Make A Secret (Yunjae)

Chương 135: Make a dawn 5

Trước Sau
Giống như trong tưởng tượng, Trịnh – Lâm hai nhà thực lực hùng hậu, tiệc đính hôn đương nhiên cũng làm vô cùng xa hoa. Chỉ riêng cái bánh đính hôn mười tầng đã tốn mất mấy trăn vạn won. Bữa tiệc diễn ra ở một khu biệt thự xa nội thành, nhân vật được mời đến đều là những người nổi tiếng. Hôm nay cũng là sinh nhật của Trịnh tiên sinh, nhưng tất cả chú ý đã bị hai người trẻ tuổi cướp sạch. Ông tựa hồ cũng không để ý, qua lại giữa những tân khách nói cười vui vẻ.

Có thể tóm được Duẫn Hạo, đối với ông mà nói, rất có cảm giác thành công.

Cũng đúng như dự đoán, Tại Trung không tới.

Đám Tuấn Tú ở bên cạnh Duẫn Hạo, dù có bực hắn đến đâu đi nữa thì dù sao cũng là bạn bè với anh em, chuyện đính hôn lớn như vậy, mọi người đương nhiên cũng phải đến dự. Xương Mân nói chiều qua, Tại Trung đã không thấy bóng dáng. Duẫn Hạo nghe xong cũng chỉ mím chặt môi, không có phản ứng nào cả.

“Đính hôn rồi, cậu cách cái chết cũng không xa nữa đâu.” Xương Mân cầm một bó hoa lắc lắc trước mặt Duẫn Hạo. Duẫn Hạo trừng mắt liếc y một cái.

Tuấn Tú cúi đầu, nhịn không được rầm rì, “Không biết Tại Trung ca đang ở đâu…”

Không khí lập tức cứng ngắc.

Duẫn Hạo đứng lên, đi đến trước gương, nhìn chằm chằm hình ảnh của mình bên trong, ánh mắt mơ hồ.

Đang căng thẳng thì cửa phòng đột nhiên bị đá văng, Hi Triệt xuất hiện trước cửa.

“…”

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người y. Mà phía sau y còn có một người đàn ông cao ngất đang đứng – Hàn Canh.

Đồng Lôi kinh hỉ gọi, “Hàn tiên sinh?!”

Xương Mân tò mò hỏi, “Hai người quen nhau à?”

“Đâu chỉ quen biết chứ.” Đồng Lôi đánh giá hai người, cười nói, “Bây giờ tôi còn là bà mai nữa a.”

Hi Triệt mặc kệ mọi người đang nhìn mình chằm chằm thế nào, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Duẫn Hạo, giựt nơ của hắn xuống, “Trịnh Duẫn Hạo, mày là tên chết tiệt vô lương tâm! Mày cứ thế mà vứt bỏ em trai tao à?!”

Duẫn Hạo có chút mơ hồ, nhất thời không có phản ứng.

Mấy người cũng không biết Hi Triệt là ai, cho nên cũng không tiện lên ngăn cản, chỉ đứng một bên quan sát tình huống.

“Mày phong lưu khoái hoạt quá nhỉ, Tại Trung đâu?! Mày bảo sau này Tại Trung nên làm sao hả?!”



Hi Triệt giở thói côn đồ, túm chặt lấy áo Duẫn Hạo, muốn phá hỏng cả quần áo của hắn, “Tại Trung có hơi kì quặc, nhưng mày thì không chắc?! Mày không nghĩ mà xem, bao nhiêu năm nó chỉ có một mình mày, bây giờ mày bỏ nó, nó phải làm sao?! Làm người không thể vô lương tâm, Tại Trung có sai thì phải hảo hảo dạy nó, sao có thể buông tay mực kệ hả?!”

“Tôi…” Duẫn Hạo cúi đầu, trong mắt lộ ra sự đau thương mờ nhạt.

Hàn Canh đứng bên cạnh Đồng Lôi. Đồng Lôi muốn hỏi gã sao lại thế này. Hàn Canh diện vô biểu tình nói, “Cô thấy rồi đó, tôi vĩnh viễn là công cụ của y.”

Đồng Lôi nghe xong rất sầu não, sao phán đoán của mình lại sai được chứ?

Hi Triệt kích động nói, “Trịnh Duẫn Hạo, mày không phải là thằng yếu đuối đấy chứ?!”

Duẫn Hạo dừng một chút, “Tôi chỉ không muốn cậu ấy phải đi trên con đường này cùng tôi, rất vất vả.”

Hi Triệt ngẩn người, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói, “Vậy mày có nghĩ tới chuyện, chỉ cần hai đứa đi cùng nhau, nó sẽ không sợ?!”

Duẫn Hạo mơ hồ, “… Tôi… Không nghĩ tới…”

“Ngu ngốc! Nếu không phải vì Tại Trung của tao, có quỷ mới nói với mày cái này!” Hi Triệt lấy một chiếc nhẫn lóe sáng từ trong túi ra, nhét vào tay Duẫn Hạo, “Đây là nhẫn mày đưa Tại Trung, đúng không?! Cho tới bây giờ mày chưa bao giờ đeo cho nó cả. Đừng làm nó phải thất vọng.”

Duẫn Hạo cầm lấy chiếc nhẫn, không nói được một lời.

*********************

Gió núi lạnh run, mặt đất mới vừa phủ tuyết giờ trươn trượt.

Trên mặt đất không một ngọn cỏ, một ngôi mộ nho nhỏ cô đơn nằm đó. Mặt đất không chút sức sống, cứ thế mang theo bi thương.

Trước bia mộ là một ít trái cây, ngồi trước mộ là một chàng trai trẻ cầm một chén rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch rượu trong đó.

Tại Trung ngây ngốc ngồi, trong mắt không chút hi vọng. Cậu nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp đã ố vàng trên mộ, ánh mắt mơ hồ.

“Ba… con đến uống rượu với ba…”

Gió bắc vô tình xẹt qua mặt, quất đến mức sinh đau.



Cái kiểu nói chuyện thế này, Tại Trung nói đến không biết mệt.

Cậu nhớ rõ, trước kia ba cậu thích uống loại rượu này, không không mạnh, nhưng tác dụng chậm, uống không mấy chén đã say. Tại Trung chua sót lại rót đầy chén, bưng lên, “Thực xin lỗi, ba, con không thể thường xuyên đến thăm ba.”

“Con biết là mình không biết tốt xấu, nên sống cuộc sống của mình thôi, đừng hi vọng vào điều xa vời không thật… Nhưng ba à, cái giây phút con bước vào cửa Trịnh gia ấy, cuộc sống của con đã không thể yên bình được nữa…”

Tại Trung lại uống rượu, rồi lại tiếp tục rót đầy.

“Thật ra con biết, con đã từng rất hạnh phúc… Nhưng con cảm thấy chưa đủ, muốn có được nhiều hơn nữa… Con không chỉ hai mình, mà còn hại cả Duẫn Hạo, cho nên bây giờ buông bỏ tất cả, thật tốt… phải không? Để hắn có cuộc sống bình thường một chút, thoải mái một chút…”

Tại Trung si ngốc ngồi, muốn nhìn gương mặt của ba ba, cảm thấy mệt mỏi.

“Hắn vẫn luôn đối xử tốt với con, chưa bao giờ để ý đến thân phận của con, có cái gì cũng đều nói với con, coi con là tri âm tri kỉ… Cho dù con có bắt nạt hắn, hắn cũng không tức giận… nhưng khi con không quan tâm đến mình, hắn sẽ tức giận… Một người vừa kiêu ngạo lại vừa cô độc như vậy, không kiên cường chút nào đâu.. hắn cần có một người đối xử tốt với hắn, hiểu từng cảm xúc của hắn… Nhưng ngoại trừ con ra, chẳng còn ai có thể hiểu hắn cả! Thật đấy…”

Nói xong nói xong Tại Trung không nhịn được mà nghĩ đến Duẫn Hạo không bao giờ để tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng biểu tình đó, vẻ mặt đó, sau này không còn thuộc về mình nữa, trái tim của cậu như bị kim đâm, đau nhói.

Men say nổi lên, đôi mắt đỏ ửng.

“Ba, ba nói xem, con hiểu hắn như thế, vì sao hắn lại đính hôn với người khác chứ? Đối tốt với hắn, có thể đối tốt với hắn a… Con lại biết làm cơm, mẹ hắn cũng rất thích con a… Hức! Con còn.. còn hôn môi hắn nữa… việc quá đáng hơn cũng đã làm… Hắc hắc, ba, ba có tức giận không a… lại tìm một thằng đàn ông làm con dâu ba…”

Nói tới đây, nước mắt Tại Trung như vỡ đê, từng giọt từng giọt rơi xuống, rớt xuống đám cổ úa vàng dưới đất.

“Nhưng con không biết phải làm thế nào mới đối tốt với hắn được… hết lần này đến lần khác làm hắn thương tâm, con còn nghĩ rằng hắn vẫn sẽ chờ con… Nhưng vì sao, vì sao chứ? Hắn chờ thêm một chút không được sao? Muốn con dũng cảm sống chung với hắn, không dễ dàng chút nào a. Hắn không thông cảm cho con… Ba, con rất đau khổ… Con đã bắt đầu luyến tiếc hắn rồi, không muốn tặng hắn cho người khác a…”

Tại Trung gục trên đất lạnh, gào khóc. Ngọn núi yên tĩnh, tiếng khóc của hắn càng lúc càng lạnh lẽo.

“Ba… Con đã định hôm nay sẽ cùng hắn đến thăm ba… Nhưng sau này sẽ không còn cơ hội nữa rồi.. Con… thích hắn như vậy, sau hắn có thể nhẫn tâm bỏ con mà đi đính hôn với người khác… Trên thế giới này, con mới là người thích hắn nhất…”

“Vậy vì sao cho tới bây giờ, ngươi cũng không nói?!”

Thoáng chốc, thanh âm kiềm chế cảm xúc từ phía sau truyền đến, quanh quẩn bên tai.

Tại Trung hai mắt đẫm lệ, quay đầu lại.

“Ta…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau