Chương 29
Chuyện Thái tử Thiên tộc Dạ Hoa, bởi vì muốn xóa bỏ tên trên Tam Sinh Thạch, mà bị trọng thương hôn mê truyền khắp đi Tứ Hải Bát Hoang. Chiết Nhan đang ủ rượu vừa nghe vậy, lập tức đem công cụ ủ rượu ném cho Bạch Chân, thuấn di một cái liền đến bên ngoài Nam Thiên Môn.
Chiết Nhan vội vã đi vào Tẩy Ngô Cung, khi đó Đông Hoa một thân áo tím đang pha trà, lười biếng nói: "Hôm nay ta đột nhiên muốn tự mình pha một ấm trà uống, ngươi tới cũng thật đúng lúc."
Chiết Nhan trực tiếp đi đến trước giường Dạ Hoa, tra xét tình huống của Dạ Hoa: "Dạ Hoa xảy ra chuyện, tại sao cũng không tới rừng đào nói cho ta một tiếng?" Tốt xấu gì y thuật của hắn nếu xưng đệ nhị, Tứ Hải Bát Hoang không ai dám xưng đệ nhất.
Chiết Nhan nhìn Dạ Hoa trên giường, một thân áo ngủ màu đen, thần sắc trên mặt bình tĩnh, nội tức vững vàng, thoạt nhìn chỉ là giống như là đang ngủ.
Chiết Nhan nghi hoặc vươn hai ngón tay nhẹ nhàng để giữa trán Dạ Hoa, sau đó cau mày nói: "Hồn phách Dạ Hoa ly thể?"
Đông Hoa gật đầu, rất bình tĩnh: "Ừm."
Chiết Nhan nhìn xung quanh tẩm cung một vòng, hỏi Đông Hoa: "Mặc Uyên đâu? Tại sao đệ ấy lại không ở đây?" Thật sự là quá không bình thường!
Đông Hoa khóe miệng lộ ra một tia nghiền ngẫm, cười cười: "Mặc Uyên đi lịch Tình Kiếp của hắn rồi."
"Lịch Tình Kiếp?" Chiết Nhan không thể tin được: "Cái người gọi là Liên Tẫn tìm được rồi sao?"
Lúc trước Đông Hoa phát hiện Tình Kiếp của Mặc Uyên xuất hiện, có nói với Chiết Nhan. Chiết Nhan còn tự mình đến Tam Sinh Thạch để nhìn xem cái cây già Mặc Uyên nở hoa gì, kết quả tìm khắp Tứ Hải Bát Hoang, cũng không phát hiện người nào tên là Liên Tẫn.
Chỉ là…..
Chiết Nhan mày nhăn càng chặt: "Dạ Hoa xảy ra chuyện, Mặc Uyên vậy mà còn đi… không phải, Liên Tẫn… chính là...?"
Đông Hoa rốt cuộc cũng đem tầm mắt chuyển lên người Chiết Nhan, nhìn hắn mở to hai mắt, một bộ dạng không thể tin được, Đông Hoa bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, Dạ Hoa chính là Liên Tẫn."
Chiết Nhan híp mắt suy nghĩ một chút, ngay sau đó hoài nghi nhìn Đông Hoa: "Ngươi có phải đã biết từ sớm rồi không?"
Đông Hoa nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngày ấy Dạ Hoa phá kết giới Tam Sinh Thạch, với lại hồn phách ly thể trước Tam Sinh Thạch. Khi đó Tam Sinh Thạch hiện rõ tên Mặc Uyên cùng Liên Tẫn, ta mới nghi hoặc. Dạ Hoa không phải muốn xóa tên của mình sao? Thế nào mà trên Tam Sinh Thạch ngược lại hiện ra nhân duyên của Mặc Uyên? Vì thế ta liền ở đó mặc niệm tên Dạ Hoa, kết quả Tam Sinh Thạch không hề có động tĩnh."
"Ngươi là nói, trên Tam Sinh Thạch, căn bản không có tên Dạ Hoa?"
Đông Hoa gật đầu: "Ừm, tình huống khi đó, ta không tin Dạ Hoa còn có năng lực xóa đi tên của mình. Sau Mặc Uyên cũng nói, Liên Tẫn, là tên Phụ Thần đặt cho Dạ Hoa."
Chiết Nhan chỉ nghĩ trong chốc lát, liền hiểu rõ cười lên: "Cũng phải, tuy rằng Dạ Hoa mới giáng thế bảy vạn năm, nhưng nếu thật sự tính ra, nguyên thần của nó chính là cùng tuổi với Mặc Uyên, khó trách Tam Sinh Thạch chỉ nhớ tên Liên Tẫn."
Đông Hoa buông chén trà xuống, rót thêm cho Chiết Nhan một chén trà nóng: "Nói vậy Dạ Hoa không biết mình chính là Liên Tẫn, trong lòng quýnh lên, liền hồn phách ly thể."
Chiết Nhan phát giác thú vị, cười ngồi đối diện Đông Hoa, trong mắt lóe tò mò: "Vậy… hiện tại bọn họ ở đâu? Ta đi xem thử."
Đông Hoa nghiêng liếc mắt nhìn Chiết Nhan một cái, cười nói: "Phàm Giới."
Chiết Nhan nhướng mày, đem chén trà nóng Đông Hoa đặt lên bàn cho hắn đảo một cái uống hết, rồi sau đó nói: "Đa tạ trà của ngươi, ta đi trước nha."
Chiết Nhan ra khỏi Tẩy Ngô Cung, đang muốn đằng vân đi tìm tiên khí của Mặc Uyên, lại bị Liên Tống đón ngăn chặn.
Liên Tống hướng Chiết Nhan thi lễ: "Thượng thần."
Chiết Nhan bình tĩnh đáp lễ: "Ấy, Tam điện hạ."
Liên Tống nhìn Tẩy Ngô Cung phía sau Chiết Nhan, kéo Chiết Nhan tới một góc, vẻ mặt sốt ruột, nói: "Đã nhiều ngày ai đến hỏi Đế Quân rốt cuộc Dạ Hoa thế nào, Đế Quân đều nói là trọng thương chưa tỉnh. Chỉ nói vậy thôi, nhưng mà không cho chúng ta đến thăm Dạ Hoa… Thượng thần là bạn tốt của Đế Quân, có biết, tình huống Dạ Hoa cụ thể là sao không?"
Chiết Nhan đảo mắt vòng vòng, trong lòng chửi thầm: Đương nhiên không thể cho các ngươi đi thăm Dạ Hoa rồi, khẳng định các ngươi đều nhìn ra được hồn phách Dạ Hoa ly thể, nếu lại truy hỏi hồn phách Dạ Hoa vì sao ly thể, sau khi ly thể thì đi đâu….. Thì làm sao Mặc Uyên còn có thể an ổn mà lịch Tình Kiếp?
Chiết Nhan lắc đầu, một bộ dạng bình tĩnh khuyên giải an ủi Liên Tống: "Tam điện hạ đừng lo, lúc nào Dạ Hoa nên tỉnh tự nhiên sẽ tỉnh, không có chuyện gì đâu. Hiện giờ là thời điểm ủ Đào Hoa Túy tốt nhất, ta không nói chuyện với ngươi nữa, đi trước một bước."
"Ấy! Thượng thần!" Liên Tống nhìn Chiết Nhan biến mất trước mắt trong nháy mắt, chỉ phải bất đắc dĩ thở dài.
Liên Tống nhìn cửa cung của Tẩy Ngô Cung, đột nhiên nghĩ đến ─ Mặc Uyên đâu? Tại sao vẫn luôn không gặp Mặc Uyên? Liên Tống gõ cây quạt trong tay, cẩn thận tự hỏi trong chốc lát, hướng tới Côn Luân Hư đi.
.
Thanh Châu quốc, trong phủ tướng quân, Liễu Chiếu Ca bước chân ra khỏi phủ.
"Chiếu Ca!" Liễu phu nhân vội vã từ bên trong chạy ra.
Liễu Chiếu Ca xoay người thi lễ: "Mẹ."
Liễu phu nhân ngừng ở trước người Liễu Chiếu Ca, bất đắc dĩ nói: "Từ lúc con năm tuổi tới Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, cơ bản mỗi ngày đều đi."
Liễu Chiếu Ca cũng cảm thấy mình vì người nào đó thật sự có chút điên cuồng, khóe miệng hiện ra một tia cười nhạt không có ý tứ.
Liễu phu nhân thấy y như thế, bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn nói: "Hôm nay đừng đi nữa, ta có việc nói cùng con."
Liễu Chiếu Ca suy nghĩ một chút, gật đầu, xoay người nói với người sai vặt bên cạnh: "Liễu Hoa, ngươi đi đến Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, nói với Chu chưởng quầy một tiếng, hôm nay ta sẽ không tới."
Liễu Hoa khom lưng đạp: "Dạ."
Liễu phu nhân và Liễu Chiếu Ca cùng nhau đi về phía hậu viện. Liễu phu nhân nhìn dáng vẻ đoan chính còn có ưu nhã trầm tĩnh của Liễu Chiếu Ca, trong lòng rất vui vẻ. Bà cùng Liễu Vấn Sâm đều là võ nhân, con trai lớn Chiếu Võ tứ chi phát triển, con thứ hai tuy có một chút thông minh, cũng là một bộ dạng lưu manh. Chỉ có này đứa con thứ ba Chiếu Ca, toàn thân khí chất đoan chính, phong thần tuấn lãng….
"Chiếu Ca, bây giờ tiểu tử con đã 17 tuổi rồi, cũng nên nói đến chuyện hôn sự." Liễu phu nhân gật gù nói.
Liễu Chiếu Ca nhẹ nhàng cười: "Mẹ, lớn nhỏ có thứ tự, đại ca còn chưa thành thân, tại sao lại đến lượt con."
Liễu phu nhân cười khúc khích: "Đại ca nhị ca con ta không lo lắng, nhưng còn con, mỗi ngày đề chạy tới Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, làm bạn cùng những quyển sách đó, ta sợ con vào thư hương, đã quên nữ nhi hương*"
Liễu Chiếu Ca bất đắc dĩ, đành phải nói sang chuyện khác: "Mẹ tìm con không phải là vì việc này chứ?"
Liễu phu nhân lắc đầu, mày lá liễu nhẹ nhăn lại: "Không phải. Con biết, mẹ sinh ra từ võ lâm thế gia, tuy rằng Lễ Kiếm Các của ông ngoại co so ra kém những đại phái khác, nhưng cũng có vị thế ở chốn võ lâm đó. Tháng sau là đại hội võ lâm, tuyệt không thể để mất mặt mũi được. Chỉ là ông ngoại con có một mình ta là con gái, con cháu chi thứ thì võ nghệ lại.… Cho nên ông ngoại bảo ta tìm trong ba người các con đi đại hội võ lâm. Đại ca con đang đóng giữ phía tây cảnh, lão nhị sớm đã xông xáo giang hồ, ta nhất thời cũng tìm không thấy nó."
Liễu Chiếu Ca hiểu rõ, cười: "Chiếu ca chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mẫu thân."
Liễu phu nhân giơ tay vỗ vỗ vai Liễu Chiếu Ca: "Mẹ đương nhiên yên tâm, trong ba đứa con, con là trầm ổn nhất, thông tuệ nhất."
Liễu phu nhân trong lòng vẫn có chút không nỡ, từ nhỏ Liễu Chiếu Ca được họ sủng mà lớn lên, giang hồ hiểm ác, lại không biết y đi sẽ trải qua chuyện như thế nào nữa. Chỉ là bà nhất thời không tìm được người, huống hồ, Chiếu Ca cũng không thể mãi ở dưới sự che chở của bọn họ được.
Liễu phu nhân lại nhớ tới đứa con trai Liễu Chiếu Bân tự ra giang hồ, 3 - 4 năm vẫn chưa trở về kia, thở dài một hơi: "Chuyến này, con thuận tiện tìm nhị ca con, mặc dù mỗi năm nó sẽ gửi về một phong thư, nhưng 3 - 4 năm không gặp, ta thật sự rất lo lắng"
"Dạ, con nhất định tìm được nhị ca, mang huynh ấy về gặp người." Liễu Chiếu Ca trấn an Liễu phu nhân, nói.
Bên này Chiết Nhan đang đằng vân đánh giá Phàm Giới, tìm kiếm vị trí của Mặc Uyên, Tư Mệnh Tinh Quân từ phía sau đuổi theo: "Chiết Nhan thượng thần!"
Chiết Nhan quay đầu lại, nhướng mày hỏi: "Tư Mệnh Tinh Quân tìm ta chuyện gì?"
Tư Mệnh Tinh Quân hành lễ với Chiết Nhan: "Biết thượng thần muốn đi tìm Mặc Uyên thượng thần, muốn nhờ ngài giúp gửi một câu."
"Nói cái gì?"
"Bộ mệnh của Thái tử điện hạ thần mặc kệ, hai người họ cứ việc muốn làm cái gì thì làm. Chỉ là hy vọng Mặc Uyên thượng thần ở Phàm Giới, có thể không ra tay thì không ra tay, tốt nhất cũng đừng luôn ở một chỗ đó nữa. Ngài cũng biết, long khí sẽ ảnh hưởng khí vận phàm nhân."
"Ồ!" Chiết Nhan gật đầu, lộ ra một tia trêu đùa: "Ta nhất định sẽ giúp truyền lời tận nơi."
Không thể ngờ được, Mặc Uyên thế mà cũng sẽ phạm loại sai lầm cấp thấp này. Những vị thần thượng cổ như họ, tu vi cùng khí vận đều rất khổng lồ, rất dễ dàng ảnh hưởng đến mệnh số của phàm nhân, Mặc Uyên, rốt cuộc đã ở chốn này bao lâu rồi? Chiết Nhan lắc đầu, hướng về phía Phàm Giới mà đi.
Chiết Nhan vội vã đi vào Tẩy Ngô Cung, khi đó Đông Hoa một thân áo tím đang pha trà, lười biếng nói: "Hôm nay ta đột nhiên muốn tự mình pha một ấm trà uống, ngươi tới cũng thật đúng lúc."
Chiết Nhan trực tiếp đi đến trước giường Dạ Hoa, tra xét tình huống của Dạ Hoa: "Dạ Hoa xảy ra chuyện, tại sao cũng không tới rừng đào nói cho ta một tiếng?" Tốt xấu gì y thuật của hắn nếu xưng đệ nhị, Tứ Hải Bát Hoang không ai dám xưng đệ nhất.
Chiết Nhan nhìn Dạ Hoa trên giường, một thân áo ngủ màu đen, thần sắc trên mặt bình tĩnh, nội tức vững vàng, thoạt nhìn chỉ là giống như là đang ngủ.
Chiết Nhan nghi hoặc vươn hai ngón tay nhẹ nhàng để giữa trán Dạ Hoa, sau đó cau mày nói: "Hồn phách Dạ Hoa ly thể?"
Đông Hoa gật đầu, rất bình tĩnh: "Ừm."
Chiết Nhan nhìn xung quanh tẩm cung một vòng, hỏi Đông Hoa: "Mặc Uyên đâu? Tại sao đệ ấy lại không ở đây?" Thật sự là quá không bình thường!
Đông Hoa khóe miệng lộ ra một tia nghiền ngẫm, cười cười: "Mặc Uyên đi lịch Tình Kiếp của hắn rồi."
"Lịch Tình Kiếp?" Chiết Nhan không thể tin được: "Cái người gọi là Liên Tẫn tìm được rồi sao?"
Lúc trước Đông Hoa phát hiện Tình Kiếp của Mặc Uyên xuất hiện, có nói với Chiết Nhan. Chiết Nhan còn tự mình đến Tam Sinh Thạch để nhìn xem cái cây già Mặc Uyên nở hoa gì, kết quả tìm khắp Tứ Hải Bát Hoang, cũng không phát hiện người nào tên là Liên Tẫn.
Chỉ là…..
Chiết Nhan mày nhăn càng chặt: "Dạ Hoa xảy ra chuyện, Mặc Uyên vậy mà còn đi… không phải, Liên Tẫn… chính là...?"
Đông Hoa rốt cuộc cũng đem tầm mắt chuyển lên người Chiết Nhan, nhìn hắn mở to hai mắt, một bộ dạng không thể tin được, Đông Hoa bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, Dạ Hoa chính là Liên Tẫn."
Chiết Nhan híp mắt suy nghĩ một chút, ngay sau đó hoài nghi nhìn Đông Hoa: "Ngươi có phải đã biết từ sớm rồi không?"
Đông Hoa nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngày ấy Dạ Hoa phá kết giới Tam Sinh Thạch, với lại hồn phách ly thể trước Tam Sinh Thạch. Khi đó Tam Sinh Thạch hiện rõ tên Mặc Uyên cùng Liên Tẫn, ta mới nghi hoặc. Dạ Hoa không phải muốn xóa tên của mình sao? Thế nào mà trên Tam Sinh Thạch ngược lại hiện ra nhân duyên của Mặc Uyên? Vì thế ta liền ở đó mặc niệm tên Dạ Hoa, kết quả Tam Sinh Thạch không hề có động tĩnh."
"Ngươi là nói, trên Tam Sinh Thạch, căn bản không có tên Dạ Hoa?"
Đông Hoa gật đầu: "Ừm, tình huống khi đó, ta không tin Dạ Hoa còn có năng lực xóa đi tên của mình. Sau Mặc Uyên cũng nói, Liên Tẫn, là tên Phụ Thần đặt cho Dạ Hoa."
Chiết Nhan chỉ nghĩ trong chốc lát, liền hiểu rõ cười lên: "Cũng phải, tuy rằng Dạ Hoa mới giáng thế bảy vạn năm, nhưng nếu thật sự tính ra, nguyên thần của nó chính là cùng tuổi với Mặc Uyên, khó trách Tam Sinh Thạch chỉ nhớ tên Liên Tẫn."
Đông Hoa buông chén trà xuống, rót thêm cho Chiết Nhan một chén trà nóng: "Nói vậy Dạ Hoa không biết mình chính là Liên Tẫn, trong lòng quýnh lên, liền hồn phách ly thể."
Chiết Nhan phát giác thú vị, cười ngồi đối diện Đông Hoa, trong mắt lóe tò mò: "Vậy… hiện tại bọn họ ở đâu? Ta đi xem thử."
Đông Hoa nghiêng liếc mắt nhìn Chiết Nhan một cái, cười nói: "Phàm Giới."
Chiết Nhan nhướng mày, đem chén trà nóng Đông Hoa đặt lên bàn cho hắn đảo một cái uống hết, rồi sau đó nói: "Đa tạ trà của ngươi, ta đi trước nha."
Chiết Nhan ra khỏi Tẩy Ngô Cung, đang muốn đằng vân đi tìm tiên khí của Mặc Uyên, lại bị Liên Tống đón ngăn chặn.
Liên Tống hướng Chiết Nhan thi lễ: "Thượng thần."
Chiết Nhan bình tĩnh đáp lễ: "Ấy, Tam điện hạ."
Liên Tống nhìn Tẩy Ngô Cung phía sau Chiết Nhan, kéo Chiết Nhan tới một góc, vẻ mặt sốt ruột, nói: "Đã nhiều ngày ai đến hỏi Đế Quân rốt cuộc Dạ Hoa thế nào, Đế Quân đều nói là trọng thương chưa tỉnh. Chỉ nói vậy thôi, nhưng mà không cho chúng ta đến thăm Dạ Hoa… Thượng thần là bạn tốt của Đế Quân, có biết, tình huống Dạ Hoa cụ thể là sao không?"
Chiết Nhan đảo mắt vòng vòng, trong lòng chửi thầm: Đương nhiên không thể cho các ngươi đi thăm Dạ Hoa rồi, khẳng định các ngươi đều nhìn ra được hồn phách Dạ Hoa ly thể, nếu lại truy hỏi hồn phách Dạ Hoa vì sao ly thể, sau khi ly thể thì đi đâu….. Thì làm sao Mặc Uyên còn có thể an ổn mà lịch Tình Kiếp?
Chiết Nhan lắc đầu, một bộ dạng bình tĩnh khuyên giải an ủi Liên Tống: "Tam điện hạ đừng lo, lúc nào Dạ Hoa nên tỉnh tự nhiên sẽ tỉnh, không có chuyện gì đâu. Hiện giờ là thời điểm ủ Đào Hoa Túy tốt nhất, ta không nói chuyện với ngươi nữa, đi trước một bước."
"Ấy! Thượng thần!" Liên Tống nhìn Chiết Nhan biến mất trước mắt trong nháy mắt, chỉ phải bất đắc dĩ thở dài.
Liên Tống nhìn cửa cung của Tẩy Ngô Cung, đột nhiên nghĩ đến ─ Mặc Uyên đâu? Tại sao vẫn luôn không gặp Mặc Uyên? Liên Tống gõ cây quạt trong tay, cẩn thận tự hỏi trong chốc lát, hướng tới Côn Luân Hư đi.
.
Thanh Châu quốc, trong phủ tướng quân, Liễu Chiếu Ca bước chân ra khỏi phủ.
"Chiếu Ca!" Liễu phu nhân vội vã từ bên trong chạy ra.
Liễu Chiếu Ca xoay người thi lễ: "Mẹ."
Liễu phu nhân ngừng ở trước người Liễu Chiếu Ca, bất đắc dĩ nói: "Từ lúc con năm tuổi tới Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, cơ bản mỗi ngày đều đi."
Liễu Chiếu Ca cũng cảm thấy mình vì người nào đó thật sự có chút điên cuồng, khóe miệng hiện ra một tia cười nhạt không có ý tứ.
Liễu phu nhân thấy y như thế, bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn nói: "Hôm nay đừng đi nữa, ta có việc nói cùng con."
Liễu Chiếu Ca suy nghĩ một chút, gật đầu, xoay người nói với người sai vặt bên cạnh: "Liễu Hoa, ngươi đi đến Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, nói với Chu chưởng quầy một tiếng, hôm nay ta sẽ không tới."
Liễu Hoa khom lưng đạp: "Dạ."
Liễu phu nhân và Liễu Chiếu Ca cùng nhau đi về phía hậu viện. Liễu phu nhân nhìn dáng vẻ đoan chính còn có ưu nhã trầm tĩnh của Liễu Chiếu Ca, trong lòng rất vui vẻ. Bà cùng Liễu Vấn Sâm đều là võ nhân, con trai lớn Chiếu Võ tứ chi phát triển, con thứ hai tuy có một chút thông minh, cũng là một bộ dạng lưu manh. Chỉ có này đứa con thứ ba Chiếu Ca, toàn thân khí chất đoan chính, phong thần tuấn lãng….
"Chiếu Ca, bây giờ tiểu tử con đã 17 tuổi rồi, cũng nên nói đến chuyện hôn sự." Liễu phu nhân gật gù nói.
Liễu Chiếu Ca nhẹ nhàng cười: "Mẹ, lớn nhỏ có thứ tự, đại ca còn chưa thành thân, tại sao lại đến lượt con."
Liễu phu nhân cười khúc khích: "Đại ca nhị ca con ta không lo lắng, nhưng còn con, mỗi ngày đề chạy tới Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, làm bạn cùng những quyển sách đó, ta sợ con vào thư hương, đã quên nữ nhi hương*"
Liễu Chiếu Ca bất đắc dĩ, đành phải nói sang chuyện khác: "Mẹ tìm con không phải là vì việc này chứ?"
Liễu phu nhân lắc đầu, mày lá liễu nhẹ nhăn lại: "Không phải. Con biết, mẹ sinh ra từ võ lâm thế gia, tuy rằng Lễ Kiếm Các của ông ngoại co so ra kém những đại phái khác, nhưng cũng có vị thế ở chốn võ lâm đó. Tháng sau là đại hội võ lâm, tuyệt không thể để mất mặt mũi được. Chỉ là ông ngoại con có một mình ta là con gái, con cháu chi thứ thì võ nghệ lại.… Cho nên ông ngoại bảo ta tìm trong ba người các con đi đại hội võ lâm. Đại ca con đang đóng giữ phía tây cảnh, lão nhị sớm đã xông xáo giang hồ, ta nhất thời cũng tìm không thấy nó."
Liễu Chiếu Ca hiểu rõ, cười: "Chiếu ca chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mẫu thân."
Liễu phu nhân giơ tay vỗ vỗ vai Liễu Chiếu Ca: "Mẹ đương nhiên yên tâm, trong ba đứa con, con là trầm ổn nhất, thông tuệ nhất."
Liễu phu nhân trong lòng vẫn có chút không nỡ, từ nhỏ Liễu Chiếu Ca được họ sủng mà lớn lên, giang hồ hiểm ác, lại không biết y đi sẽ trải qua chuyện như thế nào nữa. Chỉ là bà nhất thời không tìm được người, huống hồ, Chiếu Ca cũng không thể mãi ở dưới sự che chở của bọn họ được.
Liễu phu nhân lại nhớ tới đứa con trai Liễu Chiếu Bân tự ra giang hồ, 3 - 4 năm vẫn chưa trở về kia, thở dài một hơi: "Chuyến này, con thuận tiện tìm nhị ca con, mặc dù mỗi năm nó sẽ gửi về một phong thư, nhưng 3 - 4 năm không gặp, ta thật sự rất lo lắng"
"Dạ, con nhất định tìm được nhị ca, mang huynh ấy về gặp người." Liễu Chiếu Ca trấn an Liễu phu nhân, nói.
Bên này Chiết Nhan đang đằng vân đánh giá Phàm Giới, tìm kiếm vị trí của Mặc Uyên, Tư Mệnh Tinh Quân từ phía sau đuổi theo: "Chiết Nhan thượng thần!"
Chiết Nhan quay đầu lại, nhướng mày hỏi: "Tư Mệnh Tinh Quân tìm ta chuyện gì?"
Tư Mệnh Tinh Quân hành lễ với Chiết Nhan: "Biết thượng thần muốn đi tìm Mặc Uyên thượng thần, muốn nhờ ngài giúp gửi một câu."
"Nói cái gì?"
"Bộ mệnh của Thái tử điện hạ thần mặc kệ, hai người họ cứ việc muốn làm cái gì thì làm. Chỉ là hy vọng Mặc Uyên thượng thần ở Phàm Giới, có thể không ra tay thì không ra tay, tốt nhất cũng đừng luôn ở một chỗ đó nữa. Ngài cũng biết, long khí sẽ ảnh hưởng khí vận phàm nhân."
"Ồ!" Chiết Nhan gật đầu, lộ ra một tia trêu đùa: "Ta nhất định sẽ giúp truyền lời tận nơi."
Không thể ngờ được, Mặc Uyên thế mà cũng sẽ phạm loại sai lầm cấp thấp này. Những vị thần thượng cổ như họ, tu vi cùng khí vận đều rất khổng lồ, rất dễ dàng ảnh hưởng đến mệnh số của phàm nhân, Mặc Uyên, rốt cuộc đã ở chốn này bao lâu rồi? Chiết Nhan lắc đầu, hướng về phía Phàm Giới mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất