắng, dường như là không hy vọng người khác nhìn thấy dung mạo của mình. Thân thủ thiếu niên kia so với bốn người còn lại tựa hồ cao hơn rất nhiều, trong vòng mười chiêu liền quyết định thắng bại, bạch y công tử hướng về phía dưới đài hơi chắp tay, sau đó nhanh nhẹn rời đi.

Thần Mộc nhịn không được có chút kích động; “Chẳng lẽ là thiếu cung chủ!” Mặc Thanh không có trả lời, chỉ nhàn nhạt thiếu niên bạch y kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi kết thúc một nhóm ở vòng thi thứ hai, tiếp đó liền xuất hiện một thiếu niên võ công chiêu thức quỷ dị. Thiếu niên kia mặc một bố y màu đen, xuất thủ từng chiêu ngoan lệ, một chiêu trí mạng. Dưới đài mấy vị chưởng môn thấy vậy nhịn không được lắc đầu, tuổi không lớn lắm, thế nhưng tâm tư lại ác độc như vậy, nếu không hảo hảo giáo dục, sợ rằng ngày sau sẽ trở thành mối nguy hại cho võ lâm.

Thần Mộc nhìn thiếu niên hắc y kia, nhịn không được tán thưởng nói: “Nếu Thiên Sát đường chủ ở đây, sợ rằng muốn cướp ngay tên kia đem về thu làm đồ đệ”. Mặc Thanh thần sắc vẫn nhàn nhạt, Thần Mộc liền hỏi một câu: “Cung chủ, có muốn tuyển nhận người này hay không?” Mặc Thanh rốt cuộc nghiêng mặt nhìn sang: “Tùy ngươi”. Thần Mộc vừa nghe, sắc mắt liền hiện lên vui mừng.

Qua mấy lần tỷ thí, giống như mọi người đã dự đoán, chỉ còn lại vị bạch y công tử và thiếu niên hắc y kia. Các vị chưởng môn đối với bạch y công tử vô cùng sùng bái, tuổi còn trẻ, khí chất đã xuất chúng, tu vi võ công lại cao như thế, quả thật là kỳ tài võ lâm.

Trận chung kết cuối cùng cũng tới, hai vị thiếu niên, một đen một trắng, đứng đối diện hai bên võ đài. Người dưới đài nhịn không được nghị luận ầm ĩ, thiếu niên áo trắng, một thân bạch y như tuyết, tuy rằng dùng lụa trắng che mặt, thế nhưng con ngươi đen thâm thúy, lưu chuyển mang theo phong tình mê hoặc lòng người.

Người ở dưới đài cũng biết đôi chút về ‘Tiếu Ngạo công tử’, cũng biết y tới đây dự thi. Hôm nay nhìn thấy vị công tử bạch y này, đều nhận định y chính là ‘Tiếu Ngạo công tử’ như trích tiên trong lời đồn.

Thấy người dưới đài đối với ‘Tiếu Ngạo công tử’ khen ngợi nhiều như thủy triều, khóe miệng Thần Mộc nhịn không được vung lên, có đồ đệ như vậy, người làm sư phụ còn cầu gì hơn nữa.

Thiếu niên hắc y thì ngược lại, có chút không hài hòa. Xiêm y vải thô màu đen, nhìn ra được gia cảnh không giàu có gì, mà trên mặt lại mang theo một chiếc mặt nạ màu đen quỷ dị, mặt nạ che hết nửa khuôn mặt của y, chỉ chừa lại cằm và môi lộ ra bên ngoài, màu da cổ đồng sáng bóng.



Có một số người bắt đầu lặng lẽ suy đoán, có lời đồn phía bắc hoang mạc Thanh Lam xuất hiện Kiêu tộc, người Kiêu tộc đều tàn nhẫn thích giết chóc, hơn nữa còn thích chế tạo một số mặt nạ kỳ dị.

Mặc Thanh vẫn nằm nghiêng trên tháp, bất luận phía dưới nghị luận như thế nào, hắn đều không thèm để ý. Bất quá Thần Mộc nghe được suy đoán kia, đối với thiếu niên hắc y càng thêm hứng thú: “Người Kiêu tộc? Vậy mà thật sự có Kiêu tộc”. Thần Mộc nhịn không được khiêu mi, hắn cũng đã từng nghe qua lời đồn tương tự, nhưng chưa từng chân chính gặp qua người Kiêu tộc bao giờ, vì vậy từ trước tới nay y đều nghĩ Kiêu tộc chẳng qua chỉ là một lời đồn.

Hai người đứng đối mặt như vậy, tựa hồ là đang đánh giá thực lực đối phương. Sau đó hắc y thiếu niên đối với bạch y công tử chắp tay, bạch y công tử cũng đối với y ôm quyền. Gần như trong chớp mắt, thân hình hai người đồng thời di động, tất cả mọi người chỉ nhìn được lưỡng đạo bất đồng đan vào một chỗ, bởi vì tốc độ quá nhanh, tựa hồ chỉ có thể nhìn thấy một tia bạch quang và tia hắc quang mà thôi.

Mặc Thanh và Thần Mộc cũng lẳng lặng nhìn phía dưới, Mặc Thanh từ thời điểm thân hình bọn họ quấn vào nhau, liền nhẹ nhàng dùng ngón trỏ gõ lên mặt bàn, gõ tới lần thứ mười hai, trên lôi đài hai người đột nhiên tách ra. Mọi người ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy bạch y ngã ngồi ở một góc lôi đài, lụa trắng che mặt mô hồ hiện lên một đạo ánh sáng đỏ tươi.

Mặc Thanh thân hình lóe lên, nhanh đến nổi làm cho người khác không thể phát hiện, chỉ thấy hắn đã đứng trên lôi đài. Thần Mộc bên mép chứa một nụ cười mỉa: “Ha hả, rốt cuộc cũng không nhịn được rồi sao”.

Thế nhưng một màn kế tiếp lại làm cho Thần Mộc há hốc mồm. Mặc Thanh đứng ở giữa lôi đài, nhìn cũng không nhìn bạch y công tử một lần, chỉ hướng về thiếu niên hắc y bước tới. Các vị trưởng môn và đệ tử trẻ tuổi dưới đài chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, một hắc y nam tử đã xuất hiện trên đài, tốc độ nam tử kia so với ma quỷ cư nhiên còn nhanh hơn.

Đợi tới lúc mọi người nhìn thấy dung mạo của hắn, hầu như đồng thời thở dốc vì kinh ngạc, trên thế gian này lại có nam tử hoàn mỹ tới như vậy. Nam tử kia không thèm để ý ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn chỉ từng bước một hướng về phía thiếu niên hắc y đi tới. Thiếu niên kia thấy hắn cứ như vậy đi tới, nhịn không được lui ra sau một bước. Mặc Thanh thấy động tác lùi về sau của y, không tự chủ nhíu chặt chân mày.

Đôi mắt thiếu niên dưới mặt nạ lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì. Chỉ thấy Mặc Thanh vươn tay hướng về phía y, giọng nói mềm nhẹ, chậm rãi mở miệng nói: “Viêm nhi, theo ta trở về”.

Hắc y thiếu niên vẫn luôn mím chặt môi, lại vì câu nói này của hắn, rốt cuộc nhịn không được hé mở, bất quá y cũng không mở miệng, trái lái dùng tốc độ thật nhanh lùi về sau lao đi. Đồng thời nam tử cũng ngay lập tức theo phương hướng của y đuổi theo.

Tất cả toàn bộ người ở đây đều bị tình huống vừa rồi làm cho sợ ngây người, hai hắc y nhân đồng thời biến mất trên lôi đài, hơn nữa lại không ai nhìn thấy bọn họ rời đi như thế nào. Mấy vị chưởng môn các phái sắc mặt đều đen như đáy nồi, bọn họ tự nhận võ công trác tuyệt, vậy mà ngay cả người rời đi như thế nào cũng đều không thấy rõ.

Thần Mộc cũng ngây ngẩn cả người, y có chút khó hiểu lẩm bẩm: “Thiếu cung chủ?” Thiếu niên hắc y kia chính là đồ đệ y luôn kiêu ngạo sao?! Thế nhưng mới hai năm không gặp, làm sao lại có biến hóa to lớn như vậy, hơn nữa võ công hắn sử dụng, cũng chưa từng thấy qua bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau