Chương 27: Phiên ngoại 1: Cá lọt lưới
Giữa ngày hè, thời tiết khô nóng nhất, tiếng ve kêu không ngừng, khiến người tâm phiền ý loạn.
Lâm Thanh Vũ ưỡn bụng hơn chín tháng ở trên giường trằn trọc, liền thời tiết này, ngươi nằm yên trên người đều có thể ra một tầng mồ hôi, càng miễn bàn còn mang thai, vẫn không thể tham lạnh, Lâm Thanh Vũ tự mình là vì hài tử hết thảy đều có thể chịu đựng, nhưng làm tiểu Nhị yêu thương phá hủy.
Tiểu Nhị ở bên cạnh quạt cho Lâm Thanh Vũ, xoa mồ hôi, bưng nước,… sao lại có nhỉ? Nhất định là mình quá không biết tiết chế đi, chẳng phân biệt được thời gian trường hợp ···
“Ngươi nhanh nghỉ ngơi một chút đi.” Lâm Thanh Vũ nhìn tiểu Nhị mồ hôi hột đầy đầu và y phục bị mồ hôi thấm ướt không nhịn được khuyên giải an ủi.
“Phụ thân, phụ thân ····”Lâm Dung tiểu bằng hữu hơn bốn tuổi mới vừa nghịch nước xong, một thân ẩm ướt đát đát liền chạy về phía Lâm Thanh Vũ, bị Tần tiểu Nhị nhéo cổ áo ôm vào trong lòng, tiểu bằng hữu gương mặt ủy khuất. Lâm Hiên sau đó vào cửa, “Cha, phụ thân” rất là trầm ổn chào hỏi.
“Ta cảnh cáo con bao nhiêu lần, phụ thân con đều muốn sinh, cònlỗ mãng như thế, cẩn thận đem đệ đệ muội muội trong bụng… đụng đi ra.”
“Phụ thân muốn sinh sao?” Tiểu cô nương đưa tiểu cánh tay chân nhỏ giùng giằng, tiểu Nhị bất đắc dĩ đem nàng đặt ở bên giường, cẩn thận trông coi.
“Đúng vậy, các con thích đệ đệ còn là muội muội?” Lâm Thanh Vũ từ ái nhìn hai hài tử hỏi.
“Đều tốt, Dung nhi nhất định sẽ là một tỷ tỷ tốt.” Mình rốt cục không phải là nhỏ nhất, hì hì.
Lâm Hiên không mặn không lạt nhìn Lâm Dung liếc mắt, “Chỉ cần đừng như ngu ngốc như người nào đó là tốt rồi.” Liền chơi chút nước trong chậu cư nhiên đem hai người đều làm ướt, Lâm Hiên biểu thị thập phần bội phục, hết lần này tới lần khác còn là hòn ngọc quý trên tay của hai nhà mình còn phải tùy ý chiếu cố, rất mệt.
“Hừ, huynh mới là ngu ngốc.” Lâm Dung chống nạnh nhìn Lâm Hiên, làm bộ muốn đánh nhau, lại ủy khuất ba ba cúi đầu.
Lâm Thanh Vũ nhìn bộ dạng ủy khuất của Dung nhi, vừa định đứng dậy dỗ nàng, bụng đột nhiên đau, y nắm chặt nắm tay nhẫn nại, ở trước mặt hài tử biểu hiện vân đạm phong khinh, tiểu Nhị vừa nhìn cũng không tâm tình đi dỗ hài tử, vội vàng gọi tiểu Tỉnh mang theo bọn nhỏ đi thay y phục.
Bọn nhỏ vừa đi, Lâm Thanh Vũ liền không nhịn được kêu rên, nằm nghiêng ôm bụng cả người đều đang run rẩy, thế nào đau như thế, “Nhanh ·· nhanh đi kêu Thanh Y ···· ta muốn sinh ···”
Tiểu Nhị thoáng cái luống cuống, sắp sanh gì đó đã sớm chuẩn bị được rồi, tiểu Nhị dặn dò hạ nhân đều chuẩn bị, cho người canh ở cửa, Thanh Y trở lại một cái liền mang tới ···
Lâm Thanh Vũ cảm giác lần này rất không giống với, vừa nãy đau đớn tới mãnh liệt, cũng không cho y thời gian chuẩn bị cùng giảm xóc, chịu đựng qua đau đớn này, như đã đánh mất nửa cái mạng, y cảm giác hài tử đều nhanh đi tới sản khẩu, bụng no đủ trụy xuống rõ ràng.
“Nhanh mang ta đi sinh thất, không kịp đợi ···” vì để cho Lâm Thanh Vũ có thể an tâm sinh sản, tiểu Nhị phí tâm chuẩn bị sinh thất, có bồn tắm thật to, còn có lan can để đỡ khi đi lại, sinh bào mềm mại thoải mái, trên giường sinh thoải mái còn buộc thêm lụa tơ tằm trải để khi dùng lực… Nhưng rõ ràng lần này hình như đều không cần dùng ···
Lúc đổi xong sinh bào cho Lâm Thanh Vũ, Lâm Thanh Vũ nằm ở trên giường miệng to thở hổn hển, “Tiểu Nhị, mau giúp ta nhìn ··· “
Tiểu Nhị vừa nhìn, thai đầu đều đã để ở sản khẩu, sợ tiểu Nhị trong nháy mắt tay chân lạnh lẽo, “Thế nào nhanh như vậy, nước ối vỡ lúc nào? Thanh Y còn chưa có trở lại mà.”
“Ừ ··· a ···” Lâm Thanh Vũ lôi kéo lụa tơ tằm ngồi nửa người dậy hung hăng dùng một lần lực, hai chân cong lên mở rộng, “Không kịp đi, ngươi tới giúp ta đỡ đẻ, hài tử sẽ đi ra ···”
Lâm Thanh Vũ lôi lụa tơ tằm từng lần một ngồi dậy dùng sức, đầu lớn đi qua sản khẩu chật hẹp, Lâm Thanh Vũ cả người một cái giật mình, không nhịn được hô to, tiểu Nhị liền nhìn thai đầu tròn trịa một chút đem sản khẩu chống đỡ, theo Thanh Vũ không ngừng dùng sức, mau muốn đem sản khẩu xé rách thai đầu tuột ra kẹt ở nơi đó, “Thanh Vũ, Thanh Vũ lại thêm lực đầu đã ra rồi…”
Lâm Thanh Vũ như cá mắc cạn, trên ngực hạ phập phòng, không ngừng thở hổn hển, sắc mặt bởi vì dùng sức quá độ mà đỏ lên, sợi tóc dính ở trên mặt, nghe được đầu đã ra rồi, khẽ mỉm cười một cái, chính y kỳ thực cũng có cảm giác, trong bụng đau đớn lại lên, cơ bản không để cho y thời gian thở dốc, y bị ép không ngừng dùng sức, hài tử này cũng không biết vì sao vội vã như vậy…
Chân y buộc chặt, chặt chẽ để ở trên giường, hai chân đều căng cứng lên, hít sâu một hơi, ngẩng đầu động thân, kiên trì đã lâu mới thoáng cái nằm xuống, “Ừ ··· hắc ···”
“Thanh Vũ, nỗ lực lên, cũng nhanh.”
Theo Lâm Thanh Vũ từng lần một dùng sức, tiểu Nhị cẩn thận bảo vệ thai đầu, đem hài tử nhẹ nhàng kéo ra ngoài ··· “Ừ ··· hắc ··· hắc “
“Sinh, sinh ··· là một nữ nhi ··· Thanh Vũ ·· Thanh Vũ ···· “
Thanh Y trở lại một cái phát hiện hài tử đều đã sinh, “Sư huynh mệt nên ngủ, hài tử cũng tốt vô cùng, phụ tử bình an.”
Tiểu Nhị thoáng cái ngồi trên mặt đất, hết thảy đều quá nhanh, phun thoáng cái khóc lên, so với hài tử mới vừa ra đời còn khóc to hơn, “Nói không sinh không sinh, làm ta sợ muốn chết”, Thanh Y nhìn thoáng qua, khóe miệng co quắp, hai người tiểu bằng hữu nghe tin mà đến, thấy tiểu Nhị khóc thành như vậy, một trái một phải ngồi xuống trên đùi tiểu Nhị, “Phụ thân không khóc” Dung nhi lau nước mắt cho tiểu Nhị, xoa xoa cũng khóc theo, “Phụ thân, nhị muội, khóc cái gì nha, cha không sao, tiểu muội muội cũng đi ra ····” Lâm Hiên nhìn hai phụ tử khóc rối tinh rối mù, hết sức đau đầu ···
Tiểu Nhị khóc lớn tiếng hơn, “Hai người các ngươi tiểu thằng nhóc đè chết lão tử, cho các ngươi ăn ít một chút, quá nặng.” Lâm Hiên thập phần khinh bỉ đứng lên, để lại Lâm Dung một người ngừng khóc, ngẩn người tại đó, tiểu Tỉnh mau nhanh mang đi tiểu tiểu thư, “Tỉnh thúc, ta nặng sao?”
“Ca ca, muội nặng sao?”
Mặc kệ người bên ngoài nói như thế nào, Lâm Dung lúc ăn đều chỉ ăn một chút công bố muốn giảm béo, điều này làm cho mọi người đem tiểu Nhị mắng gần chết ···
Tất cả mọi người sau khi ra ngoài, tiểu Nhị lau khô mũi nước mắt, trên giường ôm tức phụ mình chìm vào giấc ngủ…
Tiểu bằng hữu sau cùng theo ý nguyện Thanh Vũ họ Tần, danh anh, anh trong minh ngọc loan chi anh. Tần Anh nhất định sẽ là một ngừi được tất cả mọi ngừi yêu thương.
Lâm Thanh Vũ ưỡn bụng hơn chín tháng ở trên giường trằn trọc, liền thời tiết này, ngươi nằm yên trên người đều có thể ra một tầng mồ hôi, càng miễn bàn còn mang thai, vẫn không thể tham lạnh, Lâm Thanh Vũ tự mình là vì hài tử hết thảy đều có thể chịu đựng, nhưng làm tiểu Nhị yêu thương phá hủy.
Tiểu Nhị ở bên cạnh quạt cho Lâm Thanh Vũ, xoa mồ hôi, bưng nước,… sao lại có nhỉ? Nhất định là mình quá không biết tiết chế đi, chẳng phân biệt được thời gian trường hợp ···
“Ngươi nhanh nghỉ ngơi một chút đi.” Lâm Thanh Vũ nhìn tiểu Nhị mồ hôi hột đầy đầu và y phục bị mồ hôi thấm ướt không nhịn được khuyên giải an ủi.
“Phụ thân, phụ thân ····”Lâm Dung tiểu bằng hữu hơn bốn tuổi mới vừa nghịch nước xong, một thân ẩm ướt đát đát liền chạy về phía Lâm Thanh Vũ, bị Tần tiểu Nhị nhéo cổ áo ôm vào trong lòng, tiểu bằng hữu gương mặt ủy khuất. Lâm Hiên sau đó vào cửa, “Cha, phụ thân” rất là trầm ổn chào hỏi.
“Ta cảnh cáo con bao nhiêu lần, phụ thân con đều muốn sinh, cònlỗ mãng như thế, cẩn thận đem đệ đệ muội muội trong bụng… đụng đi ra.”
“Phụ thân muốn sinh sao?” Tiểu cô nương đưa tiểu cánh tay chân nhỏ giùng giằng, tiểu Nhị bất đắc dĩ đem nàng đặt ở bên giường, cẩn thận trông coi.
“Đúng vậy, các con thích đệ đệ còn là muội muội?” Lâm Thanh Vũ từ ái nhìn hai hài tử hỏi.
“Đều tốt, Dung nhi nhất định sẽ là một tỷ tỷ tốt.” Mình rốt cục không phải là nhỏ nhất, hì hì.
Lâm Hiên không mặn không lạt nhìn Lâm Dung liếc mắt, “Chỉ cần đừng như ngu ngốc như người nào đó là tốt rồi.” Liền chơi chút nước trong chậu cư nhiên đem hai người đều làm ướt, Lâm Hiên biểu thị thập phần bội phục, hết lần này tới lần khác còn là hòn ngọc quý trên tay của hai nhà mình còn phải tùy ý chiếu cố, rất mệt.
“Hừ, huynh mới là ngu ngốc.” Lâm Dung chống nạnh nhìn Lâm Hiên, làm bộ muốn đánh nhau, lại ủy khuất ba ba cúi đầu.
Lâm Thanh Vũ nhìn bộ dạng ủy khuất của Dung nhi, vừa định đứng dậy dỗ nàng, bụng đột nhiên đau, y nắm chặt nắm tay nhẫn nại, ở trước mặt hài tử biểu hiện vân đạm phong khinh, tiểu Nhị vừa nhìn cũng không tâm tình đi dỗ hài tử, vội vàng gọi tiểu Tỉnh mang theo bọn nhỏ đi thay y phục.
Bọn nhỏ vừa đi, Lâm Thanh Vũ liền không nhịn được kêu rên, nằm nghiêng ôm bụng cả người đều đang run rẩy, thế nào đau như thế, “Nhanh ·· nhanh đi kêu Thanh Y ···· ta muốn sinh ···”
Tiểu Nhị thoáng cái luống cuống, sắp sanh gì đó đã sớm chuẩn bị được rồi, tiểu Nhị dặn dò hạ nhân đều chuẩn bị, cho người canh ở cửa, Thanh Y trở lại một cái liền mang tới ···
Lâm Thanh Vũ cảm giác lần này rất không giống với, vừa nãy đau đớn tới mãnh liệt, cũng không cho y thời gian chuẩn bị cùng giảm xóc, chịu đựng qua đau đớn này, như đã đánh mất nửa cái mạng, y cảm giác hài tử đều nhanh đi tới sản khẩu, bụng no đủ trụy xuống rõ ràng.
“Nhanh mang ta đi sinh thất, không kịp đợi ···” vì để cho Lâm Thanh Vũ có thể an tâm sinh sản, tiểu Nhị phí tâm chuẩn bị sinh thất, có bồn tắm thật to, còn có lan can để đỡ khi đi lại, sinh bào mềm mại thoải mái, trên giường sinh thoải mái còn buộc thêm lụa tơ tằm trải để khi dùng lực… Nhưng rõ ràng lần này hình như đều không cần dùng ···
Lúc đổi xong sinh bào cho Lâm Thanh Vũ, Lâm Thanh Vũ nằm ở trên giường miệng to thở hổn hển, “Tiểu Nhị, mau giúp ta nhìn ··· “
Tiểu Nhị vừa nhìn, thai đầu đều đã để ở sản khẩu, sợ tiểu Nhị trong nháy mắt tay chân lạnh lẽo, “Thế nào nhanh như vậy, nước ối vỡ lúc nào? Thanh Y còn chưa có trở lại mà.”
“Ừ ··· a ···” Lâm Thanh Vũ lôi kéo lụa tơ tằm ngồi nửa người dậy hung hăng dùng một lần lực, hai chân cong lên mở rộng, “Không kịp đi, ngươi tới giúp ta đỡ đẻ, hài tử sẽ đi ra ···”
Lâm Thanh Vũ lôi lụa tơ tằm từng lần một ngồi dậy dùng sức, đầu lớn đi qua sản khẩu chật hẹp, Lâm Thanh Vũ cả người một cái giật mình, không nhịn được hô to, tiểu Nhị liền nhìn thai đầu tròn trịa một chút đem sản khẩu chống đỡ, theo Thanh Vũ không ngừng dùng sức, mau muốn đem sản khẩu xé rách thai đầu tuột ra kẹt ở nơi đó, “Thanh Vũ, Thanh Vũ lại thêm lực đầu đã ra rồi…”
Lâm Thanh Vũ như cá mắc cạn, trên ngực hạ phập phòng, không ngừng thở hổn hển, sắc mặt bởi vì dùng sức quá độ mà đỏ lên, sợi tóc dính ở trên mặt, nghe được đầu đã ra rồi, khẽ mỉm cười một cái, chính y kỳ thực cũng có cảm giác, trong bụng đau đớn lại lên, cơ bản không để cho y thời gian thở dốc, y bị ép không ngừng dùng sức, hài tử này cũng không biết vì sao vội vã như vậy…
Chân y buộc chặt, chặt chẽ để ở trên giường, hai chân đều căng cứng lên, hít sâu một hơi, ngẩng đầu động thân, kiên trì đã lâu mới thoáng cái nằm xuống, “Ừ ··· hắc ···”
“Thanh Vũ, nỗ lực lên, cũng nhanh.”
Theo Lâm Thanh Vũ từng lần một dùng sức, tiểu Nhị cẩn thận bảo vệ thai đầu, đem hài tử nhẹ nhàng kéo ra ngoài ··· “Ừ ··· hắc ··· hắc “
“Sinh, sinh ··· là một nữ nhi ··· Thanh Vũ ·· Thanh Vũ ···· “
Thanh Y trở lại một cái phát hiện hài tử đều đã sinh, “Sư huynh mệt nên ngủ, hài tử cũng tốt vô cùng, phụ tử bình an.”
Tiểu Nhị thoáng cái ngồi trên mặt đất, hết thảy đều quá nhanh, phun thoáng cái khóc lên, so với hài tử mới vừa ra đời còn khóc to hơn, “Nói không sinh không sinh, làm ta sợ muốn chết”, Thanh Y nhìn thoáng qua, khóe miệng co quắp, hai người tiểu bằng hữu nghe tin mà đến, thấy tiểu Nhị khóc thành như vậy, một trái một phải ngồi xuống trên đùi tiểu Nhị, “Phụ thân không khóc” Dung nhi lau nước mắt cho tiểu Nhị, xoa xoa cũng khóc theo, “Phụ thân, nhị muội, khóc cái gì nha, cha không sao, tiểu muội muội cũng đi ra ····” Lâm Hiên nhìn hai phụ tử khóc rối tinh rối mù, hết sức đau đầu ···
Tiểu Nhị khóc lớn tiếng hơn, “Hai người các ngươi tiểu thằng nhóc đè chết lão tử, cho các ngươi ăn ít một chút, quá nặng.” Lâm Hiên thập phần khinh bỉ đứng lên, để lại Lâm Dung một người ngừng khóc, ngẩn người tại đó, tiểu Tỉnh mau nhanh mang đi tiểu tiểu thư, “Tỉnh thúc, ta nặng sao?”
“Ca ca, muội nặng sao?”
Mặc kệ người bên ngoài nói như thế nào, Lâm Dung lúc ăn đều chỉ ăn một chút công bố muốn giảm béo, điều này làm cho mọi người đem tiểu Nhị mắng gần chết ···
Tất cả mọi người sau khi ra ngoài, tiểu Nhị lau khô mũi nước mắt, trên giường ôm tức phụ mình chìm vào giấc ngủ…
Tiểu bằng hữu sau cùng theo ý nguyện Thanh Vũ họ Tần, danh anh, anh trong minh ngọc loan chi anh. Tần Anh nhất định sẽ là một ngừi được tất cả mọi ngừi yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất