Mắc Nợ Trăm Triệu, Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 18:

Trước Sau
Trong mắt bà, Dung Chiêu đi ra ngoài cũng không làm được gì, chỉ cần lộ mặt cho người ta cảm thấy cô là "nam tử", dao động hoài nghi của Trương thừa tướng là được.

Dung Chiêu: "Hẳn là không có hoài nghi.”

Nói xong, cô dừng lại, tiếp tục thờ ơ nói: "Hài nhi đi đến tứ đại vương phủ, tổng cộng mượn tám vạn lượng bạc trắng.”

Mọi người: "!!!”

Bạch thị trực tiếp từ trên ghế nhảy xuống, thanh âm bén nhọn: "Thế tử nói cái gì?!”

Lâm thị cũng mở to hai mắt: "Lục Lang, con đi ra ngoài vay tiền? Tại sao phải vay tiền?”

Lúc trước vay tiền Trương Tam công tử, mục đích là để cho hắn ở trước mặt Trương thừa tướng cố gắng bảo vệ thân phận nam nhi của Dung Chiêu, nhưng tại sao còn đồng thời mượn tiền tứ đại thân vương?

Hơn nữa…

Tám vạn lượng!

Đây là con số kinh người gì.

Bạch thị liều mạng lắc đầu: "Làm sao có thể? Bọn họ dựa vào cái gì cho thế tử mượn?”

Dung Chiêu buông tay: "Ta viết giấy nợ bọn họ liền cho ta mượn, còn nói không cần trả gấp, bảo ta cứ thoải mái mà dùng.”

Mọi người: "...”

Mấy người phụ nữ đồng loạt hít một hơi khí lạnh.



Lâm thị vẻ mặt lo lắng, đứng lên đi tới, cau mày nói: "Chiêu nhi đúng là hồ đồ, mau cho người đi trả tiền lại, đem giấy nợ lấy về.”

Thanh âm Triệu thị khàn khàn: "Chỉ sợ bọn họ không nhất định nguyện ý trả.”

Trắc phi Bạch thị muốn khóc, tay quấn khăn tay: Những thân vương khác còn có thể cầu tình, nhưng Du thân vương và Trương thừa tướng quan hệ vô cùng tốt, chỉ sợ chuyện này bị Trương thừa tướng biết sẽ không tốt.”

Bạch thị oán giận: "Đã nói không nên để thế tử ra ngoài, đây quả thật là gây phiền toái lớn!"

Lâm thị dừng lại, bà nhìn về phía Triệu thị, ánh mắt thấp thỏm lo âu: "Mẫu thân, sẽ không làm ầm ĩ đến trước mặt Hoàng thượng chứ?”

Triệu thị cứng ngắc, trong đầu ong ong vang lên, không nghĩ ra được cách gì.

Dung Chiêu chậm rãi trả lời: "Sẽ, sáng mai vào triều, Trương thừa tướng sẽ buộc tội con.”

Phốc...

Trên giường, An Khánh Vương vẫn không nói chuyện đột nhiên phun ra một ngụm máu.

“Vương gia!!”



Trương phủ.

Trương Tam công tử Trương Trường Ngôn cao hứng về nhà, trong lòng ôm giấy nợ, vui sướng biết bao.

Người hầu Ngọc Trúc vừa rồi cùng hắn đi ra ngoài là tâm phúc, Ngọc Trúc mơ hồ lo lắng: "Tam công tử, chúng ta lén làm như vậy... Thừa tướng có mất hứng hay không?”



Trương Trường Ngôn nhướng mày: "Yên tâm đi, đây chính là cơ hội gây khó dễ cho An Khánh Vương phủ, phụ thân sẽ chỉ cao hứng mà thôi!"

Hắn tương đối đắc ý: "May là ta lập tức xoay tiền được, nắm lấy cơ hội, việc này nếu bị những người khác biết, khẳng định cũng sẽ không bỏ qua Dung Chiêu, hai vạn lượng đúng là rất nhiều, nhưng có thể gây khó dễ cho An Khánh Vương phủ nha."

Ngọc Trúc: "Nhưng hơn một vạn lượng trong này đều là tiền công khoản.”

Trương Trường Ngôn: "Lát nữa ta sẽ đưa giấy nợ cho phụ thân, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui, tiền này cũng sẽ bù vào giúp ta, nhất định sẽ khen ngợi ta.”

Nói xong, hắn vui sướng đi đến thư phòng, trực tiếp đi vào, thanh âm sang sảng: "Phụ thân!"

Trong thư phòng lúc này không chỉ có Trương thừa tướng, còn có hai huynh đệ khác của Trương gia cùng với một hạ nhân.

Trương thừa tướng khẽ nhíu mày: "Sau này cho người bẩm báo rồi vào.”

Trương Trường Ngôn hơi cứng đờ, mắt thấy Trương Trường Hành và Trương Trường Tri đứng ở trong phòng, bĩu môi, thầm nghĩ lát nữa sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt.

Hắn tiến lên một bước: "Phụ thân, con có một chuyện tốt…"

Trương thừa tướng khoát tay, ngắt lời hắn: "Lát nữa hãy nói, ta có việc gấp cần xử lý.”

Nói xong, Trương thừa tướng không hề để ý Trương Trường Ngôn nữa, nhìn người phía dưới, ánh mắt mang theo không thể tin: "Thật sao?”

“Đúng vậy, thừa tướng.”

Tiểu nhân cung kính trả lời: "Là Du thân vương phủ tự mình đưa tới tin tức, Du thân vương rất tức giận, ba đại thân vương khác cũng đều rất tức giận.”

Không tức giận sao được?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau