Chương 61: Tương lai (01)
Trần Mỹ Hoa không thể lập tức khóc lên thành tiếng, nhưng bởi vì tiếng quát của Lục Nhung, đám người ngồi xung quanh đều quay sang nhìn bọn họ.
Lâm Mộ mặc kệ trên mặt dính bơ, cậu vươn tay ôm lấy Trần Mỹ Hoa giống như đang ôm một bé gái nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng bà “Không khóc ha… Mỹ Mỹ phải ăn bánh kem cho hết đó nha, nếu không bạn bánh kem sẽ đau lòng lắm.”
Trần Mỹ Hoa thút tha thút thít gật đầu: “Mỹ Mỹ biết rồi.”
Mấy người bên kia thấy không có gì khác thường xảy ra, đều xoay đầu trở về tiếp tục nói chuyện cười đùa với nhau, không chú ý bên đây nữa.
Lục Nhung thở phào một tiếng, nhìn Lâm Mộ, khẽ giọng nói: “Xin lỗi.”
Lâm Mộ mỉm cười nói: “Bọn họ biết bệnh của Mỹ Mỹ.”
Lục Nhung vẻ mặt xuất hiện kinh ngạc.
“Đâu có gì phải giấu đâu.” Lâm Mộ càu nhàu, lau sạch bơ kem dính trên mặt mình, nói thẳng, “Tớ bảo rồi mà, tớ sẽ phụ cậu chăm sóc Mỹ Mỹ.”
Bởi vì phải đến trung tâm dạy kèm học, thế nên đợt này Lâm Mộ rất ít sang nhà Lục Nhung chơi, mà Trần Mỹ Hoa thường sẽ vì việc này mà nổi đóa một cách hết sức lạ lùng vô lý, làm cho Lục Nhung chỉ phải dành ra thêm nhiều thời gian cùng tinh lực hơn để dỗ dành bà.
Chạng vạng hôm ấy, hai bà cháu đang ở trong sân gội đầu, Trần Mỹ Hoa bây giờ không ngại nước giống như hồi trước nữa, nhưng tóc bị tưới ướt vẫn tỏ ra có chút kháng cự.
“Sao Mộ Mộ không đến?” Bà hỏi.
Lục Nhung đổ dầu gội ra lòng bàn tay, thoa lên tóc của Trần Mỹ Hoa, sau đó xoa xoa cho nó tan ra, bọt xà phòng dần dần nổi lên, nói: “Cậu ấy phải đi học.” Khựng lại một lát, lại nói thêm một câu, “Sắp tới cậu ấy sẽ bận một khoảng thời gian rất dài, chúng ta không thể làm phiền cậu ấy được.”
Trần Mỹ Hoa: “Sao không để Mộ Mộ đến nhà chúng ta.”
Lục Nhung có chút thở dài bất đắc dĩ: “Cậu ấy có gia đình của mình, không thể chăm Mỹ Mỹ mãi được.”
Trần Mỹ Hoa có vẻ không vui lắm, hơi nghiêng đầu để Lục Nhung dùng nước tẩy bọt xà phòng trên đầu mình tiện hơn, bà nhỏ giọng thủ thỉ: “Mộ Mộ không cần chúng ta nữa sao?”
Động tác xả nước của Lục Nhung hơi khựng lại, cậu khẽ rũ mi mắt, khe khẽ trả lời giống như đang tự nói với mình vậy: “Không đâu.”
***
Lớp 12 mới vừa khai giảng chưa được mấy hôm, một đống bài thi thử với trắc nghiệm các loại tựa như tuyết rơi lả tả, lẹp bẹp bay vô mặt, Lâm Mộ cũng không sợ thi hay cái gì, chỉ là thấy có hơi phí thời gian, mỗi lần giải đề thi đều lố giờ về, lần nào cũng phải để Lục Nhung cùng Trần Mỹ Hoa chờ mình.
Lớp 10 mới vào cũng bắt đầu thời gian học quân sự. Lâm Mộ ôm theo bài thi đi ngang qua hành lang, ngó mắt thấy bên dưới sân một đống hàng ngũ đang xếp hàng đi đội hình. Tôn Hải đi bên cạnh thổn thức một câu: “Thanh xuân ơi.”
Lâm Mộ nhìn một lát, bất chợt nói: “Nhớ lúc ấy Lục Nhung còn bị người ta chụp lén.”
Tôn Hải gật đầu: “Rồi sang hôm sau trở thành đẹp trai nhất diễn đàn.”
Lâm Mộ bật cười, nhoài người ra lan can nhìn xuống dưới, có lớp 11 nào đó đang chuẩn bị đi ra sân học thể dục, Mạc Hiểu Hiểu phát hiện Lâm Mộ trước tiên, hô to: “ Đàn anh Lâm Mộ”, thế là một đám người ngước lên nhìn Lâm Mộ.
Lục Nhung cũng ở bên trong, tay nắm Trần Mỹ Hoa, đầu khẽ ngước lên.
Ánh mắt của Lâm Mộ dừng lại trên mặt đối phương.
“Mỹ Mỹ!” Lâm Mộ đột nhiên hô to, “Nhớ cháu không?”
Người xung quanh ai cũng biết Lâm Mộ rất quan tâm lo cho bà nội của Lục Nhung, thế nên nghe hỏi như vậy cũng không lấy làm kỳ quái.
Lục Nhung trầm mặc một lát, mới đáp: “Nhớ.”
Lâm Mộ nhoẻn miệng cười, đáp lại: “Đây cũng nhớ.”
Đến lần thi thử thứ ba cho ra điểm sẽ phải xếp hạng dựa theo điểm chung của toàn thành phố, lớp chuyên của Lâm Mộ áp lực khỏi phải bàn rồi, mà đến cả chính Lâm Mộ mấy hôm nay cũng vì giải đề mẫu mà thức đêm thiếu ngủ, hai cái quần thâm mắt ở trên mặt cực kỳ rõ ràng bắt mắt.
Lâm Triều có sang lớp gặp em trai mình mấy lần.
“Sớm biết vậy em cũng chơi cờ vây cho rồi.”
Lâm Triều là kỳ thủ chuyên nghiệp, không cần chuẩn bị tham gia thi đại học, nửa năm sau cô sẽ tham gia giải thi đấu quốc tế, xem như là kỳ thủ nữ nhỏ tuổi nhất giải.
【Chị sắp được cùng Choi Jeong đánh cờ rồi!】Lâm Triều múa tay ra dấu thủ ngữ, lại nhấn mạnh thêm lần nữa,【Choi Jeong đó!】
Nữ kỳ thủ chuyên nghiệp mạnh nhất của Hàn Quốc giai đoạn này, Choi Jeong cửu đoạn, ngoại trừ từng bại trước Dư lục đoạn của Trung Quốc trong giải đấu Khung Lung Sơn, cơ hồ là chưa từng thua bất cứ đối thủ nước ngoài nào.
Lâm Triều lấp ló đầu ngó vào trong lớp Lâm Mộ.
Lâm Mộ đành hỏi:【Kiếm ai?】
Lâm Triều:【An Cẩm Thành đâu?】
Lâm Mộ dùng ánh mắt “hít drama” dòm bà chị hai của mình một hồi, mới ngoái đầu lại hô một tiếng: “An thiếu gia, có người tìm.”
An Cẩm Thành ngẩng đầu lên từ đống bài tập, thấy Lâm Triều đứng trước cửa thì rõ ràng có chút kinh ngạc.
Lâm Mộ vẻ mặt cười tủm tỉm như đang coi phim, bảo: “Chị tôi tìm cậu này.”
Lâm Triều cũng chẳng có tẹo xấu hổ nào đối với việc hẹn riêng An Cẩm Thành ra ngoài này, thời gian nghỉ buổi trưa của lớp 12 lại bị rút ngắn chỉ còn có một nửa, một người phải lo giải đề, còn một người chiều phải đi đánh cờ, hai người họ cũng chẳng có thời gian đâu mà lãng phí.
【Cậu tính bao giờ thì ra nước ngoài?】Lâm Triều đi thẳng vào trọng tâm.
Thủ ngữ của An Cẩm Thành có vẻ thành thạo hơn trước:【Nếu nhanh thì chắc là nghỉ đông sẽ đi.】
Lâm Triều cũng không cảm thấy bất ngờ lắm:【Ồ.】
An Cẩm Thành vẻ mặt có hơi chần chừ, đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhập gì:【Tớ có đi, ba tớ cũng vẫn sẽ tiếp tục tài trợ cho Khôn Kiền.】
Lâm Triều nghe vậy sửng sốt, không hiểu lắm việc này thì có liên quan gì, hai mắt chớp chớp.
An Cẩm Thành ra thủ ngữ rất nhanh:【Cậu hỏi tớ, tương lai muốn trở thành người như thế nào, tuy rằng có lẽ không được sáng sủa gì cho lắm, nhưng tớ chắc là sẽ kế thừa gia nghiệp.】
Lâm Triều trong đầu nhớ lại sản nghiệp của nhà An Cẩm Thành, cả người đột nhiên trầm mặc, nghĩ thầm đây là kiểu tương lai không sáng sủa xì-tai đại gia sao…
An Cẩm Thành vẫn nói tiếp:【Tớ muốn vì cậu… vì nhóm người các cậu, làm một chút gì đó.】, nam sinh “nói” xong, lại cảm giác mình như vậy giống như không tôn trọng Lâm Triều, dù sao đối phương cố gắng bao nhiêu năm như vậy, chính là vì muốn như một “người bình thường” mà thôi, chứ chẳng phải muốn mình bị xem như một “người khuyết tật” cần được thương hại.
May là Lâm Triều cũng không để ý.
Cô nở nụ cười, nhẹ nhàng giơ ngón tay:【Tớ hiểu ý của cậu.】Thoạt nhìn cô giống như rất vui sướng, bàn tay nắm lại, ngón cái dựng thẳng lên, nhẹ nhàng gập xuống hai cái.
【Cảm ơn cậu】Cô “nói”.
***
Trừ Lâm Triều ra thì hiện tại buổi chiều Tào Trạm cũng không cần học mấy tiết văn hóa, mục tiêu của cậu nhóc là Học viện Nghệ thuật, mấy môn như vẽ cơ bản hay phác họa nằm trong phần thi năng khiếu đều cần thời gian dài để luyện tập, Kỷ Thanh Văn còn đặc biệt mời thầy giáo đến kèm cho Tào Trạm.
“Tớ sẽ theo học điêu khắc.” Tào Trạm nói, cũng quyết định “khoe” một chút từ mà mình mới học: “Tô, Tô công!”(*)
Tưởng Thiên Hà chậc một tiếng: “Muốn khắc ngọc thì phải biết xem đá, nhập hàng tính sao đây? Đến Tân Cương, Hòa Điền cho chúng gạt hay gì.”
Tào Trạm chắc là cũng không ngờ tới xa như vậy, cố gắng suy nghĩ nửa ngày, mới có chút hoang mang nói: “Cậu đi theo với tớ nha?”
Tưởng Thiên Hà cảm thấy khó hiểu: “Tại sao tôi phải đi với cậu?”
Tào Trạm vẻ mặt ngây thơ đến vô (số) tội: “Bởi vì Tưởng Thiên Hà là người tốt ó.”
Tưởng Thiên Hà: “…”
Lâm Mộ với Tôn Hải cười đến muốn chết ngất, nói chung là tự mình chứng kiến Tưởng Thiên Hà ngay từ đầu cầm kịch bản vai “thiếu niên cá biệt”, từ từ chạy về phía “thùng rỗng kêu to”, rồi lại cua sang “người tốt”, vô cùng đặc sắc, phấn khích mà không phải ai cũng có khả năng diễn được.
Còn về Hứa Nhất Lộ, như đã báo từ trước, cả nhà đều chuẩn bị ra nước ngoài, ba mẹ của cậu đều là kỹ sư công trình cao cấp, chi nhánh Xwei ở Bắc Mỹ từng cố ý gửi thư mời ba bốn lần.
Quan trọng nhất là vì muốn chữa trị đôi mắt của cậu.
“Thật ra khả năng chữa khỏi không cao lắm đâu.” Đối với việc mình có nhìn thấy hay không, từ trước tới nay Hứa Nhất Lộ đều là thoải mái chẳng sao cả, “Nhưng nếu có cơ hội vẫn phải thử một chút.”
Hôm nay Hứa Nhất Lộ không đeo mắt kính đặc biệt kia, bởi vì làn da rất trắng, khiến cho màu sắc của tròng mắt giống như cũng nhợt nhạt theo.
Ánh mắt của Hứa Nhất Lộ mò mẫm “nhìn” quanh mọi người, cười nói: “Tớ thật sự rất mong có một ngày có thể nhìn thấy mọi người thật rõ ràng.”
_________________
Chú thích
(*) Tô Công: một lưu phái điêu khắc của Trung Quốc, thông thường theo lối điêu khắc một mặt nổi và một mặt chìm
Tớ cumback rồi đey =3= từ mai sẽ update bộ này lại như bình thường nhé~ Hoặc có thể nhanh một chút nếu tớ rảnh rỗi.
Lâm Mộ mặc kệ trên mặt dính bơ, cậu vươn tay ôm lấy Trần Mỹ Hoa giống như đang ôm một bé gái nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng bà “Không khóc ha… Mỹ Mỹ phải ăn bánh kem cho hết đó nha, nếu không bạn bánh kem sẽ đau lòng lắm.”
Trần Mỹ Hoa thút tha thút thít gật đầu: “Mỹ Mỹ biết rồi.”
Mấy người bên kia thấy không có gì khác thường xảy ra, đều xoay đầu trở về tiếp tục nói chuyện cười đùa với nhau, không chú ý bên đây nữa.
Lục Nhung thở phào một tiếng, nhìn Lâm Mộ, khẽ giọng nói: “Xin lỗi.”
Lâm Mộ mỉm cười nói: “Bọn họ biết bệnh của Mỹ Mỹ.”
Lục Nhung vẻ mặt xuất hiện kinh ngạc.
“Đâu có gì phải giấu đâu.” Lâm Mộ càu nhàu, lau sạch bơ kem dính trên mặt mình, nói thẳng, “Tớ bảo rồi mà, tớ sẽ phụ cậu chăm sóc Mỹ Mỹ.”
Bởi vì phải đến trung tâm dạy kèm học, thế nên đợt này Lâm Mộ rất ít sang nhà Lục Nhung chơi, mà Trần Mỹ Hoa thường sẽ vì việc này mà nổi đóa một cách hết sức lạ lùng vô lý, làm cho Lục Nhung chỉ phải dành ra thêm nhiều thời gian cùng tinh lực hơn để dỗ dành bà.
Chạng vạng hôm ấy, hai bà cháu đang ở trong sân gội đầu, Trần Mỹ Hoa bây giờ không ngại nước giống như hồi trước nữa, nhưng tóc bị tưới ướt vẫn tỏ ra có chút kháng cự.
“Sao Mộ Mộ không đến?” Bà hỏi.
Lục Nhung đổ dầu gội ra lòng bàn tay, thoa lên tóc của Trần Mỹ Hoa, sau đó xoa xoa cho nó tan ra, bọt xà phòng dần dần nổi lên, nói: “Cậu ấy phải đi học.” Khựng lại một lát, lại nói thêm một câu, “Sắp tới cậu ấy sẽ bận một khoảng thời gian rất dài, chúng ta không thể làm phiền cậu ấy được.”
Trần Mỹ Hoa: “Sao không để Mộ Mộ đến nhà chúng ta.”
Lục Nhung có chút thở dài bất đắc dĩ: “Cậu ấy có gia đình của mình, không thể chăm Mỹ Mỹ mãi được.”
Trần Mỹ Hoa có vẻ không vui lắm, hơi nghiêng đầu để Lục Nhung dùng nước tẩy bọt xà phòng trên đầu mình tiện hơn, bà nhỏ giọng thủ thỉ: “Mộ Mộ không cần chúng ta nữa sao?”
Động tác xả nước của Lục Nhung hơi khựng lại, cậu khẽ rũ mi mắt, khe khẽ trả lời giống như đang tự nói với mình vậy: “Không đâu.”
***
Lớp 12 mới vừa khai giảng chưa được mấy hôm, một đống bài thi thử với trắc nghiệm các loại tựa như tuyết rơi lả tả, lẹp bẹp bay vô mặt, Lâm Mộ cũng không sợ thi hay cái gì, chỉ là thấy có hơi phí thời gian, mỗi lần giải đề thi đều lố giờ về, lần nào cũng phải để Lục Nhung cùng Trần Mỹ Hoa chờ mình.
Lớp 10 mới vào cũng bắt đầu thời gian học quân sự. Lâm Mộ ôm theo bài thi đi ngang qua hành lang, ngó mắt thấy bên dưới sân một đống hàng ngũ đang xếp hàng đi đội hình. Tôn Hải đi bên cạnh thổn thức một câu: “Thanh xuân ơi.”
Lâm Mộ nhìn một lát, bất chợt nói: “Nhớ lúc ấy Lục Nhung còn bị người ta chụp lén.”
Tôn Hải gật đầu: “Rồi sang hôm sau trở thành đẹp trai nhất diễn đàn.”
Lâm Mộ bật cười, nhoài người ra lan can nhìn xuống dưới, có lớp 11 nào đó đang chuẩn bị đi ra sân học thể dục, Mạc Hiểu Hiểu phát hiện Lâm Mộ trước tiên, hô to: “ Đàn anh Lâm Mộ”, thế là một đám người ngước lên nhìn Lâm Mộ.
Lục Nhung cũng ở bên trong, tay nắm Trần Mỹ Hoa, đầu khẽ ngước lên.
Ánh mắt của Lâm Mộ dừng lại trên mặt đối phương.
“Mỹ Mỹ!” Lâm Mộ đột nhiên hô to, “Nhớ cháu không?”
Người xung quanh ai cũng biết Lâm Mộ rất quan tâm lo cho bà nội của Lục Nhung, thế nên nghe hỏi như vậy cũng không lấy làm kỳ quái.
Lục Nhung trầm mặc một lát, mới đáp: “Nhớ.”
Lâm Mộ nhoẻn miệng cười, đáp lại: “Đây cũng nhớ.”
Đến lần thi thử thứ ba cho ra điểm sẽ phải xếp hạng dựa theo điểm chung của toàn thành phố, lớp chuyên của Lâm Mộ áp lực khỏi phải bàn rồi, mà đến cả chính Lâm Mộ mấy hôm nay cũng vì giải đề mẫu mà thức đêm thiếu ngủ, hai cái quần thâm mắt ở trên mặt cực kỳ rõ ràng bắt mắt.
Lâm Triều có sang lớp gặp em trai mình mấy lần.
“Sớm biết vậy em cũng chơi cờ vây cho rồi.”
Lâm Triều là kỳ thủ chuyên nghiệp, không cần chuẩn bị tham gia thi đại học, nửa năm sau cô sẽ tham gia giải thi đấu quốc tế, xem như là kỳ thủ nữ nhỏ tuổi nhất giải.
【Chị sắp được cùng Choi Jeong đánh cờ rồi!】Lâm Triều múa tay ra dấu thủ ngữ, lại nhấn mạnh thêm lần nữa,【Choi Jeong đó!】
Nữ kỳ thủ chuyên nghiệp mạnh nhất của Hàn Quốc giai đoạn này, Choi Jeong cửu đoạn, ngoại trừ từng bại trước Dư lục đoạn của Trung Quốc trong giải đấu Khung Lung Sơn, cơ hồ là chưa từng thua bất cứ đối thủ nước ngoài nào.
Lâm Triều lấp ló đầu ngó vào trong lớp Lâm Mộ.
Lâm Mộ đành hỏi:【Kiếm ai?】
Lâm Triều:【An Cẩm Thành đâu?】
Lâm Mộ dùng ánh mắt “hít drama” dòm bà chị hai của mình một hồi, mới ngoái đầu lại hô một tiếng: “An thiếu gia, có người tìm.”
An Cẩm Thành ngẩng đầu lên từ đống bài tập, thấy Lâm Triều đứng trước cửa thì rõ ràng có chút kinh ngạc.
Lâm Mộ vẻ mặt cười tủm tỉm như đang coi phim, bảo: “Chị tôi tìm cậu này.”
Lâm Triều cũng chẳng có tẹo xấu hổ nào đối với việc hẹn riêng An Cẩm Thành ra ngoài này, thời gian nghỉ buổi trưa của lớp 12 lại bị rút ngắn chỉ còn có một nửa, một người phải lo giải đề, còn một người chiều phải đi đánh cờ, hai người họ cũng chẳng có thời gian đâu mà lãng phí.
【Cậu tính bao giờ thì ra nước ngoài?】Lâm Triều đi thẳng vào trọng tâm.
Thủ ngữ của An Cẩm Thành có vẻ thành thạo hơn trước:【Nếu nhanh thì chắc là nghỉ đông sẽ đi.】
Lâm Triều cũng không cảm thấy bất ngờ lắm:【Ồ.】
An Cẩm Thành vẻ mặt có hơi chần chừ, đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhập gì:【Tớ có đi, ba tớ cũng vẫn sẽ tiếp tục tài trợ cho Khôn Kiền.】
Lâm Triều nghe vậy sửng sốt, không hiểu lắm việc này thì có liên quan gì, hai mắt chớp chớp.
An Cẩm Thành ra thủ ngữ rất nhanh:【Cậu hỏi tớ, tương lai muốn trở thành người như thế nào, tuy rằng có lẽ không được sáng sủa gì cho lắm, nhưng tớ chắc là sẽ kế thừa gia nghiệp.】
Lâm Triều trong đầu nhớ lại sản nghiệp của nhà An Cẩm Thành, cả người đột nhiên trầm mặc, nghĩ thầm đây là kiểu tương lai không sáng sủa xì-tai đại gia sao…
An Cẩm Thành vẫn nói tiếp:【Tớ muốn vì cậu… vì nhóm người các cậu, làm một chút gì đó.】, nam sinh “nói” xong, lại cảm giác mình như vậy giống như không tôn trọng Lâm Triều, dù sao đối phương cố gắng bao nhiêu năm như vậy, chính là vì muốn như một “người bình thường” mà thôi, chứ chẳng phải muốn mình bị xem như một “người khuyết tật” cần được thương hại.
May là Lâm Triều cũng không để ý.
Cô nở nụ cười, nhẹ nhàng giơ ngón tay:【Tớ hiểu ý của cậu.】Thoạt nhìn cô giống như rất vui sướng, bàn tay nắm lại, ngón cái dựng thẳng lên, nhẹ nhàng gập xuống hai cái.
【Cảm ơn cậu】Cô “nói”.
***
Trừ Lâm Triều ra thì hiện tại buổi chiều Tào Trạm cũng không cần học mấy tiết văn hóa, mục tiêu của cậu nhóc là Học viện Nghệ thuật, mấy môn như vẽ cơ bản hay phác họa nằm trong phần thi năng khiếu đều cần thời gian dài để luyện tập, Kỷ Thanh Văn còn đặc biệt mời thầy giáo đến kèm cho Tào Trạm.
“Tớ sẽ theo học điêu khắc.” Tào Trạm nói, cũng quyết định “khoe” một chút từ mà mình mới học: “Tô, Tô công!”(*)
Tưởng Thiên Hà chậc một tiếng: “Muốn khắc ngọc thì phải biết xem đá, nhập hàng tính sao đây? Đến Tân Cương, Hòa Điền cho chúng gạt hay gì.”
Tào Trạm chắc là cũng không ngờ tới xa như vậy, cố gắng suy nghĩ nửa ngày, mới có chút hoang mang nói: “Cậu đi theo với tớ nha?”
Tưởng Thiên Hà cảm thấy khó hiểu: “Tại sao tôi phải đi với cậu?”
Tào Trạm vẻ mặt ngây thơ đến vô (số) tội: “Bởi vì Tưởng Thiên Hà là người tốt ó.”
Tưởng Thiên Hà: “…”
Lâm Mộ với Tôn Hải cười đến muốn chết ngất, nói chung là tự mình chứng kiến Tưởng Thiên Hà ngay từ đầu cầm kịch bản vai “thiếu niên cá biệt”, từ từ chạy về phía “thùng rỗng kêu to”, rồi lại cua sang “người tốt”, vô cùng đặc sắc, phấn khích mà không phải ai cũng có khả năng diễn được.
Còn về Hứa Nhất Lộ, như đã báo từ trước, cả nhà đều chuẩn bị ra nước ngoài, ba mẹ của cậu đều là kỹ sư công trình cao cấp, chi nhánh Xwei ở Bắc Mỹ từng cố ý gửi thư mời ba bốn lần.
Quan trọng nhất là vì muốn chữa trị đôi mắt của cậu.
“Thật ra khả năng chữa khỏi không cao lắm đâu.” Đối với việc mình có nhìn thấy hay không, từ trước tới nay Hứa Nhất Lộ đều là thoải mái chẳng sao cả, “Nhưng nếu có cơ hội vẫn phải thử một chút.”
Hôm nay Hứa Nhất Lộ không đeo mắt kính đặc biệt kia, bởi vì làn da rất trắng, khiến cho màu sắc của tròng mắt giống như cũng nhợt nhạt theo.
Ánh mắt của Hứa Nhất Lộ mò mẫm “nhìn” quanh mọi người, cười nói: “Tớ thật sự rất mong có một ngày có thể nhìn thấy mọi người thật rõ ràng.”
_________________
Chú thích
(*) Tô Công: một lưu phái điêu khắc của Trung Quốc, thông thường theo lối điêu khắc một mặt nổi và một mặt chìm
Tớ cumback rồi đey =3= từ mai sẽ update bộ này lại như bình thường nhé~ Hoặc có thể nhanh một chút nếu tớ rảnh rỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất