Chương 70
Giang Yên Nhiên thiếp đi trong vòng tay anh từ lúc nào. Khi cô tỉnh dậy , cô cũng không còn nhớ rõ đã được đưa về nhà ra sao.
Đêm hôm qua đối với cô mà nói cứ như một giấc mơ tuyệt đẹp vậy.
Và thời hạn một tháng của cô cũng đang ngắn đi.
…
Tề Phong lái xe đến bên dưới Mặc thị. Anh đỗ xe đi vào bên trong toà nhà cao chót vót , ngay sau đó liền có người ngăn anh lại không cho anh đi thẳng vào thang máy.
Anh hơi cau có quay lại nhìn lễ tân , cô ta nghiêng người lịch sự hỏi :"Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?"
Tề Phong đơ người ra mất một lúc , mãi sau mới vô thức thốt lên một câu :"Hẹn trước? Từ bao giờ mà tôi phải hẹn trước mới được gặp Tử Hàng?"
Lễ tân nghe vậy có chút hốt hoảng. Cô ta mới làm ở đây không lâu nên không rõ một số người thân cận của cấp trên. Cô gái thầm lo sợ đã đụng phải nhân vật quan trọng.
Lúc này Tề Phong cũng như bất chợt nhận ra một điều , lúc Mặc Tử Hàng tỉnh dậy và quay về điều hành Mặc thị đã cho cải cách toàn bộ lại các hệ điều hành và nhân viên , có lẽ ở đây đa phần đều là người mới.
Tiếp tân cũng bán tính bán nghi , không dám hành động thiếu xót , bèn gọi trợ giúp từ giám đốc lâu năm làm ở đây ra. Vị giám đốc kia nhanh chóng có mặt , đương nhiên khi thấy Tề Phong , hắn ta liền nở một nụ cười lấy lòng mà chào hỏi :"Tề thiếu gia , thật là bất tiện cho anh quá! Cô ấy mới vào đây chưa lâu nên không biết danh tính của anh , mong anh bỏ qua.."
Tề Phong cũng không muốn tốn thời gian xã giao , khi xác nhận được là người quen của Tử Hàng và có thể trực tiếp đi lên , anh liền bấm cửa thang máy bước vào mà không đáp lại một lời chào khách sáo.
Vị giám đốc kia ngơ ngác đứng đờ đẫn mất hai giây cho đến tận khi cửa thang máy dành riêng cho tổng tài trực tiếp khép lại.
Anh theo thói quen hiên ngang đến trước cửa phòng Mặc Tử Hàng , gõ hai cái. Sau khi Mặc Tử Hàng từ bên trong vang lên tiếng "vào đi" thì anh đẩy cửa bước vào luôn.
Còn chưa để Mặc Tử Hàng ngẩng đầu lên nhìn ai đang xuất hiện trong văn phòng của mình , Tề Phong đã đến trước mặt anh nói :"Tử Hàng , tốt rồi! Tôi vừa tìm được một vị giáo sư có thể giúp cậu lấy lại kí ức. Nghe nói ông ta rất có tiếng trong ngành học thuật , có thể sử dụng liệu pháp thôi miên lấy lại kí ức , cậu phải mau đến đó một chuyến…"
Mặc Tử Hàng ngẩng đầu lên , trong đáy mắt anh hoàn toàn không có một chút hứng thú hay phản ứng gì với lời Tề Phong nói , cũng không rõ là anh đã nghe được gì từ Tề Phong chưa , nhưng từ ánh mắt này của Tử Hàng , Tề Phong bất giác im bặt.
Không gian như trùng xuống , một loạt những cảm giác khó tả xung quanh , không hiểu sao ngay tại giây phút mà cả hai đang nhìn nhau , Tề Phong cảm nhận được rõ khoảng cách giữa hai người đang ở cách nhau quá xa , giống như ở trước mặt họ đang có thứ gì đó vô hình ngăn cách họ lại.
Giọng của Mặc Tử Hàng lạnh lẽo như cơn gió mùa :"Ai cho phép cậu lên đến tận đây?"
Câu hỏi này thật là khó cho anh rồi. Trước giờ nơi anh có thể thoái mái ra vô nhất chính là Mặc thị. Lời này anh mấp máy trên môi nửa ngày cũng không nói ra được.
Tề Phong ấy vậy mà quên mất bây giờ giữa Mặc Tử Hàng và anh chỉ là người lạ , thậm chí Mặc Tử Hàng lại còn bài xích anh.
Anh thấy Mặc Tử Hàng gõ gõ bàn phím một chút , không lâu nhân viên lễ tân đã có mặt. Vẻ mặt cô ta tái mét , đầu đổ đầy mồ hôi , nhìn Tề Phong với một đôi mắt khác.
Cô ta đứng cạnh anh , hai tay bấm vào nhau. Đối diện với Mặc Tử Hàng , anh còn chưa kịp hỏi gì đã vội nói :"Mặc tổng , chuyện này không phải là tôi tự ý quyết định. Ban nãy người đàn ông này cương quyết nói là người quen của anh , tôi thì mới làm ở đây không lâu nên cũng không muốn đắc tội , bèn gọi giám đốc Hạ ra hỏi ý , giám đốc Hạ cũng nói người đàn ông này là người quen của anh … tôi"
"Giám đốc Hạ với tôi , ai cao hơn?"
Nhân viên lễ tân liền nín bặt.
Mặc Tử Hàng lạnh lùng nói thêm một câu :"Từ ngày mai trở đi , cô và giám độ hạ chính thức bị sa thải"
Đêm hôm qua đối với cô mà nói cứ như một giấc mơ tuyệt đẹp vậy.
Và thời hạn một tháng của cô cũng đang ngắn đi.
…
Tề Phong lái xe đến bên dưới Mặc thị. Anh đỗ xe đi vào bên trong toà nhà cao chót vót , ngay sau đó liền có người ngăn anh lại không cho anh đi thẳng vào thang máy.
Anh hơi cau có quay lại nhìn lễ tân , cô ta nghiêng người lịch sự hỏi :"Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?"
Tề Phong đơ người ra mất một lúc , mãi sau mới vô thức thốt lên một câu :"Hẹn trước? Từ bao giờ mà tôi phải hẹn trước mới được gặp Tử Hàng?"
Lễ tân nghe vậy có chút hốt hoảng. Cô ta mới làm ở đây không lâu nên không rõ một số người thân cận của cấp trên. Cô gái thầm lo sợ đã đụng phải nhân vật quan trọng.
Lúc này Tề Phong cũng như bất chợt nhận ra một điều , lúc Mặc Tử Hàng tỉnh dậy và quay về điều hành Mặc thị đã cho cải cách toàn bộ lại các hệ điều hành và nhân viên , có lẽ ở đây đa phần đều là người mới.
Tiếp tân cũng bán tính bán nghi , không dám hành động thiếu xót , bèn gọi trợ giúp từ giám đốc lâu năm làm ở đây ra. Vị giám đốc kia nhanh chóng có mặt , đương nhiên khi thấy Tề Phong , hắn ta liền nở một nụ cười lấy lòng mà chào hỏi :"Tề thiếu gia , thật là bất tiện cho anh quá! Cô ấy mới vào đây chưa lâu nên không biết danh tính của anh , mong anh bỏ qua.."
Tề Phong cũng không muốn tốn thời gian xã giao , khi xác nhận được là người quen của Tử Hàng và có thể trực tiếp đi lên , anh liền bấm cửa thang máy bước vào mà không đáp lại một lời chào khách sáo.
Vị giám đốc kia ngơ ngác đứng đờ đẫn mất hai giây cho đến tận khi cửa thang máy dành riêng cho tổng tài trực tiếp khép lại.
Anh theo thói quen hiên ngang đến trước cửa phòng Mặc Tử Hàng , gõ hai cái. Sau khi Mặc Tử Hàng từ bên trong vang lên tiếng "vào đi" thì anh đẩy cửa bước vào luôn.
Còn chưa để Mặc Tử Hàng ngẩng đầu lên nhìn ai đang xuất hiện trong văn phòng của mình , Tề Phong đã đến trước mặt anh nói :"Tử Hàng , tốt rồi! Tôi vừa tìm được một vị giáo sư có thể giúp cậu lấy lại kí ức. Nghe nói ông ta rất có tiếng trong ngành học thuật , có thể sử dụng liệu pháp thôi miên lấy lại kí ức , cậu phải mau đến đó một chuyến…"
Mặc Tử Hàng ngẩng đầu lên , trong đáy mắt anh hoàn toàn không có một chút hứng thú hay phản ứng gì với lời Tề Phong nói , cũng không rõ là anh đã nghe được gì từ Tề Phong chưa , nhưng từ ánh mắt này của Tử Hàng , Tề Phong bất giác im bặt.
Không gian như trùng xuống , một loạt những cảm giác khó tả xung quanh , không hiểu sao ngay tại giây phút mà cả hai đang nhìn nhau , Tề Phong cảm nhận được rõ khoảng cách giữa hai người đang ở cách nhau quá xa , giống như ở trước mặt họ đang có thứ gì đó vô hình ngăn cách họ lại.
Giọng của Mặc Tử Hàng lạnh lẽo như cơn gió mùa :"Ai cho phép cậu lên đến tận đây?"
Câu hỏi này thật là khó cho anh rồi. Trước giờ nơi anh có thể thoái mái ra vô nhất chính là Mặc thị. Lời này anh mấp máy trên môi nửa ngày cũng không nói ra được.
Tề Phong ấy vậy mà quên mất bây giờ giữa Mặc Tử Hàng và anh chỉ là người lạ , thậm chí Mặc Tử Hàng lại còn bài xích anh.
Anh thấy Mặc Tử Hàng gõ gõ bàn phím một chút , không lâu nhân viên lễ tân đã có mặt. Vẻ mặt cô ta tái mét , đầu đổ đầy mồ hôi , nhìn Tề Phong với một đôi mắt khác.
Cô ta đứng cạnh anh , hai tay bấm vào nhau. Đối diện với Mặc Tử Hàng , anh còn chưa kịp hỏi gì đã vội nói :"Mặc tổng , chuyện này không phải là tôi tự ý quyết định. Ban nãy người đàn ông này cương quyết nói là người quen của anh , tôi thì mới làm ở đây không lâu nên cũng không muốn đắc tội , bèn gọi giám đốc Hạ ra hỏi ý , giám đốc Hạ cũng nói người đàn ông này là người quen của anh … tôi"
"Giám đốc Hạ với tôi , ai cao hơn?"
Nhân viên lễ tân liền nín bặt.
Mặc Tử Hàng lạnh lùng nói thêm một câu :"Từ ngày mai trở đi , cô và giám độ hạ chính thức bị sa thải"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất