Chương 50
Lúc Dạ Hoa hồi cung đã qua bảy tám ngày, Dạ Hoa tuy đã chải vuốt suy nghĩ rõ ràng, lại không có dũng khí đi Phàm giới tìm Mặc Uyên.
Vừa rời giường Dạ Hoa khe khẽ thở dài, mái tóc rối tung bước đến trước bàn muốn vấn tóc, rồi lại nhịn không được nghĩ tới lời ngày ấy Liên Tống nói.
Ngày ấy Liên Tống tận tình khuyên bảo y: "Dạ Hoa, ta biết tính cách của con, cả đời này đều chỉ sẽ yêu Mặc Uyên. Nhưng Dạ Hoa à, không nói đến con tương tư đơn phương, Mặc Uyên lại là đại ca ruột con. Còn có, còn có thân phận trữ quân của con.… này đủ loại đủ loại cả, Dạ Hoa, tam thúc hy vọng con không cần nhớ tới đoạn tình cảm kia của mình."
Dạ Hoa nhịn không được dùng tay chống lên bàn, nhắm mắt lại, đau lòng lẩm bẩm: "Một vạn nhiều năm này, giữa ta và Mặc Uyên, thế nhưng chỉ là ta tương tư đơn phương sao?" Nhớ tới nhân duyên của Mặc Uyên trên Tam Sinh Thạch, Dạ Hoa nhịn không được mà cười tự giễu, nói: "Cũng phải, đương nhiên là tương tư đơn phương…."
Là không cần lại nhớ đến đoạn tình cảm kia sao? Tam thúc, con không phải nhớ tới đoạn tình cảm này…. Mà là con, lại yêu thêm lần nữa rồi.
Hoảng hồn, Dạ Hoa không cẩn thận làm rơi một hộp gỗ màu đồng từ trên bàn xuống đất. Nhưng hộp gỗ to bằng lòng bàn tay, rơi trên mặt đất, đồ vật trong hộp liền văng ra khắp nơi.
Dạ Hoa từ trong sầu tư hoàn hồn, cúi đầu nhìn những mảnh trong suốt rất nhỏ trên đất. Làm pháp đem mảnh nhỏ tụ lại trên tay, cẩn thận nhìn.
Có khí tức của Linh Bảo Thiên Tôn? Tại sao đồ của sư huynh lại ở chỗ của ta? Vậy mà vỡ….
Thiên Quân lấy cớ ở tẩm cung nghỉ ngơi, để người canh gác ngoài điện, không cho bất kì kẻ nào tới quấy rầy. Theo sau thì ông ta liền biến mất trong tẩm cung, đi xuống Phàm giới.
Rừng đào ngoài kinh đô, Thiên Quân một thân hoa phục vàng kim rực rỡ, khuôn mặt lạnh nhạt đi đến trước vũng máu chỗ Liễu Chiếu Ca chết, tùy ý vung tay lên, phía trên vũng máu, liền hiện ra một khối xác chết.
Hóa ra Mặc Uyên nơi nào cũng đều tìm không thấy thi thể, là bị Thiên Quân dùng kết giới giấu đi.
Trong tay Thiên Quân biến ra một bình ngọc màu đỏ như máu, mở nắp bình ngọc, thi pháp dẫn ra một đạo hồn phách. Tiếp theo không chút dừng lại, Thiên Quân trực tiếp đem hồn phách nhập vào trên người Liễu Chiếu Ca.
Rồi một khắc sau đó, Liễu Chiếu Ca nằm trong vũng máu, mà chậm rãi mở hai mắt ra.
Thân thể bởi vì đã quá lâu không trải qua cảm giác này, mà càng thêm kiên định. Tố Cẩm tinh thần tan rã trong chốc lát, liền lập tức đứng dậy hướng tới Thiên Quân quỳ xuống: "Thiên Quân, Tố Cẩm tạ ân Thiên Quân không giết."
Thiên Quân thu hồi bình ngọc, âm thanh vững vàng, nói: "Bổn quân chẳng qua là niệm tình tất cả những gì ngươi làm, đều xuất phát là vì Dạ Hoa. Nhưng Tố Cẩm, tiên thân của ngươi đã hủy, chỉ còn lại hồn phách, tu vi cũng không có bao nhiêu. Để ngươi tạm thời ở trong thân xác phàm nhân, chờ giúp bổn quân hoàn thành đại sự, bổn quân sẽ giúp ngươi tìm một thân thể mới, để ngươi trở về Thiên cung."
Tố Cẩm khấu đầu khấu, trong giọng nói tràn ngập cảm kích: "Tố Cẩm cảm tạ Thiên Quân."
"Đứng lên đi, ngươi hãy nghe cho kỹ những gì ta nói." giọng nói Thiên Quân lạnh nhạt
"Dạ." Tố Cẩm chi phối thân thể Liễu Chiếu Ca đứng dậy, chỉ là hồn phách của ả và phó thân này vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, sợ rằng cần phải tốn chút thời gian mới có thể khống chế khối thân thể này thật tốt.
Dạ Hoa đi vào cung điện Linh Bảo Thiên Tôn, đem mảnh nhỏ cho Linh Bảo Thiên Tôn xem, sau đó chắp tay nhận lỗi: "Dạ Hoa lỡ làm hỏng đồ vật của sư huynh rồi, đặc biệt tới đây để thỉnh tội."
Linh Bảo Thiên Tôn nhìn hạt châu vỡ thành mảnh nhỏ trong hộp, hiền hòa cười cười: "Không sao, cũng chỉ là một đồ vật nhỏ thôi, huống hồ nó có thể sửa lại được lần nữa mà."
Linh Bảo Thiên Tôn tinh tế nhìn Dạ Hoa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: "Lúc trước ngài hỏi ta muốn pháp khí này, là vì để nhìn thấy ký ức tiên thân lúc sinh thời. Nhưng Dạ Hoa quân hiện giờ cũng đã bị mất đi hơn một vạn năm ký ức.… Như vậy đi, ta thử sửa cái pháp khí này xem sao, đem nó luyện chế thành pháp khí có thể xem ký ức của bất cứ tiên thân nào, không chỉ giới hạn ở tiên thân đã mất nguyên thần."
"Có thể nhìn thấy ký ức mất đi của ta sao?" Dạ Hoa áp xuống rung động trong lòng vì lời nói Linh Bảo Thiên Tôn nói ra, mặt mày xẹt qua một tia vui mừng, kích động nhìn Linh Bảo Thiên Tôn, rồi sau đó lại chắp tay bái một bái: "Đa tạ sư huynh!"
Linh Bảo Thiên Tôn vuốt râu cười nói: "Dạ Hoa quân chờ ta mấy ngày, ta luyện chế xong, liền tự mình mang đến Tẩy Ngô Cung."
Rời khỏi cung điện Linh Bảo Thiên Tôn, Dạ Hoa trong bất tri bất giác, thế mà đi tới Tam Sinh Thạch.
Ngẩn người, Dạ Hoa phất tay làm pháp lên Tam Sinh Thạch.
Chỉ thấy bốn chữ vững vàng "Mặc Uyên Liên Tẫn", kim quang xuất hiện ở trước Tam Sinh Thạch, chói đến mắt Dạ Hoa đau nhói.
Vì sao? Nếu trên Tam Sinh Thạch có nhân duyên của ngươi và người khác, nếu trong lòng ngươi có…. Vì sao ở Phàm giới, ở Phàm giới cùng ta?
Dạ Hoa phất tay thi pháp trước Tam Sinh Thạch, làm một lần lại một lần, nhưng đều không xuất hiện hai chữ "Dạ Hoa"
Rốt cuộc vẫn bất đắc dĩ bắt buông tay, Dạ Hoa tự giễu: "Ta đây sẽ không có nhân duyên, lại tham luyến ngươi làm gì chứ?"
Dạ Hoa xoay người đi bước từng bước xuống cầu thang, tuy rằng lưng ngay thẳng, nhưng bóng dáng lại vạn phần tịch liêu bi thương như vậy. Dạ Hoa ngăn không được mà nghĩ, y năm đó ở trên Tam Sinh Thạch hủy đi tên của mình, có phải là bởi vì muốn cho chính mình hết hy vọng hay không….
Lúc Dạ Hoa về Tẩy Ngô Cung, tình cờ gặp được Tư Mệnh Tinh Quân.
Tư Mệnh cười ha ha tiến lên cúi người nói: "Điện hạ đã hồi cung, mà bây giờ tiểu quân mới đến chúc mừng, mong rằng điện hạ chớ trách tội."
Dạ Hoa nhìn chằm chằm vào Tư Mệnh, nghĩ đến cái gì, bình tĩnh mở miệng hỏi: "Tư Mệnh Tinh Quân chưởng quản khí vận phàm nhân, cũng chưởng quản luôn tình duyên phàm nhân?"
Tư Mệnh lập tức nghĩ rằng Thái tử điện hạ đây là đang hỏi hắn về đoạn tình duyên cùng Mặc Uyên thượng thần ở Phàm giới, vội vàng lắc đầu nói: "Tiểu quân chỉ lo khi nào phàm nhân sinh khi nào chết, trong cuộc đời trải qua trắc trở thế nào, chịu khổ như thế nào. Nói đến chuyện tình cảm, là Tam Sinh Thạch định, tiểu quân không động chạm đến nửa phần."
Tư Mệnh mặt treo nụ cười, kỳ thật nội tâm nôn nóng hét lớn: Thái tử điện hạ ơi, tình cảm của ngài cùng Mặc Uyên thượng thần là thật sự! Thật hơn vàng luôn đó! Ngài ngàn vạn đừng nhìn thấy sơ hở, rồi nghĩ lầm đều đó là do tiểu quân an bài!
Tam Sinh Thạch định…. Dạ Hoa lại cười tự giễu: "Là bổn quân ngớ ngẩn, nói mê sảng. Mong Tư Mệnh đừng để trong lòng."
Tư Mệnh cười cười: "Không sao, không sao. Tiểu quân còn có chuyện cần phải làm, không thể cùng điện hạ nói chuyện phiếm được rồi."
"Đợi đã." Dạ Hoa gọi Tư Mệnh lại: "…. Mặc Uyên… thượng thần khi nào trở về Côn Luân Hư?"
Dạ Hoa không muốn cứ tiếp tục mơ màng hồ đồ như thế nữa, y muốn chờ sau khi Mặc Uyên trở về, trực tiếp nói rõ ràng với ngài.
Nếu là Mặc Uyên đáp lại tình cảm của y, y liền nghĩ cách bỏ đi vị trí trữ quân. Nhưng nếu mà Mặc Uyên…. cự tuyệt, y sẽ chết tâm, sẽ làm trữ quân thật tốt, bảo vệ Tứ Hải Bát Hoang này.
Tư Mệnh cung kính đáp: "Tiểu quân viết mệnh số của thượng thần là an ổn chết già, hiện tại chắc thượng thần sắp ngoài 30 rồi, nghĩ là phải hơn một tháng mới về."
Chỉ có hơn một tháng, Mặc Uyên, ta chờ ngươi. Ánh mắt Dạ Hoa hiện lên kiên định, gật đầu nói với Tư Mệnh: "Bổn quân biết rồi. Đa tạ Tư Mệnh đã nói cho."
Dạ Hoa chậm rãi đi về hướng Tẩy Ngô Cung, trong lòng bỗng nhiên nghĩ: chuyện tình yêu này, quả thật là chạm vào không dễ dàng, chạm vào rồi sẽ làm người ruột gan đứt từng đoạn, làm y do dự đến mức, một chút cũng không mang tính quyết đoán như trước.
Mà Tư Mệnh thì ở phía sau Dạ Hoa cau mày thở dài, Thái tử điện hạ ơi, tiểu quân cũng chỉ có thể giúp ngài đến vậy thôi. Tình Kiếp này, chung quy vẫn là phải dựa vào bản thân thôi.
Vừa rời giường Dạ Hoa khe khẽ thở dài, mái tóc rối tung bước đến trước bàn muốn vấn tóc, rồi lại nhịn không được nghĩ tới lời ngày ấy Liên Tống nói.
Ngày ấy Liên Tống tận tình khuyên bảo y: "Dạ Hoa, ta biết tính cách của con, cả đời này đều chỉ sẽ yêu Mặc Uyên. Nhưng Dạ Hoa à, không nói đến con tương tư đơn phương, Mặc Uyên lại là đại ca ruột con. Còn có, còn có thân phận trữ quân của con.… này đủ loại đủ loại cả, Dạ Hoa, tam thúc hy vọng con không cần nhớ tới đoạn tình cảm kia của mình."
Dạ Hoa nhịn không được dùng tay chống lên bàn, nhắm mắt lại, đau lòng lẩm bẩm: "Một vạn nhiều năm này, giữa ta và Mặc Uyên, thế nhưng chỉ là ta tương tư đơn phương sao?" Nhớ tới nhân duyên của Mặc Uyên trên Tam Sinh Thạch, Dạ Hoa nhịn không được mà cười tự giễu, nói: "Cũng phải, đương nhiên là tương tư đơn phương…."
Là không cần lại nhớ đến đoạn tình cảm kia sao? Tam thúc, con không phải nhớ tới đoạn tình cảm này…. Mà là con, lại yêu thêm lần nữa rồi.
Hoảng hồn, Dạ Hoa không cẩn thận làm rơi một hộp gỗ màu đồng từ trên bàn xuống đất. Nhưng hộp gỗ to bằng lòng bàn tay, rơi trên mặt đất, đồ vật trong hộp liền văng ra khắp nơi.
Dạ Hoa từ trong sầu tư hoàn hồn, cúi đầu nhìn những mảnh trong suốt rất nhỏ trên đất. Làm pháp đem mảnh nhỏ tụ lại trên tay, cẩn thận nhìn.
Có khí tức của Linh Bảo Thiên Tôn? Tại sao đồ của sư huynh lại ở chỗ của ta? Vậy mà vỡ….
Thiên Quân lấy cớ ở tẩm cung nghỉ ngơi, để người canh gác ngoài điện, không cho bất kì kẻ nào tới quấy rầy. Theo sau thì ông ta liền biến mất trong tẩm cung, đi xuống Phàm giới.
Rừng đào ngoài kinh đô, Thiên Quân một thân hoa phục vàng kim rực rỡ, khuôn mặt lạnh nhạt đi đến trước vũng máu chỗ Liễu Chiếu Ca chết, tùy ý vung tay lên, phía trên vũng máu, liền hiện ra một khối xác chết.
Hóa ra Mặc Uyên nơi nào cũng đều tìm không thấy thi thể, là bị Thiên Quân dùng kết giới giấu đi.
Trong tay Thiên Quân biến ra một bình ngọc màu đỏ như máu, mở nắp bình ngọc, thi pháp dẫn ra một đạo hồn phách. Tiếp theo không chút dừng lại, Thiên Quân trực tiếp đem hồn phách nhập vào trên người Liễu Chiếu Ca.
Rồi một khắc sau đó, Liễu Chiếu Ca nằm trong vũng máu, mà chậm rãi mở hai mắt ra.
Thân thể bởi vì đã quá lâu không trải qua cảm giác này, mà càng thêm kiên định. Tố Cẩm tinh thần tan rã trong chốc lát, liền lập tức đứng dậy hướng tới Thiên Quân quỳ xuống: "Thiên Quân, Tố Cẩm tạ ân Thiên Quân không giết."
Thiên Quân thu hồi bình ngọc, âm thanh vững vàng, nói: "Bổn quân chẳng qua là niệm tình tất cả những gì ngươi làm, đều xuất phát là vì Dạ Hoa. Nhưng Tố Cẩm, tiên thân của ngươi đã hủy, chỉ còn lại hồn phách, tu vi cũng không có bao nhiêu. Để ngươi tạm thời ở trong thân xác phàm nhân, chờ giúp bổn quân hoàn thành đại sự, bổn quân sẽ giúp ngươi tìm một thân thể mới, để ngươi trở về Thiên cung."
Tố Cẩm khấu đầu khấu, trong giọng nói tràn ngập cảm kích: "Tố Cẩm cảm tạ Thiên Quân."
"Đứng lên đi, ngươi hãy nghe cho kỹ những gì ta nói." giọng nói Thiên Quân lạnh nhạt
"Dạ." Tố Cẩm chi phối thân thể Liễu Chiếu Ca đứng dậy, chỉ là hồn phách của ả và phó thân này vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, sợ rằng cần phải tốn chút thời gian mới có thể khống chế khối thân thể này thật tốt.
Dạ Hoa đi vào cung điện Linh Bảo Thiên Tôn, đem mảnh nhỏ cho Linh Bảo Thiên Tôn xem, sau đó chắp tay nhận lỗi: "Dạ Hoa lỡ làm hỏng đồ vật của sư huynh rồi, đặc biệt tới đây để thỉnh tội."
Linh Bảo Thiên Tôn nhìn hạt châu vỡ thành mảnh nhỏ trong hộp, hiền hòa cười cười: "Không sao, cũng chỉ là một đồ vật nhỏ thôi, huống hồ nó có thể sửa lại được lần nữa mà."
Linh Bảo Thiên Tôn tinh tế nhìn Dạ Hoa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: "Lúc trước ngài hỏi ta muốn pháp khí này, là vì để nhìn thấy ký ức tiên thân lúc sinh thời. Nhưng Dạ Hoa quân hiện giờ cũng đã bị mất đi hơn một vạn năm ký ức.… Như vậy đi, ta thử sửa cái pháp khí này xem sao, đem nó luyện chế thành pháp khí có thể xem ký ức của bất cứ tiên thân nào, không chỉ giới hạn ở tiên thân đã mất nguyên thần."
"Có thể nhìn thấy ký ức mất đi của ta sao?" Dạ Hoa áp xuống rung động trong lòng vì lời nói Linh Bảo Thiên Tôn nói ra, mặt mày xẹt qua một tia vui mừng, kích động nhìn Linh Bảo Thiên Tôn, rồi sau đó lại chắp tay bái một bái: "Đa tạ sư huynh!"
Linh Bảo Thiên Tôn vuốt râu cười nói: "Dạ Hoa quân chờ ta mấy ngày, ta luyện chế xong, liền tự mình mang đến Tẩy Ngô Cung."
Rời khỏi cung điện Linh Bảo Thiên Tôn, Dạ Hoa trong bất tri bất giác, thế mà đi tới Tam Sinh Thạch.
Ngẩn người, Dạ Hoa phất tay làm pháp lên Tam Sinh Thạch.
Chỉ thấy bốn chữ vững vàng "Mặc Uyên Liên Tẫn", kim quang xuất hiện ở trước Tam Sinh Thạch, chói đến mắt Dạ Hoa đau nhói.
Vì sao? Nếu trên Tam Sinh Thạch có nhân duyên của ngươi và người khác, nếu trong lòng ngươi có…. Vì sao ở Phàm giới, ở Phàm giới cùng ta?
Dạ Hoa phất tay thi pháp trước Tam Sinh Thạch, làm một lần lại một lần, nhưng đều không xuất hiện hai chữ "Dạ Hoa"
Rốt cuộc vẫn bất đắc dĩ bắt buông tay, Dạ Hoa tự giễu: "Ta đây sẽ không có nhân duyên, lại tham luyến ngươi làm gì chứ?"
Dạ Hoa xoay người đi bước từng bước xuống cầu thang, tuy rằng lưng ngay thẳng, nhưng bóng dáng lại vạn phần tịch liêu bi thương như vậy. Dạ Hoa ngăn không được mà nghĩ, y năm đó ở trên Tam Sinh Thạch hủy đi tên của mình, có phải là bởi vì muốn cho chính mình hết hy vọng hay không….
Lúc Dạ Hoa về Tẩy Ngô Cung, tình cờ gặp được Tư Mệnh Tinh Quân.
Tư Mệnh cười ha ha tiến lên cúi người nói: "Điện hạ đã hồi cung, mà bây giờ tiểu quân mới đến chúc mừng, mong rằng điện hạ chớ trách tội."
Dạ Hoa nhìn chằm chằm vào Tư Mệnh, nghĩ đến cái gì, bình tĩnh mở miệng hỏi: "Tư Mệnh Tinh Quân chưởng quản khí vận phàm nhân, cũng chưởng quản luôn tình duyên phàm nhân?"
Tư Mệnh lập tức nghĩ rằng Thái tử điện hạ đây là đang hỏi hắn về đoạn tình duyên cùng Mặc Uyên thượng thần ở Phàm giới, vội vàng lắc đầu nói: "Tiểu quân chỉ lo khi nào phàm nhân sinh khi nào chết, trong cuộc đời trải qua trắc trở thế nào, chịu khổ như thế nào. Nói đến chuyện tình cảm, là Tam Sinh Thạch định, tiểu quân không động chạm đến nửa phần."
Tư Mệnh mặt treo nụ cười, kỳ thật nội tâm nôn nóng hét lớn: Thái tử điện hạ ơi, tình cảm của ngài cùng Mặc Uyên thượng thần là thật sự! Thật hơn vàng luôn đó! Ngài ngàn vạn đừng nhìn thấy sơ hở, rồi nghĩ lầm đều đó là do tiểu quân an bài!
Tam Sinh Thạch định…. Dạ Hoa lại cười tự giễu: "Là bổn quân ngớ ngẩn, nói mê sảng. Mong Tư Mệnh đừng để trong lòng."
Tư Mệnh cười cười: "Không sao, không sao. Tiểu quân còn có chuyện cần phải làm, không thể cùng điện hạ nói chuyện phiếm được rồi."
"Đợi đã." Dạ Hoa gọi Tư Mệnh lại: "…. Mặc Uyên… thượng thần khi nào trở về Côn Luân Hư?"
Dạ Hoa không muốn cứ tiếp tục mơ màng hồ đồ như thế nữa, y muốn chờ sau khi Mặc Uyên trở về, trực tiếp nói rõ ràng với ngài.
Nếu là Mặc Uyên đáp lại tình cảm của y, y liền nghĩ cách bỏ đi vị trí trữ quân. Nhưng nếu mà Mặc Uyên…. cự tuyệt, y sẽ chết tâm, sẽ làm trữ quân thật tốt, bảo vệ Tứ Hải Bát Hoang này.
Tư Mệnh cung kính đáp: "Tiểu quân viết mệnh số của thượng thần là an ổn chết già, hiện tại chắc thượng thần sắp ngoài 30 rồi, nghĩ là phải hơn một tháng mới về."
Chỉ có hơn một tháng, Mặc Uyên, ta chờ ngươi. Ánh mắt Dạ Hoa hiện lên kiên định, gật đầu nói với Tư Mệnh: "Bổn quân biết rồi. Đa tạ Tư Mệnh đã nói cho."
Dạ Hoa chậm rãi đi về hướng Tẩy Ngô Cung, trong lòng bỗng nhiên nghĩ: chuyện tình yêu này, quả thật là chạm vào không dễ dàng, chạm vào rồi sẽ làm người ruột gan đứt từng đoạn, làm y do dự đến mức, một chút cũng không mang tính quyết đoán như trước.
Mà Tư Mệnh thì ở phía sau Dạ Hoa cau mày thở dài, Thái tử điện hạ ơi, tiểu quân cũng chỉ có thể giúp ngài đến vậy thôi. Tình Kiếp này, chung quy vẫn là phải dựa vào bản thân thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất