Chương 33
Sau khi về đến cung điện của Mạc Chi Dương, thì Kỳ Lâm cũng tạm biệt hai người rồi đi về luôn. Đi từ sáng mà đến gần chiều tối mới có thể về được nên bây giờ Bạch Tử Lệ rất mệt mỏi, giờ chỉ muốn ăn xong rồi nằm ngủ thôi để mai còn làm nhiều việc quan trọng khác nữa.
Mạc Chi Dương sau buổi hôm nay cũng dần có thiện cảm về Bạch Tử Lệ hơn nhưng chỉ là một ít mà thôi, ý kiến mở kho lương thực cũng không tồi, vấn đề là chỉ một phủ của Mạc Chi Dương thì không thể đủ cho bao nhiêu dân làng như vậy, phải có thêm nguồn từ các quan viên đại thần.
Nhưng nghĩ đến cái đó thì Mạc Chi Dương khá đau đầu, nhà vua thì ăn chơi, quan viên đại thần chỉ quan tâm đến tiệc tùng, tiền bạc, thực sự chả ra cái gì cả. Giờ muốn thuyết phục cũng khó, Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ khá là mệt mỏi rồi, cũng không định hỏi thêm gì cho việc hôm nay, chỉ dặn dò là tối nhớ đến ăn uống đầy đủ rồi đi mất
- *Người đâu tính khí gì kì cục. Aaa… Mệt chết mất! Thôi, về tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lúc rồi ra ăn vậy. Để mai còn làm việc nữa. Không biết bây giờ còn sử dụng được không nữa, mình sợ lâu không dùng nó lại bị hạn chế*_ Bạch Tử Lệ vươn vai nghĩ
- *Haiz, cũng vì dân cả thôi. Giờ mình là hoàng tử phi rồi, giúp được gì cho dân thì giúp vậy. Giờ thì về phòng nằm thôi nào~*
Bạch Tử Lệ đi về tắm rửa rồi nằm nghỉ ngơi, đọc sách một lúc rồi cũng đi ra ăn tối với Mạc Chi Dương. Khi vào phòng, Bạch Tử Lệ đã thấy Mạc Chi Dương ngồi đấy chờ sẵn rồi, Bạch Tử Lệ cũng đi vào ghế của mình ngồi.
Hai người cứ vậy mà bắt đầu ăn, không ai nới với ai câu nào, nhưng Bạch Tử Lệ có cảm giác có một con mắt sắc lẹm đang nhìn mình thì phải, cứ thấy rợn rợn trong người, ngước lên nhìn thì thấy Minh Hạ đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn. Bạch Tử Lệ cũng cố gắng gượng cười rồi lại cúi xuống ăn tiếp, ăn xong, Bạch Tử Lệ lập tức bật dậy, định đi về phòng ngủ thì bị Mạc Chi Dương gọi lại
- “Khoan đã, ngươi định đi đâu?”
- “Ta… Ta đi về nghỉ ngơi… Nhị hoàng tử cứ ở đây ăn đi ạ. Ta ăn no rồi, ta xin phép đi trước”
- “Ngươi ở lại đây. Còn phần ăn nhẹ nữa, ngươi đã bỏ nhiều rồi”
- “Nhưng… Ta thực sự no rồi, không cần đâu ạ”
- “Hửm? Ý kiến sao?”_ Mạc Chi Dương ngước lên nhìn Bạch Tử Lệ
- “À, không có gì ạ”_ Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương nhìn như vậy liền sợ hãi ngồi xuống
Sau đó, phần ăn nhẹ cũng được đem lên cho Bạch Tử Lệ, hôm nay sẽ là món thạch rau câu, nhưng lần đầu tiên Bạch Tử Lệ thấy món này nên đã tò mò, cứ nhìn chằm chằm vào chúng. Lấy thìa ra rồi gõ nhẹ lên, rau câu cũng nảy nảy theo, điều này khiến Bạch Tử Lệ thích thú, cứ nghịch như vậy mãi thôi. Mạc Chi Dương thấy vậy liền hỏi
- “Ngươi không ăn sao?”
- “Đây là món gì đó ạ? Sao nhìn hay vậy?”
- “Là món thạch rau câu. Ngươi ăn đi”
- “Rau câu sao? Nhìn đẹp quá…”
Sau đó, Bạch Tử Lệ cũng thử ăn một miếng, miếng rau câu mát mát, mềm mềm, ngọt ngọt ở trong miệng khiến Bạch Tử Lệ mở to mắt ra vì nó quá ngon. Thấy Bạch Tử Lệ có vẻ thích món này nên Mạc Chi Dương đã sai người lấy thêm, Minh Hạ cũng tuân theo mà đi lấy. Nhưng khi chuẩn bị đem vào, Minh Hạ lại lén lút bỏ thứ gì đó vào thạch của Bạch Tử Lệ.
Sau khi mang vào, Bạch Tử Lệ vẫn không biết gì mà ăn liên tục, cho đến khi no đến không thể ăn nổi mới dừng lại. Sau khi ăn xong, Bạch Tử Lệ cũng xin phép rồi về phòng của mình nghỉ ngơi.
…Phòng của Bạch Tử Lệ…
Bạch Tử Lệ không cho ai vào bên trong cả, và dặn kĩ A Vân dù cho có Mạc Chi Dương đến thì cũng không cho vào rồi lấy tấm vải chùm lên hết cửa sổ, khá chặt cửa ra vào, kiểm tra lại mọi thứ xem đã kín hết chưa.
Sau khi đã kiểm tra xong xuôi, xác định đã không có ai có thể nhìn vào bên trong, lúc này Bạch Tử Lệ mới biến trở về cơ thể thật của mình, móng tay, móng chân dài hơn, sắc hơn, trên đầu xuất hiện 2 cái sừng dài, lớn, mái tóc từ màu nâu trở thành màu trắng, đồng tử cũng từ hình tròn thành hình chữ nhật, ở giữa trán có hình hoa văn hình bông hoa sen màu đỏ, đó là ấn kí của cha đã để lại cho Bạch Tử Lệ, mục đích là bảo vệ Bạch Tử Lệ khỏi nguy hiểm, ngoài ra cũng không có gì khác biệt lắm.
Vì Bạch Tử Lệ chưa biến thành hình dạng thú nên nó chỉ có như vậy thôi, nhưng như vậy chưa làm phai mờ vẻ đẹp nghiêng nước nghiên thành của Bạch Tử Lệ. Bạch Tử Lệ ngồi xuống ở giữa phòng, bắt đầu vận nội công, mục đích là kiểm tra lại phép thuật mình còn sử dụng được không vì che giấu quá lâu nên Bạch Tử Lệ sợ nó yếu dần.
Sau một lúc, có một luồng sáng màu vàng bay giữa không trung, mắt Bạch Tử Lệ cũng trở nên sáng hơn, hoàn toàn chỉ có một màu trắng, Bạch Tử Lệ thử tạo ra một đám mây đen, lúc đầu nó không hiện ra bất cứ thứ gì cả nhưng dần dần về sau có một thứ giống một cục bông màu đen đang bay lơ lửng hiện lên, và từ đám mây đó có xuất hiện những giọt nước trong vắt rơi xuống.
Lúc này, Bạch Tử Lệ mới yên tâm rồi thu phép thuật mình lại, trở về hình dáng con người. Trong người bắt đầu cảm thấy mệt mệt nên Bạch Tử Lệ đã lên giường nằm ngủ ngay sau đó…
Mạc Chi Dương sau buổi hôm nay cũng dần có thiện cảm về Bạch Tử Lệ hơn nhưng chỉ là một ít mà thôi, ý kiến mở kho lương thực cũng không tồi, vấn đề là chỉ một phủ của Mạc Chi Dương thì không thể đủ cho bao nhiêu dân làng như vậy, phải có thêm nguồn từ các quan viên đại thần.
Nhưng nghĩ đến cái đó thì Mạc Chi Dương khá đau đầu, nhà vua thì ăn chơi, quan viên đại thần chỉ quan tâm đến tiệc tùng, tiền bạc, thực sự chả ra cái gì cả. Giờ muốn thuyết phục cũng khó, Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ khá là mệt mỏi rồi, cũng không định hỏi thêm gì cho việc hôm nay, chỉ dặn dò là tối nhớ đến ăn uống đầy đủ rồi đi mất
- *Người đâu tính khí gì kì cục. Aaa… Mệt chết mất! Thôi, về tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lúc rồi ra ăn vậy. Để mai còn làm việc nữa. Không biết bây giờ còn sử dụng được không nữa, mình sợ lâu không dùng nó lại bị hạn chế*_ Bạch Tử Lệ vươn vai nghĩ
- *Haiz, cũng vì dân cả thôi. Giờ mình là hoàng tử phi rồi, giúp được gì cho dân thì giúp vậy. Giờ thì về phòng nằm thôi nào~*
Bạch Tử Lệ đi về tắm rửa rồi nằm nghỉ ngơi, đọc sách một lúc rồi cũng đi ra ăn tối với Mạc Chi Dương. Khi vào phòng, Bạch Tử Lệ đã thấy Mạc Chi Dương ngồi đấy chờ sẵn rồi, Bạch Tử Lệ cũng đi vào ghế của mình ngồi.
Hai người cứ vậy mà bắt đầu ăn, không ai nới với ai câu nào, nhưng Bạch Tử Lệ có cảm giác có một con mắt sắc lẹm đang nhìn mình thì phải, cứ thấy rợn rợn trong người, ngước lên nhìn thì thấy Minh Hạ đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn. Bạch Tử Lệ cũng cố gắng gượng cười rồi lại cúi xuống ăn tiếp, ăn xong, Bạch Tử Lệ lập tức bật dậy, định đi về phòng ngủ thì bị Mạc Chi Dương gọi lại
- “Khoan đã, ngươi định đi đâu?”
- “Ta… Ta đi về nghỉ ngơi… Nhị hoàng tử cứ ở đây ăn đi ạ. Ta ăn no rồi, ta xin phép đi trước”
- “Ngươi ở lại đây. Còn phần ăn nhẹ nữa, ngươi đã bỏ nhiều rồi”
- “Nhưng… Ta thực sự no rồi, không cần đâu ạ”
- “Hửm? Ý kiến sao?”_ Mạc Chi Dương ngước lên nhìn Bạch Tử Lệ
- “À, không có gì ạ”_ Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương nhìn như vậy liền sợ hãi ngồi xuống
Sau đó, phần ăn nhẹ cũng được đem lên cho Bạch Tử Lệ, hôm nay sẽ là món thạch rau câu, nhưng lần đầu tiên Bạch Tử Lệ thấy món này nên đã tò mò, cứ nhìn chằm chằm vào chúng. Lấy thìa ra rồi gõ nhẹ lên, rau câu cũng nảy nảy theo, điều này khiến Bạch Tử Lệ thích thú, cứ nghịch như vậy mãi thôi. Mạc Chi Dương thấy vậy liền hỏi
- “Ngươi không ăn sao?”
- “Đây là món gì đó ạ? Sao nhìn hay vậy?”
- “Là món thạch rau câu. Ngươi ăn đi”
- “Rau câu sao? Nhìn đẹp quá…”
Sau đó, Bạch Tử Lệ cũng thử ăn một miếng, miếng rau câu mát mát, mềm mềm, ngọt ngọt ở trong miệng khiến Bạch Tử Lệ mở to mắt ra vì nó quá ngon. Thấy Bạch Tử Lệ có vẻ thích món này nên Mạc Chi Dương đã sai người lấy thêm, Minh Hạ cũng tuân theo mà đi lấy. Nhưng khi chuẩn bị đem vào, Minh Hạ lại lén lút bỏ thứ gì đó vào thạch của Bạch Tử Lệ.
Sau khi mang vào, Bạch Tử Lệ vẫn không biết gì mà ăn liên tục, cho đến khi no đến không thể ăn nổi mới dừng lại. Sau khi ăn xong, Bạch Tử Lệ cũng xin phép rồi về phòng của mình nghỉ ngơi.
…Phòng của Bạch Tử Lệ…
Bạch Tử Lệ không cho ai vào bên trong cả, và dặn kĩ A Vân dù cho có Mạc Chi Dương đến thì cũng không cho vào rồi lấy tấm vải chùm lên hết cửa sổ, khá chặt cửa ra vào, kiểm tra lại mọi thứ xem đã kín hết chưa.
Sau khi đã kiểm tra xong xuôi, xác định đã không có ai có thể nhìn vào bên trong, lúc này Bạch Tử Lệ mới biến trở về cơ thể thật của mình, móng tay, móng chân dài hơn, sắc hơn, trên đầu xuất hiện 2 cái sừng dài, lớn, mái tóc từ màu nâu trở thành màu trắng, đồng tử cũng từ hình tròn thành hình chữ nhật, ở giữa trán có hình hoa văn hình bông hoa sen màu đỏ, đó là ấn kí của cha đã để lại cho Bạch Tử Lệ, mục đích là bảo vệ Bạch Tử Lệ khỏi nguy hiểm, ngoài ra cũng không có gì khác biệt lắm.
Vì Bạch Tử Lệ chưa biến thành hình dạng thú nên nó chỉ có như vậy thôi, nhưng như vậy chưa làm phai mờ vẻ đẹp nghiêng nước nghiên thành của Bạch Tử Lệ. Bạch Tử Lệ ngồi xuống ở giữa phòng, bắt đầu vận nội công, mục đích là kiểm tra lại phép thuật mình còn sử dụng được không vì che giấu quá lâu nên Bạch Tử Lệ sợ nó yếu dần.
Sau một lúc, có một luồng sáng màu vàng bay giữa không trung, mắt Bạch Tử Lệ cũng trở nên sáng hơn, hoàn toàn chỉ có một màu trắng, Bạch Tử Lệ thử tạo ra một đám mây đen, lúc đầu nó không hiện ra bất cứ thứ gì cả nhưng dần dần về sau có một thứ giống một cục bông màu đen đang bay lơ lửng hiện lên, và từ đám mây đó có xuất hiện những giọt nước trong vắt rơi xuống.
Lúc này, Bạch Tử Lệ mới yên tâm rồi thu phép thuật mình lại, trở về hình dáng con người. Trong người bắt đầu cảm thấy mệt mệt nên Bạch Tử Lệ đã lên giường nằm ngủ ngay sau đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất