Chương 75
Cách đó vài tiếng trước…
Đèn giao thông ở ngã tư vẫn đang là màu xanh, chiếc xe của Hàn Trí Viễn vẫn bon bon trên đường.
Một tay anh cầm vô lăng, tay còn lại chống ra cửa sổ đang mở. Ánh mắt anh vô tình nhìn sang bên đường, trông thấy bóng người có chút quen thuộc…
Tốc độ của chiếc xe giảm đi trông thấy, anh dường như không tin nhấc lưng ra khỏi ghế tựa, tay chống cửa sổ giờ đã dụi dụi hai mắt.
Không lẽ là anh ta nhìn nhầm, người đó tuyệt đối không phải là Giang Hạ Vũ chứ?!!
Còn chưa tin vào mắt mình, phía sau anh có một chiếc xe vượt lên, vừa vặn trong tầm mắt, Hàn Trí Viễn thấy Giang Hạ Vũ cứ thế mà lao thẳng ra mặc cho tín hiệu đèn giao thông vẫn chưa chuyển đỏ.
Vì đang mở cửa sổ nên tiếng phanh két ập vào trong xe anh ta khiến phút chốc da mặt anh trắng bệch. Hàn Trí Viễn tấp vội xe vào lề, đẩy cửa xe xuống định chạy ra xem Giang Hạ Vũ thế nào, nhưng sự việc xảy ra chưa được một giây người đi đường đã vây đông như kiến khiến anh không thể chen vào được, sau đó xe cứu thương cũng từ đâu xuất hiện rất nhanh, đưa cả người gây tai nạn và Giang Hạ Vũ bị thương không nặng lên xe, cả quá trình diễn ra nhanh đến mức anh ta chưa kịp nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Có lẽ may mắn xe cứu thương đang đi ngang qua đoạn đường này.
Chỉ là nếu anh không nhìn nhầm thì cô gái mà anh trông thấy như Giang Hạ Vũ kia đã tự mình lao thẳng ra ngoài khi đèn giao thông đang bật đèn xanh.
Anh ta đứng bên lề đường, rút điện thoại gõ gõ, thật ra là đang tìm đoạn camera ở ngã tư này, thế nhưng quả đúng là như anh có chút suy đoán, camera đã bị mã hoá đồng loạt hết rồi.
Hàn Trí Viễn chưa vội tắt điện thoại, liếc mắt nhìn chiếc ô tô của mình. Trước cửa xe là chiếc camera hành trình.
…
Lễ tân ở bệnh viện nhanh chóng nhận ra Hàn Trí Viễn. Nhà họ Hàn xưa này vốn đã có tiếng ở Lạc Thành, huống hồ anh còn là chủ sở hữu của cả cái trung tâm thương mại Lạc Thành.
Cô ta nhanh chóng nhấp chuột máy tính để tìm kiếm danh sách bệnh nhân, sau đó gật đầu đáp:“Anh Hàn, bệnh nhân Giang Hạ Vũ vừa nhập viện đã được chuyển sang phòng hồi sức, phòng X”
Hàn Trí Viễn nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng Giang Hạ Vũ. Lúc này cửa phòng bệnh của cô ta vừa mở ra, người xuất hiện là Mặc phu nhân.
Bà nhìn anh một lượt, vóc dáng cao ráo, điển trai, áo sơ mi quần âu chỉn chu, vừa nhìn đã ra là người có địa vị, không mấy đề phòng. Thấy anh ta đứng trước cửa phòng Giang Hạ Vũ thì chỉ hỏi:“Cậu tìm ai?”
Hàn Trí Viễn có chút bất ngờ khi Mặc phu nhân lại xuất hiện ở đây. Anh ta cười hắt ra một tiếng rất nhẹ, nụ cười mang theo gió mùa xuân phong lưu đầy cảm tình. Anh hơi cúi người chào hỏi:“A… Mặc phu nhân, đã lâu không gặp, chắc người quên cháu rồi”
Mặc phu nhân đang cố tìm lại trong kí ức của mình xem người đối diện này là ai. Bởi vì bà và chồng đã rời khỏi Hoa quốc cả một thời gian dài, những người ở trong nước ngoại trừ những ông chủ lớn vẫn đang hợp tác thì kì thực không thể nhớ ra ai được nữa.
Biết bà không thể nhận ra, anh vươn tay ra trực tiếp giới thiệu:“Là cháu, Hàn Trí Viễn, con trai của Hàn Kỷ Nhiễm”
Mặc phu nhân hơi ngạc nhiên:“Con trai của Kỷ Nhiễm? Đã lớn bằng chừng này rồi! Ây ta cũng quên mất cháu và Tử Hàng nhà ta cùng tuổi rồi!”
Hàn Trí Viễn cong môi cười, Mặc phu nhân lại nói:“Vậy, cháu đến đây có việc gì không? Người quen cháu cũng xảy ra chuyện gì đang nhập viện ở đây à?”
Anh liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đang ở ngay trước mặt nói:“Vừa nãy cháu vô tình trông thấy Giang Hạ Vũ gặp tai nạn ở ngã tư đường C. Cô ấy trước đây là người quen của cháu, nên muốn ghé vào đây hỏi thăm một chút. Chỉ là không biết giữa Mặc phu nhân và Giang Hạ Vũ là quan hệ gì?” Anh vừa cười vừa như vu vơ mà hỏi.
Đối mặt với con trai của Hàn Kỷ Nhiễm, Mặc phu nhân cũng không quá bài xích, chỉ cười đáp:“Con bé Giang Hạ Vũ ấy à? Sắp tới nó chính thức trở thành Mặc thiếu phu nhân rồi.”
Mặc phu nhân lại cười nói tiếp:“Ây, nếu cháu muốn thăm con bé thì mau vào trong đi, ban nãy con bé bảo chuẩn bị đi ngủ, chắc giờ vẫn đang còn thức đấy”
Hàn Trí Viễn gật đầu, anh bước sát đến cánh cửa phòng gõ nhẹ hai cái. Người bên trong không lâu đã vang lên tiếng “vào đi”, lúc này anh mới đẩy cửa bước vào.
Giang Hạ Vũ vừa với được ly nước trên bàn, định uống một ngụm, trông thấy người vừa bước vào bàn tay vô thức run lên khiến nước trong ly theo đó sánh ra ngoài.
Hàn Trí Viễn thong thả đến cạnh giường bệnh, tiện tay kéo tờ khăn giấy trong hộp lau tay cho cô. Vẫn là nụ cười ấy, làn môi mỏng bất ngờ động đậy:“Cẩn thận một chút”
Giang Hạ Vũ lấy lại bình tĩnh. Cô ta rụt tay đi, đặt ngược lại ly nước trên bàn. Ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Hàn Trí Viễn mà nói nhỏ:“Tại sao anh lại ở đây?!”
“Tôi mới là người phải hỏi em câu đó đấy, Giang Hạ Vũ. Lâu nay em trốn cũng kĩ quá rồi!”
Cô ta vừa nghe được một câu từ anh đã chột dạ kêu lên:“Hàn Trí Viễn, giữa tôi và anh kết thúc rồi”
Anh ngồi thẳng lên ghế sofa, tay cầm một trái táo trên bàn mân mê:“Cuộc sống sắp trở thành Mặc thiếu phu nhân, như vậy thú vị chứ? Có lẽ thú vị tới mức khiến em quên cả những gì đã nói với tôi trước đây”
Cô ta ngoảnh mặt đi, ấp úng trả lời:“Anh nói gì tôi không hiểu… trước nay chúng ta chỉ là có chút quen biết, cũng chưa từng giao lưu”
“Ha” lời nói của cô ta khiến anh bất chợt hắt ra một tiếng cười lạnh.
"Em quên cũng được nhưng tôi có đủ kiên nhẫn để nhắc cho em nhớ. Năm đó em sắp xếp đưa Giang Yên Nhiên vào quán bar chuốc say, làm giả giấy tờ giám định em ấy dương tính với heroin rồi liên lạc với ông bà Giang đang xử lý công việc ở Mỹ. Em dàn dựng sẵn chiếc xe gây tai nạn cho ông bà Giang đang trên đường vội vã trở về. Không nằm ngoài ý muốn, những người có mặt trong vụ tai nạn đó đều không qua khỏi…
Sau đó thì sao? Em đến cầu xin tôi, muốn tôi giúp em xoá sạch hết mọi chứng cứ mà em đã gây ra. Tôi vì yêu em mới giúp em bao che hết tất cả những lỗi lầm, nghĩ chắc cũng chỉ là sự bồng bột ngông cuồng của tuổi trẻ…
…nhưng suy nghĩ của em thật sự vượt quá tưởng tượng của tôi, ngay trong đêm đó em xuất ngoại! Một dấu tích để lại cũng không có, đến tận lúc đó tôi vẫn chưa biết tôi đã bị em chơi một vố lớn như thế nào đâu…"
Đối mặt với từng chi tiết một được Hàn Trí Viễn vạch trần không sót một ly, thế nhưng vẻ mặt Giang Hạ Vũ lại lạnh như băng.
Đứng trước con người này, vẻ mặt của một người đã gây ra đầy tội ác nhưng đến một ánh mắt áy náy cũng không có. Hàn Trí Viễn thật sự cảm thấy vô cùng thất vọng. Giang Hạ Vũ trong trí nhớ của anh không như thế, cô vừa dịu dàng, ngọt ngào lại vô cùng biết nghe lời. Quá khứ của anh đã từng bị vẻ ngoài của cô che mờ mắt.
Sau tất cả những gì mà anh đã làm cho cô thì anh nhận lại được câu trả lời:“Nói với tôi những lời này để làm gì? Bây giờ tôi về nước rồi, anh muốn vạch trần tôi? Hàn Trí Viễn, trí nhớ của anh tốt như thế tại sao lại quên mất mọi chứng cứ đã bị anh ngu xuẩn thủ tiêu hết rồi nhỉ? Chuyện xảy ra đã là ba năm rồi, anh nói những lời này là muốn ai tin anh đây?”
“Còn nữa, anh làm như những gì mà anh làm cho tôi thiệt thòi lắm nhỉ? Tôi thậm chí phải bán thân cho anh để anh giúp tôi làm những chuyện đấy, anh vì dục vọng của bản thân mà vứt bỏ tam quan của mình, vậy anh có gì mà lên mặt với tôi?”
Giang Hạ Vũ lúc này cũng đã lấy lại sự tự tin, cô ta ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Trí Viễn mà nói:“Mọi chuyện đã nằm lại trong quá khứ! Hàn Trí Viễn, giữa tôi và anh bây giờ không quen không biết!”
Đèn giao thông ở ngã tư vẫn đang là màu xanh, chiếc xe của Hàn Trí Viễn vẫn bon bon trên đường.
Một tay anh cầm vô lăng, tay còn lại chống ra cửa sổ đang mở. Ánh mắt anh vô tình nhìn sang bên đường, trông thấy bóng người có chút quen thuộc…
Tốc độ của chiếc xe giảm đi trông thấy, anh dường như không tin nhấc lưng ra khỏi ghế tựa, tay chống cửa sổ giờ đã dụi dụi hai mắt.
Không lẽ là anh ta nhìn nhầm, người đó tuyệt đối không phải là Giang Hạ Vũ chứ?!!
Còn chưa tin vào mắt mình, phía sau anh có một chiếc xe vượt lên, vừa vặn trong tầm mắt, Hàn Trí Viễn thấy Giang Hạ Vũ cứ thế mà lao thẳng ra mặc cho tín hiệu đèn giao thông vẫn chưa chuyển đỏ.
Vì đang mở cửa sổ nên tiếng phanh két ập vào trong xe anh ta khiến phút chốc da mặt anh trắng bệch. Hàn Trí Viễn tấp vội xe vào lề, đẩy cửa xe xuống định chạy ra xem Giang Hạ Vũ thế nào, nhưng sự việc xảy ra chưa được một giây người đi đường đã vây đông như kiến khiến anh không thể chen vào được, sau đó xe cứu thương cũng từ đâu xuất hiện rất nhanh, đưa cả người gây tai nạn và Giang Hạ Vũ bị thương không nặng lên xe, cả quá trình diễn ra nhanh đến mức anh ta chưa kịp nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Có lẽ may mắn xe cứu thương đang đi ngang qua đoạn đường này.
Chỉ là nếu anh không nhìn nhầm thì cô gái mà anh trông thấy như Giang Hạ Vũ kia đã tự mình lao thẳng ra ngoài khi đèn giao thông đang bật đèn xanh.
Anh ta đứng bên lề đường, rút điện thoại gõ gõ, thật ra là đang tìm đoạn camera ở ngã tư này, thế nhưng quả đúng là như anh có chút suy đoán, camera đã bị mã hoá đồng loạt hết rồi.
Hàn Trí Viễn chưa vội tắt điện thoại, liếc mắt nhìn chiếc ô tô của mình. Trước cửa xe là chiếc camera hành trình.
…
Lễ tân ở bệnh viện nhanh chóng nhận ra Hàn Trí Viễn. Nhà họ Hàn xưa này vốn đã có tiếng ở Lạc Thành, huống hồ anh còn là chủ sở hữu của cả cái trung tâm thương mại Lạc Thành.
Cô ta nhanh chóng nhấp chuột máy tính để tìm kiếm danh sách bệnh nhân, sau đó gật đầu đáp:“Anh Hàn, bệnh nhân Giang Hạ Vũ vừa nhập viện đã được chuyển sang phòng hồi sức, phòng X”
Hàn Trí Viễn nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng Giang Hạ Vũ. Lúc này cửa phòng bệnh của cô ta vừa mở ra, người xuất hiện là Mặc phu nhân.
Bà nhìn anh một lượt, vóc dáng cao ráo, điển trai, áo sơ mi quần âu chỉn chu, vừa nhìn đã ra là người có địa vị, không mấy đề phòng. Thấy anh ta đứng trước cửa phòng Giang Hạ Vũ thì chỉ hỏi:“Cậu tìm ai?”
Hàn Trí Viễn có chút bất ngờ khi Mặc phu nhân lại xuất hiện ở đây. Anh ta cười hắt ra một tiếng rất nhẹ, nụ cười mang theo gió mùa xuân phong lưu đầy cảm tình. Anh hơi cúi người chào hỏi:“A… Mặc phu nhân, đã lâu không gặp, chắc người quên cháu rồi”
Mặc phu nhân đang cố tìm lại trong kí ức của mình xem người đối diện này là ai. Bởi vì bà và chồng đã rời khỏi Hoa quốc cả một thời gian dài, những người ở trong nước ngoại trừ những ông chủ lớn vẫn đang hợp tác thì kì thực không thể nhớ ra ai được nữa.
Biết bà không thể nhận ra, anh vươn tay ra trực tiếp giới thiệu:“Là cháu, Hàn Trí Viễn, con trai của Hàn Kỷ Nhiễm”
Mặc phu nhân hơi ngạc nhiên:“Con trai của Kỷ Nhiễm? Đã lớn bằng chừng này rồi! Ây ta cũng quên mất cháu và Tử Hàng nhà ta cùng tuổi rồi!”
Hàn Trí Viễn cong môi cười, Mặc phu nhân lại nói:“Vậy, cháu đến đây có việc gì không? Người quen cháu cũng xảy ra chuyện gì đang nhập viện ở đây à?”
Anh liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đang ở ngay trước mặt nói:“Vừa nãy cháu vô tình trông thấy Giang Hạ Vũ gặp tai nạn ở ngã tư đường C. Cô ấy trước đây là người quen của cháu, nên muốn ghé vào đây hỏi thăm một chút. Chỉ là không biết giữa Mặc phu nhân và Giang Hạ Vũ là quan hệ gì?” Anh vừa cười vừa như vu vơ mà hỏi.
Đối mặt với con trai của Hàn Kỷ Nhiễm, Mặc phu nhân cũng không quá bài xích, chỉ cười đáp:“Con bé Giang Hạ Vũ ấy à? Sắp tới nó chính thức trở thành Mặc thiếu phu nhân rồi.”
Mặc phu nhân lại cười nói tiếp:“Ây, nếu cháu muốn thăm con bé thì mau vào trong đi, ban nãy con bé bảo chuẩn bị đi ngủ, chắc giờ vẫn đang còn thức đấy”
Hàn Trí Viễn gật đầu, anh bước sát đến cánh cửa phòng gõ nhẹ hai cái. Người bên trong không lâu đã vang lên tiếng “vào đi”, lúc này anh mới đẩy cửa bước vào.
Giang Hạ Vũ vừa với được ly nước trên bàn, định uống một ngụm, trông thấy người vừa bước vào bàn tay vô thức run lên khiến nước trong ly theo đó sánh ra ngoài.
Hàn Trí Viễn thong thả đến cạnh giường bệnh, tiện tay kéo tờ khăn giấy trong hộp lau tay cho cô. Vẫn là nụ cười ấy, làn môi mỏng bất ngờ động đậy:“Cẩn thận một chút”
Giang Hạ Vũ lấy lại bình tĩnh. Cô ta rụt tay đi, đặt ngược lại ly nước trên bàn. Ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Hàn Trí Viễn mà nói nhỏ:“Tại sao anh lại ở đây?!”
“Tôi mới là người phải hỏi em câu đó đấy, Giang Hạ Vũ. Lâu nay em trốn cũng kĩ quá rồi!”
Cô ta vừa nghe được một câu từ anh đã chột dạ kêu lên:“Hàn Trí Viễn, giữa tôi và anh kết thúc rồi”
Anh ngồi thẳng lên ghế sofa, tay cầm một trái táo trên bàn mân mê:“Cuộc sống sắp trở thành Mặc thiếu phu nhân, như vậy thú vị chứ? Có lẽ thú vị tới mức khiến em quên cả những gì đã nói với tôi trước đây”
Cô ta ngoảnh mặt đi, ấp úng trả lời:“Anh nói gì tôi không hiểu… trước nay chúng ta chỉ là có chút quen biết, cũng chưa từng giao lưu”
“Ha” lời nói của cô ta khiến anh bất chợt hắt ra một tiếng cười lạnh.
"Em quên cũng được nhưng tôi có đủ kiên nhẫn để nhắc cho em nhớ. Năm đó em sắp xếp đưa Giang Yên Nhiên vào quán bar chuốc say, làm giả giấy tờ giám định em ấy dương tính với heroin rồi liên lạc với ông bà Giang đang xử lý công việc ở Mỹ. Em dàn dựng sẵn chiếc xe gây tai nạn cho ông bà Giang đang trên đường vội vã trở về. Không nằm ngoài ý muốn, những người có mặt trong vụ tai nạn đó đều không qua khỏi…
Sau đó thì sao? Em đến cầu xin tôi, muốn tôi giúp em xoá sạch hết mọi chứng cứ mà em đã gây ra. Tôi vì yêu em mới giúp em bao che hết tất cả những lỗi lầm, nghĩ chắc cũng chỉ là sự bồng bột ngông cuồng của tuổi trẻ…
…nhưng suy nghĩ của em thật sự vượt quá tưởng tượng của tôi, ngay trong đêm đó em xuất ngoại! Một dấu tích để lại cũng không có, đến tận lúc đó tôi vẫn chưa biết tôi đã bị em chơi một vố lớn như thế nào đâu…"
Đối mặt với từng chi tiết một được Hàn Trí Viễn vạch trần không sót một ly, thế nhưng vẻ mặt Giang Hạ Vũ lại lạnh như băng.
Đứng trước con người này, vẻ mặt của một người đã gây ra đầy tội ác nhưng đến một ánh mắt áy náy cũng không có. Hàn Trí Viễn thật sự cảm thấy vô cùng thất vọng. Giang Hạ Vũ trong trí nhớ của anh không như thế, cô vừa dịu dàng, ngọt ngào lại vô cùng biết nghe lời. Quá khứ của anh đã từng bị vẻ ngoài của cô che mờ mắt.
Sau tất cả những gì mà anh đã làm cho cô thì anh nhận lại được câu trả lời:“Nói với tôi những lời này để làm gì? Bây giờ tôi về nước rồi, anh muốn vạch trần tôi? Hàn Trí Viễn, trí nhớ của anh tốt như thế tại sao lại quên mất mọi chứng cứ đã bị anh ngu xuẩn thủ tiêu hết rồi nhỉ? Chuyện xảy ra đã là ba năm rồi, anh nói những lời này là muốn ai tin anh đây?”
“Còn nữa, anh làm như những gì mà anh làm cho tôi thiệt thòi lắm nhỉ? Tôi thậm chí phải bán thân cho anh để anh giúp tôi làm những chuyện đấy, anh vì dục vọng của bản thân mà vứt bỏ tam quan của mình, vậy anh có gì mà lên mặt với tôi?”
Giang Hạ Vũ lúc này cũng đã lấy lại sự tự tin, cô ta ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Trí Viễn mà nói:“Mọi chuyện đã nằm lại trong quá khứ! Hàn Trí Viễn, giữa tôi và anh bây giờ không quen không biết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất