Chương 33: Chương 322
Mặc Uyên gật đầu, nói với hai người: "Hạn Thú Phì Di này nhận thấy được khí tức của ta mà tới, mà người Ma tộc lại là bởi vì muốn ở Phì Di đại thành, nhân cơ hội lịch thiên kiếp đánh chết Phì Di, cướp lấy nội đan bên trong. Ma nhân kia bị trọng thương, cho nên dựa hấp thụ tinh phách phàm nhân để dưỡng thương."
Điệp Phong nghĩ đến Ly Cảnh rơi vào nông nỗi đời đời làm phàm nhân như hôm nay, tất cả đều là bởi vì Ma tộc sáng chế cấm thuật, không khỏi căm giận nói: "Mấy trò đường ngang ngõ tắt* cũng chỉ có người của Ma tộc người, vậy mà có thể làm ra chuyện lấy phàm nhân để dưỡng thương!"
Mặc Uyên nghĩ đến những phàm nhân vô tội đó bỏ mạng, không khỏi thở dài: "Hiện tại Lăng Thành đại hạn, ta sẽ đi tìm Phong Thần Lôi Thần làm mưa bảy ngày. Điệp Phong, ma nhân thiết kết giới bên ngoài, đều là để hấp thụ tinh phách phàm nhân, không quá 5 ngày nữa bọn họ sẽ tan thành tro bụi, con đến lúc đó đem kết giới hủy đi."
Điệp Phong ôm quyền lĩnh mệnh: "Dạ."
Ly Cảnh cũng ôm quyền cảm kích Mặc Uyên, nói: "Thượng thần, Ly Cảnh sở dĩ ở đây, là phụng lệnh triều đình tới để giải quyết nạn hạn hán. Ly Cảnh tại đây cảm tạ thượng thần cho mưa xuống."
Mặc Uyên nói: "Không cần, Lăng Thành nạn hạn hán, cũng có trách nhiệm của ta. Điệp Phong, con ở chỗ này trợ giúp bá tánh Lăng Thành cho hết nạn hạn hán đi. Ta đi trước."
Mặc Uyên nói xong, nắm Liễu Chiếu Ca biến mất.
Lần nữa xuất hiện, Mặc Uyên và Liễu Chiếu Ca đã đứng ở ngoài Bạch Vô thành.
Mặc Uyên nói Liễu Chiếu Ca: "Chiếu ca, ta cần đi xử lý việc còn lại của Lăng Thành. Nơi này chính là Bạch Vô thành."
Liễu Chiếu Ca trong lòng không nở, nhưng cũng biết Lăng Thành đại hạn cần lập tức giải quyết, liền cười gật đầu: "Ta biết. Ngươi đi đi."
Mặc Uyên xoa xoa đầu Liễu Chiếu Ca, rồi biến mất trong tích tách.
Liên Tống ở Côn Luân Hư không tìm được Mặc Uyên, không nghĩ sẽ ở Thiên cung gặp được Mặc Uyên. Liên Tống kích động đi qua cung kính thi lễ: "Mặc Uyên thượng thần."
"Tam điện hạ." Mặc Uyên nhàn nhạt đáp lại.
Liên Tống đột nhiên quỳ xuống: "Thượng thần, Liên Tống không biết thượng thần từ nơi nào đến, nhưng cũng biết, Dạ Hoa nhất định không ở Thiên cung… Cầu thượng thần nói cho Liên Tống, Dạ Hoa rốt cuộc ở đâu?"
Mặc Uyên lập tức liền hiểu ra, Đông Hoa vẫn chưa nói cho mọi người, chuyện Dạ Hoa đến Phàm Giới. Cũng phải, lấy thân phận Thái Tử Cửu Trọng Thiên này của Dạ Hoa, nếu là mọi người biết Dạ Hoa đi lịch Tình Kiếp, sợ là sẽ có rất nhiều phiền toái.
Liên Tống thấy Mặc Uyên nhíu mày nghĩ cái gì đó, liền nói: "Thượng thần, Đại điện hạ và phu nhân huynh ấy đã quỳ trước Tẩy Ngô Cung vài canh giờ! Liên Tống không rõ, đến tột cùng là vì cái gì mà muốn gạt chúng ta về tình hướng của Dạ Hoa?"
Mặc Uyên trong lòng lộp bộp một cái, nếu cứ tiếp tục gạt, bọn họ phỏng đoán lung tung, luôn có thể đoán được chân tướng…
Mặc Uyên vươn tay nâng Liên Tống dậy, than nhẹ một hơi: "Tam Sinh Thạch là Thiên Đạo dùng để lịch luyện mọi người, Dạ Hoa lại xông vào Tam Sinh Thạch… Hiện tại Thiên Đạo giáng xuống trừng phạt, Dạ Hoa đang ở Phàm Giới lịch kiếp."
Liên Tống kinh ngạc: "Lịch kiếp? Nhưng… chỉ đơn giản như thế, vì sao Đại điện hạ bọn họ đã quỳ mấy canh giờ, mà Đế Quân cũng không chịu nói ra nửa phần?"
Mặc Uyên mím môi thành một cái thẳng tắp, quả nhiên nói dối khó quá mà….
"Thượng thần." Vừa lúc này Phong Thần và Lôi Thần đi tới.
Mặc Uyên thuận thế nói với Liên Tống: "Ta còn có việc quan trọng, chuyện của Dạ Hoa, lần sau sẽ cùng ngươi nói tỉ mỉ hơn."
Mặc Uyên giải thích cho Phong Thần Lôi Thần cho mưa to bảy ngày ở Lăng Thành xong, liền thuấn di vào Tẩy Ngô Cung tẩm điện của Dạ Hoa.
Đông Hoa buông sách xuống: "Tại sao lại trở về rồi?"
Mặc Uyên tiến lên cẩn thận nhìn thân thể Dạ Hoa, rồi sau đó mới trả lời Đông Hoa, nói: "Long khí của ta đã dẫn Phì Di tới, một ma nhân lại vì Phì Di mà đến, hại mấy ngàn phàm nhân. Ta vừa mới đi Lăng Tiêu Điện, thỉnh phạt."
Đông Hoa nhíu mày: "Tuy nói ngươi trong lúc vô tình hại tánh mạng phàm nhân, nhưng Mặc Uyên ngươi lập hạ công tích, cho dù ngươi hại toàn bộ phàm tộc, cũng không cần lãnh phạt…" Thấy Mặc Uyên hơi nhíu mày, Đông Hoa bất đắc dĩ: "Thôi, biết tính cách Mặc Uyên ngươi, dù sao Thiên Quân cũng sẽ không để ngươi chịu lôi hình quá nhiều ngày đâu."
Mặc Uyên gật đầu: "Thiên Quân chỉ để ta chịu một ngày lôi hình."
Đông Hoa bật cười, lắc đầu: "Sợ là Thiên Quân bị ngươi dọa đấy, lấy thân phận của ngươi đi đến lãnh phạt, Thiên Quân hẳn là hận không thể chịu thay ngươi."
Mặc Uyên vẻ mặt lại nghiêm túc: "Ta cũng chỉ làm gương tốt, nếu mà không chịu phạt này, lúc trước Tứ Hải Bát Hoang lập hiệp ước không hại phàm nhân, sợ là thùng rỗng kêu to."
Năm đó đại chiến vừa kết thúc, thủ li4ng các tộc tề tụ ở Nhược Thủy lập hiệp ước. Bởi vì trong Tứ Hải Bát Hoang chỉ có Nhân tộc không có bất luận năng lực đặc thù gì, cho nên các tộc khác của Tứ Hải Bát Hoang không thể tùy ý thương tổn Nhân tộc.
Mặc Uyên tiếp tục nói: "Ta không giải thích với Thiên Quân vì sao hại tánh mạng phàm nhân, lúc nãy mới buộc bất đắc dĩ, nói với Liên Tống Dạ Hoa là bởi vì xông vào Tam Sinh Thạch, hạ phàm lịch kiếp… Như thế, bọn họ cũng sẽ không đoán được Dạ Hoa đi lịch kiếp gì."
Đông Hoa gật đầu, ánh mắt tỏa sáng: "Bọn họ chỉ biết nghĩ, Tam Sinh Thạch là do Thiên Đạo lập ra, kiếp nạn này của Dạ Hoa nhất định không dễ. Hiện giờ cả ngươi cũng bị liên lụy, cho nên chúng ta gạt, là vì suy nghĩ cho bọn họ, sợ bọn họ vì Dạ Hoa mà chắn kiếp, không cẩn thận một chút, tự thân khó bảo toàn." Đông Hoa nhìn Mặc Uyên, lộ ra một tia trêu đùa: "Mặc Uyên à Mặc Uyên, lòng dạ thật thâm sâu."
Mặc Uyên lắc đầu bất đắc dĩ: "Vừa khéo thôi."
Trong Lăng Tiêu bảo điện lúc này, Ương Thác Nhạc Tư, Liên Tống, Tố Cẩm cùng Thiên Quân, một phen phân tích xong, liên đối với hành vi của Đông Hoa và Mặc Uyên một trận cảm động.
Lúc này Tố Cẩm đột nhiên hướng lên Thiên Quân quỳ xuống: "Thiên Quân, Tố Cẩm thỉnh cầu Thiên Quân, để ta hạ phàm, trợ giúp Dạ Hoa thuận lợi vượt qua kiếp nạn này." (Ờ  ̄へ  ̄ 凸)
Liên Tống lập tức phản đối: "Tố Cẩm, ngươi làm gì vậy? Mặc Uyên thượng thần đều vì Dạ Hoa bị liên lụy, hiện tại đang chịu lôi hình. Ngươi nếu mà đi xuống, đừng nói tự thân khó bảo toàn, lỡ như làm cho Dạ Hoa lịch kiếp lại nghiêm trọng hơn thì làm sao hả?"
Nhạc Tư vốn đang vì Tố Cẩm nguyện ý hạ phàm trợ giúp Dạ Hoa mà cảm động không thôi, lúc này vừa nghe, vội vàng kéo Tố Cẩm từ trên đất lên: "Tố Cẩm, Liên Tống nói rất đúng, ngươi cũng đừng có ý kiến nữa. Ban đầu không biết vì sao Đế Quân muốn gạt chúng ta, hiện tại nếu đã biết rồi, chúng ta phải thành thành thật thật mà chờ Dạ Hoa trở về, không nên gây thêm phiền toái cho họ nữa."
"Nhưng mà…" Tố Cẩm còn muốn nói cái gì đó.
"Được rồi." Thiên Quân cau mày ngăn Tố Cẩm lại: “Chúng ta nên thành thành thật thật chờ đi."
Tố Cẩm trở lại cung điện mình sốt ruột đi tới đi lui, Tân Nô thấy vậy bước đến lo lắng dò hỏi: "Công chúa, làm sao vậy?"
Tố Cẩm nắm chặt tay Tân Nô: "Tân Nô, hóa ra là Dạ Hoa xông vào Tam Sinh Thạch phạm tội phải lịch kiếp, nhưng kiếp này, quá khó khăn, cả Mặc Uyên thượng thần cũng bị liên lụy, đang chịu lôi hình… Ta thật lo lắng, Tân Nô!"
Tân Nô cả kinh trợn to hai mắt: "Đến Mặc Uyên thượng thần cũng… Công chúa, kia làm sao bây giờ?"
Tố Cẩm buông Tân Nô ra, cau mày ở đó lải nhải: "Không được, Tân Nô, ta nhất định phải hạ phàm trợ giúp Dạ Hoa…"
Một lát sau, Tố Cẩm lại vui vẻ bắt lấy Tân Nô nói: "Tân Nô, nếu ta đi trợ giúp Dạ Hoa, đến lúc đó, Dạ Hoa khẳng định sẽ rất cảm động, như vậy, chuyện ta trở thành thái tử phi của Tẩy Ngô Cung không còn xa nữa rồi!" (mơ mộng hảo quyền (-"-;)
Tân Nô sốt ruột lắc đầu: "Không được đâu công chúa, đến Mặc Uyên thượng thần cũng… người chỉ là một tiểu tiên, làm sao có thể…"
Tố Cẩm lại chẳng nghe vào, ánh mắt kiên định, nói: "Càng nguy hiểm, Dạ Hoa mới càng có thể cảm nhận được ta đối tốt với chàng."
__
*Phì Di - Còn được gọi là Phì Di Xà, là một con độc xà có sáu chân và bốn cánh, Phì Di Xà hiện thân tức thiên hạ đại hạn. Quách Phác chú dẫn: “Thời Thang rắn này thấy ở bên dưới Dương Sơn, sườn núi phía nam, trùng lặp có Phì Di Xà, giống như cùng tên.” Trong 《Thuật Dị Ký》 có ghi: “Phì Di, trong núi Tây Hoa cũng có, gặp thì đại hạn.” Thời cổ có hai phiên bản miêu tả Phì Di Xà: một cái nói Phì Di Xà sáu chân bốn cánh; một cái khác nói Phì Di đầu rắn thân rồng đuôi rắn.
Phì Di Xà trích từ 《Sơn Hải Kinh · Tây Sơn Kinh》: “Núi Thái Hoa 太华, gọt thành bốn phương, nó cao 5000 nhận (1 nhận bằng 8 thước, chừng sáu thước bốn tấc tám phân bây giờ), nó rộng 10 dặm, chim thú tuyệt chẳng sinh sống. Có loài rắn, tên là Phì Di 肥遗, sáu chân bốn cánh, thấy thì thiên hạ đại hạn.”
*Mấy trò đường ngang ngõ tắt - Ý nói làm việc muốn nhanh chóng đạt kết quả, không chịu cần cù, dùng thủ đoạn để hoàn thành nhanh nhất.
____
Ki: ờ tôi là con gái mà chẳng thích nỗi con điên này, bướng mà còn không biết nhục là gì, haizz Dạ Hoa tránh như tránh tà vẫn dai như đỉa đói, lúc đầu xem phim đã không ưa r hà.
Điệp Phong nghĩ đến Ly Cảnh rơi vào nông nỗi đời đời làm phàm nhân như hôm nay, tất cả đều là bởi vì Ma tộc sáng chế cấm thuật, không khỏi căm giận nói: "Mấy trò đường ngang ngõ tắt* cũng chỉ có người của Ma tộc người, vậy mà có thể làm ra chuyện lấy phàm nhân để dưỡng thương!"
Mặc Uyên nghĩ đến những phàm nhân vô tội đó bỏ mạng, không khỏi thở dài: "Hiện tại Lăng Thành đại hạn, ta sẽ đi tìm Phong Thần Lôi Thần làm mưa bảy ngày. Điệp Phong, ma nhân thiết kết giới bên ngoài, đều là để hấp thụ tinh phách phàm nhân, không quá 5 ngày nữa bọn họ sẽ tan thành tro bụi, con đến lúc đó đem kết giới hủy đi."
Điệp Phong ôm quyền lĩnh mệnh: "Dạ."
Ly Cảnh cũng ôm quyền cảm kích Mặc Uyên, nói: "Thượng thần, Ly Cảnh sở dĩ ở đây, là phụng lệnh triều đình tới để giải quyết nạn hạn hán. Ly Cảnh tại đây cảm tạ thượng thần cho mưa xuống."
Mặc Uyên nói: "Không cần, Lăng Thành nạn hạn hán, cũng có trách nhiệm của ta. Điệp Phong, con ở chỗ này trợ giúp bá tánh Lăng Thành cho hết nạn hạn hán đi. Ta đi trước."
Mặc Uyên nói xong, nắm Liễu Chiếu Ca biến mất.
Lần nữa xuất hiện, Mặc Uyên và Liễu Chiếu Ca đã đứng ở ngoài Bạch Vô thành.
Mặc Uyên nói Liễu Chiếu Ca: "Chiếu ca, ta cần đi xử lý việc còn lại của Lăng Thành. Nơi này chính là Bạch Vô thành."
Liễu Chiếu Ca trong lòng không nở, nhưng cũng biết Lăng Thành đại hạn cần lập tức giải quyết, liền cười gật đầu: "Ta biết. Ngươi đi đi."
Mặc Uyên xoa xoa đầu Liễu Chiếu Ca, rồi biến mất trong tích tách.
Liên Tống ở Côn Luân Hư không tìm được Mặc Uyên, không nghĩ sẽ ở Thiên cung gặp được Mặc Uyên. Liên Tống kích động đi qua cung kính thi lễ: "Mặc Uyên thượng thần."
"Tam điện hạ." Mặc Uyên nhàn nhạt đáp lại.
Liên Tống đột nhiên quỳ xuống: "Thượng thần, Liên Tống không biết thượng thần từ nơi nào đến, nhưng cũng biết, Dạ Hoa nhất định không ở Thiên cung… Cầu thượng thần nói cho Liên Tống, Dạ Hoa rốt cuộc ở đâu?"
Mặc Uyên lập tức liền hiểu ra, Đông Hoa vẫn chưa nói cho mọi người, chuyện Dạ Hoa đến Phàm Giới. Cũng phải, lấy thân phận Thái Tử Cửu Trọng Thiên này của Dạ Hoa, nếu là mọi người biết Dạ Hoa đi lịch Tình Kiếp, sợ là sẽ có rất nhiều phiền toái.
Liên Tống thấy Mặc Uyên nhíu mày nghĩ cái gì đó, liền nói: "Thượng thần, Đại điện hạ và phu nhân huynh ấy đã quỳ trước Tẩy Ngô Cung vài canh giờ! Liên Tống không rõ, đến tột cùng là vì cái gì mà muốn gạt chúng ta về tình hướng của Dạ Hoa?"
Mặc Uyên trong lòng lộp bộp một cái, nếu cứ tiếp tục gạt, bọn họ phỏng đoán lung tung, luôn có thể đoán được chân tướng…
Mặc Uyên vươn tay nâng Liên Tống dậy, than nhẹ một hơi: "Tam Sinh Thạch là Thiên Đạo dùng để lịch luyện mọi người, Dạ Hoa lại xông vào Tam Sinh Thạch… Hiện tại Thiên Đạo giáng xuống trừng phạt, Dạ Hoa đang ở Phàm Giới lịch kiếp."
Liên Tống kinh ngạc: "Lịch kiếp? Nhưng… chỉ đơn giản như thế, vì sao Đại điện hạ bọn họ đã quỳ mấy canh giờ, mà Đế Quân cũng không chịu nói ra nửa phần?"
Mặc Uyên mím môi thành một cái thẳng tắp, quả nhiên nói dối khó quá mà….
"Thượng thần." Vừa lúc này Phong Thần và Lôi Thần đi tới.
Mặc Uyên thuận thế nói với Liên Tống: "Ta còn có việc quan trọng, chuyện của Dạ Hoa, lần sau sẽ cùng ngươi nói tỉ mỉ hơn."
Mặc Uyên giải thích cho Phong Thần Lôi Thần cho mưa to bảy ngày ở Lăng Thành xong, liền thuấn di vào Tẩy Ngô Cung tẩm điện của Dạ Hoa.
Đông Hoa buông sách xuống: "Tại sao lại trở về rồi?"
Mặc Uyên tiến lên cẩn thận nhìn thân thể Dạ Hoa, rồi sau đó mới trả lời Đông Hoa, nói: "Long khí của ta đã dẫn Phì Di tới, một ma nhân lại vì Phì Di mà đến, hại mấy ngàn phàm nhân. Ta vừa mới đi Lăng Tiêu Điện, thỉnh phạt."
Đông Hoa nhíu mày: "Tuy nói ngươi trong lúc vô tình hại tánh mạng phàm nhân, nhưng Mặc Uyên ngươi lập hạ công tích, cho dù ngươi hại toàn bộ phàm tộc, cũng không cần lãnh phạt…" Thấy Mặc Uyên hơi nhíu mày, Đông Hoa bất đắc dĩ: "Thôi, biết tính cách Mặc Uyên ngươi, dù sao Thiên Quân cũng sẽ không để ngươi chịu lôi hình quá nhiều ngày đâu."
Mặc Uyên gật đầu: "Thiên Quân chỉ để ta chịu một ngày lôi hình."
Đông Hoa bật cười, lắc đầu: "Sợ là Thiên Quân bị ngươi dọa đấy, lấy thân phận của ngươi đi đến lãnh phạt, Thiên Quân hẳn là hận không thể chịu thay ngươi."
Mặc Uyên vẻ mặt lại nghiêm túc: "Ta cũng chỉ làm gương tốt, nếu mà không chịu phạt này, lúc trước Tứ Hải Bát Hoang lập hiệp ước không hại phàm nhân, sợ là thùng rỗng kêu to."
Năm đó đại chiến vừa kết thúc, thủ li4ng các tộc tề tụ ở Nhược Thủy lập hiệp ước. Bởi vì trong Tứ Hải Bát Hoang chỉ có Nhân tộc không có bất luận năng lực đặc thù gì, cho nên các tộc khác của Tứ Hải Bát Hoang không thể tùy ý thương tổn Nhân tộc.
Mặc Uyên tiếp tục nói: "Ta không giải thích với Thiên Quân vì sao hại tánh mạng phàm nhân, lúc nãy mới buộc bất đắc dĩ, nói với Liên Tống Dạ Hoa là bởi vì xông vào Tam Sinh Thạch, hạ phàm lịch kiếp… Như thế, bọn họ cũng sẽ không đoán được Dạ Hoa đi lịch kiếp gì."
Đông Hoa gật đầu, ánh mắt tỏa sáng: "Bọn họ chỉ biết nghĩ, Tam Sinh Thạch là do Thiên Đạo lập ra, kiếp nạn này của Dạ Hoa nhất định không dễ. Hiện giờ cả ngươi cũng bị liên lụy, cho nên chúng ta gạt, là vì suy nghĩ cho bọn họ, sợ bọn họ vì Dạ Hoa mà chắn kiếp, không cẩn thận một chút, tự thân khó bảo toàn." Đông Hoa nhìn Mặc Uyên, lộ ra một tia trêu đùa: "Mặc Uyên à Mặc Uyên, lòng dạ thật thâm sâu."
Mặc Uyên lắc đầu bất đắc dĩ: "Vừa khéo thôi."
Trong Lăng Tiêu bảo điện lúc này, Ương Thác Nhạc Tư, Liên Tống, Tố Cẩm cùng Thiên Quân, một phen phân tích xong, liên đối với hành vi của Đông Hoa và Mặc Uyên một trận cảm động.
Lúc này Tố Cẩm đột nhiên hướng lên Thiên Quân quỳ xuống: "Thiên Quân, Tố Cẩm thỉnh cầu Thiên Quân, để ta hạ phàm, trợ giúp Dạ Hoa thuận lợi vượt qua kiếp nạn này." (Ờ  ̄へ  ̄ 凸)
Liên Tống lập tức phản đối: "Tố Cẩm, ngươi làm gì vậy? Mặc Uyên thượng thần đều vì Dạ Hoa bị liên lụy, hiện tại đang chịu lôi hình. Ngươi nếu mà đi xuống, đừng nói tự thân khó bảo toàn, lỡ như làm cho Dạ Hoa lịch kiếp lại nghiêm trọng hơn thì làm sao hả?"
Nhạc Tư vốn đang vì Tố Cẩm nguyện ý hạ phàm trợ giúp Dạ Hoa mà cảm động không thôi, lúc này vừa nghe, vội vàng kéo Tố Cẩm từ trên đất lên: "Tố Cẩm, Liên Tống nói rất đúng, ngươi cũng đừng có ý kiến nữa. Ban đầu không biết vì sao Đế Quân muốn gạt chúng ta, hiện tại nếu đã biết rồi, chúng ta phải thành thành thật thật mà chờ Dạ Hoa trở về, không nên gây thêm phiền toái cho họ nữa."
"Nhưng mà…" Tố Cẩm còn muốn nói cái gì đó.
"Được rồi." Thiên Quân cau mày ngăn Tố Cẩm lại: “Chúng ta nên thành thành thật thật chờ đi."
Tố Cẩm trở lại cung điện mình sốt ruột đi tới đi lui, Tân Nô thấy vậy bước đến lo lắng dò hỏi: "Công chúa, làm sao vậy?"
Tố Cẩm nắm chặt tay Tân Nô: "Tân Nô, hóa ra là Dạ Hoa xông vào Tam Sinh Thạch phạm tội phải lịch kiếp, nhưng kiếp này, quá khó khăn, cả Mặc Uyên thượng thần cũng bị liên lụy, đang chịu lôi hình… Ta thật lo lắng, Tân Nô!"
Tân Nô cả kinh trợn to hai mắt: "Đến Mặc Uyên thượng thần cũng… Công chúa, kia làm sao bây giờ?"
Tố Cẩm buông Tân Nô ra, cau mày ở đó lải nhải: "Không được, Tân Nô, ta nhất định phải hạ phàm trợ giúp Dạ Hoa…"
Một lát sau, Tố Cẩm lại vui vẻ bắt lấy Tân Nô nói: "Tân Nô, nếu ta đi trợ giúp Dạ Hoa, đến lúc đó, Dạ Hoa khẳng định sẽ rất cảm động, như vậy, chuyện ta trở thành thái tử phi của Tẩy Ngô Cung không còn xa nữa rồi!" (mơ mộng hảo quyền (-"-;)
Tân Nô sốt ruột lắc đầu: "Không được đâu công chúa, đến Mặc Uyên thượng thần cũng… người chỉ là một tiểu tiên, làm sao có thể…"
Tố Cẩm lại chẳng nghe vào, ánh mắt kiên định, nói: "Càng nguy hiểm, Dạ Hoa mới càng có thể cảm nhận được ta đối tốt với chàng."
__
*Phì Di - Còn được gọi là Phì Di Xà, là một con độc xà có sáu chân và bốn cánh, Phì Di Xà hiện thân tức thiên hạ đại hạn. Quách Phác chú dẫn: “Thời Thang rắn này thấy ở bên dưới Dương Sơn, sườn núi phía nam, trùng lặp có Phì Di Xà, giống như cùng tên.” Trong 《Thuật Dị Ký》 có ghi: “Phì Di, trong núi Tây Hoa cũng có, gặp thì đại hạn.” Thời cổ có hai phiên bản miêu tả Phì Di Xà: một cái nói Phì Di Xà sáu chân bốn cánh; một cái khác nói Phì Di đầu rắn thân rồng đuôi rắn.
Phì Di Xà trích từ 《Sơn Hải Kinh · Tây Sơn Kinh》: “Núi Thái Hoa 太华, gọt thành bốn phương, nó cao 5000 nhận (1 nhận bằng 8 thước, chừng sáu thước bốn tấc tám phân bây giờ), nó rộng 10 dặm, chim thú tuyệt chẳng sinh sống. Có loài rắn, tên là Phì Di 肥遗, sáu chân bốn cánh, thấy thì thiên hạ đại hạn.”
*Mấy trò đường ngang ngõ tắt - Ý nói làm việc muốn nhanh chóng đạt kết quả, không chịu cần cù, dùng thủ đoạn để hoàn thành nhanh nhất.
____
Ki: ờ tôi là con gái mà chẳng thích nỗi con điên này, bướng mà còn không biết nhục là gì, haizz Dạ Hoa tránh như tránh tà vẫn dai như đỉa đói, lúc đầu xem phim đã không ưa r hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất