Chương 14: Chuyển nhà
Editor: Muội
Khi Lam Chính Bình về đến nhà đã thấy hai chiếc xe cảnh sát đang đậu ở tầng dưới, quầy bán quà vặt phụ cận tụ tập không ít cư dân, mỗi người mỗi vẻ mặt cùng nhau hóng hớt. Sau khi hắn xuống xe, đại khái đã có người nhận ra, Lam Chính Bình cảm giác thỉnh thoảng có ánh mắt dừng lại trên người mình. Nghĩ bằng đấu gối cũng biết chắc chắn bây giờ hắn đã trở thành đối tượng bàn tán của mọi người.
Miệng là của người ta, Lam Chính Bình cũng không thể quản được. Hơn nữa da mặt hắn đủ dày, nếu không thì đã không thể an tâm ăn cơm mềm.
Sau khi lên lầu, hắn thấy cửa nhà mình mở toang, cảnh sát thì ra ra vào vào. Lam Chính Bình chào hỏi cảnh sát ở cửa rồi mới vào nhà. Phòng khách vốn dĩ đã không ngăn nắp nay càng thêm bừa bộn. Nhìn thấy vậy, Lam Chính Bình không còn muốn ở lại đây nữa. Vội vàng thu dọn đồ đạc sau đó đem theo một ít quần áo và tài liệu quan trọng đến khách sạn gần đó sinh sống.
Mở cửa chưa được bao lâu, Lam Chính Bình liền nhận được cuộc gọi từ chủ nhà.
Mở đầu cuộc điện thoại, chủ nhà khách khí trò chuyện vài câu cùng Lam Chính Bình, sau đó đi thẳng vào chủ đề: "Cậu cũng biết sự xuất hiện đột ngột của rất nhiều cảnh sát đã ảnh hưởng không tốt đến những cư dân xung quanh, hơn nữa còn làm mấy người không biết chuyện nghĩ rằng tôi cho người hành động phạm pháp thuê nhà. Đương nhiên, ý tôi không phải là cậu không tốt, nhưng tôi cũng phải nghĩ cho láng giềng xung quanh nữa....."
Lam Chính Bình khẽ cười một tiếng. Thật ra khi chủ nhà gọi đến hắn đã đoán được ý đồ của đối phương rồi. Không đợi đầu dây bên kia nói rõ, hắn lập tức chủ động nói: "Được rồi được rồi, nhiều nhất hai ngày nữa tôi sẽ dọn đi."
Chủ nhà ở đầu kia điện thoại cười gượng hai tiếng, hơi xấu hổ nói: "Thật là ngại quá. À, tôi sẽ trả lại số tiền thuê còn thừa và tiền đặt cọc vào tài khoản của cậu."
"Được." Lam Chính Bình đáp lại rồi cúp máy.
Vốn dĩ hắn định dọn đến ở căn nhà do Đàm Tuyết để lại một thời gian. Nhưng chính mình chủ động dọn ra ngoài lại biến thành giống như bị đuổi đi, làm tâm lý hắn cảm thấy khác thường.
Trong lòng Lam Chính Bình mạc danh dâng lên một cổ bực bội, hắn đột nhiên dùng sức ném điện thoại lên giường, vò đầu bứt tóc, cuối cùng nhìn vào đôi mắt gấu trúc của mình phản chiếu trên bề mặt của vật trang trí, cơn giận không thể giải thích được bỗng nhiên đột ngột rút đi.
Có lẽ vì gặp quá nhiều rắc rối trong khoảng thời gian này, Lam Chính Bình cảm thấy mình bắt đầu trở thành một người phụ nữ bị mãn kinh. Hắn ngã xuống giường. Bởi vì tối hôm qua không được nghỉ ngơi, mệt mỏi nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ một mạch đến 5 giờ chiều.
Ngày hôm sau Lam Chính Bình trở lại ngôi nhà hắn sống trước đây, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đồ vật cũng không có gì nhiều, mấy món gia cụ đều là đồ có sẵn, thứ chiếm cứ nhiều nhất là quần áo giày vớ dùng cho các trường hợp khác nhau.
Chiến trường hôm nay đã nhỏ hơn rất nhiều, dưới lầu cũng không còn xe cảnh sát. Khi Lam Chính Bình đến nơi thì trong phòng chỉ có một viên cảnh sát và một người mặc tư phục.
Sau khi Lam Chính Bình giải thích ý định của mình, viên cảnh sát đã rất ngượng ngùng, anh ta nói rằng đã gây nhiều phiền toái cho hắn. Lam Chính Bình cũng không quan tâm lắm, nhưng lần này nửa đêm tự nhiên lại bị áp đến cục cảnh sát làm hắn cũng rất tò mò chuyện xảy ra đêm đó, Lam Chính Bình hỏi: "Rốt cuộc mấy người đã làm gì? Làm hại tôi nửa đêm vô duyên vô cớ bị áp vào cục cảnh sát!"
Người mặc tư phục liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: "Cậu chính là Lam Chính Bình sao?"
"Đúng vậy, có chuyện gì?"
"Tôi họ Tạ, cậu có thể gọi tôi là cảnh sát Tạ, là người phụ trách theo dõi vụ án của cậu, tiếp theo chúng ta sẽ có một đoạn thời gian phải giao tiếp với nhau." Nói xong cảnh sát Tạ lấy danh thiếp ra, "Đây là phương thức liên lạc của tôi."
Lam Chính Bình có chút phát ngốc. Sau khi nhận lấy, hắn nghiêm túc nhìn viên cảnh sát trước mặt. Vị cảnh sát Tạ này hiển nhiên là một người văn nhã, có cổ khí chất thư sinh, trông giống một nhân viên văn phòng hơn là một cảnh sát. Hắn lại nhìn lướt qua cái tên trên tấm danh thiếp, Tạ Nhã Phi...... Phụt!
Cảnh sát Tạ nhìn hắn nghẹn đến mức biểu tình vặn vẹo, biết hắn đang nghĩ cái gì. Cũng may từ nhỏ đến lớn loại tình huống này đã xảy ra thường xuyên, y đã sớm bất đắc dĩ tiếp thu hiện thực từ lâu: "Muốn cười thì cứ cười đi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên."
Bị người vạch trần Lam Chính Bình pha trò nói: "Tôi ổn tôi ổn, trưởng quan tên của ngài rất đặc biệt ha......"
Cảnh sát Tạ cười cười, trở lại chủ đề chính, nói: "Hỏi cậu cái này, trước đây cậu đã trải qua chuyện gì tương đối thần kỳ chưa?"
Trong lòng Lam Chính Bình cảm thấy vấn đề này rất là kỳ quái, nhưng vẫn nghiêm túc hồi tưởng một phen rồi lắc đầu.
Cảnh sát Tạ nhíu mày nói: "Cậu cẩn thận ngẫm lại, xung quanh cậu thật sự không có chuyện kỳ quái gì sao?"
"Thật đúng là không có......" Lam Chính Bình lại nỗ lực hồi tưởng một lần những việc đã trải qua từ nhỏ đến lớn, có không ít sự việc hoang đường, nhưng kiểu mà cảnh sát Tạ nói thì hoàn toàn chưa từng có. "Trưởng quan, đừng nói các anh tới đây bắt quỷ nha?!"
Cảnh sát Tạ cười nói: "Không có quỷ, nhưng xác thật không phải việc tầm thường."
Trí nhớ của Lam Chính Bình đột nhiên nhảy đến những ngày trước khi hạ táng Đàm Tuyết, mình từng có một khoảng thời gian bị "Quỷ" quấn thân, không xác định hỏi: "Kia...... Kia đây là?"
"Nói trực tiếp với cậu đi, tôi thuộc tổ xử lý đặc thù, còn cậu thì bị một sinh vật nào đó mà đến nay vẫn chưa ghi lại được quấn vào. Sinh vật này không chỉ quấn lấy cậu mà mọi dấu hiệu đều cho thấy nó chính là hung thủ đã giết chết chị em nhà họ Đàm một thời gian trước. Bởi vì hoàn cảnh đặc biệt của vụ án nên trước mắt giao cho chúng tôi theo dõi." Sau đó, cảnh sát Tạ sốt sắng nói: "Sinh vật kia có hứng thú rất lớn đối với cậu, cho nên xin vui lòng hợp tác với chúng tôi trong thời gian tới. Nhân tiện, tôi hy vọng cậu có thể nói chi tiết về trải nghiệm gần đây của cậu. Tôi nhớ rõ lúc trước cậu từng vì một ít việc mà phải đến chùa miếu xin giúp đỡ."
Lam Chính Bình: "......"
Mệt hắn không lâu trước đây còn cảm thấy cảnh sát Tạ là người có thể thương lượng, hiện tại có vẻ đây mới là chân chính không dễ ứng phó!
Lam Chính Bình liếc nhìn viên cảnh sát bên cạnh, xoa mũi dùng ngữ khí thương lượng nói với cảnh sát Tạ: "Trưởng quan, việc này có thể nói riêng hay không?"
Tạ cảnh sát cười mà không nói, sau đó mới nói: "Cũng dược, hiện tại cậu cũng đang vội vàng thu dọn đồ đạc. Nhưng mà hai ngày này cậu nhớ chú ý an toàn bản thân, tuy rằng sinh vật kia không có biểu hiện ra khuynh hướng đả thương cậu, nhưng không loại trừ có khả năng này, cho nên cậu vẫn nên cẩn thận một chút."
Vừa nghe y nói như vậy, trái tim nhỏ của Lam Chính Bình như thắt lại, hắn hỏi: "Từ từ, anh không cử người đến bảo vệ tôi sao?"
Cảnh sát Tạ gật đầu nói: "Tất nhiên chúng tôi sẽ cử nhiều người hơn để đảm bảo an toàn cho cậu. Nhưng xét cho cùng lực lượng công an có hạn, chắc chắn không thể chu toàn mọi việc."
Nói tới đây, cảnh sát Tạ móc ra một cái mặt dây chuyền hình chìa khóa từ trong túi, ném cho Lam Chính Bình: "Đây là một thiết bị theo dõi. Nếu có chuyện gì không may xảy ra ngoài tầm mắt chúng tôi, cậu chỉ cần bấm nút trên đó là có thể trực tiếp phát tín hiệu cầu cứu."
Lam Chính Bình tiếp nhận, thất vọng nói: "Cứ như vậy à... Lại nói, chờ xảy ra chuyện mới bấm thì có quá muộn hay không?"
Cảnh sát Tạ nói: "Đừng lo lắng, lúc này cậu có thể tìm một tiểu khu có nhân viên bảo vệ, tốt nhất nên nhiều camera. Cậu đừng nghĩ nó đáng sợ như vậy. Loại sinh vật chúng ta tiếp xúc trước kia cùng lắm cũng chỉ khác với các giống loài đã biết trên Trái Đất ở chỗ IQ cao hơn một chút mà thôi."
Lời này cũng không mang lại nhiều an ủi cho Lam Chính Bình, hắn vẫn thực lo lắng cho mạng nhỏ của mình. Vốn dĩ còn muốn tranh thủ nhiều chút, nhưng phát hiện cảnh sát Tạ đã đem lực chú ý thả vào những dấu vết mà con quái vật để lại đêm qua, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, Lam Chính Bình thập phần buồn bực.
Cuối cùng hắn bất đắc dĩ đành phải chấp nhận đề nghị hiện tại, từ trong nhà thu dọn ba thùng quần áo, cộng thêm một số thứ lộn xộn. Lam Chính Bình nhìn đống đồ trước mặt, lấy điện thoại ra đặt một chiếc taxi.
Lam Chính Bình tự mình dọn đồ xuống lầu, nghĩ thầm: Mình phải mua một chiếc xe. Trước đây có thể
mượn ở gara của nhóm kim chủ kia, nhưng hiện tại một đám đều chặt đứt liên hệ. Ai! Đột nhiên phát hiện rất nhiều đồ vật đều phải chuẩn bị một mình, ví tiền cũng đang chảy máu dần. Cũng may Đàm Tuyết phân di sản đủ để hắn tiêu xài một khoảng thời gian, nhưng nó không phải là một biện pháp lâu dài.
Đang phân vân tìm chiếc thuyền tiếp theo thì trán đột nhiên đụng phải một bức tường thịt. Lam Chính Bình loạng choạng lui về sau hai bước, xoa xoa trán khó chịu kêu to: "Không biết đi qua bên kia à......"
Sau đó hắn nhìn lên, phát hiện người mà mình đụng phải không ai khác chính là thanh niên ngoại quốc lúc trước đã trao đổi vài câu, hình như tên là Felix gì đó.
"Ấy, là cậu à!" Lam Chính Bình mới vừa nói xong liền nhớ ra đối phương không nói được tiếng Trung, chuẩn bị dùng tiếng Anh sức sẹo của mình để chào hỏi, ai ngờ đối phương lại phun ra một ngụm tiếng phổ thông tiêu chuẩn: "Chuyển nhà sao?"
"!" Lam Chính Bình thoáng chốc bị chấn động. Bỗng nhiên nhớ tới lúc trước bởi vì đối phương không đáp lời, cho nên liền cho rằng thanh niên không hiểu tiếng Trung. Không nghĩ tới lúc ấy đối phương chỉ là đơn thuần không muốn phản ứng với hắn, nhất thời sắc mặt rất chi là đẹp. Hắn khô cằn cười một tiếng: "Ha ha, thì ra cậu biết nói tiếng Trung à, sao không nói sớm một chút! Làm tôi không biết nên nói chuyện như thế nào với cậu."
Felix nhìn sắc mặt có chút khó coi của Lam Chính Bình, làm như không hề phát hiện, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đôi mắt thâm thúy phá lệ sâu thẳm.
Tuy nhiên trước đó Lam Chính Bình đã coi cậu ta thành một nghệ thuật gia tính cách cổ quái. Tuy rằng có chút khó chịu với hành vi trước đây của cậu ta. Nhưng hồi tưởng một chút thì thấy kiểu người này đều rất là thanh cao, luôn coi thường những phàm nhân ngu ngốc bọn họ. Cho nên kết hợp lại dường như cũng có thể giải thích vì sao Felix cho hắn ăn bơ.
Lam Chính Bình nhanh chóng trở nên nhẹ nhõm, sau đó trả lời: "Gần đây tôi có một ít tiền trong tay, vì vậy muốn đổi đến chỗ ở tốt hơn."
Felix gật gật đầu, mím môi không nói. Lúc Lam Chính Bình chịu không nổi loại trầm mặc này, chuẩn bị lấy cớ chào tạm biệt, cậu ta đột nhiên hỏi: "Anh tên gì?"
"Hả?" Lam Chính Bình bị một loạt biểu hiện cổ quái của đối phương hôm nay làm cho bối rối, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Tôi tên là Lam Chính Bình, ừm...... Tên của người Trung Quốc đối với các cậu có vẻ không dễ nhớ đâu. Cậu có thể gọi tôi là John cũng được."
"Lam Chính Bình......" Felix lần đầu tiên phát âm còn có chút kỳ quái, thực hiển nhiên mang theo làn điệu người ngoại quốc lúc mới vừa học tiếng Trung. Nhưng sau khi lặp lại hai ba lần, đã trở nên thập phần tiêu chuẩn.
Lam Chính Bình nghe đối phương lặp đi lặp lại tên mình, âm sắc thanh niên trầm thấp và từ tính. Nghe tên hắn từ miệng đối phương thong thả thổ lộ ra, ai không biết còn tưởng rằng cậu ta đang nói về người yêu của mình.
Người yêu...... Lam Chính Bình đột nhiên giật mình một cái, sau đó ánh mắt nhìn Felix bắt đầu thay đổi.
EQ của Lam Chính Bình có thể nói là rất cao, cũng có thể nói là rất thấp. Hắn là người vô tâm không phổi. Hắn không thể lý giải tại sao trái tim người khác lại đau đớn và thống khổ, nhưng năng lực phản ứng của hắn khi gặp những thứ liên quan đến nói chuyện yêu đương thì lại có thể đạt tới trình độ rất cao.
Ví dụ như hiện tại chẳng hạn, lúc đầu Lam Chính Bình còn chưa đoán ra được sự khác thường của thanh niên ngoại quốc, nhưng bây giờ khi nghe đối phương bướng bỉnh luyện tên tiếng Trung của mình, hắn đã hiểu.
Oh shit! Gay chết tiệt.
- ---------ooo----------ooo----------
Tâm sự nhỏ: Bạn Felix chương này nói nhiều dễ sợ:)))) nói tận 3 câu (ʘ ͜ʖ ͡ʘ)
Khi Lam Chính Bình về đến nhà đã thấy hai chiếc xe cảnh sát đang đậu ở tầng dưới, quầy bán quà vặt phụ cận tụ tập không ít cư dân, mỗi người mỗi vẻ mặt cùng nhau hóng hớt. Sau khi hắn xuống xe, đại khái đã có người nhận ra, Lam Chính Bình cảm giác thỉnh thoảng có ánh mắt dừng lại trên người mình. Nghĩ bằng đấu gối cũng biết chắc chắn bây giờ hắn đã trở thành đối tượng bàn tán của mọi người.
Miệng là của người ta, Lam Chính Bình cũng không thể quản được. Hơn nữa da mặt hắn đủ dày, nếu không thì đã không thể an tâm ăn cơm mềm.
Sau khi lên lầu, hắn thấy cửa nhà mình mở toang, cảnh sát thì ra ra vào vào. Lam Chính Bình chào hỏi cảnh sát ở cửa rồi mới vào nhà. Phòng khách vốn dĩ đã không ngăn nắp nay càng thêm bừa bộn. Nhìn thấy vậy, Lam Chính Bình không còn muốn ở lại đây nữa. Vội vàng thu dọn đồ đạc sau đó đem theo một ít quần áo và tài liệu quan trọng đến khách sạn gần đó sinh sống.
Mở cửa chưa được bao lâu, Lam Chính Bình liền nhận được cuộc gọi từ chủ nhà.
Mở đầu cuộc điện thoại, chủ nhà khách khí trò chuyện vài câu cùng Lam Chính Bình, sau đó đi thẳng vào chủ đề: "Cậu cũng biết sự xuất hiện đột ngột của rất nhiều cảnh sát đã ảnh hưởng không tốt đến những cư dân xung quanh, hơn nữa còn làm mấy người không biết chuyện nghĩ rằng tôi cho người hành động phạm pháp thuê nhà. Đương nhiên, ý tôi không phải là cậu không tốt, nhưng tôi cũng phải nghĩ cho láng giềng xung quanh nữa....."
Lam Chính Bình khẽ cười một tiếng. Thật ra khi chủ nhà gọi đến hắn đã đoán được ý đồ của đối phương rồi. Không đợi đầu dây bên kia nói rõ, hắn lập tức chủ động nói: "Được rồi được rồi, nhiều nhất hai ngày nữa tôi sẽ dọn đi."
Chủ nhà ở đầu kia điện thoại cười gượng hai tiếng, hơi xấu hổ nói: "Thật là ngại quá. À, tôi sẽ trả lại số tiền thuê còn thừa và tiền đặt cọc vào tài khoản của cậu."
"Được." Lam Chính Bình đáp lại rồi cúp máy.
Vốn dĩ hắn định dọn đến ở căn nhà do Đàm Tuyết để lại một thời gian. Nhưng chính mình chủ động dọn ra ngoài lại biến thành giống như bị đuổi đi, làm tâm lý hắn cảm thấy khác thường.
Trong lòng Lam Chính Bình mạc danh dâng lên một cổ bực bội, hắn đột nhiên dùng sức ném điện thoại lên giường, vò đầu bứt tóc, cuối cùng nhìn vào đôi mắt gấu trúc của mình phản chiếu trên bề mặt của vật trang trí, cơn giận không thể giải thích được bỗng nhiên đột ngột rút đi.
Có lẽ vì gặp quá nhiều rắc rối trong khoảng thời gian này, Lam Chính Bình cảm thấy mình bắt đầu trở thành một người phụ nữ bị mãn kinh. Hắn ngã xuống giường. Bởi vì tối hôm qua không được nghỉ ngơi, mệt mỏi nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ một mạch đến 5 giờ chiều.
Ngày hôm sau Lam Chính Bình trở lại ngôi nhà hắn sống trước đây, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đồ vật cũng không có gì nhiều, mấy món gia cụ đều là đồ có sẵn, thứ chiếm cứ nhiều nhất là quần áo giày vớ dùng cho các trường hợp khác nhau.
Chiến trường hôm nay đã nhỏ hơn rất nhiều, dưới lầu cũng không còn xe cảnh sát. Khi Lam Chính Bình đến nơi thì trong phòng chỉ có một viên cảnh sát và một người mặc tư phục.
Sau khi Lam Chính Bình giải thích ý định của mình, viên cảnh sát đã rất ngượng ngùng, anh ta nói rằng đã gây nhiều phiền toái cho hắn. Lam Chính Bình cũng không quan tâm lắm, nhưng lần này nửa đêm tự nhiên lại bị áp đến cục cảnh sát làm hắn cũng rất tò mò chuyện xảy ra đêm đó, Lam Chính Bình hỏi: "Rốt cuộc mấy người đã làm gì? Làm hại tôi nửa đêm vô duyên vô cớ bị áp vào cục cảnh sát!"
Người mặc tư phục liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: "Cậu chính là Lam Chính Bình sao?"
"Đúng vậy, có chuyện gì?"
"Tôi họ Tạ, cậu có thể gọi tôi là cảnh sát Tạ, là người phụ trách theo dõi vụ án của cậu, tiếp theo chúng ta sẽ có một đoạn thời gian phải giao tiếp với nhau." Nói xong cảnh sát Tạ lấy danh thiếp ra, "Đây là phương thức liên lạc của tôi."
Lam Chính Bình có chút phát ngốc. Sau khi nhận lấy, hắn nghiêm túc nhìn viên cảnh sát trước mặt. Vị cảnh sát Tạ này hiển nhiên là một người văn nhã, có cổ khí chất thư sinh, trông giống một nhân viên văn phòng hơn là một cảnh sát. Hắn lại nhìn lướt qua cái tên trên tấm danh thiếp, Tạ Nhã Phi...... Phụt!
Cảnh sát Tạ nhìn hắn nghẹn đến mức biểu tình vặn vẹo, biết hắn đang nghĩ cái gì. Cũng may từ nhỏ đến lớn loại tình huống này đã xảy ra thường xuyên, y đã sớm bất đắc dĩ tiếp thu hiện thực từ lâu: "Muốn cười thì cứ cười đi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên."
Bị người vạch trần Lam Chính Bình pha trò nói: "Tôi ổn tôi ổn, trưởng quan tên của ngài rất đặc biệt ha......"
Cảnh sát Tạ cười cười, trở lại chủ đề chính, nói: "Hỏi cậu cái này, trước đây cậu đã trải qua chuyện gì tương đối thần kỳ chưa?"
Trong lòng Lam Chính Bình cảm thấy vấn đề này rất là kỳ quái, nhưng vẫn nghiêm túc hồi tưởng một phen rồi lắc đầu.
Cảnh sát Tạ nhíu mày nói: "Cậu cẩn thận ngẫm lại, xung quanh cậu thật sự không có chuyện kỳ quái gì sao?"
"Thật đúng là không có......" Lam Chính Bình lại nỗ lực hồi tưởng một lần những việc đã trải qua từ nhỏ đến lớn, có không ít sự việc hoang đường, nhưng kiểu mà cảnh sát Tạ nói thì hoàn toàn chưa từng có. "Trưởng quan, đừng nói các anh tới đây bắt quỷ nha?!"
Cảnh sát Tạ cười nói: "Không có quỷ, nhưng xác thật không phải việc tầm thường."
Trí nhớ của Lam Chính Bình đột nhiên nhảy đến những ngày trước khi hạ táng Đàm Tuyết, mình từng có một khoảng thời gian bị "Quỷ" quấn thân, không xác định hỏi: "Kia...... Kia đây là?"
"Nói trực tiếp với cậu đi, tôi thuộc tổ xử lý đặc thù, còn cậu thì bị một sinh vật nào đó mà đến nay vẫn chưa ghi lại được quấn vào. Sinh vật này không chỉ quấn lấy cậu mà mọi dấu hiệu đều cho thấy nó chính là hung thủ đã giết chết chị em nhà họ Đàm một thời gian trước. Bởi vì hoàn cảnh đặc biệt của vụ án nên trước mắt giao cho chúng tôi theo dõi." Sau đó, cảnh sát Tạ sốt sắng nói: "Sinh vật kia có hứng thú rất lớn đối với cậu, cho nên xin vui lòng hợp tác với chúng tôi trong thời gian tới. Nhân tiện, tôi hy vọng cậu có thể nói chi tiết về trải nghiệm gần đây của cậu. Tôi nhớ rõ lúc trước cậu từng vì một ít việc mà phải đến chùa miếu xin giúp đỡ."
Lam Chính Bình: "......"
Mệt hắn không lâu trước đây còn cảm thấy cảnh sát Tạ là người có thể thương lượng, hiện tại có vẻ đây mới là chân chính không dễ ứng phó!
Lam Chính Bình liếc nhìn viên cảnh sát bên cạnh, xoa mũi dùng ngữ khí thương lượng nói với cảnh sát Tạ: "Trưởng quan, việc này có thể nói riêng hay không?"
Tạ cảnh sát cười mà không nói, sau đó mới nói: "Cũng dược, hiện tại cậu cũng đang vội vàng thu dọn đồ đạc. Nhưng mà hai ngày này cậu nhớ chú ý an toàn bản thân, tuy rằng sinh vật kia không có biểu hiện ra khuynh hướng đả thương cậu, nhưng không loại trừ có khả năng này, cho nên cậu vẫn nên cẩn thận một chút."
Vừa nghe y nói như vậy, trái tim nhỏ của Lam Chính Bình như thắt lại, hắn hỏi: "Từ từ, anh không cử người đến bảo vệ tôi sao?"
Cảnh sát Tạ gật đầu nói: "Tất nhiên chúng tôi sẽ cử nhiều người hơn để đảm bảo an toàn cho cậu. Nhưng xét cho cùng lực lượng công an có hạn, chắc chắn không thể chu toàn mọi việc."
Nói tới đây, cảnh sát Tạ móc ra một cái mặt dây chuyền hình chìa khóa từ trong túi, ném cho Lam Chính Bình: "Đây là một thiết bị theo dõi. Nếu có chuyện gì không may xảy ra ngoài tầm mắt chúng tôi, cậu chỉ cần bấm nút trên đó là có thể trực tiếp phát tín hiệu cầu cứu."
Lam Chính Bình tiếp nhận, thất vọng nói: "Cứ như vậy à... Lại nói, chờ xảy ra chuyện mới bấm thì có quá muộn hay không?"
Cảnh sát Tạ nói: "Đừng lo lắng, lúc này cậu có thể tìm một tiểu khu có nhân viên bảo vệ, tốt nhất nên nhiều camera. Cậu đừng nghĩ nó đáng sợ như vậy. Loại sinh vật chúng ta tiếp xúc trước kia cùng lắm cũng chỉ khác với các giống loài đã biết trên Trái Đất ở chỗ IQ cao hơn một chút mà thôi."
Lời này cũng không mang lại nhiều an ủi cho Lam Chính Bình, hắn vẫn thực lo lắng cho mạng nhỏ của mình. Vốn dĩ còn muốn tranh thủ nhiều chút, nhưng phát hiện cảnh sát Tạ đã đem lực chú ý thả vào những dấu vết mà con quái vật để lại đêm qua, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, Lam Chính Bình thập phần buồn bực.
Cuối cùng hắn bất đắc dĩ đành phải chấp nhận đề nghị hiện tại, từ trong nhà thu dọn ba thùng quần áo, cộng thêm một số thứ lộn xộn. Lam Chính Bình nhìn đống đồ trước mặt, lấy điện thoại ra đặt một chiếc taxi.
Lam Chính Bình tự mình dọn đồ xuống lầu, nghĩ thầm: Mình phải mua một chiếc xe. Trước đây có thể
mượn ở gara của nhóm kim chủ kia, nhưng hiện tại một đám đều chặt đứt liên hệ. Ai! Đột nhiên phát hiện rất nhiều đồ vật đều phải chuẩn bị một mình, ví tiền cũng đang chảy máu dần. Cũng may Đàm Tuyết phân di sản đủ để hắn tiêu xài một khoảng thời gian, nhưng nó không phải là một biện pháp lâu dài.
Đang phân vân tìm chiếc thuyền tiếp theo thì trán đột nhiên đụng phải một bức tường thịt. Lam Chính Bình loạng choạng lui về sau hai bước, xoa xoa trán khó chịu kêu to: "Không biết đi qua bên kia à......"
Sau đó hắn nhìn lên, phát hiện người mà mình đụng phải không ai khác chính là thanh niên ngoại quốc lúc trước đã trao đổi vài câu, hình như tên là Felix gì đó.
"Ấy, là cậu à!" Lam Chính Bình mới vừa nói xong liền nhớ ra đối phương không nói được tiếng Trung, chuẩn bị dùng tiếng Anh sức sẹo của mình để chào hỏi, ai ngờ đối phương lại phun ra một ngụm tiếng phổ thông tiêu chuẩn: "Chuyển nhà sao?"
"!" Lam Chính Bình thoáng chốc bị chấn động. Bỗng nhiên nhớ tới lúc trước bởi vì đối phương không đáp lời, cho nên liền cho rằng thanh niên không hiểu tiếng Trung. Không nghĩ tới lúc ấy đối phương chỉ là đơn thuần không muốn phản ứng với hắn, nhất thời sắc mặt rất chi là đẹp. Hắn khô cằn cười một tiếng: "Ha ha, thì ra cậu biết nói tiếng Trung à, sao không nói sớm một chút! Làm tôi không biết nên nói chuyện như thế nào với cậu."
Felix nhìn sắc mặt có chút khó coi của Lam Chính Bình, làm như không hề phát hiện, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đôi mắt thâm thúy phá lệ sâu thẳm.
Tuy nhiên trước đó Lam Chính Bình đã coi cậu ta thành một nghệ thuật gia tính cách cổ quái. Tuy rằng có chút khó chịu với hành vi trước đây của cậu ta. Nhưng hồi tưởng một chút thì thấy kiểu người này đều rất là thanh cao, luôn coi thường những phàm nhân ngu ngốc bọn họ. Cho nên kết hợp lại dường như cũng có thể giải thích vì sao Felix cho hắn ăn bơ.
Lam Chính Bình nhanh chóng trở nên nhẹ nhõm, sau đó trả lời: "Gần đây tôi có một ít tiền trong tay, vì vậy muốn đổi đến chỗ ở tốt hơn."
Felix gật gật đầu, mím môi không nói. Lúc Lam Chính Bình chịu không nổi loại trầm mặc này, chuẩn bị lấy cớ chào tạm biệt, cậu ta đột nhiên hỏi: "Anh tên gì?"
"Hả?" Lam Chính Bình bị một loạt biểu hiện cổ quái của đối phương hôm nay làm cho bối rối, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Tôi tên là Lam Chính Bình, ừm...... Tên của người Trung Quốc đối với các cậu có vẻ không dễ nhớ đâu. Cậu có thể gọi tôi là John cũng được."
"Lam Chính Bình......" Felix lần đầu tiên phát âm còn có chút kỳ quái, thực hiển nhiên mang theo làn điệu người ngoại quốc lúc mới vừa học tiếng Trung. Nhưng sau khi lặp lại hai ba lần, đã trở nên thập phần tiêu chuẩn.
Lam Chính Bình nghe đối phương lặp đi lặp lại tên mình, âm sắc thanh niên trầm thấp và từ tính. Nghe tên hắn từ miệng đối phương thong thả thổ lộ ra, ai không biết còn tưởng rằng cậu ta đang nói về người yêu của mình.
Người yêu...... Lam Chính Bình đột nhiên giật mình một cái, sau đó ánh mắt nhìn Felix bắt đầu thay đổi.
EQ của Lam Chính Bình có thể nói là rất cao, cũng có thể nói là rất thấp. Hắn là người vô tâm không phổi. Hắn không thể lý giải tại sao trái tim người khác lại đau đớn và thống khổ, nhưng năng lực phản ứng của hắn khi gặp những thứ liên quan đến nói chuyện yêu đương thì lại có thể đạt tới trình độ rất cao.
Ví dụ như hiện tại chẳng hạn, lúc đầu Lam Chính Bình còn chưa đoán ra được sự khác thường của thanh niên ngoại quốc, nhưng bây giờ khi nghe đối phương bướng bỉnh luyện tên tiếng Trung của mình, hắn đã hiểu.
Oh shit! Gay chết tiệt.
- ---------ooo----------ooo----------
Tâm sự nhỏ: Bạn Felix chương này nói nhiều dễ sợ:)))) nói tận 3 câu (ʘ ͜ʖ ͡ʘ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất