Chương 21
Mặc Sinh nằm trong lòng Lý Kính, hai tay quàng cổ Lý Kính, khờ dại hỏi: “Lý Kính, tại sao ngươi bỏ đi? Ta gọi ngươi thật lâu, gọi đến lạc cả giọng, tại sao ngươi không trả lời ta?”
Lý Kính một tay ôm Mặc Sinh, một tay bịt lại vết thương của hắn, nóng ruột nói: “Mặc Sinh, ngươi đừng nói nữa, ngươi chảy nhiều máu…”
—–
Lý Kính đăm đăm nhìn người nọ, dường như không nghe hoặc nghe không hiểu, hắn nhìn hồi lâu, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Thiện Hỉ, ngươi đến rồi.”
Nụ cười nở rộ khoái ý, càng tôn thêm một phần thần thái cho dung mạo anh tuấn của hắn.
Duy chỉ ánh mắt trống rỗng, chẳng biết lạc ở nơi nào.
Thiện Hỉ không lường trước Lý Kính sẽ có phản ứng như vậy, sửng sốt một lát, cả giận nói: “Ngươi cười cái gì?! Ngươi cho rằng chỉ mình ta, thì không giết được ngươi sao?!”
Lý Kính không nhìn hắn nữa, thẫn thờ đi về phía trước.
Thiện Hỉ đạp cỏ đuổi theo, ba bước thành hai bước, mũi kiếm lạnh băng thoáng chốc kề sau lưng Lý Kính, cao giọng quát: “Đứng lại! Lần trước ngươi may mắn trốn thoát, hôm nay hoang sơn dã lĩnh, ngươi nghĩ mình còn có vận may kia lần thứ hai?!”
Lý Kính mắt điếc tai ngơ, tựa hồ căn bản không biết mạng mình đang chỉ mành treo chuông, vẫn tiếp tục bước tới phía trước, hai chân lảo đảo, vài lần vấp ngã.
Thiện Hỉ thấy hắn hành vi quái dị, tranh một bước vòng đến trước người hắn, lưỡi kiếm đặt bên cổ hắn: “Lý Kính! Ta bảo ngươi đứng lại!”
Lý Kính lúc này mới đứng yên, mắt nhìn chằm chằm nơi xa xa nào đó, cả người si si ngốc ngốc, như cái xác không hồn.
Thiện Hỉ tay cầm kiếm hơi run, cắn răng đẩy kiếm tới một tấc, nhất thời liền thấy màu: “Ngươi, ngươi thật sự không sợ chết?”
“Chết?” Lý Kính lẩm bẩm, “Chết ư?”
“Đúng, ngươi sắp chết rồi, hơn nữa còn là bị ta tự tay kết liễu!” Thiện Hỉ thanh sắc đều hung ác, rõ ràng muốn thuận thế tống kiếm nhập hầu, nhưng lại như trúng tà, nhìn máu tươi trên cổ Lý Kính, tay hắn run đến vô pháp ức chế.
Lý Kính phảng phất cảm giác được đau đớn, choàng tỉnh khỏi mộng, đột nhiên bắt lấy cánh tay Thiện Hỉ, cấp thiết hỏi: “Thiện Hỉ, ngươi nói, người không có trái tim, phải chăng cũng đã chết?”
“Cái gì?” Thiện Hỉ vốn tưởng hắn muốn phản kháng, vừa định vận sức, lại bị hỏi một câu không đầu không đuôi, không khỏi có chút luống cuống tay chân, mặt đầy nghi hoặc, “Lý Kính, ngươi đang giở trò gì?”
Lý Kính vội lắc đầu: “Không có, ta chỉ muốn hỏi ngươi, người không tâm, có phải xem như đã chết?”
Người nói hữu ý, người nghe ám hợp. Thiện Hỉ bị câu này động chạm đến vết thương cũ, trong lòng kịch liệt đau, thân hình cũng lung lay, thê lương nói: “Người không có tâm đương nhiên sẽ chết… Ta vốn ngỡ rằng ngươi không hiểu, mà cả đời này ngươi cũng không hiểu được…”
“Thì ra thật sự như thế.” Lý Kính ánh mắt lại tan rã, hắn chậm rãi buông tay Thiện Hỉ, “Thì ra thật sự như thế… thật sự như thế…”
“Lý Kính!”
Thiện Hỉ biết Lý Kính này xưa nay giảo hoạt, chết đến nơi còn giả điên giả dại. Nghĩ tới đời mình bị hủy hoại bởi người trước mắt, giờ còn bị hắn qua mặt, nhất thời giận dữ, vung kiếm định chém, chợt nghe Lý Kính nhẹ nhàng thở dài: “Xin lỗi.”
Kiếm đi như điện, chỉ còn cách tóc một tấc, lại cứ như vậy đình trệ.
“Thế nhân đều cho rằng vạn sự trên đời không gì bi ai bằng cầu mà không được, nào biết cầu không được làm sao khổ bằng không thể cầu? Thiện Hỉ, dĩ vãng niên thiếu không hiểu lụy tình tổn thương, hôm nay biết rồi, quả nhiên đau tận tâm phế.” Lý Kính dứt khoát nhắm mắt lại, “Một câu xin lỗi này, ta nợ ngươi đã lâu. Hạ thủ đi. Xem như ta trả nợ.”
Thiện Hỉ nhìn hắn thật lâu. Khóe mắt đuôi mày không đổi, vẫn tuấn lãng vô song như lần đầu gặp mặt, chỉ là khi đó bề ngoài tiếu ý dịu dàng kì thực vô tâm vô tình, hiện tại không hiểu sao đã thêm một cỗ sầu bi. Giống như đã từng quen biết.
Đúng rồi, là mình vô số lần nhìn thấy cỗ sầu bi ấy trong gương, hoặc trên mặt hồ. Đêm khuya nhân tĩnh, luôn tàn bạo bức người phát điên.
Thiện Hỉ bỗng dưng phá lên cười, cười đến hài lòng thỏa mãn, thậm chí ứa cả nước mắt. Như thể thiên hạ không có gì buồn cười hơn chuyện này.
Trong gió lạnh nổi lên, dương quang khắp bầu trời, ánh ra hai bóng người nhìn nhau mà đứng. Một sừng sững bất động, một nghiêng ngã cười to.
Tương phùng ngẫu ngộ, hóa thành lầm lỡ.
Thế nhưng đau xót không thôi, cho nên, chỉ mong được chết.
……
Thiện Hỉ vươn một tay, ngón tay chậm rãi sát qua lưỡi kiếm. Máu từ đầu ngón tay chảy dọc theo mũi kiếm trượt xuống vết thương của Lý Kính. Thiện Hỉ chuyên chú nhìn giọt máu này cùng máu của Lý Kính dung hòa vào nhau, nhẹ giọng nói: “Lý Kính, ta hận ngươi suốt mười năm, mỗi thời mỗi khắc đều hận không thể róc xương róc thịt ngươi. Thế nhưng, nếu có kiếp sau, ta… ta vẫn sẽ…”
Dù có vô vàn lời muốn nói, đã vô pháp nói ra nửa câu. Hắn thẳng tay, đâm tới —
Lý Kính biết giờ chết cận kề, tâm trạng trái lại một mảnh bình lặng, nhưng phát giác bên cạnh ập đến một cỗ kình lực đẩy mình đi, chốc lát sau một mùi tanh nóng hổi xộc vào mũi. Hắn cảm thấy không ổn, vội mở mắt, quả nhiên một người chắn trước mặt, thân hình gầy gò, nhưng khí thế lẫm liệt đủ địch vạn quân.
“Mặc Sinh!” Lý Kính bật dậy, ôm lấy thân thể sắp ngã của người đó, chỉ thấy trước ngực máu tuôn như suối, bạch y đã thấm đẫm huyết tích, như đào nở trong tuyết đầu mùa, toát ra vẻ minh diễm mà ngoan lệ. “Mặc Sinh! Sao lại là ngươi?!”
Mặc Sinh nằm trong lòng Lý Kính, hai tay quàng cổ Lý Kính, khờ dại hỏi: “Lý Kính, tại sao ngươi bỏ đi? Ta gọi ngươi thật lâu, gọi đến lạc cả giọng, tại sao ngươi không trả lời ta?”
Lý Kính một tay ôm Mặc Sinh, một tay bịt lại vết thương của hắn, nóng ruột nói: “Mặc Sinh, ngươi đừng nói nữa, ngươi chảy nhiều máu…”
“Lý Kính, ngực ta đau quá…” Mặc Sinh hơi nhíu mày, mắt ngân ngấn lệ, “Từ đêm qua ngươi bỏ đi, ngực ta liền đau đến giờ…”
Lý Kính ôm chặt Mặc Sinh, miệng không ngừng trấn an: “Mặc Sinh, ngươi sẽ không sao, ngươi sẽ không sao đâu…” Tiên huyết ồ ạt, rõ ràng ấm áp, nhưng khiến Lý Kính toàn thân trên dưới như đóng băng, rồi nháy mắt lại như đặt mình trong biển lửa.
Nhiều máu như vậy, chảy mãi chảy mãi.
“Lý Kính, ngươi lúc nào cũng gạt ta.” Mặc Sinh dựa sát Lý Kính, ánh mắt thủy chung không buông tha Lý Kính, “Ngươi biết ta thích ngươi, tại sao còn gạt ta? Ngươi chê ta bẩn phải không?” Một búng máu đột nhiên phun ra, Mặc Sinh nhắm mắt, nặng nề thở dốc, “Nhưng mà… không liên quan đến ta nữa, dù sau đây cũng là lần cuối cùng rồi, sau này ta không lo cho ngươi được nữa…”
Lý Kính cuống cuồng che miệng hắn, nước mắt rốt cuộc cũng tí tách rơi, “Mặc Sinh, Lý Kính ta thề với trời, từ nay về sau, không bao giờ gạt ngươi nữa. Ngươi lo cho ta, lo cho ta cả đời có được không…”
“Ngươi quả nhiên đã có ý trung nhân.”
Cách nhau không đến mười bước, Thiện Hỉ loạng choạng đứng lên, lấy kiếm chống đất, thần tình thê tuyệt. Khóe môi hắn có vết máu, càng nổi bật khuôn mặt trắng bệch, cũng cười nói, “Lý Kính, như vậy mới tốt… Như vậy mới tốt…” Hắn bỗng nhiên trở tay một kiếm sát qua cổ, Lý Kính định quát một tiếng đừng, nhưng đã không kịp.
Dịch thể nóng bỏng lan khắp người. Thiện Hỉ thẳng tắp ngã ngửa xuống đất.
Lý Kính rõ ràng thấy được trên mặt hắn tàn lưu một tia tiếu ý như có như không.
Như vậy mới tốt. Như vậy mới khiến ngươi, sống không bằng chết.
Cho ngươi nếm mùi đau khổ mà ta phải chịu đựng suốt mười năm.
Từ nay về sau nhân gian hoan hỷ phồn hoa sẽ không liên quan tới Lý Kính ngươi nữa.
Lý Kính trong lòng thất kinh, thân hình mất khống chế run kịch liệt, hắn tận lực ôm lấy Mặc Sinh, “Không đâu, Mặc Sinh ngươi sẽ không chết… Ngươi không phải là yêu sao? Lần trước ngươi bị thương nặng như vậy vẫn có thể chữa khỏi, lần này cũng sẽ không sao…”
“Ai nói yêu không chết?”
Lý Kính hai mắt lệ nhạt nhòa, ngẩng đầu nhìn lại, hình như có một người, y nghệ phiêu diêu, đạp trần theo gió.
“Thế gian vạn vật đều khó thoát tử vong, mị hồ nhục thân phàm thể, dù sống lâu hơn người thường, trừ phi tu luyện đắc đạo, cũng sẽ có ngày phải chết. Sinh nhi đứa ngốc này, mang một thân đau bệnh suốt đêm đuổi theo ngươi, giờ lại bị đâm trúng yếu hại, thần tiên có tới, cũng đành bó tay.” Thanh tuyến trong trẻo, như suối như ngọc, xao kim kích thạch, thế nhưng lại dùng để tiết lộ sự thật tàn khốc nhất.
“Ngươi gạt ta!” Lý Kính điên cuồng quát, “Hắn sẽ không sao…”
“Không bao lâu nữa, nó sẽ vô pháp duy trì hình người…”
Lời còn chưa dứt, Lý Kính trong tay liền nhẹ hẫng.
Hắn run run cúi đầu, Mặc Sinh thực sự đã hóa thành một con bạch hồ, rúc vào ngực mình. Y sam tứ tán dưới đất.
Lý Kính bị cảnh tượng này hung hăng đâm thủng tim, đáy lòng lạnh lẽo, nước mắt càng không ngăn được. Hắn chỉ có thể bế tiểu bạch hồ gọi tên Mặc Sinh, nhưng không được đáp lại. Bỗng nhiên sực nhớ tới điều gì đó, hắn gấp gáp đi tới trước mặt Thượng Ỷ, quỳ xuống: “Ngươi không phải là tộc trưởng sao?! Ta cầu xin ngươi, hãy cứu hắn! Ngươi nhất định có cách cứu hắn!”
Thượng Ỷ sở hữu khuôn mặt trắng nõn thanh tân, yêu diễm áp quần phương. Hắn lạnh lùng nhìn nam nhân nước mắt giàn giụa quỳ dưới chân, “Ta không phải mới nói rồi sao? Sinh nhi đã như vậy, dù là thần tiên cũng hết cách.” Dứt lời, Thượng Ỷ khom người, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại của tiểu bạch hồ, “Mị hồ nếu không chết tại hồ hương, chắc chắn sẽ tan thành tro bụi. Ngươi muốn tốt cho nó, thì nhân lúc còn chưa tắt thở, giao nó cho ta.”
“Không, ta không tin…” Sét đánh ngang tai, Lý Kính không khỏi ngã ngồi về phía sau, thảm đạm nỉ non, “Hắn chỉ bị thương thôi, qua vài ngày sẽ…”
Thượng Ỷ trên mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn, phất tay áo cho Lý Kính một bạt tai, điềm nhiên nói: “Lý công tử ban đầu đã lựa chọn ra đi, hà tất còn giả vờ lưu luyến? Sinh nhi đã vì ngươi mà đứt từng đoạn ruột. Bây giờ sắp chết, ngươi coi như làm việc thiện, buông tha nó. Cho nó chết được nhắm mắt.”
Lý Kính một tay ôm Mặc Sinh, một tay bịt lại vết thương của hắn, nóng ruột nói: “Mặc Sinh, ngươi đừng nói nữa, ngươi chảy nhiều máu…”
—–
Lý Kính đăm đăm nhìn người nọ, dường như không nghe hoặc nghe không hiểu, hắn nhìn hồi lâu, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Thiện Hỉ, ngươi đến rồi.”
Nụ cười nở rộ khoái ý, càng tôn thêm một phần thần thái cho dung mạo anh tuấn của hắn.
Duy chỉ ánh mắt trống rỗng, chẳng biết lạc ở nơi nào.
Thiện Hỉ không lường trước Lý Kính sẽ có phản ứng như vậy, sửng sốt một lát, cả giận nói: “Ngươi cười cái gì?! Ngươi cho rằng chỉ mình ta, thì không giết được ngươi sao?!”
Lý Kính không nhìn hắn nữa, thẫn thờ đi về phía trước.
Thiện Hỉ đạp cỏ đuổi theo, ba bước thành hai bước, mũi kiếm lạnh băng thoáng chốc kề sau lưng Lý Kính, cao giọng quát: “Đứng lại! Lần trước ngươi may mắn trốn thoát, hôm nay hoang sơn dã lĩnh, ngươi nghĩ mình còn có vận may kia lần thứ hai?!”
Lý Kính mắt điếc tai ngơ, tựa hồ căn bản không biết mạng mình đang chỉ mành treo chuông, vẫn tiếp tục bước tới phía trước, hai chân lảo đảo, vài lần vấp ngã.
Thiện Hỉ thấy hắn hành vi quái dị, tranh một bước vòng đến trước người hắn, lưỡi kiếm đặt bên cổ hắn: “Lý Kính! Ta bảo ngươi đứng lại!”
Lý Kính lúc này mới đứng yên, mắt nhìn chằm chằm nơi xa xa nào đó, cả người si si ngốc ngốc, như cái xác không hồn.
Thiện Hỉ tay cầm kiếm hơi run, cắn răng đẩy kiếm tới một tấc, nhất thời liền thấy màu: “Ngươi, ngươi thật sự không sợ chết?”
“Chết?” Lý Kính lẩm bẩm, “Chết ư?”
“Đúng, ngươi sắp chết rồi, hơn nữa còn là bị ta tự tay kết liễu!” Thiện Hỉ thanh sắc đều hung ác, rõ ràng muốn thuận thế tống kiếm nhập hầu, nhưng lại như trúng tà, nhìn máu tươi trên cổ Lý Kính, tay hắn run đến vô pháp ức chế.
Lý Kính phảng phất cảm giác được đau đớn, choàng tỉnh khỏi mộng, đột nhiên bắt lấy cánh tay Thiện Hỉ, cấp thiết hỏi: “Thiện Hỉ, ngươi nói, người không có trái tim, phải chăng cũng đã chết?”
“Cái gì?” Thiện Hỉ vốn tưởng hắn muốn phản kháng, vừa định vận sức, lại bị hỏi một câu không đầu không đuôi, không khỏi có chút luống cuống tay chân, mặt đầy nghi hoặc, “Lý Kính, ngươi đang giở trò gì?”
Lý Kính vội lắc đầu: “Không có, ta chỉ muốn hỏi ngươi, người không tâm, có phải xem như đã chết?”
Người nói hữu ý, người nghe ám hợp. Thiện Hỉ bị câu này động chạm đến vết thương cũ, trong lòng kịch liệt đau, thân hình cũng lung lay, thê lương nói: “Người không có tâm đương nhiên sẽ chết… Ta vốn ngỡ rằng ngươi không hiểu, mà cả đời này ngươi cũng không hiểu được…”
“Thì ra thật sự như thế.” Lý Kính ánh mắt lại tan rã, hắn chậm rãi buông tay Thiện Hỉ, “Thì ra thật sự như thế… thật sự như thế…”
“Lý Kính!”
Thiện Hỉ biết Lý Kính này xưa nay giảo hoạt, chết đến nơi còn giả điên giả dại. Nghĩ tới đời mình bị hủy hoại bởi người trước mắt, giờ còn bị hắn qua mặt, nhất thời giận dữ, vung kiếm định chém, chợt nghe Lý Kính nhẹ nhàng thở dài: “Xin lỗi.”
Kiếm đi như điện, chỉ còn cách tóc một tấc, lại cứ như vậy đình trệ.
“Thế nhân đều cho rằng vạn sự trên đời không gì bi ai bằng cầu mà không được, nào biết cầu không được làm sao khổ bằng không thể cầu? Thiện Hỉ, dĩ vãng niên thiếu không hiểu lụy tình tổn thương, hôm nay biết rồi, quả nhiên đau tận tâm phế.” Lý Kính dứt khoát nhắm mắt lại, “Một câu xin lỗi này, ta nợ ngươi đã lâu. Hạ thủ đi. Xem như ta trả nợ.”
Thiện Hỉ nhìn hắn thật lâu. Khóe mắt đuôi mày không đổi, vẫn tuấn lãng vô song như lần đầu gặp mặt, chỉ là khi đó bề ngoài tiếu ý dịu dàng kì thực vô tâm vô tình, hiện tại không hiểu sao đã thêm một cỗ sầu bi. Giống như đã từng quen biết.
Đúng rồi, là mình vô số lần nhìn thấy cỗ sầu bi ấy trong gương, hoặc trên mặt hồ. Đêm khuya nhân tĩnh, luôn tàn bạo bức người phát điên.
Thiện Hỉ bỗng dưng phá lên cười, cười đến hài lòng thỏa mãn, thậm chí ứa cả nước mắt. Như thể thiên hạ không có gì buồn cười hơn chuyện này.
Trong gió lạnh nổi lên, dương quang khắp bầu trời, ánh ra hai bóng người nhìn nhau mà đứng. Một sừng sững bất động, một nghiêng ngã cười to.
Tương phùng ngẫu ngộ, hóa thành lầm lỡ.
Thế nhưng đau xót không thôi, cho nên, chỉ mong được chết.
……
Thiện Hỉ vươn một tay, ngón tay chậm rãi sát qua lưỡi kiếm. Máu từ đầu ngón tay chảy dọc theo mũi kiếm trượt xuống vết thương của Lý Kính. Thiện Hỉ chuyên chú nhìn giọt máu này cùng máu của Lý Kính dung hòa vào nhau, nhẹ giọng nói: “Lý Kính, ta hận ngươi suốt mười năm, mỗi thời mỗi khắc đều hận không thể róc xương róc thịt ngươi. Thế nhưng, nếu có kiếp sau, ta… ta vẫn sẽ…”
Dù có vô vàn lời muốn nói, đã vô pháp nói ra nửa câu. Hắn thẳng tay, đâm tới —
Lý Kính biết giờ chết cận kề, tâm trạng trái lại một mảnh bình lặng, nhưng phát giác bên cạnh ập đến một cỗ kình lực đẩy mình đi, chốc lát sau một mùi tanh nóng hổi xộc vào mũi. Hắn cảm thấy không ổn, vội mở mắt, quả nhiên một người chắn trước mặt, thân hình gầy gò, nhưng khí thế lẫm liệt đủ địch vạn quân.
“Mặc Sinh!” Lý Kính bật dậy, ôm lấy thân thể sắp ngã của người đó, chỉ thấy trước ngực máu tuôn như suối, bạch y đã thấm đẫm huyết tích, như đào nở trong tuyết đầu mùa, toát ra vẻ minh diễm mà ngoan lệ. “Mặc Sinh! Sao lại là ngươi?!”
Mặc Sinh nằm trong lòng Lý Kính, hai tay quàng cổ Lý Kính, khờ dại hỏi: “Lý Kính, tại sao ngươi bỏ đi? Ta gọi ngươi thật lâu, gọi đến lạc cả giọng, tại sao ngươi không trả lời ta?”
Lý Kính một tay ôm Mặc Sinh, một tay bịt lại vết thương của hắn, nóng ruột nói: “Mặc Sinh, ngươi đừng nói nữa, ngươi chảy nhiều máu…”
“Lý Kính, ngực ta đau quá…” Mặc Sinh hơi nhíu mày, mắt ngân ngấn lệ, “Từ đêm qua ngươi bỏ đi, ngực ta liền đau đến giờ…”
Lý Kính ôm chặt Mặc Sinh, miệng không ngừng trấn an: “Mặc Sinh, ngươi sẽ không sao, ngươi sẽ không sao đâu…” Tiên huyết ồ ạt, rõ ràng ấm áp, nhưng khiến Lý Kính toàn thân trên dưới như đóng băng, rồi nháy mắt lại như đặt mình trong biển lửa.
Nhiều máu như vậy, chảy mãi chảy mãi.
“Lý Kính, ngươi lúc nào cũng gạt ta.” Mặc Sinh dựa sát Lý Kính, ánh mắt thủy chung không buông tha Lý Kính, “Ngươi biết ta thích ngươi, tại sao còn gạt ta? Ngươi chê ta bẩn phải không?” Một búng máu đột nhiên phun ra, Mặc Sinh nhắm mắt, nặng nề thở dốc, “Nhưng mà… không liên quan đến ta nữa, dù sau đây cũng là lần cuối cùng rồi, sau này ta không lo cho ngươi được nữa…”
Lý Kính cuống cuồng che miệng hắn, nước mắt rốt cuộc cũng tí tách rơi, “Mặc Sinh, Lý Kính ta thề với trời, từ nay về sau, không bao giờ gạt ngươi nữa. Ngươi lo cho ta, lo cho ta cả đời có được không…”
“Ngươi quả nhiên đã có ý trung nhân.”
Cách nhau không đến mười bước, Thiện Hỉ loạng choạng đứng lên, lấy kiếm chống đất, thần tình thê tuyệt. Khóe môi hắn có vết máu, càng nổi bật khuôn mặt trắng bệch, cũng cười nói, “Lý Kính, như vậy mới tốt… Như vậy mới tốt…” Hắn bỗng nhiên trở tay một kiếm sát qua cổ, Lý Kính định quát một tiếng đừng, nhưng đã không kịp.
Dịch thể nóng bỏng lan khắp người. Thiện Hỉ thẳng tắp ngã ngửa xuống đất.
Lý Kính rõ ràng thấy được trên mặt hắn tàn lưu một tia tiếu ý như có như không.
Như vậy mới tốt. Như vậy mới khiến ngươi, sống không bằng chết.
Cho ngươi nếm mùi đau khổ mà ta phải chịu đựng suốt mười năm.
Từ nay về sau nhân gian hoan hỷ phồn hoa sẽ không liên quan tới Lý Kính ngươi nữa.
Lý Kính trong lòng thất kinh, thân hình mất khống chế run kịch liệt, hắn tận lực ôm lấy Mặc Sinh, “Không đâu, Mặc Sinh ngươi sẽ không chết… Ngươi không phải là yêu sao? Lần trước ngươi bị thương nặng như vậy vẫn có thể chữa khỏi, lần này cũng sẽ không sao…”
“Ai nói yêu không chết?”
Lý Kính hai mắt lệ nhạt nhòa, ngẩng đầu nhìn lại, hình như có một người, y nghệ phiêu diêu, đạp trần theo gió.
“Thế gian vạn vật đều khó thoát tử vong, mị hồ nhục thân phàm thể, dù sống lâu hơn người thường, trừ phi tu luyện đắc đạo, cũng sẽ có ngày phải chết. Sinh nhi đứa ngốc này, mang một thân đau bệnh suốt đêm đuổi theo ngươi, giờ lại bị đâm trúng yếu hại, thần tiên có tới, cũng đành bó tay.” Thanh tuyến trong trẻo, như suối như ngọc, xao kim kích thạch, thế nhưng lại dùng để tiết lộ sự thật tàn khốc nhất.
“Ngươi gạt ta!” Lý Kính điên cuồng quát, “Hắn sẽ không sao…”
“Không bao lâu nữa, nó sẽ vô pháp duy trì hình người…”
Lời còn chưa dứt, Lý Kính trong tay liền nhẹ hẫng.
Hắn run run cúi đầu, Mặc Sinh thực sự đã hóa thành một con bạch hồ, rúc vào ngực mình. Y sam tứ tán dưới đất.
Lý Kính bị cảnh tượng này hung hăng đâm thủng tim, đáy lòng lạnh lẽo, nước mắt càng không ngăn được. Hắn chỉ có thể bế tiểu bạch hồ gọi tên Mặc Sinh, nhưng không được đáp lại. Bỗng nhiên sực nhớ tới điều gì đó, hắn gấp gáp đi tới trước mặt Thượng Ỷ, quỳ xuống: “Ngươi không phải là tộc trưởng sao?! Ta cầu xin ngươi, hãy cứu hắn! Ngươi nhất định có cách cứu hắn!”
Thượng Ỷ sở hữu khuôn mặt trắng nõn thanh tân, yêu diễm áp quần phương. Hắn lạnh lùng nhìn nam nhân nước mắt giàn giụa quỳ dưới chân, “Ta không phải mới nói rồi sao? Sinh nhi đã như vậy, dù là thần tiên cũng hết cách.” Dứt lời, Thượng Ỷ khom người, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại của tiểu bạch hồ, “Mị hồ nếu không chết tại hồ hương, chắc chắn sẽ tan thành tro bụi. Ngươi muốn tốt cho nó, thì nhân lúc còn chưa tắt thở, giao nó cho ta.”
“Không, ta không tin…” Sét đánh ngang tai, Lý Kính không khỏi ngã ngồi về phía sau, thảm đạm nỉ non, “Hắn chỉ bị thương thôi, qua vài ngày sẽ…”
Thượng Ỷ trên mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn, phất tay áo cho Lý Kính một bạt tai, điềm nhiên nói: “Lý công tử ban đầu đã lựa chọn ra đi, hà tất còn giả vờ lưu luyến? Sinh nhi đã vì ngươi mà đứt từng đoạn ruột. Bây giờ sắp chết, ngươi coi như làm việc thiện, buông tha nó. Cho nó chết được nhắm mắt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất