Chương 46
Mục đích chân chính của yến hội lần này thì trong lòng mọi người tất nhiên biết rõ ràng. Thái tử Dạ Hoa của Cửu Trọng Thiên ít ngày nữa là phải chính thức cử hành sách phong, hiện tại cũng thực sự nên lựa chọn cho y một vị thái tử phi. Mấy người có tâm tư đều đem khuê nữ mình trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, để các nàng ở tiền điện hiến nghệ. Lớn mật chút, trực tiếp để khuê nữ nhà mình tiến lên đi kính rượu. Thiên cung này từ trước đến nay nghiêm túc, hôm nay tràn ngập hương khí son phấn. Các nữ nhi mỗi nhà ở trong điện ngữ tiếu duyên dáng, dáng người uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp, mang đến cho Thiên cung trang nghiêm này một tia hương vị nhẹ nhàng.
Đương nhiên người Thanh Khâu cũng tới, chỉ là tới lại không phải nữ quân đệ nhất tuyệt sắc Tứ Hải Bát Hoang Bạch Thiển, mà là tiểu đế cơ Thanh Khâu ─ Phượng Cửu.
Chiết Nhan và Bạch Chân ngồi ở chỗ đó, bất đắc dĩ nhìn Phượng Cửu sáng sớm thì đã dính bên cạnh Đông Hoa Đế Quân.
Nhìn một bộ phấn y kia, giữa trán màu son hoa phượng vĩ, Phượng Cửu so với bình thường càng mê người hơn, ở đó cười ngọt ngào câu dẫn Đông Hoa Đế Quân….
Bạch Chân thở dài: "Thật không hổ là người của Thanh Khâu, yêu đều không phải người bình thường."
Chiết Nhan lại không như bình thường tỉ tê với Bạch Chân, bưng ly rượu lo lắng nhìn Đông Hoa: “Chỉ sợ là một đoạn nghiệt duyên…."
Bạch Chân gật đầu, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Phượng Cửu ở trước mặt Đông Hoa, trong lòng xẹt qua một tia đau lòng: "Quả thật, phải khổ cho Tiểu Cửu."
Chiết Nhan nhìn về phía Bạch Chân, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu. Là khổ cho Đông Hoa! Đợi người mấy chục vạn năm lại không có khả năng ở bên nhau, ở trước mắt dáng vẻ đầy mặt thâm tình lúc ẩn lúc hiện như vậy, này không phải đang giết tim của Đông Hoa sao?
Bỏ đi bỏ đi, chuyện của Đông Hoa, hắn quản không được. Vẫn là xem Mặc Uyên thôi.
Trong bữa tiệc này Mặc Uyên vẫn luôn yên lặng chú ý Dạ Hoa, hiện giờ đã là nữ tử thứ một trăm lẻ chín bưng ly rượu tiến đến kính rượu cho Dạ Hoa rồi. Trong điện nữ nhân đánh đàn khiêu vũ, toàn bộ thỉnh thoảng còn hướng tới Dạ Hoa liếc mắt ý mị….
Mặc Uyên nắm thật chặt nắm tay dưới án kỉ. Cuối cùng Dạ Hoa lại một lần mang theo cười nhạt tiếp nhận ly rượu trong tay một vị nữ tử, giơ tay chắn mặt, uống liền một hơi rượu trong ly, Mặc Uyên đứng lên, đi thẳng tới bên Dạ Hoa.
Thiên Quân chú ý đến hành động của Mặc Uyên, chính miệng muốn ngăn cản Mặc Uyên, lại bị Đông Hoa gọi lại.
Đông Hoa đương nhiên cũng chú ý tới tình huống của Mặc Uyên, Thiên quân muốn ngăn cản, thì lười biếng mở miệng, tùy ý xả ra một cái đề tài lôi kéo Thiên Quân tán gẫu.
Đông Hoa cười nhạt cùng Thiên Quân nói chuyện, trong lòng thì thầm: Mặc Uyên à Mặc Uyên, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.
Dạ Hoa tiếp nhận ly rượu đã không biết là thứ bao nhiêu mà mấy vị nữ tử đưa qua, đang định một ngụm uống cạn, cánh tay y lại bị một bàn tay hữu lực trầm ổn khác bắt lấy.
Dạ Hoa nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Mặc Uyên mặc một thân quần áo màu tím đứng ở trước người, sắc mặt trầm tĩnh nhìn y, nói: "Ta có lời muốn nói với đệ."
Sửng sốt một chút, ngay sau đó đáp: "Được."
Dạ Hoa rút tay mình ra, đem ly rượu trong tay uống cạn xong, nói tiếng xin lỗi với nữ tử áo vàng phía trước: "Xin lỗi không tiếp được."
Nữ tử áo vàng nào dám chịu lễ của Dạ Hoa, vội vàng khom người: "Là Linh Vũ quấy rầy"
Dạ Hoa đứng dậy, muốn hướng Thiên Quân nói một chút chuyện rằng mình rời đi trước. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng xác thật, y là vai chính trong yến hội này.
Y cũng không biết vì sao, từ sau khi y tỉnh lại, Thiên quân luôn luôn dạy dỗ y không nên tham luyến nữ sắc, vậy mà giờ vội vàng cưới vợ nạp thiếp cho y, hơn nữa nhìn ý tứ Thiên quân, tốt nhất là học tập đế vương Phàm Giới ─ hậu cung 3000.
Mặc Uyên không đợi Dạ Hoa báo cho Thiên Quân, trực tiếp lôi kéo tay y, đem y mang rời Triêu Hạ điện.
Dạ Hoa yên lặng đi theo phía sau Mặc Uyên, lẳng lặng chờ Mặc Uyên mở miệng nói chuyện. Chỉ là phải đi đến Tru Tiên Đài, Mặc Uyên lại một chữ cũng chẳng nói, tình huống thế nào?
"Thượng thần." Dạ Hoa dừng bước chân, gọi Mặc Uyên lại: "Không biết thượng thần là vì chuyện gì?"
Mặc Uyên xoay người nhìn bộ dạng cung kính của Dạ Hoa, ngực có chút đau, lại vẫn miễn cưỡng ra vẻ tươi cười nói: "Ta chỉ là thấy đệ mệt mỏi khi ứng phó với những đó nữ tử, tìm cái lý do đem đệ lôi ra đi ngoài một chút."
Dạ Hoa sửng sốt, sau hoàn hồn cười, nhìn ánh mắt Mặc Uyên, bớt một phần xa cách: "Đa tạ thượng thần."
Khi Dạ Hoa tỉnh lại, tam thúc Liên Tống của y tất nhiên là có tới tìm y, chỉ là Liên Tống biết Dạ Hoa đối với Mặc Uyên rễ tình đâm sâu, lại không rõ ràng lắm, Dạ Hoa cùng Mặc Uyên sớm đã lưỡng tình tương duyệt. Mà nghĩ, hiện giờ Dạ Hoa quên hết cũng tốt, ít nhất không cần chịu đựng thống khổ tương tư đơn phương. Nhưng Liên Tống vẫn nói cho Dạ Hoa, Mặc Uyên và y có quan hệ huynh đệ, chỉ nghĩ Dạ Hoa có thể nhân này một tầng quan hệ, có lẽ sẽ không lại lâm vào tình cảm bất luân.
Vì sao Liên Tống lại cảm thấy Dạ Hoa sẽ lần nữa yêu Mặc Uyên nhỉ? Làm đệ nhất phong lưu của Tứ Hải Bát Hoang, hiểu nhất là chuyện tình yêu Liên Tống chỉ có thể nói: Người tính tình giống như Dạ Hoa vậy, yêu một người, đó là chuyện vĩnh viễn, mất trí nhớ thì làm sao có thể ngăn cản đây?
Dạ Hoa cũng là vì hành động vừa nãy của Mặc Uyên, mới ngộ ra Mặc Uyên thượng thần là ca ca ruột y.
Mấy ngày trước tuy rằng nghe Liên Tống nói việc huynh đệ ruột thịt, lại không để ý. Rốt cuộc đó là chuyện đời trước, lúc này Mặc Uyên với y, cũng chỉ tôn kính như một Thượng Cổ Chi Thần mà thôi.
Dạ Hoa nhìn Tru Tiên Đài ở phía sau Mặc Uyên không xa, nhớ tới mấy ngày trước tam thúc ở trước y mặt mày hớn hở thuật lại chuyện mình mạnh mẽ xông tới Tam Sinh Thạch, trong lòng khó được dâng lên một tia tò mò, liền nói với Mặc Uyên: "Nghe tam thúc nói việc ta phá kết giới Tam Sinh Thạch, nếu đã tới nơi này rồi, vậy xin thượng thần cùng ta đi xem."
Mặc Uyên thần sắc phức tạp nhìn Dạ Hoa, gật đầu nói: "Được."
Hai người tới trước Tam Sinh Thạch, Dạ Hoa phất tay muốn trên Tam Sinh Thạch hóa ra hai chữ "Dạ Hoa", mà cái gì cũng không có.
Thử một lần nữa, Dạ Hoa cuối cùng từ bỏ, cười nói: "Xem ra ta thật là đã hủy đi tên của mình rồi."
Trong mắt Mặc Uyên cất giấu thâm tình mà nhìn Dạ Hoa: "Đệ để ý?"
"Hả?" Dạ Hoa quay đầu nhìn Mặc Uyên, không hiểu Mặc Uyên lời nói: "Cái gì?"
"Ta là nói, đệ để ý trên Tam Sinh Thạch không có tên của đệ sao?" Mặc Uyên ngữ khí có chút kích động.
Dạ Hoa nghĩ nghĩ nói: "Không biết lúc trước ta, vì sao phải hủy đi tên trên Tam Sinh Thạch. Chỉ là tam thúc thường xuyên nói ta không trải qua chuyện tình yêu, nhân sinh không hoàn chỉnh. Cho nên đối tình yêu này, có chút tò mò."
Kỳ thật Dạ Hoa chỉ là nghĩ đến ngày ấy dáng vẻ Mặc Uyên đầy bụng ưu tư, mới khởi lên tò mò về chuyện tình yêu. Bằng không, Dạ Hoa từ trước đến nay không chú ý đến mấy thứ này.
Mặc Uyên gật đầu, đi đến trước Tam Sinh Thạch vung tay một chút. Trên Tam Sinh Thạch tức khắc xuất hiện hai cái tên "Mặc Uyên" "Liên Tẫn"
Dạ Hoa nhìn tên lập lòe kim quang trên Tam Sinh Thạch, lại quay đầu nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ sâu xa của Mặc Uyên, nghĩ Liên Tẫn kia, có lẽ chính là người làm Mặc Uyên ưu tư như thế.
Mặc Uyên đang muốn mở miệng nói lên "Liên Tẫn" kia, phía sau lại truyền đến giọng của một nữ tì: "Mặc Uyên thượng thần, thái tử điện hạ."
Hai người quay đầu lại, nữ tì kia hành lễ xong, liền nói với Dạ Hoa: "Thái tử điện hạ, Thiên Quân cho mời."
Dạ Hoa biết là Thiên Quân gọi y trở về yến hội, tiếp tục việc tuyển phi. Liền quay đầu hướng Mặc Uyên cáo lui.
Mặc Uyên có thể làm sao đây? Gọi lại Dạ Hoa sao? Sau đó thì thế nào?
Bất đắc dĩ, Mặc Uyên chỉ có thể nhìn bóng dáng Dạ Hoa, nhìn y đi từng bước một xuống cầu thang.
Dạ Hoa vừa mới rời đi, Đông Hoa liền xuất hiện ở bên cạnh Mặc Uyên: "Khi nãy Tư Mệnh tìm ta có việc, để Thiên Quân được cơ hội…."
Mặc Uyên quay đầu, cười nói với Đông Hoa: "Vừa rồi đa tạ." Ngài là ám chỉ chuyện mình trong bữa tiệc mang Dạ Hoa mang rời đi.
Đông Hoa lắc đầu, theo sau nhìn lên Tam Sinh Thạch lộ ra ý cười: "Ba tháng sau đó là sinh thần ngươi, năm rồi không có lễ vật gì tặng ngươi, năm nay ta lại có một phần đại lễ muốn tặng cho ngươi."
Đông Hoa xoay người nhìn Mặc Uyên, mặt mang ý cười: "Nhưng ngươi nếu muốn có được phần đại lễ này, trước tiên phải giúp ta một chuyện."
Mặc Uyên bật cười, dù không có phần đại lễ này, chỉ cần Đông Hoa mở miệng, ngài thế nào cũng đều sẽ giúp.
"Chuyện gì?"
Nói đến việc này, trong lòng Đông Hoa có chút phiền muộn, xoay người phất tay với Tam Sinh Thạch, rồi sau đó nhìn hai chữ "Phượng Cửu" trên Tam Sinh Thạch, nhàn nhạt nói: "Cùng ta đi xuống Phàm Giới."
Bên này Chiết Nhan lôi kéo Bạch Chân vội vàng trở về rừng đào, rồi sau đó hắn liền trốn trong nhà gỗ nhỏ.
Bạch Chân nhìn Chiết Nhan sau khi từ Thiên cung trở về lập tức mân mê các loại dược liệu, khó hiểu nói: "Chiết Nhan, ngươi đây là làm gì?"
Chiết Nhan nhìn Bạch Chân, nhe răng cười: "Vừa mới cùng Đông Hoa còn có Tư Mệnh hàn huyên chốc lát, biết được Đông Hoa năm nay muốn tặng đại lễ sinh thần cho Mặc Uyên, ta cũng không thể kém được."
Yến hội qua đi ngày thứ hai, Thiên Quân nhìn quyển sách trong tay, ở nơi này cân nhắc tuyển vị nữ tử nào trở thành thái tử phi. Tư Mệnh Tinh Quân lại đột nhiên tới gặp.
Thiên Quân buông quyển sách trong tay xuống, hỏi Tư Mệnh Tinh Quân: "Tư Mệnh, ngươi hiếm khi tới gặp bổn quân, là có chuyện gì đây?"
Tư Mệnh củng xuống tay cười nói: "Tiểu quân xác thật có một chuyện khẩn cấp. Hôm qua tiểu quân xem xét mệnh bộ phàm nhân, lại phát hiện, lần trước thái tử điện hạ hạ phàm lịch kiếp, hình như bởi vì là tự mình chặt đứt thân duyên cùng phu phụ Liễu thị, hiện giờ di lưu một chút vấn đề nhỏ."
Thiên Quân nhíu mày, bọn họ mấy ngày này sinh thiên dưỡng thần tiên, sợ nhất chính là trong vòng Thiên Đạo làm sai một chút sự tình. Bởi vì bọn họ thỉnh thoảng phải độ kiếp, mà lỗi nhỏ này, khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc độ kiếp, huống chi, sai lầm này vẫn là trong một lần độ kiếp lưu lại.
"Vậy muốn hóa giải thế nào?"
Tư Mệnh cười nói: "Không khó, không khó. Chỉ cần điện hạ lại xuống Phàm Giới, làm hết một đời thân nhi cho phu phụ Liễu thị, đoạn thân duyên này, vậy là được rồi."
Lại hạ phàm? Nghĩ đến lần trước Dạ Hoa chính là cùng Mặc Uyên ở Phàm Giới…. Thiên Quân có chút không vui: "Đúng rồi, Côn Luân Hư ở đó, có phải hôm qua truyền ra tin tức Mặc Uyên bế quan hay không?"
Tư Mệnh gật đầu: "Phải, Mặc Uyên thượng thần hôm qua sau khi từ Thiên cung trở về, liền trực tiếp bế quan, nói là mấy năm này sẽ không xuất quan."
Thiên Quân nhíu mày khổ tư một lát, cuối cùng quyết định nói: "Tư Mệnh, ngươi đi an bài, để chuyện Dạ Hoa ở Phàm Giới nhanh chóng, tốt nhất là nửa tháng thì trở về!"
"Này…." Tư Mệnh gật đầu: "Tiểu quân sẽ làm hết sức."
Đương nhiên người Thanh Khâu cũng tới, chỉ là tới lại không phải nữ quân đệ nhất tuyệt sắc Tứ Hải Bát Hoang Bạch Thiển, mà là tiểu đế cơ Thanh Khâu ─ Phượng Cửu.
Chiết Nhan và Bạch Chân ngồi ở chỗ đó, bất đắc dĩ nhìn Phượng Cửu sáng sớm thì đã dính bên cạnh Đông Hoa Đế Quân.
Nhìn một bộ phấn y kia, giữa trán màu son hoa phượng vĩ, Phượng Cửu so với bình thường càng mê người hơn, ở đó cười ngọt ngào câu dẫn Đông Hoa Đế Quân….
Bạch Chân thở dài: "Thật không hổ là người của Thanh Khâu, yêu đều không phải người bình thường."
Chiết Nhan lại không như bình thường tỉ tê với Bạch Chân, bưng ly rượu lo lắng nhìn Đông Hoa: “Chỉ sợ là một đoạn nghiệt duyên…."
Bạch Chân gật đầu, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Phượng Cửu ở trước mặt Đông Hoa, trong lòng xẹt qua một tia đau lòng: "Quả thật, phải khổ cho Tiểu Cửu."
Chiết Nhan nhìn về phía Bạch Chân, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu. Là khổ cho Đông Hoa! Đợi người mấy chục vạn năm lại không có khả năng ở bên nhau, ở trước mắt dáng vẻ đầy mặt thâm tình lúc ẩn lúc hiện như vậy, này không phải đang giết tim của Đông Hoa sao?
Bỏ đi bỏ đi, chuyện của Đông Hoa, hắn quản không được. Vẫn là xem Mặc Uyên thôi.
Trong bữa tiệc này Mặc Uyên vẫn luôn yên lặng chú ý Dạ Hoa, hiện giờ đã là nữ tử thứ một trăm lẻ chín bưng ly rượu tiến đến kính rượu cho Dạ Hoa rồi. Trong điện nữ nhân đánh đàn khiêu vũ, toàn bộ thỉnh thoảng còn hướng tới Dạ Hoa liếc mắt ý mị….
Mặc Uyên nắm thật chặt nắm tay dưới án kỉ. Cuối cùng Dạ Hoa lại một lần mang theo cười nhạt tiếp nhận ly rượu trong tay một vị nữ tử, giơ tay chắn mặt, uống liền một hơi rượu trong ly, Mặc Uyên đứng lên, đi thẳng tới bên Dạ Hoa.
Thiên Quân chú ý đến hành động của Mặc Uyên, chính miệng muốn ngăn cản Mặc Uyên, lại bị Đông Hoa gọi lại.
Đông Hoa đương nhiên cũng chú ý tới tình huống của Mặc Uyên, Thiên quân muốn ngăn cản, thì lười biếng mở miệng, tùy ý xả ra một cái đề tài lôi kéo Thiên Quân tán gẫu.
Đông Hoa cười nhạt cùng Thiên Quân nói chuyện, trong lòng thì thầm: Mặc Uyên à Mặc Uyên, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.
Dạ Hoa tiếp nhận ly rượu đã không biết là thứ bao nhiêu mà mấy vị nữ tử đưa qua, đang định một ngụm uống cạn, cánh tay y lại bị một bàn tay hữu lực trầm ổn khác bắt lấy.
Dạ Hoa nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Mặc Uyên mặc một thân quần áo màu tím đứng ở trước người, sắc mặt trầm tĩnh nhìn y, nói: "Ta có lời muốn nói với đệ."
Sửng sốt một chút, ngay sau đó đáp: "Được."
Dạ Hoa rút tay mình ra, đem ly rượu trong tay uống cạn xong, nói tiếng xin lỗi với nữ tử áo vàng phía trước: "Xin lỗi không tiếp được."
Nữ tử áo vàng nào dám chịu lễ của Dạ Hoa, vội vàng khom người: "Là Linh Vũ quấy rầy"
Dạ Hoa đứng dậy, muốn hướng Thiên Quân nói một chút chuyện rằng mình rời đi trước. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng xác thật, y là vai chính trong yến hội này.
Y cũng không biết vì sao, từ sau khi y tỉnh lại, Thiên quân luôn luôn dạy dỗ y không nên tham luyến nữ sắc, vậy mà giờ vội vàng cưới vợ nạp thiếp cho y, hơn nữa nhìn ý tứ Thiên quân, tốt nhất là học tập đế vương Phàm Giới ─ hậu cung 3000.
Mặc Uyên không đợi Dạ Hoa báo cho Thiên Quân, trực tiếp lôi kéo tay y, đem y mang rời Triêu Hạ điện.
Dạ Hoa yên lặng đi theo phía sau Mặc Uyên, lẳng lặng chờ Mặc Uyên mở miệng nói chuyện. Chỉ là phải đi đến Tru Tiên Đài, Mặc Uyên lại một chữ cũng chẳng nói, tình huống thế nào?
"Thượng thần." Dạ Hoa dừng bước chân, gọi Mặc Uyên lại: "Không biết thượng thần là vì chuyện gì?"
Mặc Uyên xoay người nhìn bộ dạng cung kính của Dạ Hoa, ngực có chút đau, lại vẫn miễn cưỡng ra vẻ tươi cười nói: "Ta chỉ là thấy đệ mệt mỏi khi ứng phó với những đó nữ tử, tìm cái lý do đem đệ lôi ra đi ngoài một chút."
Dạ Hoa sửng sốt, sau hoàn hồn cười, nhìn ánh mắt Mặc Uyên, bớt một phần xa cách: "Đa tạ thượng thần."
Khi Dạ Hoa tỉnh lại, tam thúc Liên Tống của y tất nhiên là có tới tìm y, chỉ là Liên Tống biết Dạ Hoa đối với Mặc Uyên rễ tình đâm sâu, lại không rõ ràng lắm, Dạ Hoa cùng Mặc Uyên sớm đã lưỡng tình tương duyệt. Mà nghĩ, hiện giờ Dạ Hoa quên hết cũng tốt, ít nhất không cần chịu đựng thống khổ tương tư đơn phương. Nhưng Liên Tống vẫn nói cho Dạ Hoa, Mặc Uyên và y có quan hệ huynh đệ, chỉ nghĩ Dạ Hoa có thể nhân này một tầng quan hệ, có lẽ sẽ không lại lâm vào tình cảm bất luân.
Vì sao Liên Tống lại cảm thấy Dạ Hoa sẽ lần nữa yêu Mặc Uyên nhỉ? Làm đệ nhất phong lưu của Tứ Hải Bát Hoang, hiểu nhất là chuyện tình yêu Liên Tống chỉ có thể nói: Người tính tình giống như Dạ Hoa vậy, yêu một người, đó là chuyện vĩnh viễn, mất trí nhớ thì làm sao có thể ngăn cản đây?
Dạ Hoa cũng là vì hành động vừa nãy của Mặc Uyên, mới ngộ ra Mặc Uyên thượng thần là ca ca ruột y.
Mấy ngày trước tuy rằng nghe Liên Tống nói việc huynh đệ ruột thịt, lại không để ý. Rốt cuộc đó là chuyện đời trước, lúc này Mặc Uyên với y, cũng chỉ tôn kính như một Thượng Cổ Chi Thần mà thôi.
Dạ Hoa nhìn Tru Tiên Đài ở phía sau Mặc Uyên không xa, nhớ tới mấy ngày trước tam thúc ở trước y mặt mày hớn hở thuật lại chuyện mình mạnh mẽ xông tới Tam Sinh Thạch, trong lòng khó được dâng lên một tia tò mò, liền nói với Mặc Uyên: "Nghe tam thúc nói việc ta phá kết giới Tam Sinh Thạch, nếu đã tới nơi này rồi, vậy xin thượng thần cùng ta đi xem."
Mặc Uyên thần sắc phức tạp nhìn Dạ Hoa, gật đầu nói: "Được."
Hai người tới trước Tam Sinh Thạch, Dạ Hoa phất tay muốn trên Tam Sinh Thạch hóa ra hai chữ "Dạ Hoa", mà cái gì cũng không có.
Thử một lần nữa, Dạ Hoa cuối cùng từ bỏ, cười nói: "Xem ra ta thật là đã hủy đi tên của mình rồi."
Trong mắt Mặc Uyên cất giấu thâm tình mà nhìn Dạ Hoa: "Đệ để ý?"
"Hả?" Dạ Hoa quay đầu nhìn Mặc Uyên, không hiểu Mặc Uyên lời nói: "Cái gì?"
"Ta là nói, đệ để ý trên Tam Sinh Thạch không có tên của đệ sao?" Mặc Uyên ngữ khí có chút kích động.
Dạ Hoa nghĩ nghĩ nói: "Không biết lúc trước ta, vì sao phải hủy đi tên trên Tam Sinh Thạch. Chỉ là tam thúc thường xuyên nói ta không trải qua chuyện tình yêu, nhân sinh không hoàn chỉnh. Cho nên đối tình yêu này, có chút tò mò."
Kỳ thật Dạ Hoa chỉ là nghĩ đến ngày ấy dáng vẻ Mặc Uyên đầy bụng ưu tư, mới khởi lên tò mò về chuyện tình yêu. Bằng không, Dạ Hoa từ trước đến nay không chú ý đến mấy thứ này.
Mặc Uyên gật đầu, đi đến trước Tam Sinh Thạch vung tay một chút. Trên Tam Sinh Thạch tức khắc xuất hiện hai cái tên "Mặc Uyên" "Liên Tẫn"
Dạ Hoa nhìn tên lập lòe kim quang trên Tam Sinh Thạch, lại quay đầu nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ sâu xa của Mặc Uyên, nghĩ Liên Tẫn kia, có lẽ chính là người làm Mặc Uyên ưu tư như thế.
Mặc Uyên đang muốn mở miệng nói lên "Liên Tẫn" kia, phía sau lại truyền đến giọng của một nữ tì: "Mặc Uyên thượng thần, thái tử điện hạ."
Hai người quay đầu lại, nữ tì kia hành lễ xong, liền nói với Dạ Hoa: "Thái tử điện hạ, Thiên Quân cho mời."
Dạ Hoa biết là Thiên Quân gọi y trở về yến hội, tiếp tục việc tuyển phi. Liền quay đầu hướng Mặc Uyên cáo lui.
Mặc Uyên có thể làm sao đây? Gọi lại Dạ Hoa sao? Sau đó thì thế nào?
Bất đắc dĩ, Mặc Uyên chỉ có thể nhìn bóng dáng Dạ Hoa, nhìn y đi từng bước một xuống cầu thang.
Dạ Hoa vừa mới rời đi, Đông Hoa liền xuất hiện ở bên cạnh Mặc Uyên: "Khi nãy Tư Mệnh tìm ta có việc, để Thiên Quân được cơ hội…."
Mặc Uyên quay đầu, cười nói với Đông Hoa: "Vừa rồi đa tạ." Ngài là ám chỉ chuyện mình trong bữa tiệc mang Dạ Hoa mang rời đi.
Đông Hoa lắc đầu, theo sau nhìn lên Tam Sinh Thạch lộ ra ý cười: "Ba tháng sau đó là sinh thần ngươi, năm rồi không có lễ vật gì tặng ngươi, năm nay ta lại có một phần đại lễ muốn tặng cho ngươi."
Đông Hoa xoay người nhìn Mặc Uyên, mặt mang ý cười: "Nhưng ngươi nếu muốn có được phần đại lễ này, trước tiên phải giúp ta một chuyện."
Mặc Uyên bật cười, dù không có phần đại lễ này, chỉ cần Đông Hoa mở miệng, ngài thế nào cũng đều sẽ giúp.
"Chuyện gì?"
Nói đến việc này, trong lòng Đông Hoa có chút phiền muộn, xoay người phất tay với Tam Sinh Thạch, rồi sau đó nhìn hai chữ "Phượng Cửu" trên Tam Sinh Thạch, nhàn nhạt nói: "Cùng ta đi xuống Phàm Giới."
Bên này Chiết Nhan lôi kéo Bạch Chân vội vàng trở về rừng đào, rồi sau đó hắn liền trốn trong nhà gỗ nhỏ.
Bạch Chân nhìn Chiết Nhan sau khi từ Thiên cung trở về lập tức mân mê các loại dược liệu, khó hiểu nói: "Chiết Nhan, ngươi đây là làm gì?"
Chiết Nhan nhìn Bạch Chân, nhe răng cười: "Vừa mới cùng Đông Hoa còn có Tư Mệnh hàn huyên chốc lát, biết được Đông Hoa năm nay muốn tặng đại lễ sinh thần cho Mặc Uyên, ta cũng không thể kém được."
Yến hội qua đi ngày thứ hai, Thiên Quân nhìn quyển sách trong tay, ở nơi này cân nhắc tuyển vị nữ tử nào trở thành thái tử phi. Tư Mệnh Tinh Quân lại đột nhiên tới gặp.
Thiên Quân buông quyển sách trong tay xuống, hỏi Tư Mệnh Tinh Quân: "Tư Mệnh, ngươi hiếm khi tới gặp bổn quân, là có chuyện gì đây?"
Tư Mệnh củng xuống tay cười nói: "Tiểu quân xác thật có một chuyện khẩn cấp. Hôm qua tiểu quân xem xét mệnh bộ phàm nhân, lại phát hiện, lần trước thái tử điện hạ hạ phàm lịch kiếp, hình như bởi vì là tự mình chặt đứt thân duyên cùng phu phụ Liễu thị, hiện giờ di lưu một chút vấn đề nhỏ."
Thiên Quân nhíu mày, bọn họ mấy ngày này sinh thiên dưỡng thần tiên, sợ nhất chính là trong vòng Thiên Đạo làm sai một chút sự tình. Bởi vì bọn họ thỉnh thoảng phải độ kiếp, mà lỗi nhỏ này, khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc độ kiếp, huống chi, sai lầm này vẫn là trong một lần độ kiếp lưu lại.
"Vậy muốn hóa giải thế nào?"
Tư Mệnh cười nói: "Không khó, không khó. Chỉ cần điện hạ lại xuống Phàm Giới, làm hết một đời thân nhi cho phu phụ Liễu thị, đoạn thân duyên này, vậy là được rồi."
Lại hạ phàm? Nghĩ đến lần trước Dạ Hoa chính là cùng Mặc Uyên ở Phàm Giới…. Thiên Quân có chút không vui: "Đúng rồi, Côn Luân Hư ở đó, có phải hôm qua truyền ra tin tức Mặc Uyên bế quan hay không?"
Tư Mệnh gật đầu: "Phải, Mặc Uyên thượng thần hôm qua sau khi từ Thiên cung trở về, liền trực tiếp bế quan, nói là mấy năm này sẽ không xuất quan."
Thiên Quân nhíu mày khổ tư một lát, cuối cùng quyết định nói: "Tư Mệnh, ngươi đi an bài, để chuyện Dạ Hoa ở Phàm Giới nhanh chóng, tốt nhất là nửa tháng thì trở về!"
"Này…." Tư Mệnh gật đầu: "Tiểu quân sẽ làm hết sức."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất