Chương 20: Bị bắt
Thiếu niên áo trắng như nhìn thấy một bức tranh, hình ảnh trước mắt như khắc nhập vào tận sâu trong xương tủy của hắn. Hắn khẽ nhếch môi mỏng, nhẹ nhàng thở dài.
Mặc Viêm sau khi liếm xong vết máu trên đao, đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn những thị vệ thở cũng không dám thở xung quanh một vòng.
Giống như nhận được một tín hiệu, những thị vệ kia mới vừa có phản ứng, thân hình Mặc Viêm nhanh như chớp đến trước mặt bọn họ, giơ tay chém xuống, trong nháy mắt liền có bốn người ngã xuống, những thị vệ khác sợ hãi không dám giao chiến, nhưng rồi lại phải giơ đao chém tới.
Khóe miệng Mặc Viêm vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng tiến lên nghênh đón, tựa hồ đó chỉ là việc vặt. Thiếu niên nhìn chiêu thức ngoan lệ tàn nhẫn, không tự chủ nhăn mi. Vì sao đến bây giờ y vẫn còn có thể đứng được, theo lý thuyết, dược liệu đã đến cực hạn rồi, vì sao còn không phát tác?
Mặc Viêm từ lúc chạng vạng hôm qua đã bắt đầu giết chóc, không chỉ không được uống một ngụm nước nào, lại còn không được nghỉ ngơi, thể lực của y cũng bắt đầu từ từ giảm xuống. Thế nhưng không ổn chính là, Mặc Viêm bắt đầu nhận thấy bên trong cơ thể mình tựa hồ có cảm giác vô lực, cảm giác kia cũng không phải do mệt nhọc tới cực hạn mà vô lực, trái lại giống như bị trúng một loại độc nào đó.
Mặc Viêm nhịn không được gắt lên một tiếng, cư nhiên không đề phòng đối phương sử dụng ám chiêu, y vẫn quá sơ suất, cho rằng bản thân bách độc bất xâm mà chủ quan. Dưới chân bắt đầu chết lặng, một chút cảm giác cũng không có. Nếu như không phải bọn họ sử dụng ám chiêu, thì cho dù có thêm một nghìn người, Mặc Viêm cũng có đủ tự tin tái chiến thêm một ngày, thế nhưng, trên đời vĩnh viễn không có nếu như.
Y đã bị trúng thuốc của đối phương, cảm giác tê dại đã truyền đến hai tay, Mặc Viêm đương nhiên biết nếu bị bắt chắc chắn sống không bằng chết, quyết tuyệt giơ đao hướng cổ mình chém tới, nguyên bản một đám thị vệ bị y tàn sát, đột nhiên kinh sợ nhìn một màn trước mắt, Tu La khát máu kia cư nhiên giơ đao tự sát.
Thiếu niên áo trắng vẫn luôn đứng một bên quan sát nhất cử nhất động của y, khi thấy y xuất đao chém bản thân, lập tức rút roi da bên hông, đánh rơi lưỡi đao. Mặc Viêm cũng bởi vì trúng thuốc mê, thân thể bắt đầu suy yếu, mới có thể để thiếu niên áo trắng dễ dàng đánh rơi lưỡi đao.
Bạch y thiếu niên đi tới, những thị vệ còn sót lại đều tránh ra, hai chân Mặc Viêm vô pháp chống đỡ, y quỳ một chân trên đất, nheo mắt nhìn người tới, áo trắng như tuyết, tuấn tú dị thường. Nam tử đi đến trước mặt Mặc Viêm, y và hắn nhìn nhau: “Thiếu cung chủ vẫn còn nhớ ta chứ?”
Lý trí Mặc Viêm bởi vì dược tính đã không còn rõ ràng, y nỗ lực nhìn rõ nam tử này: “Ngươi là người trong đại hội anh hùng…” Thiếu niên vung lên khóe môi, trong đầu Mặc Viêm đột nhiên hiện lên một đạo linh quang: “Ngươi là Thanh Y…” Sau đó, ý thức của y hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Thiếu niên áo trắng bước lên trước, tiếp được thân thể ngã xuống của Mặc Viêm. Khóe miệng hiện lên tiếu ý, nhẹ nhàng nói: “Thật không ngờ, thiếu cung chủ vẫn còn nhớ rõ ta”. Những thị vệ xung quanh bị một màn này làm cho ngây ngẩn cả người, cứ như vậy trơ mắt nhìn thái tử điện hạ tiến lên ôm ác quỷ Tu La kia vào trong lòng, không chút để ý tới vết máu trên người y làm ô uế bạch y của mình.
Tử sam cùng lam sam nam tử cũng đi tới nơi này, nam tử áo lam nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến, lại không thổi tan được mùi máu tanh nồng nặc. Tử sam nam tử đi tới, thị vệ chung quanh lập tức quỳ xuống hô: “Vương thượng vạn tuế!” Người nọ gật đầu ý bảo bọn họ miễn lễ, rồi tiến đến nhìn Mặc Viêm trong lòng thiếu niên áo trắng.
“Chặt đứt kinh mạch toàn thân, rồi dùng ô kim khấu* khóa lại xương bả vai của y”. Nam tử áo tím thản nhiên nói, thiếu niên áo trắng không vui ngẩng đầu. “Có ý kiến sao? Nếu y tỉnh lại, ngươi có thể chế trụ được y?” Một câu này lại làm cho thiếu niên áo trắng nhíu chặt lông mày.
Nam tử áo tím vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Thanh Diệc, nếu ngươi thích y, sau khi xong việc phụ vương sẽ đem y ban cho ngươi”.
Thần sắc Thanh Diệc đột nhiên cứng đờ, sau đó nhìn con ngươi sắc bén của nam nhân tử sam, đột nhiên tiêu tan, hắn gật đầu, sau đó giao Mặc Viêm cho cấm vệ quân. Rồi cùng tử sam nam tử ly khai khỏi nơi giống như địa ngục này.
Mặc Thanh không biết vì sao, tim đột nhiên đầy cảm giác bất an cùng hoảng loạn, hắn suốt đêm trằn trọc khiến cho Kiêu Tử Dật và Thần Mộc cũng bất an theo: “Tôn thượng, có chuyện phiền lòng sao?” Mặc Thanh cau mày, tựa hồ không biết giải thích thế nào.
Nhưng Thần Mộc nhịn không được suy đoán: “Là bởi vì thiếu cung chủ sao? Thiếu cung chủ rời đi đã hơn một năm, cung chủ không cần lo lắng quá”.
Chân mày Mặc Thanh không ngừng nhíu lại: “Viêm nhi sợ rằng đã xảy ra chuyện” Hắn vừa nói ra, Thần Mộc và Kiêu Tử Dật cũng bắt đầu bất an.
Tuy rằng bọn họ không biết Mặc Viêm xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy thần sắc thận trọng của Mặc Thanh, bọn họ nghĩ, đây có lẽ là cảm ứng giữa phụ tử.
Lúc Mặc Thanh quay về Thiên Tuyệt cung đã là hai ngày sau. Thậm chí hắn còn chưa kịp rửa mặt chải đầu, liền trực tiếp đi tới Triêu Hoa điện, mấy vị đường chủ đã sớm chờ ở đó. Hai ngày nay, trong ngực Mặc Thanh dị thường lo lắng, căn bản không cách nào nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn mang theo vẻ mặt mệt nhọc xuất hiện tại Triêu Hoa điện.
Tám vị đường chủ đứng dậy hành lễ: “Tham kiến cung chủ”. Mặc Thanh ngồi trên ghế ngọc hơi phất tay, mấy vị đường chủ lúc này mới quay về vị trí của mình ngồi xuống, Thiên Ngữ đường chủ lập tức tiến lên báo: “Cung chủ, đã có tin tức của thiếu cung chủ”. Lòng Mặc Thanh nhảy lên một cái! Lập tức nhìn xuống phía dưới.
Thiên Ngữ đường chủ sắc mặt có chút khó coi, cắn răng nói hết lời còn lại: “Thiếu cung chủ bị bắt, sinh tử chưa rõ”. Quan hệ giữa hắn và Mặc Viêm tuy rằng không quá thân mật, thế nhưng dù sao cũng là hài tử mình nhìn nó lớn lên từ nhỏ, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Tuy rằng Mặc Thanh đã sớm đoán được Mặc Viêm xảy ra chuyện, thế nhưng chính tai nghe được tin tức này, hắn vẫn cảm thấy không chịu nổi.
“Là ai làm?” Giọng Mặc Thanh có chút khàn khàn, Văn Cừ vội vàng nói: “Đã kiểm tra thi thể, là cấm vệ quân Nam Trạch”.
Con ngươi ám kim nghe đến đó, sắc mặt trầm xuống: “Lão hồ ly Lăng Dự kia rốt cuộc nhịn không được muốn xuất thủ rồi sao?” Bên môi Mặc Thanh mang theo nụ cười khát máu, làm cho tám vị đường chủ phía dưới không tự chủ phát lạnh.
Mặc Thanh đương nhiên biết Lăng Dự muốn cái gì, vì vậy hắn có thể an tâm Mặc Viêm tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, thế nhưng hắn có chút kỳ quái, tại sao Mặc Viêm lại rơi vào tay bọn họ, công phu Mặc Viêm trên giang hồ căn bản không có người địch lại. Nhi tử đích thân hắn dạy dỗ, hắn làm sao không rõ thực lực của y.
Mặc Thanh mang theo Kiêu Tử Dật và Thần Mộc tới sơn cốc kia, nơi Mặc Viêm bị phục kích. Còn chưa tới gần, đã có thể ngửi thấy mùi huyết tinh nồng nặc, Thần Mộc không khỏi nhíu mày, mùi máu tanh nồng đậm như vậy, là lần thứ hai y ngửi được, lần đầu tiên chính là ngày mấy trăm mạng người trong gia tộc bọn họ bị tàn sát, thế nhưng mùi máu lúc này so với khi đó càng nồng nặc hơn,
Huyết khí nồng nặc kia, làm cảm xúc trong đáy lòng Thần Mộc tỉnh dậy. Thần Mộc sắc mặt tái nhợt, tay chân như nhũn ra, nhưng vẫn cố nén khó chịu, nỗ lực đi phía sau Mặc Thanh.
Kiêu Tử Dật là người đầu tiên phát hiện y không thích hợp, nhịn không được nắm lấy tay Thần Mộc, con ngươi xanh đen mang theo nồng đậm lo lắng, Thần Mộc nhìn hắn, khóe miệng câu ra một nụ cười trấn an đối phương.
Mặc Thanh không phải người ngu ngốc, hắn cũng phát hiện Thần Mộc không khỏe, hắn đương nhiên rõ ràng hơn ai hết lý do Thần Mộc có biểu hiện này. Vì vậy hắn nhàn nhạt mở miệng: “Tử Dật, ngươi mang Thần Mộc đi nghỉ ngơi, ta tự đi xem”. Kiêu Tử Dật nhìn mặt mũi Thần Mộc tái nhợt, lúc này mới gật đầu, đỡ Thần Mộc lui qua một bên.
Mặc Thanh tiếp tục bước về chỗ sâu nhất trong sơn cốc, càng đến gần, mùi huyết tinh càng thêm nồng nặc, mùi tanh rất nặng, khiến lòng Mặc Thanh vô cùng bàng hoàng, hắn cũng không phải là hạng người lương thiện gì, tình huống tàn sát như thế này hắn cũng đã làm không ít, thế nhưng mùi huyết tinh nồng nặc như vậy, cần bao nhiêu máu mới đủ a.
Mặc Thanh rốt cuộc cũng tới chỗ sâu nhất trong sơn cốc, vùng đất dưới chân đã sớm hóa thành một màu đỏ sậm, bãi cỏ chung quanh cũng có vài đốm nâu, nơi này tựa hồ dính một màu của máu, Mặc Thanh nhịn không được liên tưởng, máu vẫn còn chưa khô hoàn toàn, làm gì còn bức tranh mỹ cảnh, sợ rằng so với địa ngục cũng không khác gì.
Thi thể đã được thu dọn sạch sẽ, ngay cả một món vũ khí cũng không lưu lại, Mặc Thanh quan sát vài vòng, tới nơi mùi máu nồng nhất ngồi xuống, mảnh đất này so với nơi khác có màu đậm hơn, nói rõ lúc đó Mặc Viêm đã đứng chỗ này.
Mặc Thanh cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ cần cứ thế ngồi ở chỗ này, nghĩ đến Mặc Viêm từng ở đây xảy ra một hồi huyết chiến, tim của hắn đập càng ngày càng nhanh, hắn cảm giác bản thân dường như tiến gần tới hài tử kia thêm một chút.
Mặc Thanh tại nơi huyết khí nồng đậm này nằm xuống. Nhịn không được nhắm mắt lại, hít vào mùi máu tanh trong không khí, trong miệng lẩm bẩm: “Viêm nhi, ngươi khiến cho ta càng ngày càng trở nên kỳ lạ”.
Ác ma bị khóa chặt trong lòng hắn, tựa hồ đã không có biện pháp đóng lại, ác ma kia giãy giụa, muốn từ trong cơ thể hắn thoát ra ngoài.
Mười ngón tay thon dài như ngọc bấm chặt xuống mặt đất, hắn nhắm chặt hai mắt, cố gắng hít sâu. Hắn không thể khống chế cái loại cảm xúc mãnh liệt này, cắn chặt răng, lúc lâu sau mới nỉ non một câu: “Viêm nhi…”
Mặc Viêm sau khi liếm xong vết máu trên đao, đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn những thị vệ thở cũng không dám thở xung quanh một vòng.
Giống như nhận được một tín hiệu, những thị vệ kia mới vừa có phản ứng, thân hình Mặc Viêm nhanh như chớp đến trước mặt bọn họ, giơ tay chém xuống, trong nháy mắt liền có bốn người ngã xuống, những thị vệ khác sợ hãi không dám giao chiến, nhưng rồi lại phải giơ đao chém tới.
Khóe miệng Mặc Viêm vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng tiến lên nghênh đón, tựa hồ đó chỉ là việc vặt. Thiếu niên nhìn chiêu thức ngoan lệ tàn nhẫn, không tự chủ nhăn mi. Vì sao đến bây giờ y vẫn còn có thể đứng được, theo lý thuyết, dược liệu đã đến cực hạn rồi, vì sao còn không phát tác?
Mặc Viêm từ lúc chạng vạng hôm qua đã bắt đầu giết chóc, không chỉ không được uống một ngụm nước nào, lại còn không được nghỉ ngơi, thể lực của y cũng bắt đầu từ từ giảm xuống. Thế nhưng không ổn chính là, Mặc Viêm bắt đầu nhận thấy bên trong cơ thể mình tựa hồ có cảm giác vô lực, cảm giác kia cũng không phải do mệt nhọc tới cực hạn mà vô lực, trái lại giống như bị trúng một loại độc nào đó.
Mặc Viêm nhịn không được gắt lên một tiếng, cư nhiên không đề phòng đối phương sử dụng ám chiêu, y vẫn quá sơ suất, cho rằng bản thân bách độc bất xâm mà chủ quan. Dưới chân bắt đầu chết lặng, một chút cảm giác cũng không có. Nếu như không phải bọn họ sử dụng ám chiêu, thì cho dù có thêm một nghìn người, Mặc Viêm cũng có đủ tự tin tái chiến thêm một ngày, thế nhưng, trên đời vĩnh viễn không có nếu như.
Y đã bị trúng thuốc của đối phương, cảm giác tê dại đã truyền đến hai tay, Mặc Viêm đương nhiên biết nếu bị bắt chắc chắn sống không bằng chết, quyết tuyệt giơ đao hướng cổ mình chém tới, nguyên bản một đám thị vệ bị y tàn sát, đột nhiên kinh sợ nhìn một màn trước mắt, Tu La khát máu kia cư nhiên giơ đao tự sát.
Thiếu niên áo trắng vẫn luôn đứng một bên quan sát nhất cử nhất động của y, khi thấy y xuất đao chém bản thân, lập tức rút roi da bên hông, đánh rơi lưỡi đao. Mặc Viêm cũng bởi vì trúng thuốc mê, thân thể bắt đầu suy yếu, mới có thể để thiếu niên áo trắng dễ dàng đánh rơi lưỡi đao.
Bạch y thiếu niên đi tới, những thị vệ còn sót lại đều tránh ra, hai chân Mặc Viêm vô pháp chống đỡ, y quỳ một chân trên đất, nheo mắt nhìn người tới, áo trắng như tuyết, tuấn tú dị thường. Nam tử đi đến trước mặt Mặc Viêm, y và hắn nhìn nhau: “Thiếu cung chủ vẫn còn nhớ ta chứ?”
Lý trí Mặc Viêm bởi vì dược tính đã không còn rõ ràng, y nỗ lực nhìn rõ nam tử này: “Ngươi là người trong đại hội anh hùng…” Thiếu niên vung lên khóe môi, trong đầu Mặc Viêm đột nhiên hiện lên một đạo linh quang: “Ngươi là Thanh Y…” Sau đó, ý thức của y hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Thiếu niên áo trắng bước lên trước, tiếp được thân thể ngã xuống của Mặc Viêm. Khóe miệng hiện lên tiếu ý, nhẹ nhàng nói: “Thật không ngờ, thiếu cung chủ vẫn còn nhớ rõ ta”. Những thị vệ xung quanh bị một màn này làm cho ngây ngẩn cả người, cứ như vậy trơ mắt nhìn thái tử điện hạ tiến lên ôm ác quỷ Tu La kia vào trong lòng, không chút để ý tới vết máu trên người y làm ô uế bạch y của mình.
Tử sam cùng lam sam nam tử cũng đi tới nơi này, nam tử áo lam nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến, lại không thổi tan được mùi máu tanh nồng nặc. Tử sam nam tử đi tới, thị vệ chung quanh lập tức quỳ xuống hô: “Vương thượng vạn tuế!” Người nọ gật đầu ý bảo bọn họ miễn lễ, rồi tiến đến nhìn Mặc Viêm trong lòng thiếu niên áo trắng.
“Chặt đứt kinh mạch toàn thân, rồi dùng ô kim khấu* khóa lại xương bả vai của y”. Nam tử áo tím thản nhiên nói, thiếu niên áo trắng không vui ngẩng đầu. “Có ý kiến sao? Nếu y tỉnh lại, ngươi có thể chế trụ được y?” Một câu này lại làm cho thiếu niên áo trắng nhíu chặt lông mày.
Nam tử áo tím vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Thanh Diệc, nếu ngươi thích y, sau khi xong việc phụ vương sẽ đem y ban cho ngươi”.
Thần sắc Thanh Diệc đột nhiên cứng đờ, sau đó nhìn con ngươi sắc bén của nam nhân tử sam, đột nhiên tiêu tan, hắn gật đầu, sau đó giao Mặc Viêm cho cấm vệ quân. Rồi cùng tử sam nam tử ly khai khỏi nơi giống như địa ngục này.
Mặc Thanh không biết vì sao, tim đột nhiên đầy cảm giác bất an cùng hoảng loạn, hắn suốt đêm trằn trọc khiến cho Kiêu Tử Dật và Thần Mộc cũng bất an theo: “Tôn thượng, có chuyện phiền lòng sao?” Mặc Thanh cau mày, tựa hồ không biết giải thích thế nào.
Nhưng Thần Mộc nhịn không được suy đoán: “Là bởi vì thiếu cung chủ sao? Thiếu cung chủ rời đi đã hơn một năm, cung chủ không cần lo lắng quá”.
Chân mày Mặc Thanh không ngừng nhíu lại: “Viêm nhi sợ rằng đã xảy ra chuyện” Hắn vừa nói ra, Thần Mộc và Kiêu Tử Dật cũng bắt đầu bất an.
Tuy rằng bọn họ không biết Mặc Viêm xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy thần sắc thận trọng của Mặc Thanh, bọn họ nghĩ, đây có lẽ là cảm ứng giữa phụ tử.
Lúc Mặc Thanh quay về Thiên Tuyệt cung đã là hai ngày sau. Thậm chí hắn còn chưa kịp rửa mặt chải đầu, liền trực tiếp đi tới Triêu Hoa điện, mấy vị đường chủ đã sớm chờ ở đó. Hai ngày nay, trong ngực Mặc Thanh dị thường lo lắng, căn bản không cách nào nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn mang theo vẻ mặt mệt nhọc xuất hiện tại Triêu Hoa điện.
Tám vị đường chủ đứng dậy hành lễ: “Tham kiến cung chủ”. Mặc Thanh ngồi trên ghế ngọc hơi phất tay, mấy vị đường chủ lúc này mới quay về vị trí của mình ngồi xuống, Thiên Ngữ đường chủ lập tức tiến lên báo: “Cung chủ, đã có tin tức của thiếu cung chủ”. Lòng Mặc Thanh nhảy lên một cái! Lập tức nhìn xuống phía dưới.
Thiên Ngữ đường chủ sắc mặt có chút khó coi, cắn răng nói hết lời còn lại: “Thiếu cung chủ bị bắt, sinh tử chưa rõ”. Quan hệ giữa hắn và Mặc Viêm tuy rằng không quá thân mật, thế nhưng dù sao cũng là hài tử mình nhìn nó lớn lên từ nhỏ, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Tuy rằng Mặc Thanh đã sớm đoán được Mặc Viêm xảy ra chuyện, thế nhưng chính tai nghe được tin tức này, hắn vẫn cảm thấy không chịu nổi.
“Là ai làm?” Giọng Mặc Thanh có chút khàn khàn, Văn Cừ vội vàng nói: “Đã kiểm tra thi thể, là cấm vệ quân Nam Trạch”.
Con ngươi ám kim nghe đến đó, sắc mặt trầm xuống: “Lão hồ ly Lăng Dự kia rốt cuộc nhịn không được muốn xuất thủ rồi sao?” Bên môi Mặc Thanh mang theo nụ cười khát máu, làm cho tám vị đường chủ phía dưới không tự chủ phát lạnh.
Mặc Thanh đương nhiên biết Lăng Dự muốn cái gì, vì vậy hắn có thể an tâm Mặc Viêm tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, thế nhưng hắn có chút kỳ quái, tại sao Mặc Viêm lại rơi vào tay bọn họ, công phu Mặc Viêm trên giang hồ căn bản không có người địch lại. Nhi tử đích thân hắn dạy dỗ, hắn làm sao không rõ thực lực của y.
Mặc Thanh mang theo Kiêu Tử Dật và Thần Mộc tới sơn cốc kia, nơi Mặc Viêm bị phục kích. Còn chưa tới gần, đã có thể ngửi thấy mùi huyết tinh nồng nặc, Thần Mộc không khỏi nhíu mày, mùi máu tanh nồng đậm như vậy, là lần thứ hai y ngửi được, lần đầu tiên chính là ngày mấy trăm mạng người trong gia tộc bọn họ bị tàn sát, thế nhưng mùi máu lúc này so với khi đó càng nồng nặc hơn,
Huyết khí nồng nặc kia, làm cảm xúc trong đáy lòng Thần Mộc tỉnh dậy. Thần Mộc sắc mặt tái nhợt, tay chân như nhũn ra, nhưng vẫn cố nén khó chịu, nỗ lực đi phía sau Mặc Thanh.
Kiêu Tử Dật là người đầu tiên phát hiện y không thích hợp, nhịn không được nắm lấy tay Thần Mộc, con ngươi xanh đen mang theo nồng đậm lo lắng, Thần Mộc nhìn hắn, khóe miệng câu ra một nụ cười trấn an đối phương.
Mặc Thanh không phải người ngu ngốc, hắn cũng phát hiện Thần Mộc không khỏe, hắn đương nhiên rõ ràng hơn ai hết lý do Thần Mộc có biểu hiện này. Vì vậy hắn nhàn nhạt mở miệng: “Tử Dật, ngươi mang Thần Mộc đi nghỉ ngơi, ta tự đi xem”. Kiêu Tử Dật nhìn mặt mũi Thần Mộc tái nhợt, lúc này mới gật đầu, đỡ Thần Mộc lui qua một bên.
Mặc Thanh tiếp tục bước về chỗ sâu nhất trong sơn cốc, càng đến gần, mùi huyết tinh càng thêm nồng nặc, mùi tanh rất nặng, khiến lòng Mặc Thanh vô cùng bàng hoàng, hắn cũng không phải là hạng người lương thiện gì, tình huống tàn sát như thế này hắn cũng đã làm không ít, thế nhưng mùi huyết tinh nồng nặc như vậy, cần bao nhiêu máu mới đủ a.
Mặc Thanh rốt cuộc cũng tới chỗ sâu nhất trong sơn cốc, vùng đất dưới chân đã sớm hóa thành một màu đỏ sậm, bãi cỏ chung quanh cũng có vài đốm nâu, nơi này tựa hồ dính một màu của máu, Mặc Thanh nhịn không được liên tưởng, máu vẫn còn chưa khô hoàn toàn, làm gì còn bức tranh mỹ cảnh, sợ rằng so với địa ngục cũng không khác gì.
Thi thể đã được thu dọn sạch sẽ, ngay cả một món vũ khí cũng không lưu lại, Mặc Thanh quan sát vài vòng, tới nơi mùi máu nồng nhất ngồi xuống, mảnh đất này so với nơi khác có màu đậm hơn, nói rõ lúc đó Mặc Viêm đã đứng chỗ này.
Mặc Thanh cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ cần cứ thế ngồi ở chỗ này, nghĩ đến Mặc Viêm từng ở đây xảy ra một hồi huyết chiến, tim của hắn đập càng ngày càng nhanh, hắn cảm giác bản thân dường như tiến gần tới hài tử kia thêm một chút.
Mặc Thanh tại nơi huyết khí nồng đậm này nằm xuống. Nhịn không được nhắm mắt lại, hít vào mùi máu tanh trong không khí, trong miệng lẩm bẩm: “Viêm nhi, ngươi khiến cho ta càng ngày càng trở nên kỳ lạ”.
Ác ma bị khóa chặt trong lòng hắn, tựa hồ đã không có biện pháp đóng lại, ác ma kia giãy giụa, muốn từ trong cơ thể hắn thoát ra ngoài.
Mười ngón tay thon dài như ngọc bấm chặt xuống mặt đất, hắn nhắm chặt hai mắt, cố gắng hít sâu. Hắn không thể khống chế cái loại cảm xúc mãnh liệt này, cắn chặt răng, lúc lâu sau mới nỉ non một câu: “Viêm nhi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất