Chương 23: Phải làm cho câm miệng một chút
Mặc Tử Hàng nhấc ly rượu lên uống một ngụm rồi liếc mắt nhìn Tề Phong:”Sao lại hành động như vậy? Không giống cậu chút nào”
Tề Phong mơ màng, tựa người ra sofa, hai mắt khép hờ, khi nghe Mặc Tử Hàng nói vậy thì cười mỉm một cách bất lực:”Không làm vậy thì như nào? Đánh hắn ta? Đánh xong thì Lâm Tịnh sẽ về với tôi à?"
"Tôi thấy là do cậu thôi. Nếu như cậu chịu thay đổi, đối xử với cô ấy khác một chút. Lâm Tịnh ấy, tôi có cảm giác cô ấy vẫn còn tình cảm với cậu"
Anh cười như không cười, uống một ngụm rượu đầy chua chát, nếu như Lâm Tịnh còn tình cảm với anh thì giờ này đã xuất hiện ở đây rồi.
Vậy mà lại không…
Tề Phong lim dim mắt gần như thiếp đi.
Lúc này điện thoại Mặc Tử Hàng reo lên, trên màn hình điện thoại của anh hiện lên hai chữ "bé con", anh cong môi cười rồi đưa tay vội bắt máy, không ngờ từ bên kia nhanh chóng vọng lại tiếng la hét chói tai:"Chồng a…cứu..cứu em á.."
Giang Yên Nhiên còn chưa nói xong thì điện thoại bị tắt máy ngang. Mặc Tử Hàng đứng phắt dậy chạy ra ngoài, tim đập lịch bịch lịch bịch liên hồi.
Tề Phong gắng mở mắt ra lẩm nhẩm:"Tử Hàng, cậu đi đâu vậy.."
Đôi chân thon dài của anh bước thật nhanh ra khỏi cửa, vừa đi anh vừa mở điện thoại lên, nhìn chấm đỏ đang phát sáng trên màn hình, Mặc Tử Hàng cau mày, tại sao Giang Yên Nhiên lại ở đây..
…
Giang Yên Nhiên co rúm vào một góc, bàn tay cầm điện thoại bị đánh cho rướm máu. Những hình ảnh từ ngày xưa lũ lượt tràn về, cũng là khung cảnh này, đám người này, bọn họ thi nhau hành hạ cô, bạo hành cô.
Cô bị đưa đi khắp nơi, mỗi ngày trôi qua đều là những cuộc trốn chạy. Cô thấy những đôi mắt hung hăng đang nhìn mình, những đôi mắt thèm khát đầy ham muốn.
Giang Yên Nhiên vừa gào lên, vò lấy đầu nép vào một góc. Trong phòng có ba người đàn ông cao lớn, nhìn cô đầy khó chịu:"Mẹ, điếc tai quá"
Một tên nói:"Này, hắn bảo chỉ bắt cô gái tên Lâm Tịnh kia thôi, bắt thêm cô gái này nữa liệu có ổn không?"
"Trông cũng ngon lành đó. Không sao đâu, đây chỉ là phần thưởng riêng cho chúng ta thôi"
Một tên ra lệnh:"Hai đứa mày ra canh cửa đi, tao chơi trước"
Bọn chúng có chút bất mãn nhưng cũng không muốn tốn thời gian, tiến lên cùng nhau canh cửa. Một tên còn lại nhìn cô nhếch môi cười, dù hắn phát hiện biểu hiện của Giang Yên Nhiên không được bình thường nhưng đám người như hắn ấy à, cả đời cũng chẳng có ai yêu nên ham muốn dục vọng rất lớn.
Giang Yên Nhiên đang co ro một góc đột nhiên bị ai đó túm cẳng chân kéo lại. Cô vẫn la hét, la đến mức cổ họng khô khốc phát ra những tiếng khản đặc. Khi bị kéo lại cô tiện tay nắm được ly ở trên bàn ném thẳng vào đầu hắn ta.
Hắn khựng lại, chưa nổi điên nhưng đôi mắt đó biểu thị như muốn bóp chết cô tại chỗ. Hắn đưa tay lên bưng lấy phần trán nhuốm máu, Giang Yên Nhiên nhìn dòng máu đang lũ lượt trượt xuống gò má làm cho khuôn mặt hắn càng thêm đáng sợ, cô bị doạ đến mức gần như ngất đi nhưng lý trí đã ép cô phải tỉnh táo.
"Chồng à…Tịnh Tịnh…" Cô kêu gào trong vô vọng.
Đột nhiên Giang Yên Nhiên cảm thấy khó thở, cần cổ cô bị bóp chặt rồi chưa đến một cái chớp mắt thấy cả cơ thể mình như bay lên trời rồi đập cả người vào bức tường.
Tiếng va chạm chấn động, mấy tên canh cửa ngó qua:"Dcm làm nhanh đi, muốn giết người hả?"
"Cô ta cứng đầu quá, phải làm cho câm miệng một chút"
Đời này thứ Giang Yên Nhiên ám ảnh kinh hoàng đó là máu. Ngay khi thấy trên đầu mình máu cũng đang ứa ra, hô hấp cô bắt đầu trở nên dồn dập.
Cô nghe thấy tiếng vải được xé một cách mạnh bạo, cơ thể dần cảm nhận được sự lạnh lẽo, vừa hét vừa vùng vằng tay chân nhưng nhanh chóng bị khoá trụ, hai chân bị kẹp lại.
Hắn muốn gỡ bỏ phần áo ngực còn xót lại duy nhất của cô, Giang Yên Nhiên cắn răng dùng sức bật dậy dùng đầu đập vào đầu hắn, hắn kêu lên đau đớn.
Một tên chạy vào:"Vô dụng. Có một con nhãi mà nãy giờ một sợi tóc cũng không chạm được"
"Dm mày vào đây, giữ chặt hai tay nó cho tao"
Giang Yên Nhiên bị một người giữ chặt, lần này coi như cô hết còn cơ hội vùng vẫy. Cả người cô run lên như co giật, trong khi đối diện cô một người đang nhìn mình với con mắt đầy thèm khát.
Hắn nhìn vào cúc quần cô với đôi mắt đỏ hoe rồi vươn bàn tay cơ bắp cuồn cuộn ra giật phăng cúc quần, kéo quần tỉ mỉ của cô cũng bị bung ra, bên dưới lờ mờ chiếc quần nhỏ màu đen lấp ló.
Mắt hắn sáng lên, thích thú áp tay vào, hơi ấm nóng từ nơi đó truyền đến khiến hắn sướng tê. Cái cảm giác đã ăn chay từ đời thuở nào bây giờ nhìn thấy đồ ăn ngon thì chỉ biết điên cuồng xông đến.
Giang Yên Nhiên không còn đủ sức hét, cô khàn giọng kêu một tiếng thấp:"Tử Hàng…"
Theo sau tiếng gọi của cô, một tên nãy giờ vẫn đang đứa giữ ở cửa đột nhiên cùng cửa bay cả người vào trong. Cánh cửa đè lên người hắn, trước đó tiếng động to lớn truyền đến làm hai người đang miệt mài giữ Giang Yên Nhiên phải dừng lại.
Trong phòng khá tối vì gần như sử dụng đèn nháy, bọn chúng nhìn thấy bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa, vội buông Giang Yên Nhiên ra bước vào thế phòng ngự, giọng nói thăm dò:"kẻ nào.."
Mặc Tử Hàng có vẻ từ tốn bước vào, ánh mắt anh ẩn trong bóng tối nhưng cũng khiến bọn hắn đột nhiên cảm thấy rét run. Không gian xung quan gần như trùng xuống, nhiệt độ giảm khiến bọn chúng nổi da gà, ban đầu cứ tưởng điều hoà đã hư rồi.
Mặc Tử Hàng xiết chặt bàn tay, anh hơi cúi xuống xách chiếc ghế gỗ nhỏ rồi trong chớp mắt tiếng động lạnh lùng vang lên, một tên nằm bất động tại chỗ.
Trong phòng lại chỉ còn một tên, chân hắn run rẩy không đứng vững mặc dù là một tên to xác. Hắn xiết tay lại thành nắm đấm định chờ nếu Mặc Tử Hàng ra tay thì phòng ngự, không ngờ cánh tay của hắn bị anh phang ngang suýt gãy làm đôi, kêu gào thảm thiết ngã quỵ xuống sàn lăn qua lăn lại ôm lấy cánh tay.
Giang Yên Nhiên nãy giờ vẫn ngồi trên sofa, quần áo không còn nguyên vẹn, hai hàm răng cắn vào nhau phát ra tiếng lập cập, thấy bọn chúng đột nhiên nằm bất động, cô ngồi bật dậy cầm chai rượu trên bàn lao vọt xuống đánh thẳng vào mặt một trong ba tên đang nằm dưới đất, hành động nhanh đến mức không ai kịp ngăn cản.
Cô cứ đánh, đánh mạnh bạo, đánh cho đến chai rượu vỡ ra, không biết là máu hay rượu, từng dòng đỏ tươi cứ lênh láng, Mặc Tử Hàng không thể làm gì hơn ngoài việc đứng nhìn cô phát tiết.
Anh đau lòng lắm. Cô gái mà anh thậm chí cử động mạnh cũng sợ cô đau, giờ này ở đây bị một đám người có ý định lăng mạ. Anh cởi bỏ áo vest trên người bước đến bên cô, Giang Yên Nhiên không hề màng đến anh, vẫn cứ ra sức giáng xuống những cú trời đánh, thậm chí chai rượu vỡ ra chỉ còn mỗi miệng chai nơi bàn tay cô đang cầm.
Mặc Tử Hàng liên tục gọi tên cô, nhưng cô không nghe, không quan tâm bất cứ gì hết. Cô vừa đánh lâu sau lại bất lực gào khóc, anh mặc kệ cô đang phát tiết vươn tay ôm cô vào lòng, Giang Yên Nhiên không nhận ra Mặc Tử Hàng, mảnh chai bị cô cứa một đường vào tai anh nhưng anh mặc kệ cứ thế ôm chặt lấy cô:"Yên Nhiên, bình tĩnh, là anh, anh đây, Mặc Tử Hàng, chồng em"
Hành động của Giang Yên Nhiên mỗi lúc một chậm lại rồi cô nguôi ngoai đi, lẩm nhẩm cái tên Mặc Tử Hàng trong miệng, cuối cùng mảnh chai trong tay cô rơi xuống đất, hai tay choàng qua ôm lấy anh thật chặt.
Mặc Tử Hàng lặng ôm cô, anh cảm thấy cô gái đang nặng dần trong lòng bàn tay.
Tề Phong mơ màng, tựa người ra sofa, hai mắt khép hờ, khi nghe Mặc Tử Hàng nói vậy thì cười mỉm một cách bất lực:”Không làm vậy thì như nào? Đánh hắn ta? Đánh xong thì Lâm Tịnh sẽ về với tôi à?"
"Tôi thấy là do cậu thôi. Nếu như cậu chịu thay đổi, đối xử với cô ấy khác một chút. Lâm Tịnh ấy, tôi có cảm giác cô ấy vẫn còn tình cảm với cậu"
Anh cười như không cười, uống một ngụm rượu đầy chua chát, nếu như Lâm Tịnh còn tình cảm với anh thì giờ này đã xuất hiện ở đây rồi.
Vậy mà lại không…
Tề Phong lim dim mắt gần như thiếp đi.
Lúc này điện thoại Mặc Tử Hàng reo lên, trên màn hình điện thoại của anh hiện lên hai chữ "bé con", anh cong môi cười rồi đưa tay vội bắt máy, không ngờ từ bên kia nhanh chóng vọng lại tiếng la hét chói tai:"Chồng a…cứu..cứu em á.."
Giang Yên Nhiên còn chưa nói xong thì điện thoại bị tắt máy ngang. Mặc Tử Hàng đứng phắt dậy chạy ra ngoài, tim đập lịch bịch lịch bịch liên hồi.
Tề Phong gắng mở mắt ra lẩm nhẩm:"Tử Hàng, cậu đi đâu vậy.."
Đôi chân thon dài của anh bước thật nhanh ra khỏi cửa, vừa đi anh vừa mở điện thoại lên, nhìn chấm đỏ đang phát sáng trên màn hình, Mặc Tử Hàng cau mày, tại sao Giang Yên Nhiên lại ở đây..
…
Giang Yên Nhiên co rúm vào một góc, bàn tay cầm điện thoại bị đánh cho rướm máu. Những hình ảnh từ ngày xưa lũ lượt tràn về, cũng là khung cảnh này, đám người này, bọn họ thi nhau hành hạ cô, bạo hành cô.
Cô bị đưa đi khắp nơi, mỗi ngày trôi qua đều là những cuộc trốn chạy. Cô thấy những đôi mắt hung hăng đang nhìn mình, những đôi mắt thèm khát đầy ham muốn.
Giang Yên Nhiên vừa gào lên, vò lấy đầu nép vào một góc. Trong phòng có ba người đàn ông cao lớn, nhìn cô đầy khó chịu:"Mẹ, điếc tai quá"
Một tên nói:"Này, hắn bảo chỉ bắt cô gái tên Lâm Tịnh kia thôi, bắt thêm cô gái này nữa liệu có ổn không?"
"Trông cũng ngon lành đó. Không sao đâu, đây chỉ là phần thưởng riêng cho chúng ta thôi"
Một tên ra lệnh:"Hai đứa mày ra canh cửa đi, tao chơi trước"
Bọn chúng có chút bất mãn nhưng cũng không muốn tốn thời gian, tiến lên cùng nhau canh cửa. Một tên còn lại nhìn cô nhếch môi cười, dù hắn phát hiện biểu hiện của Giang Yên Nhiên không được bình thường nhưng đám người như hắn ấy à, cả đời cũng chẳng có ai yêu nên ham muốn dục vọng rất lớn.
Giang Yên Nhiên đang co ro một góc đột nhiên bị ai đó túm cẳng chân kéo lại. Cô vẫn la hét, la đến mức cổ họng khô khốc phát ra những tiếng khản đặc. Khi bị kéo lại cô tiện tay nắm được ly ở trên bàn ném thẳng vào đầu hắn ta.
Hắn khựng lại, chưa nổi điên nhưng đôi mắt đó biểu thị như muốn bóp chết cô tại chỗ. Hắn đưa tay lên bưng lấy phần trán nhuốm máu, Giang Yên Nhiên nhìn dòng máu đang lũ lượt trượt xuống gò má làm cho khuôn mặt hắn càng thêm đáng sợ, cô bị doạ đến mức gần như ngất đi nhưng lý trí đã ép cô phải tỉnh táo.
"Chồng à…Tịnh Tịnh…" Cô kêu gào trong vô vọng.
Đột nhiên Giang Yên Nhiên cảm thấy khó thở, cần cổ cô bị bóp chặt rồi chưa đến một cái chớp mắt thấy cả cơ thể mình như bay lên trời rồi đập cả người vào bức tường.
Tiếng va chạm chấn động, mấy tên canh cửa ngó qua:"Dcm làm nhanh đi, muốn giết người hả?"
"Cô ta cứng đầu quá, phải làm cho câm miệng một chút"
Đời này thứ Giang Yên Nhiên ám ảnh kinh hoàng đó là máu. Ngay khi thấy trên đầu mình máu cũng đang ứa ra, hô hấp cô bắt đầu trở nên dồn dập.
Cô nghe thấy tiếng vải được xé một cách mạnh bạo, cơ thể dần cảm nhận được sự lạnh lẽo, vừa hét vừa vùng vằng tay chân nhưng nhanh chóng bị khoá trụ, hai chân bị kẹp lại.
Hắn muốn gỡ bỏ phần áo ngực còn xót lại duy nhất của cô, Giang Yên Nhiên cắn răng dùng sức bật dậy dùng đầu đập vào đầu hắn, hắn kêu lên đau đớn.
Một tên chạy vào:"Vô dụng. Có một con nhãi mà nãy giờ một sợi tóc cũng không chạm được"
"Dm mày vào đây, giữ chặt hai tay nó cho tao"
Giang Yên Nhiên bị một người giữ chặt, lần này coi như cô hết còn cơ hội vùng vẫy. Cả người cô run lên như co giật, trong khi đối diện cô một người đang nhìn mình với con mắt đầy thèm khát.
Hắn nhìn vào cúc quần cô với đôi mắt đỏ hoe rồi vươn bàn tay cơ bắp cuồn cuộn ra giật phăng cúc quần, kéo quần tỉ mỉ của cô cũng bị bung ra, bên dưới lờ mờ chiếc quần nhỏ màu đen lấp ló.
Mắt hắn sáng lên, thích thú áp tay vào, hơi ấm nóng từ nơi đó truyền đến khiến hắn sướng tê. Cái cảm giác đã ăn chay từ đời thuở nào bây giờ nhìn thấy đồ ăn ngon thì chỉ biết điên cuồng xông đến.
Giang Yên Nhiên không còn đủ sức hét, cô khàn giọng kêu một tiếng thấp:"Tử Hàng…"
Theo sau tiếng gọi của cô, một tên nãy giờ vẫn đang đứa giữ ở cửa đột nhiên cùng cửa bay cả người vào trong. Cánh cửa đè lên người hắn, trước đó tiếng động to lớn truyền đến làm hai người đang miệt mài giữ Giang Yên Nhiên phải dừng lại.
Trong phòng khá tối vì gần như sử dụng đèn nháy, bọn chúng nhìn thấy bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa, vội buông Giang Yên Nhiên ra bước vào thế phòng ngự, giọng nói thăm dò:"kẻ nào.."
Mặc Tử Hàng có vẻ từ tốn bước vào, ánh mắt anh ẩn trong bóng tối nhưng cũng khiến bọn hắn đột nhiên cảm thấy rét run. Không gian xung quan gần như trùng xuống, nhiệt độ giảm khiến bọn chúng nổi da gà, ban đầu cứ tưởng điều hoà đã hư rồi.
Mặc Tử Hàng xiết chặt bàn tay, anh hơi cúi xuống xách chiếc ghế gỗ nhỏ rồi trong chớp mắt tiếng động lạnh lùng vang lên, một tên nằm bất động tại chỗ.
Trong phòng lại chỉ còn một tên, chân hắn run rẩy không đứng vững mặc dù là một tên to xác. Hắn xiết tay lại thành nắm đấm định chờ nếu Mặc Tử Hàng ra tay thì phòng ngự, không ngờ cánh tay của hắn bị anh phang ngang suýt gãy làm đôi, kêu gào thảm thiết ngã quỵ xuống sàn lăn qua lăn lại ôm lấy cánh tay.
Giang Yên Nhiên nãy giờ vẫn ngồi trên sofa, quần áo không còn nguyên vẹn, hai hàm răng cắn vào nhau phát ra tiếng lập cập, thấy bọn chúng đột nhiên nằm bất động, cô ngồi bật dậy cầm chai rượu trên bàn lao vọt xuống đánh thẳng vào mặt một trong ba tên đang nằm dưới đất, hành động nhanh đến mức không ai kịp ngăn cản.
Cô cứ đánh, đánh mạnh bạo, đánh cho đến chai rượu vỡ ra, không biết là máu hay rượu, từng dòng đỏ tươi cứ lênh láng, Mặc Tử Hàng không thể làm gì hơn ngoài việc đứng nhìn cô phát tiết.
Anh đau lòng lắm. Cô gái mà anh thậm chí cử động mạnh cũng sợ cô đau, giờ này ở đây bị một đám người có ý định lăng mạ. Anh cởi bỏ áo vest trên người bước đến bên cô, Giang Yên Nhiên không hề màng đến anh, vẫn cứ ra sức giáng xuống những cú trời đánh, thậm chí chai rượu vỡ ra chỉ còn mỗi miệng chai nơi bàn tay cô đang cầm.
Mặc Tử Hàng liên tục gọi tên cô, nhưng cô không nghe, không quan tâm bất cứ gì hết. Cô vừa đánh lâu sau lại bất lực gào khóc, anh mặc kệ cô đang phát tiết vươn tay ôm cô vào lòng, Giang Yên Nhiên không nhận ra Mặc Tử Hàng, mảnh chai bị cô cứa một đường vào tai anh nhưng anh mặc kệ cứ thế ôm chặt lấy cô:"Yên Nhiên, bình tĩnh, là anh, anh đây, Mặc Tử Hàng, chồng em"
Hành động của Giang Yên Nhiên mỗi lúc một chậm lại rồi cô nguôi ngoai đi, lẩm nhẩm cái tên Mặc Tử Hàng trong miệng, cuối cùng mảnh chai trong tay cô rơi xuống đất, hai tay choàng qua ôm lấy anh thật chặt.
Mặc Tử Hàng lặng ôm cô, anh cảm thấy cô gái đang nặng dần trong lòng bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất