Chương 15: Hành trình lại mặt
Tần tiểu Nhị cẩn tuân lời dặn của thầy thuốc, không dám đối với Lâm Thanh Vũ làm những gì, ban đêm không biết ra ngoài tắm bao nhiêu lần nước lạnh, lại không bỏ được đem hương mềm đẩy dời đi ôm ấp, chỉ phải mình bị dày vò, kỳ quái không phải là người mang thai dễ động tình sao, liền hắn cái chuôi này hỏa thiêu vượng như vậy, cũng không biết có phải hay không mấy năm nay quá mức thanh tâm quả dục…
··
Đảo mắt liền đến ngày lại mặt.
“Thanh Vũ, thân thể ngươi mới tốt, không cần theo ta cùng nhau trở về, lão đầu cũng gọi là người truyền lời tới, không cần ngươi đi chuyến này.” Tần tiểu Nhị nhìn Lâm Thanh Vũ ra vào lo lắng suông.
“Nói bao nhiêu lần, không cho đối phụ thân không lễ phép như vậy, ta dù thế nào cũng phải cùng ngươi trở lại, chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta tách ra mấy ngày?” Tâm tình Lâm Thanh Vũ hết sức tốt trêu ghẹo.
“Vậy dĩ nhiên không được, ta khẳng định đêm nay sẽ trở lại, nếu không ta đều đừng trở về, lão đầu cũng sẽ không ngại ···” Tần tiểu Nhị đứng ở trước mặt Lâm Thanh Vũ trêu trọc, cà cảm giác tồn tại.
“Tiểu Tỉnh, mang đồ lên.” Lâm Thanh Vũ giả bộ không nhìn, chống eo nạnh đỡ bụng đi từ từ về hướng xe ngựa. Tần tiểu Nhị vừa nhìn, vội vàng đuổi kịp đỡ phu nhân nhà mình.
“Ai u, Thanh Vũ nha, chậm một chút ··· tiểu tử thối, nói khiến chính ngươi chạy trở về tới thế nào không nghe lời a.” Tần lão tướng quân vừa nhìn thấy Lâm Thanh Vũ vội vàng chạy đến cạnh xe ngựa đón y.
“Không có chuyện gì, phụ thân, con không mảnh mai như vậy, là con bắt Tần Mặc mang con trở về, đã lại mặt phải cùng nhau trở về gặp người và ca ca tẩu tử mới đúng.” Lâm Thanh Vũ nhìn Tần lão tướng quân đầy mặt nụ cười hết sức tôn kính và cảm kích.
“Tới, Thanh Vũ nếm thử cá này, còn có đùi gà này gà ··· cũng không biết con thích ăn cái gì, đây đều là tiểu Nhị thích, con nếu là không thích, lại để cho trù phòng làm cho con.” Tần lão tướng quân không ngừng gắp đồ cho Lâm Thanh Vũ, nhìn Lâm Thanh Vũ là thế nào thấy thế nào thoả mãn.
“Không cần, phụ thân, rất hợp khẩu vị con, không cần phải để ý con, con tự gắp được, người cũng ăn nhiều một chút.” Lâm Thanh Vũ âm thầm nhớ kỹ thực đơn trên bàn, lại gắp một đùi gà cho Tần lão tướng quân.
“Tiểu tử thối, liền biết mình ăn, cũng không biết đau tức phụ mình, nhìn Thanh Vũ còn biết gắ thức ăn cho ta.” Tần lão tướng quân nhìn đùi gà trong bát rất là cảm động, lại nhìn Tần tiểu Nhị một mình ăn đầy mồm, giận không chỗ phát tiết.
Tần tiểu Nhị thật vất vả nuốt xuống đôg ăn trong miệng, “Lão ·· cha, ngươi xem trong bát Thanh Vũ đều bị ngươi xếp thành dạng gì, y hiện tại bụng lớn nặng dạ dày, cần ăn ít ăn nhiều lần, hơn nữa người, dài tay, cần con gắp sao?” Tần tiểu Nhị gắp chút thức ăn trong bát Lâm Thanh Vũ ra, lại cùng Lâm Thanh Vũ nói, “Ăn không được liền đừng ăn.”
Tần lão tướng quân bị Tần tiểu Nhị khiến cho tức giận, Mộ Dung Hiên nhanh lên, gắp một miếng mướp đắng cho Tần lão tướng quân, “Cha, người muốn ăn cái gì, con gắp cho người.” Tần Ẩn cũng thuận thế gắp thức ăn cho lão gia tử, dỗ lão gia tử vui vẻ, lại lặng lẽ ở bên tai Mộ Dung Hiên nói, “Muốn ăn cái gì, ta gắp cho ngươi.” Bên tai khí tức ấm áp, Mộ Dung Hiên sắc mặt ửng đỏ.
Tần tiểu Nhị sau khi cơm nước no nê, mang theo Lâm Thanh Vũ tham quan Tần phủ và gian phòng của mình.
Sạch sẽ chỉnh tề, quy củ, không có bất kỳ trang sức xa hoa vật, nơi tràn đầy giản đơn, nghiêm cẩn. Giống như y lần đầu tiên nhìn thấy Tần tiểu Nhị.
“Ta cũng không giỏi trang trí phòng, sở dĩ trong phòng không cần gì bài biện, ngươi chấp nhận ở hai ngày, ta đi gọi người cầm một chút đệm chăn mềm chăn ··· nếu không chúng ta còn là ngủ khách phòng đi?” Tần tiểu Nhị vò đầu, hết sức khó xử.
“Không cần, ta cảm thấy ở đây thật thoải mái.” Lâm Thanh Vũ là thật cảm thấy ở đây rất thoải mái.
“Đúng không, ta cũng hiểu được thật thoải mái, ngủ ở đây an tâm nhất, sai là ở bên người phu nhân an tâm nhất.” Tần tiểu Nhị ôm Lâm Thanh Vũ, hắn luôn luôn có loại cảm giác, Lâm Thanh Vũ hiểu hắn, rất hiểu, thế nhưng thế gian này sẽ có người hiểu hắn sao? Nếu có, nhất định là Lâm Thanh Vũ, một ngày nào đó hắn sẽ ở trước mặt Lâm Thanh Vũ biểu diễn ra hoàn toàn bản thân.
Hai người ở Tần phủ ở vài ngày liền trở về, chuyến đi không rõ kéo gần lại khoảng cách hai người.
Tần tiểu Nhị liền mỗi ngày tìm cách trêu Lâm Thanh Vũ hài lòng, biến đổi đa dạng làm ăn ngon cho Lâm Thanh Vũ, làm cho Lâm phủ gà bay chó sủa cũng tăng thêm không ít vui vẻ…
Đảo mắt, Lâm Thanh Vũ đã mang thai hơn bảy tháng, bụng lớn như là tùy thời muốn sinh, Thanh Y đã sớm nhắc nhở qua song bào thai dễ sinh non, khiến cho Tần tiểu Nhị thập phần khẩn trương, chỉ chốc lát không dám rời đi bên người của y. Ngày hôm đó, Tần tiểu Nhị từ bên ngoài bưng một đĩa táo chua vừa rửa xong vừa muốn vào nhà, thấy tờ giấy trên cửa, mở ra đọc nội dung phi nhanh rời đi, quả táo rơi đầy đất ···
··
Đảo mắt liền đến ngày lại mặt.
“Thanh Vũ, thân thể ngươi mới tốt, không cần theo ta cùng nhau trở về, lão đầu cũng gọi là người truyền lời tới, không cần ngươi đi chuyến này.” Tần tiểu Nhị nhìn Lâm Thanh Vũ ra vào lo lắng suông.
“Nói bao nhiêu lần, không cho đối phụ thân không lễ phép như vậy, ta dù thế nào cũng phải cùng ngươi trở lại, chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta tách ra mấy ngày?” Tâm tình Lâm Thanh Vũ hết sức tốt trêu ghẹo.
“Vậy dĩ nhiên không được, ta khẳng định đêm nay sẽ trở lại, nếu không ta đều đừng trở về, lão đầu cũng sẽ không ngại ···” Tần tiểu Nhị đứng ở trước mặt Lâm Thanh Vũ trêu trọc, cà cảm giác tồn tại.
“Tiểu Tỉnh, mang đồ lên.” Lâm Thanh Vũ giả bộ không nhìn, chống eo nạnh đỡ bụng đi từ từ về hướng xe ngựa. Tần tiểu Nhị vừa nhìn, vội vàng đuổi kịp đỡ phu nhân nhà mình.
“Ai u, Thanh Vũ nha, chậm một chút ··· tiểu tử thối, nói khiến chính ngươi chạy trở về tới thế nào không nghe lời a.” Tần lão tướng quân vừa nhìn thấy Lâm Thanh Vũ vội vàng chạy đến cạnh xe ngựa đón y.
“Không có chuyện gì, phụ thân, con không mảnh mai như vậy, là con bắt Tần Mặc mang con trở về, đã lại mặt phải cùng nhau trở về gặp người và ca ca tẩu tử mới đúng.” Lâm Thanh Vũ nhìn Tần lão tướng quân đầy mặt nụ cười hết sức tôn kính và cảm kích.
“Tới, Thanh Vũ nếm thử cá này, còn có đùi gà này gà ··· cũng không biết con thích ăn cái gì, đây đều là tiểu Nhị thích, con nếu là không thích, lại để cho trù phòng làm cho con.” Tần lão tướng quân không ngừng gắp đồ cho Lâm Thanh Vũ, nhìn Lâm Thanh Vũ là thế nào thấy thế nào thoả mãn.
“Không cần, phụ thân, rất hợp khẩu vị con, không cần phải để ý con, con tự gắp được, người cũng ăn nhiều một chút.” Lâm Thanh Vũ âm thầm nhớ kỹ thực đơn trên bàn, lại gắp một đùi gà cho Tần lão tướng quân.
“Tiểu tử thối, liền biết mình ăn, cũng không biết đau tức phụ mình, nhìn Thanh Vũ còn biết gắ thức ăn cho ta.” Tần lão tướng quân nhìn đùi gà trong bát rất là cảm động, lại nhìn Tần tiểu Nhị một mình ăn đầy mồm, giận không chỗ phát tiết.
Tần tiểu Nhị thật vất vả nuốt xuống đôg ăn trong miệng, “Lão ·· cha, ngươi xem trong bát Thanh Vũ đều bị ngươi xếp thành dạng gì, y hiện tại bụng lớn nặng dạ dày, cần ăn ít ăn nhiều lần, hơn nữa người, dài tay, cần con gắp sao?” Tần tiểu Nhị gắp chút thức ăn trong bát Lâm Thanh Vũ ra, lại cùng Lâm Thanh Vũ nói, “Ăn không được liền đừng ăn.”
Tần lão tướng quân bị Tần tiểu Nhị khiến cho tức giận, Mộ Dung Hiên nhanh lên, gắp một miếng mướp đắng cho Tần lão tướng quân, “Cha, người muốn ăn cái gì, con gắp cho người.” Tần Ẩn cũng thuận thế gắp thức ăn cho lão gia tử, dỗ lão gia tử vui vẻ, lại lặng lẽ ở bên tai Mộ Dung Hiên nói, “Muốn ăn cái gì, ta gắp cho ngươi.” Bên tai khí tức ấm áp, Mộ Dung Hiên sắc mặt ửng đỏ.
Tần tiểu Nhị sau khi cơm nước no nê, mang theo Lâm Thanh Vũ tham quan Tần phủ và gian phòng của mình.
Sạch sẽ chỉnh tề, quy củ, không có bất kỳ trang sức xa hoa vật, nơi tràn đầy giản đơn, nghiêm cẩn. Giống như y lần đầu tiên nhìn thấy Tần tiểu Nhị.
“Ta cũng không giỏi trang trí phòng, sở dĩ trong phòng không cần gì bài biện, ngươi chấp nhận ở hai ngày, ta đi gọi người cầm một chút đệm chăn mềm chăn ··· nếu không chúng ta còn là ngủ khách phòng đi?” Tần tiểu Nhị vò đầu, hết sức khó xử.
“Không cần, ta cảm thấy ở đây thật thoải mái.” Lâm Thanh Vũ là thật cảm thấy ở đây rất thoải mái.
“Đúng không, ta cũng hiểu được thật thoải mái, ngủ ở đây an tâm nhất, sai là ở bên người phu nhân an tâm nhất.” Tần tiểu Nhị ôm Lâm Thanh Vũ, hắn luôn luôn có loại cảm giác, Lâm Thanh Vũ hiểu hắn, rất hiểu, thế nhưng thế gian này sẽ có người hiểu hắn sao? Nếu có, nhất định là Lâm Thanh Vũ, một ngày nào đó hắn sẽ ở trước mặt Lâm Thanh Vũ biểu diễn ra hoàn toàn bản thân.
Hai người ở Tần phủ ở vài ngày liền trở về, chuyến đi không rõ kéo gần lại khoảng cách hai người.
Tần tiểu Nhị liền mỗi ngày tìm cách trêu Lâm Thanh Vũ hài lòng, biến đổi đa dạng làm ăn ngon cho Lâm Thanh Vũ, làm cho Lâm phủ gà bay chó sủa cũng tăng thêm không ít vui vẻ…
Đảo mắt, Lâm Thanh Vũ đã mang thai hơn bảy tháng, bụng lớn như là tùy thời muốn sinh, Thanh Y đã sớm nhắc nhở qua song bào thai dễ sinh non, khiến cho Tần tiểu Nhị thập phần khẩn trương, chỉ chốc lát không dám rời đi bên người của y. Ngày hôm đó, Tần tiểu Nhị từ bên ngoài bưng một đĩa táo chua vừa rửa xong vừa muốn vào nhà, thấy tờ giấy trên cửa, mở ra đọc nội dung phi nhanh rời đi, quả táo rơi đầy đất ···
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất