Chương 10
Dạ Hoa rời khỏi rừng đào mười dặm, vẫn chưa trở về Thiên cung, ngược lại đi đến Côn Luân Hư.
Đứng trước đại hiện Côn Luân hư, trong lòng Dạ Hoa cảm thấy rất buồn. Trong trí nhớ của Mặc Uyên, Côn Luân Hư long khí cường thịnh, toàn bộ Côn Luân Hư tràn ngập uy nghiêm, tuy rằng nghiêm trang túc mục, nhưng so với Thiên cung y sống hơn bảy vạn năm qua, lại càng có nhân tình hơn.
Cũng giống như Mặc Uyên, bề ngoài tuy có chút lãnh đạm, nhưng trong lòng không khỏi muốn tiếp cận người khác. Y tuy rằng chưa từng ở chung với Mặc Uyên, nhưng y biết Mặc Uyên là người dịu dàng.
Nhấc chân bước vào đại điện, hiện tại Côn Luân Hư nơi nơi đều tử khí nặng nề, một màu xám xịt, chỗ ngồi trên cùng là vị trí của Mặc Uyên, ngài sẽ lặng lẽ ngồi ở đó, nghênh đón người trong Tứ Hải Bát Hoang đến bái kiến. Dạ Hoa đi lên đứng trước chỗ ngồi bên trái, giống như có thể nhìn thấy bộ dáng Mặc Uyên đang nói chuyện với người phía dưới, nhìn gương mặt những người đó tràn đầy tín nhiệm cùng tôn kính với Mặc Uyên.
Dạ Hoa lắc đầu cười nhạt: Làm sao lại có cảm giác như ta đã từng đứng ở chỗ này, yên lặng nhìn Mặc Uyên vậy?
Đi vào hậu viện. Bởi vì Côn Luân Hư này vốn là một ngọn núi, lúc trước khi Mặc Uyên định cư ở đây, không muốn phá núi xây nhà, mà là tạc vào núi như hang động, lại bố trí thêm thành chỗ ở. Thế nên nơi này không trang nghiêm như trước đại điện, nơi nơi đều mang lại cho người ta cảm giác tự nhiên thoải mái. Dạ Hoa cảm thấy, so với rừng đào mười dặm cảnh sắc kiều diễm kia, y càng thích nơi này hơn - giữa sắc xanh dạt dào, mây trắng lượn lờ, núi non trùng điệp.
Ao sen... Y đã từng ngủ say ở đây mười mấy vạn năm...
Dạ Hoa bước lên bậc thềm, đứng ngay vị trí Mặc Uyên thường đứng, trong lòng dâng lên niềm vui nho nhỏ... bởi vì Mặc Uyên đứng ở chỗ này mười mấy vạn năm, chỉ vì chờ y.
Trong ao sen vẫn còn hoa sen trắng đang nở, tuy không có long khí nuôi dưỡng, nhưng nước ở Côn Luân vẫn rất tốt, những đoá hoa sen trắng này đều rất có linh khí.
E rằng trong Côn Luân Hư này, cũng chỉ có các ngươi là vẫn còn cảnh tượng phồn thịnh.
Dạ Hoa lòng nghĩ thầm. Trong không khí dường như có một mùi hương thoang thoảng của hoa sen, Dạ Hoa ra sức hít thật sâu, muốn bắt thêm chút hương sen, lại ngửi thấy một mùi hương khác...
Long khí? Hương hoa sen làm sao lại có long khí? Dạ Hoa giơ tay thi pháp xung quanh ao sen, quả nhiên y nhìn thấy trên ao sen có vài tia sáng vàng mờ ảo bay lơ lửng.
Dạ Hoa âm thầm kinh ngạc, ngẫm nghĩ, phi thân bay lên, định thân trên không Côn Luân Hư, thi pháp cho toàn bộ Côn Luân Hư. Nhưng chỉ có ao sen là nơi có ánh sáng vàng phát ra.
Mặc Uyên?!
Trong lòng Dạ Hoa hoảng hốt, phất tay áo một cái, biến mất khỏi Côn Luân Hư, rồi sau đó liền xuất hiện ở rừng đào mười dặm.
"Chiết Nhan thượng thần!" Thấy Chiết Nhan đang nằm liệt trên ghế trước nhà gỗ uống rượu, Dạ Hoa vội vàng chạy tới, cũng không để ý đến lễ nghi, bắt lấy cánh tay Chiết Nhan trực tiếp kéo đi.
Chiết Nhan uống hơi say nên bị hoảng sợ, đến khi lấy lại tinh thần thì đã đứng ở Côn Luân Hư, ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh: "Côn Luân Hư?"
Dạ Hoa lúc này mới nhớ tới mình mất lễ nghi, cúi đầu trước mặt Chiết Nhan: "Dạ Hoa mạo phạm rồi, chỉ là sự việc gấp gáp, mong thượng thần thứ lỗi."
Chiết nhan xua xua tay tỏ vẻ không có chuyện gì, dù sao cũng đã bị kéo tới Côn Luân Hư rồi, còn làm thế nào được nữa chứ? Cất bầu rượu trong tay đi, chậm rãi hỏi: "Không biết điện hạ vì chuyện gì mà cấp bách như vậy?"
Dạ Hoa đi đến bên ao sen, cung kính nói: "Xin thượng thần, hãy xem."
Khi Dạ Hoa thi pháp, long khí trong ao sen lại hiện lên một ánh sáng vàng mờ nhạt, lúc ẩn lúc hiện.
Chiết Nhan trợn mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng phía trước: "Long khí?"
Dạ Hoa gật đầu: "Ta vừa mới thi pháp cho toàn bộ Côn Luân Hư, chỉ có ao sen này là có long khí."
Chiết Nhan nhắm mắt suy nghĩ chốc lát, sau đó đi đến bên cạnh ao sen dùng Truy Hồn Thuật.
Thấy Chiết Nhan nhắm hai mắt thi pháp, tuy rằng trong lòng Dạ Hoa căng thẳng, nhưng trên mặt lại một chút cũng không hiện ra đứng bên cạnh, lẳng lặng chờ kết quả của Chiết Nhan.
Một lát sau, Chiết Nhan mở mắt ra, như suy tư gì, rồi nhìn về phía Dạ Hoa: "Là Mặc Uyên."
Dạ Hoa mở to hai mắt, vui mừng nhìn Chiết Nhan, ngơ ngác, một câu cũng không nói thành lời.
Chiết Nhan chắp hai tay ra sau lưng, đứng thẳng nhìn lên núi Côn Luân Hư, trên mặt nở nụ cười vui vẻ: "Côn Luân Hư này, đã yên lặng bảy vạn năm, cuối cùng cũng khôi phục lại phong cảnh hưng thịnh như xưa rồi."
Đứng trước đại hiện Côn Luân hư, trong lòng Dạ Hoa cảm thấy rất buồn. Trong trí nhớ của Mặc Uyên, Côn Luân Hư long khí cường thịnh, toàn bộ Côn Luân Hư tràn ngập uy nghiêm, tuy rằng nghiêm trang túc mục, nhưng so với Thiên cung y sống hơn bảy vạn năm qua, lại càng có nhân tình hơn.
Cũng giống như Mặc Uyên, bề ngoài tuy có chút lãnh đạm, nhưng trong lòng không khỏi muốn tiếp cận người khác. Y tuy rằng chưa từng ở chung với Mặc Uyên, nhưng y biết Mặc Uyên là người dịu dàng.
Nhấc chân bước vào đại điện, hiện tại Côn Luân Hư nơi nơi đều tử khí nặng nề, một màu xám xịt, chỗ ngồi trên cùng là vị trí của Mặc Uyên, ngài sẽ lặng lẽ ngồi ở đó, nghênh đón người trong Tứ Hải Bát Hoang đến bái kiến. Dạ Hoa đi lên đứng trước chỗ ngồi bên trái, giống như có thể nhìn thấy bộ dáng Mặc Uyên đang nói chuyện với người phía dưới, nhìn gương mặt những người đó tràn đầy tín nhiệm cùng tôn kính với Mặc Uyên.
Dạ Hoa lắc đầu cười nhạt: Làm sao lại có cảm giác như ta đã từng đứng ở chỗ này, yên lặng nhìn Mặc Uyên vậy?
Đi vào hậu viện. Bởi vì Côn Luân Hư này vốn là một ngọn núi, lúc trước khi Mặc Uyên định cư ở đây, không muốn phá núi xây nhà, mà là tạc vào núi như hang động, lại bố trí thêm thành chỗ ở. Thế nên nơi này không trang nghiêm như trước đại điện, nơi nơi đều mang lại cho người ta cảm giác tự nhiên thoải mái. Dạ Hoa cảm thấy, so với rừng đào mười dặm cảnh sắc kiều diễm kia, y càng thích nơi này hơn - giữa sắc xanh dạt dào, mây trắng lượn lờ, núi non trùng điệp.
Ao sen... Y đã từng ngủ say ở đây mười mấy vạn năm...
Dạ Hoa bước lên bậc thềm, đứng ngay vị trí Mặc Uyên thường đứng, trong lòng dâng lên niềm vui nho nhỏ... bởi vì Mặc Uyên đứng ở chỗ này mười mấy vạn năm, chỉ vì chờ y.
Trong ao sen vẫn còn hoa sen trắng đang nở, tuy không có long khí nuôi dưỡng, nhưng nước ở Côn Luân vẫn rất tốt, những đoá hoa sen trắng này đều rất có linh khí.
E rằng trong Côn Luân Hư này, cũng chỉ có các ngươi là vẫn còn cảnh tượng phồn thịnh.
Dạ Hoa lòng nghĩ thầm. Trong không khí dường như có một mùi hương thoang thoảng của hoa sen, Dạ Hoa ra sức hít thật sâu, muốn bắt thêm chút hương sen, lại ngửi thấy một mùi hương khác...
Long khí? Hương hoa sen làm sao lại có long khí? Dạ Hoa giơ tay thi pháp xung quanh ao sen, quả nhiên y nhìn thấy trên ao sen có vài tia sáng vàng mờ ảo bay lơ lửng.
Dạ Hoa âm thầm kinh ngạc, ngẫm nghĩ, phi thân bay lên, định thân trên không Côn Luân Hư, thi pháp cho toàn bộ Côn Luân Hư. Nhưng chỉ có ao sen là nơi có ánh sáng vàng phát ra.
Mặc Uyên?!
Trong lòng Dạ Hoa hoảng hốt, phất tay áo một cái, biến mất khỏi Côn Luân Hư, rồi sau đó liền xuất hiện ở rừng đào mười dặm.
"Chiết Nhan thượng thần!" Thấy Chiết Nhan đang nằm liệt trên ghế trước nhà gỗ uống rượu, Dạ Hoa vội vàng chạy tới, cũng không để ý đến lễ nghi, bắt lấy cánh tay Chiết Nhan trực tiếp kéo đi.
Chiết Nhan uống hơi say nên bị hoảng sợ, đến khi lấy lại tinh thần thì đã đứng ở Côn Luân Hư, ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh: "Côn Luân Hư?"
Dạ Hoa lúc này mới nhớ tới mình mất lễ nghi, cúi đầu trước mặt Chiết Nhan: "Dạ Hoa mạo phạm rồi, chỉ là sự việc gấp gáp, mong thượng thần thứ lỗi."
Chiết nhan xua xua tay tỏ vẻ không có chuyện gì, dù sao cũng đã bị kéo tới Côn Luân Hư rồi, còn làm thế nào được nữa chứ? Cất bầu rượu trong tay đi, chậm rãi hỏi: "Không biết điện hạ vì chuyện gì mà cấp bách như vậy?"
Dạ Hoa đi đến bên ao sen, cung kính nói: "Xin thượng thần, hãy xem."
Khi Dạ Hoa thi pháp, long khí trong ao sen lại hiện lên một ánh sáng vàng mờ nhạt, lúc ẩn lúc hiện.
Chiết Nhan trợn mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng phía trước: "Long khí?"
Dạ Hoa gật đầu: "Ta vừa mới thi pháp cho toàn bộ Côn Luân Hư, chỉ có ao sen này là có long khí."
Chiết Nhan nhắm mắt suy nghĩ chốc lát, sau đó đi đến bên cạnh ao sen dùng Truy Hồn Thuật.
Thấy Chiết Nhan nhắm hai mắt thi pháp, tuy rằng trong lòng Dạ Hoa căng thẳng, nhưng trên mặt lại một chút cũng không hiện ra đứng bên cạnh, lẳng lặng chờ kết quả của Chiết Nhan.
Một lát sau, Chiết Nhan mở mắt ra, như suy tư gì, rồi nhìn về phía Dạ Hoa: "Là Mặc Uyên."
Dạ Hoa mở to hai mắt, vui mừng nhìn Chiết Nhan, ngơ ngác, một câu cũng không nói thành lời.
Chiết Nhan chắp hai tay ra sau lưng, đứng thẳng nhìn lên núi Côn Luân Hư, trên mặt nở nụ cười vui vẻ: "Côn Luân Hư này, đã yên lặng bảy vạn năm, cuối cùng cũng khôi phục lại phong cảnh hưng thịnh như xưa rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất