Chương 9: Hiểu lầm giải trừ
Editor: Sakura Trang
“Mặc ···” Lâm Thanh Vũ kinh hãi, chật vật đứng dậy muốn đi nâng dậy Tần tiểu Nhị ngã vào bên giường.
“Ngươi đừng động, cũng đừng làm cho ta uỗng phí một phen công phu.” Thanh Y tức giận đè xuống Lâm Thanh Vũ nằm xuống, lại đi nhận mệnh chẩn đoán bệnh của Tần tiểu Nhị.
“Mấy ngày liền mệt nhọc, nghỉ ngơi không đủ, thần kinh buộc chặt, lại nỗi lòng phập phồng ··· chính là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi ··· “
Lâm Thanh Vũ yên lòng, khép lại hai tròng mắt mệt mỏi.
Thanh Y nhìn Lâm Thanh Vũ lại nhìn Tần tiểu Nhị, nhu nhu huyệt thái dương, “Tiểu Tỉnh, mang Tần công tử đi khách phòng nghỉ ngơi.”
Tiểu Tỉnh trong lòng nín một khí, kéo Tần tiểu Nhị lôi trên mặt đất.
“Ai ~ đây chính là Tần gia Tứ công tử, không thể chậm trễ như vậy.” Thanh Y vội vàng qua đây ngăn cản.
“Tứ công tử thì thế nào, nếu không hắn công tử cũng sẽ không bị tội lớn như vậy tội ··· Tần gia? Tứ công tử? Tam phu nhân? Ai nha, nhận lầm người!” Tiểu Tỉnh vỗ ót một cái, chợt nói.
Thanh Y từ lâu đoán được chân tướng mọi chuyện, sửa sang xong đệm chăn cho Lâm Thanh Vũ, đi về phía Lâm gia phụ mẫu báo bình an.
“Cái kia, Tứ công tử, không có ý tứ, nhận lầm người, chẳng qua ngươi cũng không oan, ai cho ngươi ngủ công tử nhà ta liền không thấy bóng dáng của ···” tiểu Tỉnh cười ha hả nói xin lỗi, lại để cho người cẩn thận mang đi Tần tiểu Nhị.
Lâm gia phụ mẫu nghe Thanh Y đại thể giảng thuật chuyện đã xảy ra, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.
“Lại là Tần gia, hài tử này cũng biết rõ, không đến mức lại bị người ta nói thành dã loại, thế nhưng cái này Tứ công tử ··· còn có Thanh Vũ bụng đều lớn như vậy có đúng hay không nhanh lên gả đi qua, thế nhưng hắn mới ở bên người chúng ta người đợi bao lâu, ta luyến tiếc ···” Lâm phu nhân vẻ mặt quấn quýt ở bên cạnh nói lải nhải.
“Hổ phụ vô khuyển tử, cái này Tứ công tử chỉ sợ không phải như trong lời đồn, hay là trước kêu Tần lão tướng quân qua đây thương nghị một chút đi.” Lâm lão gia sai người đi thỉnh Tần lão tướng quân qua đây.
Không lâu sau, “Ông thông gia, bà thông gia ···” Tần lão gia còn chưa vào cửa, thanh âm sang sảng, trung khí mười phần liền truyền vào.
Một cái rương lớn được đưa vào bên trong ··· Tần Ẩn và Mộ Dung Hiên cũng theo qua đây.
“Tần lão gia, đây là ···” cho nhau vấn an, Lâm lão gia nghi ngờ nói.
“Đều là ta hỗn tiểu tử không hiểu chuyện, khiến Thanh Vũ chịu khổ, thời gian vội vội vàng vàng, không kịp chuẩn bị, đây là lão phu một chút tâm ý, sính lễ cho Thanh Vũ, chưa đủ sẽ bổ khuyết thêm, nếu hài tử đều lớn như vậy, hôn sự của hai hài tử có đúng hay không nhanh chóng hoàn thành tốt?” Tần lão tướng quân đầy mặt nụ cười hỏi.
“Cái này ···” Lâm lão gia thoáng do dự.
“Lâm bá phụ, Mặc nhi cho dù còn có nhiều tính tình trẻ con, nhưng đối đãi cảm tình tuyệt đối toàn tâm toàn ý, Thanh Vũ gả qua đây chúng ta toàn gia cũng sẽ đối tốt với hắn.” Tần Ẩn cúi đầu thở dài nói.
Lâm phu nhân nhìn Tần Ẩn toàn thân khí chất nho nhã giỏi giang, không sảm tạp thương nhân hơi tiền, trong lòng rất là thoả mãn, song bào thai cũng sẽ không kém nhiều lắm đi.
“Không phải là cái này, chỉ là các ngươi cũng biết, Thanh Vũ hài tử này từ nhỏ sẽ không ở chúng ta bên người, lúc này vừa mới đoàn tụ không lâu sau, chúng ta thực sự luyến tiếc ··· thế nhưng, cũng quả thực nên nắm chặt ···” Lâm lão gia mặt lộ vẻ khó xử.
“Đã như vậy, khiến tiểu Nhị gả qua đây thì tốt rồi, cho các ngươi ở rể, hài tử sinh ra sau đó cũng họ Lâm, cũng tốt cho các ngươi gia truyền đệ đèn nhang ···” Tần lão gia thập phần hào hiệp nói.
“Cái này, cái này không tốt lắm đâu ··· tướng quân phủ Tứ công tử làm sao có thể ở rể?” Lâm lão gia kinh hãi.
“Không có gì không tốt, hai hài tử có thể thật tốt cùng một chỗ ở đâu không được, chính là tiểu Nhị có nhiều tật xấu, còn xin mọi người tha thứ, chỉ để ý trừng phạt hắn chính là không cần lưu cho ta mặt mũi, được rồi, hỗn tiểu tử đâu?”
“Đâu đâu, Tứ công tử té xỉu, còn đang nghỉ ngơi trong khách phòng chứ ··· “
“Vậy hãy để cho hắn ngủ đi, chờ hắn tỉnh lại nói cho hắn biết một tiếng là được, khiến hắn không cần về nhà, ở Lâm phủ thật tốt đợi đi ··· “
Tần lão tướng quân nói xong cũng hấp tấp đi, để lại cho Lâm thị phu phụ ở trong gió mất trật tự…
“Mặc ···” Lâm Thanh Vũ kinh hãi, chật vật đứng dậy muốn đi nâng dậy Tần tiểu Nhị ngã vào bên giường.
“Ngươi đừng động, cũng đừng làm cho ta uỗng phí một phen công phu.” Thanh Y tức giận đè xuống Lâm Thanh Vũ nằm xuống, lại đi nhận mệnh chẩn đoán bệnh của Tần tiểu Nhị.
“Mấy ngày liền mệt nhọc, nghỉ ngơi không đủ, thần kinh buộc chặt, lại nỗi lòng phập phồng ··· chính là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi ··· “
Lâm Thanh Vũ yên lòng, khép lại hai tròng mắt mệt mỏi.
Thanh Y nhìn Lâm Thanh Vũ lại nhìn Tần tiểu Nhị, nhu nhu huyệt thái dương, “Tiểu Tỉnh, mang Tần công tử đi khách phòng nghỉ ngơi.”
Tiểu Tỉnh trong lòng nín một khí, kéo Tần tiểu Nhị lôi trên mặt đất.
“Ai ~ đây chính là Tần gia Tứ công tử, không thể chậm trễ như vậy.” Thanh Y vội vàng qua đây ngăn cản.
“Tứ công tử thì thế nào, nếu không hắn công tử cũng sẽ không bị tội lớn như vậy tội ··· Tần gia? Tứ công tử? Tam phu nhân? Ai nha, nhận lầm người!” Tiểu Tỉnh vỗ ót một cái, chợt nói.
Thanh Y từ lâu đoán được chân tướng mọi chuyện, sửa sang xong đệm chăn cho Lâm Thanh Vũ, đi về phía Lâm gia phụ mẫu báo bình an.
“Cái kia, Tứ công tử, không có ý tứ, nhận lầm người, chẳng qua ngươi cũng không oan, ai cho ngươi ngủ công tử nhà ta liền không thấy bóng dáng của ···” tiểu Tỉnh cười ha hả nói xin lỗi, lại để cho người cẩn thận mang đi Tần tiểu Nhị.
Lâm gia phụ mẫu nghe Thanh Y đại thể giảng thuật chuyện đã xảy ra, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.
“Lại là Tần gia, hài tử này cũng biết rõ, không đến mức lại bị người ta nói thành dã loại, thế nhưng cái này Tứ công tử ··· còn có Thanh Vũ bụng đều lớn như vậy có đúng hay không nhanh lên gả đi qua, thế nhưng hắn mới ở bên người chúng ta người đợi bao lâu, ta luyến tiếc ···” Lâm phu nhân vẻ mặt quấn quýt ở bên cạnh nói lải nhải.
“Hổ phụ vô khuyển tử, cái này Tứ công tử chỉ sợ không phải như trong lời đồn, hay là trước kêu Tần lão tướng quân qua đây thương nghị một chút đi.” Lâm lão gia sai người đi thỉnh Tần lão tướng quân qua đây.
Không lâu sau, “Ông thông gia, bà thông gia ···” Tần lão gia còn chưa vào cửa, thanh âm sang sảng, trung khí mười phần liền truyền vào.
Một cái rương lớn được đưa vào bên trong ··· Tần Ẩn và Mộ Dung Hiên cũng theo qua đây.
“Tần lão gia, đây là ···” cho nhau vấn an, Lâm lão gia nghi ngờ nói.
“Đều là ta hỗn tiểu tử không hiểu chuyện, khiến Thanh Vũ chịu khổ, thời gian vội vội vàng vàng, không kịp chuẩn bị, đây là lão phu một chút tâm ý, sính lễ cho Thanh Vũ, chưa đủ sẽ bổ khuyết thêm, nếu hài tử đều lớn như vậy, hôn sự của hai hài tử có đúng hay không nhanh chóng hoàn thành tốt?” Tần lão tướng quân đầy mặt nụ cười hỏi.
“Cái này ···” Lâm lão gia thoáng do dự.
“Lâm bá phụ, Mặc nhi cho dù còn có nhiều tính tình trẻ con, nhưng đối đãi cảm tình tuyệt đối toàn tâm toàn ý, Thanh Vũ gả qua đây chúng ta toàn gia cũng sẽ đối tốt với hắn.” Tần Ẩn cúi đầu thở dài nói.
Lâm phu nhân nhìn Tần Ẩn toàn thân khí chất nho nhã giỏi giang, không sảm tạp thương nhân hơi tiền, trong lòng rất là thoả mãn, song bào thai cũng sẽ không kém nhiều lắm đi.
“Không phải là cái này, chỉ là các ngươi cũng biết, Thanh Vũ hài tử này từ nhỏ sẽ không ở chúng ta bên người, lúc này vừa mới đoàn tụ không lâu sau, chúng ta thực sự luyến tiếc ··· thế nhưng, cũng quả thực nên nắm chặt ···” Lâm lão gia mặt lộ vẻ khó xử.
“Đã như vậy, khiến tiểu Nhị gả qua đây thì tốt rồi, cho các ngươi ở rể, hài tử sinh ra sau đó cũng họ Lâm, cũng tốt cho các ngươi gia truyền đệ đèn nhang ···” Tần lão gia thập phần hào hiệp nói.
“Cái này, cái này không tốt lắm đâu ··· tướng quân phủ Tứ công tử làm sao có thể ở rể?” Lâm lão gia kinh hãi.
“Không có gì không tốt, hai hài tử có thể thật tốt cùng một chỗ ở đâu không được, chính là tiểu Nhị có nhiều tật xấu, còn xin mọi người tha thứ, chỉ để ý trừng phạt hắn chính là không cần lưu cho ta mặt mũi, được rồi, hỗn tiểu tử đâu?”
“Đâu đâu, Tứ công tử té xỉu, còn đang nghỉ ngơi trong khách phòng chứ ··· “
“Vậy hãy để cho hắn ngủ đi, chờ hắn tỉnh lại nói cho hắn biết một tiếng là được, khiến hắn không cần về nhà, ở Lâm phủ thật tốt đợi đi ··· “
Tần lão tướng quân nói xong cũng hấp tấp đi, để lại cho Lâm thị phu phụ ở trong gió mất trật tự…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất