Chương 56: Mặt trời trắng (01)
Bởi vì sáng hôm sau đã bàn trước là sẽ đi trang trại hữu cơ tham quan, cho nên ước muốn nhỏ nhoi chỉ đơn thuần muốn nằm với Lục Nhung thêm một lát nữa của Lâm Mộ rốt cuộc không thể thực hiện.
Còn chưa tới sáu giờ, Lục Nhung đã thức dậy, Lâm Mộ cảm giác được mặt giường bên cạnh nhè nhẹ nảy lên, tiếp đó trên người bị đắp lên cái mền lông mỏng, lát sau vang lên tiếng cửa phòng bị khép lại rất khẽ, Lâm Mộ mở mắt ra, mò tay lấy di động mở lên nhìn một cái.
Cậu ôm mền ngồi dậy trên giường.
Hành lang cùng cầu thang bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện, giọng của Trần Mỹ Hoa có hơi vang dội, sau đó Lục Nhung nói cái gì đấy, bà nội đột nhiên khóc nấc lên như con mèo nhỏ, nức nở có vài phút mới dừng lại.
Lâm Mộ tròng áo thun vào người, mở cửa phòng bước ra, thò đầu nhìn xuống có thể thấy được Trần Mỹ Hoa đang ngồi ở cạnh bàn ăn trong phòng khách bên dưới lầu.
Lục Nhung đang dỗ bà ăn cơm, một tay thả lỏng đặt ở trên mặt bàn, Trần Mỹ Hoa cầm muỗng múc một miếng trứng hấp trong bát, ngước mặt nói “Thỏ con ăn cà rốt.”
Lục Nhung vươn tay lau mẩu trứng vụn dính bên miệng bà “Nói nhỏ một chút, mọi người còn đang ngủ.”
“Ồ.” Trần Mỹ Hoa đồng ý, lần này nho nhỏ giọng lặp lại lời lúc nãy “Thỏ con ăn cà rốt.”
Lục Nhung cũng rất thật lòng đáp lại “Chúng nó còn ăn rau cải nữa.”
Trần Mỹ Hoa gật đầu.
Lục Nhung lại nói “Chúng nó ị ra từng cục từng cục.”
Trần Mỹ Hoa “…”
Lục Nhung chỉ vào bát cơm “Ăn tiếp đi, vẫn còn cơm kìa.”
Trần Mỹ Hoa có chút chậm tiêu, lát sau mới kịp phản ứng mới nãy mình bị cháu nội “ăn hiếp”, bĩu môi như muốn khóc, nhưng nước mắt còn chưa kịp tích tụ thì đã thấy được Lâm Mộ ở trên cầu thang.
“Mộ Mộ!” Bà gọi một tiếng.
Lục Nhung quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Mộ, hỏi “Sao không ngủ thêm một lát nữa?”
Lâm Mộ như lầm bầm nói “Không có cậu ngủ không ngon.”
Lục Nhung đứng dậy đi vào lấy bát trứng cho cậu, lúc đi ngang qua Lâm Mộ, nam sinh bỗng dưng vươn tay vò vò đầu Lâm Mộ.
Lâm Mộ “?”
Lục Nhung “Tóc vểnh.”
Trứng hấp còn rất nhiều, có thể nhìn ra là Lục Nhung cố ý chuẩn bị, cầm lấy một bát cho Lâm Mộ, không quên rắc một ít hành cùng nước tương lên trên, sau đó mang ra đặt bên cạnh bát của Trần Mỹ Hoa, Lâm Mộ bước tới ngồi xuống cạnh bà nội, giống như hai bé ngoan ngồi trên bàn cầm muỗng múc trứng ăn.
Nhìn nét mặt Trần Mỹ Hoa như rất vui vẻ, hoàn toàn đánh bay vẻ cau có mới sáng sớm thức dậy, sung sướng khoái hoạt ăn xong cả bát trứng hấp, Lục Nhung lau miệng cho bà, sau đó giúp bà chải đầu thắt hai cái bím tóc, Lâm Mộ ngồi bên cạnh vừa ăn vừa nhìn.
“Có chờ bọn họ thức dậy không?” Lục Nhung xử lý tóc cho bà nội xong quay sang hỏi.
Lâm Mộ suy nghĩ một lát, ăn xong miếng trứng cuối cùng trong bát, đứng dậy cầm bát bỏ vào bồn nước rửa sạch, mới nói “Không cần, có gì tớ nhắn trên group chat, bảo với bọn họ chúng ta đi trước, lát nữa ai muốn thì tới.”
Lục Nhung muốn thừa dịp hiện tại tâm tình của bà nội đang vui vẻ, dẫn bà đi tham quan trang trại hữu cơ cũng đỡ cực một chút, nếu không chờ thêm lát nữa, có trời mới biết liệu bà có mất khống chế cảm xúc mà phát bệnh khóc lóc om sòm hay không.
Mỹ Mỹ mặc vào người một chiếc đầm hoa nhí, đội một cái mũ che nắng, đeo một cái túi nho nhỏ, Lục Nhung có để trong túi một sợi dây dẫn người.
Trần Mỹ Hoa nắm chặt tay Lâm Mộ, hỏi “Chúng ta đi xem thỏ con đúng không?”
“Đúng rồi nè,” Lâm Mộ cười, cậu đi ở đằng trước, mặt trời nóng bức mùa hè lúc sáng sớm cũng không quá gay gắt, lại thêm hai bên đường có rừng trúc, bóng râm cùng gió nhẹ khiến cho không khí vô cùng mát mẻ.
Lục Nhung đang nhìn bản đồ trên sổ tay, kỳ thật tối hôm qua đám bọn họ đã vạch ra kế hoạch đi thăm trang trại hữu cơ sẵn, thế nên cũng không khó tìm lắm, chỉ mỗi việc có hơi xa mà thôi.
Lâm Mộ cùng Trần Mỹ Hoa đi một chốc rồi lại ngừng một chốc, có lẽ là bà nội cảm thấy đi như vậy có hơi chán, giữa đường còn cất tiếng hát ngân nga, mới đầu Lâm Mộ nghe không rõ bà đang hát cái gì, đợi đến gần nửa bài mới nghe ra được là đang hát bài “Cưỡi trên lưng rồng bạc”.
Nhìn Lục Nhung có vẻ như cũng không bất ngờ lắm “Bà biết bốn loại ngôn ngữ, tiếng Quảng Đông cũng khá chuẩn.”
“…” Lâm Mộ thực sự rất bất ngờ “Bà bệnh rồi mà vẫn còn nhớ hả?”
Lục Nhung khẽ lắc đầu “Chỉ có những lúc bà hát mới nhớ thôi.”
Tiếng hát của Trần Mỹ Hoa nghe cũngk hông cảm giác như người già nua, thậm chí lúc hát đến những đoạn ngân cao bà còn vung tay nhịp điệu, Lâm Mộ nhớ mang máng lời của bài hát kia, liền hừ hừ theo bà mấy câu.
Một già một trẻ cứ thế cùng nhau song ca mấy bài, giữa chừng còn “đổi đĩa” một lần, cơ mà Mỹ Mỹ đa phần đều hát mấy bài nhạc cũ, đến đoạn về sau số lần Đặng Lệ Quân lên sân khấu rõ ràng tăng lên rất nhiều.
Đến khi bà bắt đầu hát “Rượu ngon thêm cà phê” thì, Lâm Mộ thật sự đu theo hết nổi.
“Lúc trước khi bà chưa bệnh, rất thích ca hát.” Lục Nhung bỗng nhiên nói.
Lâm Mộ tò mò hỏi “Khi ấy cậu mấy tuổi?”
Lục Nhung nói “Cỡ năm sáu tuổi gì, lúc đó còn học tiểu học.” Nam sinh khựng lại suy nghĩ một lát, giống như nhớ ra được ký ức vui vẻ nào đó, gương mặt thoáng hiện nét cười “Bà đặt tên cho con chó trong nhà là yuki, tiếng Nhật có nghĩa là tuyết ấy, nó là một con chó trắng, cứ đến mùa đông trong nhà đốt bếp lò, yuki thích nhất là nằm ở cạnh bếp lò, khi ấy bà nội sẽ ôm tớ vào lòng, ca hát rồi kể chuyện cho tớ nghe, dỗ tớ ngủ.”
Lâm Mộ im lặng lắng nghe, Trần Mỹ Hoa năng lực tràn đầy, một mình tự chạy tuốt ra đằng trước, dây dẫn thắt quanh hông kéo giãn ra, tiếng ca truyền ra thật xa.
Nét cười trên mặt Lục Nhung dần dần nhạt đi “Bà của lúc khỏe mạnh minh mẫn tớ vẫn luôn nhớ rất rõ, nếu như được lựa chọn, nhất định bà cũng không muốn biến thành như bây giờ.”
Lâm Mộ không lên tiếng, tay cậu bị Lục Nhung nắm lấy, hai người cứ thế nắm tay nhau đi một đoạn đường, cho đến khi Trần Mỹ Hoa mệt mỏi thôi không hát nữa.
Lục Nhung khui một chai nước suối, khom lưng đưa cho bà nội, Trần Mỹ Hoa ngẩng đầu hỏi “Mỹ Mỹ hát có hay không?”
Lục Nhung gật đầu “Rất hay.”
Thế là Trần Mỹ Hoa mỉm cười, bỗng nói “Tranh Niên cũng khen hay.”
Lục Tranh Niên là tên của ông nội Lục Nhung, nghe vậy Lục Nhung cũng không lấy làm kinh ngạc, khẽ “Ừ” một tiếng, Trần Mỹ Hoa uống nước xong rồi, lại vô cùng vui vẻ chạy ra phía trước.
“Bà có quên tớ, nhưng sẽ không bao giờ quên ông nội của tớ.” Lục Nhung nhìn Lâm Mộ, vẻ mặt bỗng dưng hết sức nghiêm túc thật lòng nói “Sau này khi tớ già, lỡ như cũng mắc phải bệnh alzheimer, tớ nhất định sẽ không bao giờ quên cậu.”
Lâm Mộ nghe mà muốn cười, nhưng lại có chút khó chịu nhíu mày, vươn chân đá nhẹ Lục Nhung Một cái, miệng “phì phì phì” ba tiếng “Không có bệnh gì hết, đừng có nói xui xẻo.”
***
Người đầu tiên nhìn thấy lời nhắc của Lâm Mộ để lại chính là Tưởng Thiên Hà, cũng thật không ngờ cậu ta lại là người dậy sớm nhất trong đám còn lại, vừa chọt chọt cái bàn chải đánh răng vừa đi một dọc gõ cửa mấy cái phòng ở lầu ba, lúc đi ngang qua phòng của Tào Trạm còn cố ý rống lên một câu “Dậy đi! Ngốc đần!”
Tôn Hải đầu rối như tổ quạ, hai mắt lờ đờ vẫn còn buồn ngủ ngáp một cái rõ to “Lâm Mộ đi rồi hả?”
Tưởng Thiên Hà đang gọi điện thoại, Lâm Mộ bên kia chưa nghe máy, cậu ta quay lại ra lệnh cho Tôn Hải “Mày đi qua gọi Tiểu Lộ Điểu đi.”
Tôn Hải ỉu xìu mệt mỏi gật đầu một cái, đi qua gõ cửa phòng Hứa Nhất Lộ.
Tưởng Thiên Hà miệng ngậm bàn chải, đổi sang bên tay kia cầm điện thoại, rốt cuộc nghe được Lâm Mộ bắt máy.
“A lô?” Giọng của Tưởng Thiên Hà tràn ngập năng lượng “Hai đứa bây đi tới đâu rồi?”
Lâm Mộ “Tụi tao sắp tới nơi rồi.”
Tưởng Thiên Hà suýt chút nữa là phun bọt kem trong mồm ra ngoài “Hai đứa bây tính đi đầu thai hả! Mắc gì gấp dữ vậy!?”
Lâm Mộ “Mày ngậm cái gì trong họng vậy, nói cứ lèm bèm khó nghe quá.”
Tưởng Thiên Hà trợn mắt “Tao đang đánh răng!”
Vừa mới nói xong, liền thấy An Cẩm Thành toàn thân gọn gàng sạch sẽ tinh tươm từ trong phòng bước ra, mỹ thiếu niên xinh đẹp đến chim sa cá lặn vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ ngó hắn một cái “Đừng có vừa nói chuyện vừa đánh răng như vậy, dơ quá đi.”
Tưởng Thiên Hà “…”
Hứa Nhất Lộ thức dậy cũng khá sớm, cậu nhóc lúc này đang lục tìm valo đồ của mình, nhớ lại lời của Tống Văn căn dặn quần áo được xếp như thế nào, nhưng lục mãi mà cứ cảm giác giống như sai sai ở đâu ấy, càng lục càng tìm chẳng ra.
Tôn Hải ngân dài giọng gọi “Tiểu Lộ Điểu”, Hứa Nhất theo phản xạ quay đầu lại “Ơi” một tiếng.
“Tìm không ra quần áo hả?” Tôn Hải ngồi xổm xuống bên cạnh cậu “Để anh đây giúp cưng nghen.”
Hứa Nhất Lộ thở phào một hơi, vội vàng nói “Bộ mà có cái áo thun mà xanh ấy, mẹ tớ bảo bỏ trong một cái túi riêng.”
Tôn Hải hoa cả mắt “Ở đây có tới mấy cái màu xanh lận.”
“…” Cái này Hứa Nhất Lộ thực sự là không ngờ tới
Tôn Hải thấy vậy, liền lôi ra hết toàn bộ quần áo, phối một bộ mà mình cảm giác đẹp trai nhất, giúp Hứa Nhất Lộ mặc vào “Vươn tay ra.”
Vốn dĩ vẫn còn đang buồn ngủ, cơ mà loay hoay một lát cơn buồn ngủ cũng đi mất tiêu, Hứa Nhất Lộ dáng người nho nhỏ gầy gầy, Tôn Hải giống như đang chơi trò mặc đồ búp bê vậy.
Hứa Nhất Lộ ngoan ngoãn vươn tay ra, Tôn Hải liền tròng áo vào cho cậu.
“Quần để tớ tự mặc…” Hứa Nhất Lộ nhỏ giọng nói.
Không biết có phải là do Tôn Hải không nghe thấy hay là sao sao đó, vươn tay nâng chân của Tiểu Lộ Điểu lên giúp cậu nhỏ mặc quần vào.
Hứa Nhất Lộ có hơi xấu hổ ngồi tại chỗ.
Tôn Hải ngược lại hết sức chuyên chú vuốt vuốt mái tóc rối bời của đối phương vì lúc nãy “bị giúp” mặc đồ vào, cực kỳ vừa lòng chốt một câu “Pơ-phẹt, quá sức đẹp trai luôn~”
___________
Chú thích
(*) Tên gốc bài hát:
+ Cưỡi trên lưng rồng bạc: 骑在银龙的背上 / Gin no Ryu no Se ni Notte (銀の龍の背に乗って), bài này là 1 bài tiếng Nhật, khá hay =v=
+ Rượu ngon thêm cà phê: 美酒加咖啡
Còn chưa tới sáu giờ, Lục Nhung đã thức dậy, Lâm Mộ cảm giác được mặt giường bên cạnh nhè nhẹ nảy lên, tiếp đó trên người bị đắp lên cái mền lông mỏng, lát sau vang lên tiếng cửa phòng bị khép lại rất khẽ, Lâm Mộ mở mắt ra, mò tay lấy di động mở lên nhìn một cái.
Cậu ôm mền ngồi dậy trên giường.
Hành lang cùng cầu thang bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện, giọng của Trần Mỹ Hoa có hơi vang dội, sau đó Lục Nhung nói cái gì đấy, bà nội đột nhiên khóc nấc lên như con mèo nhỏ, nức nở có vài phút mới dừng lại.
Lâm Mộ tròng áo thun vào người, mở cửa phòng bước ra, thò đầu nhìn xuống có thể thấy được Trần Mỹ Hoa đang ngồi ở cạnh bàn ăn trong phòng khách bên dưới lầu.
Lục Nhung đang dỗ bà ăn cơm, một tay thả lỏng đặt ở trên mặt bàn, Trần Mỹ Hoa cầm muỗng múc một miếng trứng hấp trong bát, ngước mặt nói “Thỏ con ăn cà rốt.”
Lục Nhung vươn tay lau mẩu trứng vụn dính bên miệng bà “Nói nhỏ một chút, mọi người còn đang ngủ.”
“Ồ.” Trần Mỹ Hoa đồng ý, lần này nho nhỏ giọng lặp lại lời lúc nãy “Thỏ con ăn cà rốt.”
Lục Nhung cũng rất thật lòng đáp lại “Chúng nó còn ăn rau cải nữa.”
Trần Mỹ Hoa gật đầu.
Lục Nhung lại nói “Chúng nó ị ra từng cục từng cục.”
Trần Mỹ Hoa “…”
Lục Nhung chỉ vào bát cơm “Ăn tiếp đi, vẫn còn cơm kìa.”
Trần Mỹ Hoa có chút chậm tiêu, lát sau mới kịp phản ứng mới nãy mình bị cháu nội “ăn hiếp”, bĩu môi như muốn khóc, nhưng nước mắt còn chưa kịp tích tụ thì đã thấy được Lâm Mộ ở trên cầu thang.
“Mộ Mộ!” Bà gọi một tiếng.
Lục Nhung quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Mộ, hỏi “Sao không ngủ thêm một lát nữa?”
Lâm Mộ như lầm bầm nói “Không có cậu ngủ không ngon.”
Lục Nhung đứng dậy đi vào lấy bát trứng cho cậu, lúc đi ngang qua Lâm Mộ, nam sinh bỗng dưng vươn tay vò vò đầu Lâm Mộ.
Lâm Mộ “?”
Lục Nhung “Tóc vểnh.”
Trứng hấp còn rất nhiều, có thể nhìn ra là Lục Nhung cố ý chuẩn bị, cầm lấy một bát cho Lâm Mộ, không quên rắc một ít hành cùng nước tương lên trên, sau đó mang ra đặt bên cạnh bát của Trần Mỹ Hoa, Lâm Mộ bước tới ngồi xuống cạnh bà nội, giống như hai bé ngoan ngồi trên bàn cầm muỗng múc trứng ăn.
Nhìn nét mặt Trần Mỹ Hoa như rất vui vẻ, hoàn toàn đánh bay vẻ cau có mới sáng sớm thức dậy, sung sướng khoái hoạt ăn xong cả bát trứng hấp, Lục Nhung lau miệng cho bà, sau đó giúp bà chải đầu thắt hai cái bím tóc, Lâm Mộ ngồi bên cạnh vừa ăn vừa nhìn.
“Có chờ bọn họ thức dậy không?” Lục Nhung xử lý tóc cho bà nội xong quay sang hỏi.
Lâm Mộ suy nghĩ một lát, ăn xong miếng trứng cuối cùng trong bát, đứng dậy cầm bát bỏ vào bồn nước rửa sạch, mới nói “Không cần, có gì tớ nhắn trên group chat, bảo với bọn họ chúng ta đi trước, lát nữa ai muốn thì tới.”
Lục Nhung muốn thừa dịp hiện tại tâm tình của bà nội đang vui vẻ, dẫn bà đi tham quan trang trại hữu cơ cũng đỡ cực một chút, nếu không chờ thêm lát nữa, có trời mới biết liệu bà có mất khống chế cảm xúc mà phát bệnh khóc lóc om sòm hay không.
Mỹ Mỹ mặc vào người một chiếc đầm hoa nhí, đội một cái mũ che nắng, đeo một cái túi nho nhỏ, Lục Nhung có để trong túi một sợi dây dẫn người.
Trần Mỹ Hoa nắm chặt tay Lâm Mộ, hỏi “Chúng ta đi xem thỏ con đúng không?”
“Đúng rồi nè,” Lâm Mộ cười, cậu đi ở đằng trước, mặt trời nóng bức mùa hè lúc sáng sớm cũng không quá gay gắt, lại thêm hai bên đường có rừng trúc, bóng râm cùng gió nhẹ khiến cho không khí vô cùng mát mẻ.
Lục Nhung đang nhìn bản đồ trên sổ tay, kỳ thật tối hôm qua đám bọn họ đã vạch ra kế hoạch đi thăm trang trại hữu cơ sẵn, thế nên cũng không khó tìm lắm, chỉ mỗi việc có hơi xa mà thôi.
Lâm Mộ cùng Trần Mỹ Hoa đi một chốc rồi lại ngừng một chốc, có lẽ là bà nội cảm thấy đi như vậy có hơi chán, giữa đường còn cất tiếng hát ngân nga, mới đầu Lâm Mộ nghe không rõ bà đang hát cái gì, đợi đến gần nửa bài mới nghe ra được là đang hát bài “Cưỡi trên lưng rồng bạc”.
Nhìn Lục Nhung có vẻ như cũng không bất ngờ lắm “Bà biết bốn loại ngôn ngữ, tiếng Quảng Đông cũng khá chuẩn.”
“…” Lâm Mộ thực sự rất bất ngờ “Bà bệnh rồi mà vẫn còn nhớ hả?”
Lục Nhung khẽ lắc đầu “Chỉ có những lúc bà hát mới nhớ thôi.”
Tiếng hát của Trần Mỹ Hoa nghe cũngk hông cảm giác như người già nua, thậm chí lúc hát đến những đoạn ngân cao bà còn vung tay nhịp điệu, Lâm Mộ nhớ mang máng lời của bài hát kia, liền hừ hừ theo bà mấy câu.
Một già một trẻ cứ thế cùng nhau song ca mấy bài, giữa chừng còn “đổi đĩa” một lần, cơ mà Mỹ Mỹ đa phần đều hát mấy bài nhạc cũ, đến đoạn về sau số lần Đặng Lệ Quân lên sân khấu rõ ràng tăng lên rất nhiều.
Đến khi bà bắt đầu hát “Rượu ngon thêm cà phê” thì, Lâm Mộ thật sự đu theo hết nổi.
“Lúc trước khi bà chưa bệnh, rất thích ca hát.” Lục Nhung bỗng nhiên nói.
Lâm Mộ tò mò hỏi “Khi ấy cậu mấy tuổi?”
Lục Nhung nói “Cỡ năm sáu tuổi gì, lúc đó còn học tiểu học.” Nam sinh khựng lại suy nghĩ một lát, giống như nhớ ra được ký ức vui vẻ nào đó, gương mặt thoáng hiện nét cười “Bà đặt tên cho con chó trong nhà là yuki, tiếng Nhật có nghĩa là tuyết ấy, nó là một con chó trắng, cứ đến mùa đông trong nhà đốt bếp lò, yuki thích nhất là nằm ở cạnh bếp lò, khi ấy bà nội sẽ ôm tớ vào lòng, ca hát rồi kể chuyện cho tớ nghe, dỗ tớ ngủ.”
Lâm Mộ im lặng lắng nghe, Trần Mỹ Hoa năng lực tràn đầy, một mình tự chạy tuốt ra đằng trước, dây dẫn thắt quanh hông kéo giãn ra, tiếng ca truyền ra thật xa.
Nét cười trên mặt Lục Nhung dần dần nhạt đi “Bà của lúc khỏe mạnh minh mẫn tớ vẫn luôn nhớ rất rõ, nếu như được lựa chọn, nhất định bà cũng không muốn biến thành như bây giờ.”
Lâm Mộ không lên tiếng, tay cậu bị Lục Nhung nắm lấy, hai người cứ thế nắm tay nhau đi một đoạn đường, cho đến khi Trần Mỹ Hoa mệt mỏi thôi không hát nữa.
Lục Nhung khui một chai nước suối, khom lưng đưa cho bà nội, Trần Mỹ Hoa ngẩng đầu hỏi “Mỹ Mỹ hát có hay không?”
Lục Nhung gật đầu “Rất hay.”
Thế là Trần Mỹ Hoa mỉm cười, bỗng nói “Tranh Niên cũng khen hay.”
Lục Tranh Niên là tên của ông nội Lục Nhung, nghe vậy Lục Nhung cũng không lấy làm kinh ngạc, khẽ “Ừ” một tiếng, Trần Mỹ Hoa uống nước xong rồi, lại vô cùng vui vẻ chạy ra phía trước.
“Bà có quên tớ, nhưng sẽ không bao giờ quên ông nội của tớ.” Lục Nhung nhìn Lâm Mộ, vẻ mặt bỗng dưng hết sức nghiêm túc thật lòng nói “Sau này khi tớ già, lỡ như cũng mắc phải bệnh alzheimer, tớ nhất định sẽ không bao giờ quên cậu.”
Lâm Mộ nghe mà muốn cười, nhưng lại có chút khó chịu nhíu mày, vươn chân đá nhẹ Lục Nhung Một cái, miệng “phì phì phì” ba tiếng “Không có bệnh gì hết, đừng có nói xui xẻo.”
***
Người đầu tiên nhìn thấy lời nhắc của Lâm Mộ để lại chính là Tưởng Thiên Hà, cũng thật không ngờ cậu ta lại là người dậy sớm nhất trong đám còn lại, vừa chọt chọt cái bàn chải đánh răng vừa đi một dọc gõ cửa mấy cái phòng ở lầu ba, lúc đi ngang qua phòng của Tào Trạm còn cố ý rống lên một câu “Dậy đi! Ngốc đần!”
Tôn Hải đầu rối như tổ quạ, hai mắt lờ đờ vẫn còn buồn ngủ ngáp một cái rõ to “Lâm Mộ đi rồi hả?”
Tưởng Thiên Hà đang gọi điện thoại, Lâm Mộ bên kia chưa nghe máy, cậu ta quay lại ra lệnh cho Tôn Hải “Mày đi qua gọi Tiểu Lộ Điểu đi.”
Tôn Hải ỉu xìu mệt mỏi gật đầu một cái, đi qua gõ cửa phòng Hứa Nhất Lộ.
Tưởng Thiên Hà miệng ngậm bàn chải, đổi sang bên tay kia cầm điện thoại, rốt cuộc nghe được Lâm Mộ bắt máy.
“A lô?” Giọng của Tưởng Thiên Hà tràn ngập năng lượng “Hai đứa bây đi tới đâu rồi?”
Lâm Mộ “Tụi tao sắp tới nơi rồi.”
Tưởng Thiên Hà suýt chút nữa là phun bọt kem trong mồm ra ngoài “Hai đứa bây tính đi đầu thai hả! Mắc gì gấp dữ vậy!?”
Lâm Mộ “Mày ngậm cái gì trong họng vậy, nói cứ lèm bèm khó nghe quá.”
Tưởng Thiên Hà trợn mắt “Tao đang đánh răng!”
Vừa mới nói xong, liền thấy An Cẩm Thành toàn thân gọn gàng sạch sẽ tinh tươm từ trong phòng bước ra, mỹ thiếu niên xinh đẹp đến chim sa cá lặn vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ ngó hắn một cái “Đừng có vừa nói chuyện vừa đánh răng như vậy, dơ quá đi.”
Tưởng Thiên Hà “…”
Hứa Nhất Lộ thức dậy cũng khá sớm, cậu nhóc lúc này đang lục tìm valo đồ của mình, nhớ lại lời của Tống Văn căn dặn quần áo được xếp như thế nào, nhưng lục mãi mà cứ cảm giác giống như sai sai ở đâu ấy, càng lục càng tìm chẳng ra.
Tôn Hải ngân dài giọng gọi “Tiểu Lộ Điểu”, Hứa Nhất theo phản xạ quay đầu lại “Ơi” một tiếng.
“Tìm không ra quần áo hả?” Tôn Hải ngồi xổm xuống bên cạnh cậu “Để anh đây giúp cưng nghen.”
Hứa Nhất Lộ thở phào một hơi, vội vàng nói “Bộ mà có cái áo thun mà xanh ấy, mẹ tớ bảo bỏ trong một cái túi riêng.”
Tôn Hải hoa cả mắt “Ở đây có tới mấy cái màu xanh lận.”
“…” Cái này Hứa Nhất Lộ thực sự là không ngờ tới
Tôn Hải thấy vậy, liền lôi ra hết toàn bộ quần áo, phối một bộ mà mình cảm giác đẹp trai nhất, giúp Hứa Nhất Lộ mặc vào “Vươn tay ra.”
Vốn dĩ vẫn còn đang buồn ngủ, cơ mà loay hoay một lát cơn buồn ngủ cũng đi mất tiêu, Hứa Nhất Lộ dáng người nho nhỏ gầy gầy, Tôn Hải giống như đang chơi trò mặc đồ búp bê vậy.
Hứa Nhất Lộ ngoan ngoãn vươn tay ra, Tôn Hải liền tròng áo vào cho cậu.
“Quần để tớ tự mặc…” Hứa Nhất Lộ nhỏ giọng nói.
Không biết có phải là do Tôn Hải không nghe thấy hay là sao sao đó, vươn tay nâng chân của Tiểu Lộ Điểu lên giúp cậu nhỏ mặc quần vào.
Hứa Nhất Lộ có hơi xấu hổ ngồi tại chỗ.
Tôn Hải ngược lại hết sức chuyên chú vuốt vuốt mái tóc rối bời của đối phương vì lúc nãy “bị giúp” mặc đồ vào, cực kỳ vừa lòng chốt một câu “Pơ-phẹt, quá sức đẹp trai luôn~”
___________
Chú thích
(*) Tên gốc bài hát:
+ Cưỡi trên lưng rồng bạc: 骑在银龙的背上 / Gin no Ryu no Se ni Notte (銀の龍の背に乗って), bài này là 1 bài tiếng Nhật, khá hay =v=
+ Rượu ngon thêm cà phê: 美酒加咖啡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất