Chương 3: Triều mộ (03)
“Tôi cũng từng thấy em trai của cậu.” Lục Nhung đột nhiên cúi đầu viết lên giấy “Vẻ ngoài của hai người rất giống nhau.”
Động tác ra dấu của Lâm Mộ chợt khựng lại, trong lòng rõ ràng là đang chột dạ, cậu lập tức ở trong đầu suy nghĩ một lượt, nhớ tới trước đó trong mấy lần Lâm Triều ngoan ngoãn đi tham gia đại hội này, cậu đúng thật là có đưa chị mình tới.
Vì thế, chỉ có thể chớp chớp hai mắt, ra vẻ bình tĩnh dùng tay làm động tác ra dấu 【Chúng tôi sinh đôi.】
Lục Nhung lại viết tiếp “Nhìn bề ngoài quả thật khó mà ngờ cậu ấy lại giỏi đánh nhau đến như vậy.”
Lâm Mộ “…”
Lục Nhung ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm một câu nữa “Cậu ấy nhìn có vẻ nho nhã, bộ dạng xinh đẹp như vậy thì làm gì có ai nỡ ra tay đánh cậu ấy.”
Lâm Mộ nheo mắt lại, nở nụ cười có chút giả dối, dùng sức làm động tác thủ ngữ:【Cậu hơi bị nhầm rồi đấy, em trai của tôi đánh nhau siêu lợi hại.】
Vẻ mặt của Lục Nhung thoáng có chút kinh ngạc, có lẽ là không hiểu được vì sao kẻ làm chị lại đi nhấn mạnh ca ngợi việc em trai mình đánh nhau lợi hại đến cỡ nào, thiếu niên trù trừ một chút, mới viết lên giấy: “Cái tên Tôn Hải đó về sau có ăn hiếp cậu nữa không?”
Lâm Mộ kỳ thật có chút tức giận, trong lòng cảm thấy tên này chắc chắn là đang coi thường mình, nhưng dù sao hiện tại cậu đang đóng vai Lâm Triều, không thể làm chuyện khiến chị mình mất mặt được. Thế là cậu chàng liền khoa tay múa chân chém gió một cách phấn khích về câu chuyện “Em trai của tôi đã dạy dỗ tên bá vương Tôn Hải kia một trận ra trò như thế nào”, có lẽ là bởi vì muốn diễn tả một cách truyền cảm đến đối phương mà cậu nhỏ hoạt động tay chân hết cỡ, thành ra đến cuối cùng vẻ mặt của Lục Nhung giống như đang nhìn một hồi biểu diễn tấu hài cá nhân.
【Về sau Tôn Hải trở thành tùy tùng của tôi, cũng thành anh em tốt với em trai tôi.】Lâm Mộ dõng dạc hùng hồn múa may một cái thủ ngữ xem như lời tổng kết.
Vẻ mặt của Lục Nhung đột nhiên trở nên bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt cũng không còn độ ấm, thiếu niên dùng thủ ngữ trả lời “Hay nhỉ.” Nói xong, lại cúi đầu viết chữ lên giấy “Lại có thể làm bạn với người từng bắt nạt mình.”
Lâm Mộ ngẩn ra, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cậu nâng tay đang định ra dấu thủ ngữ thì đột nhiên ở cửa phòng học phía xa xa xuất hiện một người.
Là thầy giáo của đại hội, đang gọi Lục Nhung: “Tiểu Lục, bà nội em muốn đi vệ sinh.”
Lục Nhung ngẩng đầu đáp lại: “Đến ngay!”, sau đó quay sang ra dấu với Lâm Mộ “Chúng ta trở về lớp chứ?”
Lâm Mộ gật đầu, đứng dậy đi theo. Lục Nhung bước đi có hơi gấp gáp, Lâm Mộ phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp. Trong phong học vẫn chỉ lác đác mấy người, không khí hòa đồng mà thân thiện, có mấy vị câm điếc đang đứng vây quanh bên cạnh bà nội của Lục Nhung, vừa nhìn thấy Lục Nhung vào lập tức thi nhau ra dấu thủ ngữ.
Lục Nhung đáp lại một cái “Cảm ơn”, sau đó khom lưng nhỏ giọng dỗ bà nội mình.
Lâm Mộ có thể nghe được bà nội của Lục Nhung bĩu môi than thở, lúc thì “Mỹ Mỹ không muốn đi vệ sinh một mình, đáng sợ lắm”, lúc lại “Mỹ Mỹ muốn nắm tay cơ”. Thế là Lục Nhung phải nắm lấy tay bà, đỡ bà đứng dậy.
Bà nội quay đầu lại nhìn thấy Lâm Mộ, đột nhiên nhoẻn miệng để lộ hàm răng thưa thớt, hỏi: “Muốn đi xì xì chung với Mỹ Mỹ hông nha?”
Lâm Mộ “…”
Lục Nhung có hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Mỹ Mỹ đi với cháu được rồi, đừng làm phiền người khác ha.”
Bà nội giống như nghe hiểu được câu này, lập tức chù ụ mặt mày, bĩu môi giống như giận dỗi.
Lục Nhung thở phào một hơi, hướng về phía Lâm Mộ ra dấu: “Xin lỗi nha.”
Lâm Mộ khẽ mím môi, cố ý dùng thủ ngữ hỏi đối phương:【Bà nội nói gì vậy?】
Lục Nhung chần chừ một lát, cuối cùng vẫn là thành thật nói “Bà bảo muốn đi WC với cậu.”
Lâm Mộ nhoẻn miệng cười, đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay còn lại của bà nội, khe khẽ lắc lư đầu ngón tay.
Cậu bảo:【Cháu muốn cùng Mỹ Mỹ nắm tay đi xì xì na.】
* * *
Bà nội của Lục Nhung tên là Trần Mỹ Hoa, bà thích tự gọi mình là Mỹ Mỹ, thích mặc váy đầm màu sắc sặc sỡ kiểu dáng lỗi thời, mỗi ngày đều muốn thoa phấn hồng cả hai má, có đôi khi còn muốn chấm một điểm son ở giữa trán.
Tóc của bà là do Lục Nhung chải chuốt, thắt thành các kiểu tóc xinh đẹp lại đa dạng, bà thích mình nổi bật trong mắt mọi người, mà Lục Nhung vẫn luôn cố gắng làm vừa lòng bà.
Thời gian nghỉ hè rất dài, từ khi Lâm Mộ thay Lâm Triều đi tham dự đại hội học tập trao đổi, gần như lần nào cậu cũng thấy được Lục Nhung và Mỹ Mỹ.
Có đôi lần Lục Nhung bận đến mức không có thời gian tán gẫu với cậu, Mỹ Mỹ cần có người trông nom, mỗi lần đi nhà vệ sinh đều phải có người nắm tay đi cùng bà.
Cơ mà về sau, Mỹ Mỹ giống như càng thích nắm tay Lâm Mộ cùng đi WC hơn.
Mới đầu Lâm Mộ còn có chút xấu hổ khi đi vào WC nữ, nhưng dần dà về sau cậu bắt đầu ép bản thân mình quen với việc này, dù sao cậu cũng đang mặc đồ nữ mà.
Cậu đỡ bà nội đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại giúp bà, sau đó đứng bên ngoài canh chừng, bên tai bắt đầu vang lên tiếng ca hát vui vẻ của Mỹ Mỹ.
Mỹ Mỹ của thời thanh xuân thiếu nữ chắc hẳn có một giọng hát rất ngọt ngào, với cả phát âm tiếng Quảng Đông vô cùng tiêu chuẩn.
Bà hát “Thiên Thiên Khuyết Ca”, tiếng hát nhẹ nhàng bay bổng trôi ra bên ngoài.
“Dù cho mai sau ngàn khúc tình ca, cuốn theo trên đường anh đi đến”
“Dù cho mai sau đêm ngàn sao lấp lánh, sáng ngời hơn cả ánh trăng đêm nay”
Lâm Mộ nghe một lát, không nhịn được bật cười, cười xong lại chợt nhớ tới thân phận “người câm điếc” của mình, lập tức nghiêm mặt.
Trong khu dân cư, ngoại trừ đoàn thể câm điếc cùng những người khuyết tật về trí óc như bà nội của Lục Nhung ra cũng không thiếu người mù cùng thân thể khuyết tật. Những người tham dự quản lý cùng trông coi đều là tình nguyện viên, ví dụ như vị thầy giáo phụ trách lớp của Lâm Mộ, vốn là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, lúc đầu chỉ là vì có hứng thú muốn học thủ ngữ, nhưng đến đây chiếu cố bọn họ được mấy lần liền biến thành gà mẹ quan tâm đủ thứ.
Lâm Mộ từng mấy lần bị thầy “quan tâm đặc biệt” đến muốn phát điên.
Chủ yếu là do thầy Mã cảm thấy “Bạn Lâm” không hòa đồng với mọi người.
【Bạn Lâm à,】 Thủ ngữ của thầy Mã còn tệ hơn Lục Nhung,【Em nên giao lưu cùng mọi người, đừng có một mình hoài như vậy.】
Lâm Mộ biếng nhác đưa tay ra dấu 【Em có Tiểu Lộc làm bạn đó thôi.】
Thầy Mã giống như hiểu lầm ý nghĩa của thủ ngữ “Lộc” mà Lâm Mộ ra dấu, vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn nghiêm túc nói:【Chỗ này làm gì có nai? Em phải cố gắng hòa đồng với nhân loại biết chưa?】
Lâm Mộ nghe vậy buồn cười đến không dừng được, thấy Lục Nhung đi đến liền nhướng mày, tay phải giơ lên, ngón trỏ cùng ngón út dựng thẳng, đầu ngón cái đặt cạnh huyệt thái dương, khe khẽ lắc lư qua lại.
Lục Nhung hơi cúi đầu, vẻ mặt điềm nhiên nhìn cậu.
Lâm Mộ đắc ý giơ tay nhìn thầy Mã ra dấu:【Thầy xem, Tiểu Lộc đến rồi kìa.】
* * *
Mãi cho đến cuối kỳ nghỉ hè, việc Lâm Mộ thay Lâm Triều đi tham gia lớp học trao đổi trong khu dân cư vẫn không bị trong nhà phát hiện, Lâm Triều thậm chí còn cảm thấy em trai mình giống như rất là thích thú với việc này.
【Mấy nay Tôn Hải cứ gọi chị hoài.】Lâm Triều cầm di động lắc lư, nhìn em trai múa tay ra dấu thủ ngữ,【Nó hỏi em bận gì mà cứ không rảnh suốt.】
Lúc này Lâm Mộ đang dùng nước tẩy trang của Lâm Triều rửa lớp make-up trên mặt, mắt mở một con nhắm một con, thái độ có lệ vẫy vẫy ngón tay 【Bận đi học giúp chị còn gì, tới khai giảng tự động gặp thôi, nó nôn cái gì không biết nữa.】
Lâm Triều vẻ mặt không hài lòng nhìn Lâm Mộ, cô nhìn thấy quyển sổ tay lớp học mà em trai mình mang về, bên trong có rất nhiều dòng nhắn gửi từ mọi người trong lớp, thứ này giống với giấy chứng nhận tàn tật, chỉ cần có tham gia hoạt động là sẽ được phát một quyển. Mấy lần Lâm Triều tham gia rất ít người viết nhắn gửi cho cô, đến lượt Lâm Mộ đi thì cả quyển sổ đều được viết đầy.
Lâm Triều lật mấy tờ nhìn xem, có mấy lời nhắn gửi đọc mà buồn cười. Lâm Mộ lau khô mặt rồi mới đi ra, nhìn thấy chị mình đang ngồi nhìn quyển sổ, liền bước đến gần.
【Chú Vương không nhìn thấy, là chú ấy nói để thầy Mã viết dùm.】Lâm Mộ chỉ vào mấy dòng nhắn gửi trong sổ, ra dấu với với Lâm Triều,【Còn dì Lý nữa, chị nhớ dì ấy không? Tay phải của dì ấy là chi giả, nhưng mà dì ấy viết chữ siêu đẹp luôn.】
Lâm Triều liếc xéo cậu em mình một cái, “nói”:【Trông em còn tích cực hơn cả chị nữa?】
Lâm Mộ vẻ mặt nghiêm túc:【Em là đang thay chị cảm thụ tình người ấm áp, sau này chị đừng có trốn học nữa, tự mình đi đi.】
Lâm Triều hiếm thấy không phản bác lại lời em mình, cô đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, cúi người lôi một cái hộp đựng giày từ dưới gầm giường ra, vẻ mặt như không để ý lắm đưa nó đến trước mặt Lâm Mộ.
【?】Lâm Mộ vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi【Cái gì vậy?】
Lâm Triều sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại tràn ngập khẩn trương, ngón tay ra dấu thủ ngữ cũng có chút khẽ run:【Cho mi đó, không thích thì chị đi trả lại.】
Lâm Mộ quả thực thích muốn chết, liên tục hô lên thích thích thích hai mươi mấy lần, lập tức mở hộp ra lấy giày mang vào chân, bước tới bước lui ngắm nghía hồi lâu, đột nhiên như giật mình hiểu ra gì đó, cậu nhìn Lâm Triều kích động ra dấu thủ ngữ:【Trước đó em hỏi chị mấy lần sao chị không nói? Chị nhận việc hướng dẫn chơi cờ là vì để dành tiền mua giày cho em đúng không!?】
Lâm Triều đương nhiên không chịu thừa nhận, cô ngước cằm, tư thế tao nhã ra dấu một cách ngắn gọn:【Đồ ngốc.】
Lâm Mộ không thèm để ý bà chị tsundere của mình, cậu nhóc hớn hở chụp cho đôi giày mới một pose ảnh, sau đó mở WeChat gửi cho Tôn Hải.
Lâm Triều khó hiểu, “hỏi”:【Để chi á?】
Lâm Mộ sung sướng đáp:【Share cho nó liếm á mà.】
Lâm Triều “…”
_________________
Động tác ra dấu của Lâm Mộ chợt khựng lại, trong lòng rõ ràng là đang chột dạ, cậu lập tức ở trong đầu suy nghĩ một lượt, nhớ tới trước đó trong mấy lần Lâm Triều ngoan ngoãn đi tham gia đại hội này, cậu đúng thật là có đưa chị mình tới.
Vì thế, chỉ có thể chớp chớp hai mắt, ra vẻ bình tĩnh dùng tay làm động tác ra dấu 【Chúng tôi sinh đôi.】
Lục Nhung lại viết tiếp “Nhìn bề ngoài quả thật khó mà ngờ cậu ấy lại giỏi đánh nhau đến như vậy.”
Lâm Mộ “…”
Lục Nhung ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm một câu nữa “Cậu ấy nhìn có vẻ nho nhã, bộ dạng xinh đẹp như vậy thì làm gì có ai nỡ ra tay đánh cậu ấy.”
Lâm Mộ nheo mắt lại, nở nụ cười có chút giả dối, dùng sức làm động tác thủ ngữ:【Cậu hơi bị nhầm rồi đấy, em trai của tôi đánh nhau siêu lợi hại.】
Vẻ mặt của Lục Nhung thoáng có chút kinh ngạc, có lẽ là không hiểu được vì sao kẻ làm chị lại đi nhấn mạnh ca ngợi việc em trai mình đánh nhau lợi hại đến cỡ nào, thiếu niên trù trừ một chút, mới viết lên giấy: “Cái tên Tôn Hải đó về sau có ăn hiếp cậu nữa không?”
Lâm Mộ kỳ thật có chút tức giận, trong lòng cảm thấy tên này chắc chắn là đang coi thường mình, nhưng dù sao hiện tại cậu đang đóng vai Lâm Triều, không thể làm chuyện khiến chị mình mất mặt được. Thế là cậu chàng liền khoa tay múa chân chém gió một cách phấn khích về câu chuyện “Em trai của tôi đã dạy dỗ tên bá vương Tôn Hải kia một trận ra trò như thế nào”, có lẽ là bởi vì muốn diễn tả một cách truyền cảm đến đối phương mà cậu nhỏ hoạt động tay chân hết cỡ, thành ra đến cuối cùng vẻ mặt của Lục Nhung giống như đang nhìn một hồi biểu diễn tấu hài cá nhân.
【Về sau Tôn Hải trở thành tùy tùng của tôi, cũng thành anh em tốt với em trai tôi.】Lâm Mộ dõng dạc hùng hồn múa may một cái thủ ngữ xem như lời tổng kết.
Vẻ mặt của Lục Nhung đột nhiên trở nên bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt cũng không còn độ ấm, thiếu niên dùng thủ ngữ trả lời “Hay nhỉ.” Nói xong, lại cúi đầu viết chữ lên giấy “Lại có thể làm bạn với người từng bắt nạt mình.”
Lâm Mộ ngẩn ra, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cậu nâng tay đang định ra dấu thủ ngữ thì đột nhiên ở cửa phòng học phía xa xa xuất hiện một người.
Là thầy giáo của đại hội, đang gọi Lục Nhung: “Tiểu Lục, bà nội em muốn đi vệ sinh.”
Lục Nhung ngẩng đầu đáp lại: “Đến ngay!”, sau đó quay sang ra dấu với Lâm Mộ “Chúng ta trở về lớp chứ?”
Lâm Mộ gật đầu, đứng dậy đi theo. Lục Nhung bước đi có hơi gấp gáp, Lâm Mộ phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp. Trong phong học vẫn chỉ lác đác mấy người, không khí hòa đồng mà thân thiện, có mấy vị câm điếc đang đứng vây quanh bên cạnh bà nội của Lục Nhung, vừa nhìn thấy Lục Nhung vào lập tức thi nhau ra dấu thủ ngữ.
Lục Nhung đáp lại một cái “Cảm ơn”, sau đó khom lưng nhỏ giọng dỗ bà nội mình.
Lâm Mộ có thể nghe được bà nội của Lục Nhung bĩu môi than thở, lúc thì “Mỹ Mỹ không muốn đi vệ sinh một mình, đáng sợ lắm”, lúc lại “Mỹ Mỹ muốn nắm tay cơ”. Thế là Lục Nhung phải nắm lấy tay bà, đỡ bà đứng dậy.
Bà nội quay đầu lại nhìn thấy Lâm Mộ, đột nhiên nhoẻn miệng để lộ hàm răng thưa thớt, hỏi: “Muốn đi xì xì chung với Mỹ Mỹ hông nha?”
Lâm Mộ “…”
Lục Nhung có hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Mỹ Mỹ đi với cháu được rồi, đừng làm phiền người khác ha.”
Bà nội giống như nghe hiểu được câu này, lập tức chù ụ mặt mày, bĩu môi giống như giận dỗi.
Lục Nhung thở phào một hơi, hướng về phía Lâm Mộ ra dấu: “Xin lỗi nha.”
Lâm Mộ khẽ mím môi, cố ý dùng thủ ngữ hỏi đối phương:【Bà nội nói gì vậy?】
Lục Nhung chần chừ một lát, cuối cùng vẫn là thành thật nói “Bà bảo muốn đi WC với cậu.”
Lâm Mộ nhoẻn miệng cười, đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay còn lại của bà nội, khe khẽ lắc lư đầu ngón tay.
Cậu bảo:【Cháu muốn cùng Mỹ Mỹ nắm tay đi xì xì na.】
* * *
Bà nội của Lục Nhung tên là Trần Mỹ Hoa, bà thích tự gọi mình là Mỹ Mỹ, thích mặc váy đầm màu sắc sặc sỡ kiểu dáng lỗi thời, mỗi ngày đều muốn thoa phấn hồng cả hai má, có đôi khi còn muốn chấm một điểm son ở giữa trán.
Tóc của bà là do Lục Nhung chải chuốt, thắt thành các kiểu tóc xinh đẹp lại đa dạng, bà thích mình nổi bật trong mắt mọi người, mà Lục Nhung vẫn luôn cố gắng làm vừa lòng bà.
Thời gian nghỉ hè rất dài, từ khi Lâm Mộ thay Lâm Triều đi tham dự đại hội học tập trao đổi, gần như lần nào cậu cũng thấy được Lục Nhung và Mỹ Mỹ.
Có đôi lần Lục Nhung bận đến mức không có thời gian tán gẫu với cậu, Mỹ Mỹ cần có người trông nom, mỗi lần đi nhà vệ sinh đều phải có người nắm tay đi cùng bà.
Cơ mà về sau, Mỹ Mỹ giống như càng thích nắm tay Lâm Mộ cùng đi WC hơn.
Mới đầu Lâm Mộ còn có chút xấu hổ khi đi vào WC nữ, nhưng dần dà về sau cậu bắt đầu ép bản thân mình quen với việc này, dù sao cậu cũng đang mặc đồ nữ mà.
Cậu đỡ bà nội đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại giúp bà, sau đó đứng bên ngoài canh chừng, bên tai bắt đầu vang lên tiếng ca hát vui vẻ của Mỹ Mỹ.
Mỹ Mỹ của thời thanh xuân thiếu nữ chắc hẳn có một giọng hát rất ngọt ngào, với cả phát âm tiếng Quảng Đông vô cùng tiêu chuẩn.
Bà hát “Thiên Thiên Khuyết Ca”, tiếng hát nhẹ nhàng bay bổng trôi ra bên ngoài.
“Dù cho mai sau ngàn khúc tình ca, cuốn theo trên đường anh đi đến”
“Dù cho mai sau đêm ngàn sao lấp lánh, sáng ngời hơn cả ánh trăng đêm nay”
Lâm Mộ nghe một lát, không nhịn được bật cười, cười xong lại chợt nhớ tới thân phận “người câm điếc” của mình, lập tức nghiêm mặt.
Trong khu dân cư, ngoại trừ đoàn thể câm điếc cùng những người khuyết tật về trí óc như bà nội của Lục Nhung ra cũng không thiếu người mù cùng thân thể khuyết tật. Những người tham dự quản lý cùng trông coi đều là tình nguyện viên, ví dụ như vị thầy giáo phụ trách lớp của Lâm Mộ, vốn là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, lúc đầu chỉ là vì có hứng thú muốn học thủ ngữ, nhưng đến đây chiếu cố bọn họ được mấy lần liền biến thành gà mẹ quan tâm đủ thứ.
Lâm Mộ từng mấy lần bị thầy “quan tâm đặc biệt” đến muốn phát điên.
Chủ yếu là do thầy Mã cảm thấy “Bạn Lâm” không hòa đồng với mọi người.
【Bạn Lâm à,】 Thủ ngữ của thầy Mã còn tệ hơn Lục Nhung,【Em nên giao lưu cùng mọi người, đừng có một mình hoài như vậy.】
Lâm Mộ biếng nhác đưa tay ra dấu 【Em có Tiểu Lộc làm bạn đó thôi.】
Thầy Mã giống như hiểu lầm ý nghĩa của thủ ngữ “Lộc” mà Lâm Mộ ra dấu, vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn nghiêm túc nói:【Chỗ này làm gì có nai? Em phải cố gắng hòa đồng với nhân loại biết chưa?】
Lâm Mộ nghe vậy buồn cười đến không dừng được, thấy Lục Nhung đi đến liền nhướng mày, tay phải giơ lên, ngón trỏ cùng ngón út dựng thẳng, đầu ngón cái đặt cạnh huyệt thái dương, khe khẽ lắc lư qua lại.
Lục Nhung hơi cúi đầu, vẻ mặt điềm nhiên nhìn cậu.
Lâm Mộ đắc ý giơ tay nhìn thầy Mã ra dấu:【Thầy xem, Tiểu Lộc đến rồi kìa.】
* * *
Mãi cho đến cuối kỳ nghỉ hè, việc Lâm Mộ thay Lâm Triều đi tham gia lớp học trao đổi trong khu dân cư vẫn không bị trong nhà phát hiện, Lâm Triều thậm chí còn cảm thấy em trai mình giống như rất là thích thú với việc này.
【Mấy nay Tôn Hải cứ gọi chị hoài.】Lâm Triều cầm di động lắc lư, nhìn em trai múa tay ra dấu thủ ngữ,【Nó hỏi em bận gì mà cứ không rảnh suốt.】
Lúc này Lâm Mộ đang dùng nước tẩy trang của Lâm Triều rửa lớp make-up trên mặt, mắt mở một con nhắm một con, thái độ có lệ vẫy vẫy ngón tay 【Bận đi học giúp chị còn gì, tới khai giảng tự động gặp thôi, nó nôn cái gì không biết nữa.】
Lâm Triều vẻ mặt không hài lòng nhìn Lâm Mộ, cô nhìn thấy quyển sổ tay lớp học mà em trai mình mang về, bên trong có rất nhiều dòng nhắn gửi từ mọi người trong lớp, thứ này giống với giấy chứng nhận tàn tật, chỉ cần có tham gia hoạt động là sẽ được phát một quyển. Mấy lần Lâm Triều tham gia rất ít người viết nhắn gửi cho cô, đến lượt Lâm Mộ đi thì cả quyển sổ đều được viết đầy.
Lâm Triều lật mấy tờ nhìn xem, có mấy lời nhắn gửi đọc mà buồn cười. Lâm Mộ lau khô mặt rồi mới đi ra, nhìn thấy chị mình đang ngồi nhìn quyển sổ, liền bước đến gần.
【Chú Vương không nhìn thấy, là chú ấy nói để thầy Mã viết dùm.】Lâm Mộ chỉ vào mấy dòng nhắn gửi trong sổ, ra dấu với với Lâm Triều,【Còn dì Lý nữa, chị nhớ dì ấy không? Tay phải của dì ấy là chi giả, nhưng mà dì ấy viết chữ siêu đẹp luôn.】
Lâm Triều liếc xéo cậu em mình một cái, “nói”:【Trông em còn tích cực hơn cả chị nữa?】
Lâm Mộ vẻ mặt nghiêm túc:【Em là đang thay chị cảm thụ tình người ấm áp, sau này chị đừng có trốn học nữa, tự mình đi đi.】
Lâm Triều hiếm thấy không phản bác lại lời em mình, cô đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, cúi người lôi một cái hộp đựng giày từ dưới gầm giường ra, vẻ mặt như không để ý lắm đưa nó đến trước mặt Lâm Mộ.
【?】Lâm Mộ vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi【Cái gì vậy?】
Lâm Triều sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại tràn ngập khẩn trương, ngón tay ra dấu thủ ngữ cũng có chút khẽ run:【Cho mi đó, không thích thì chị đi trả lại.】
Lâm Mộ quả thực thích muốn chết, liên tục hô lên thích thích thích hai mươi mấy lần, lập tức mở hộp ra lấy giày mang vào chân, bước tới bước lui ngắm nghía hồi lâu, đột nhiên như giật mình hiểu ra gì đó, cậu nhìn Lâm Triều kích động ra dấu thủ ngữ:【Trước đó em hỏi chị mấy lần sao chị không nói? Chị nhận việc hướng dẫn chơi cờ là vì để dành tiền mua giày cho em đúng không!?】
Lâm Triều đương nhiên không chịu thừa nhận, cô ngước cằm, tư thế tao nhã ra dấu một cách ngắn gọn:【Đồ ngốc.】
Lâm Mộ không thèm để ý bà chị tsundere của mình, cậu nhóc hớn hở chụp cho đôi giày mới một pose ảnh, sau đó mở WeChat gửi cho Tôn Hải.
Lâm Triều khó hiểu, “hỏi”:【Để chi á?】
Lâm Mộ sung sướng đáp:【Share cho nó liếm á mà.】
Lâm Triều “…”
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất