Man Hoang Kỷ Niên

Chương 3

Trước Sau
Chữ tiểu triện đẹp như thế người bình thường không thể viết ra được, trừ khi là danh nhân thư pháp, huống chi anh zai râu ria còn khắc lên tường nữa. Chu Khang vuốt những chữ viết xinh đẹp kia, ngẩn ngơ.

Anh zai râu ria không có vào trong hang động, mà kéo mấy con mồi đánh được dọc đường đi xử lý.

Chu Khang nhìn một lúc, đi tới hỗ trợ. Phương pháp anh zai râu ria xử lý con mồi rất đơn giản và thô bạo. Con mồi vừa giống dê mà vừa giống hươu kia vẫn còn chưa chết hẳn. Anh zai râu ria dùng kiếm đâm một nhát lên cổ con mồi rồi trực tiếp tiến tới gần nó uống máu, uống xong còn đưa cho Chu Khang uống.

Sắc mặt Chu Khang trắng bệch. Dấu tích của văn minh nhân loại bên trong hai hang núi này cực kỳ ít, cũng không có dấu vết sinh hoạt của người thứ hai, hơn nữa động tác uống máu rất thuần thục của anh zai râu ria, vậy nơi này, là rời xa nhân loại hay là căn bản không có con người? Anh zai râu ria khẳng định là đồng hương của mình, thế nhưng, một người đồng hương có cung tên có bội kiếm lại ăn tươi nuốt sống mặt không hề biến sắc, trời ơi, đến tột cùng cậu đã xuyên thủng tới nơi nào thế này!

Mùi máu tanh rất khó ngửi. Chu Khang lùi rồi lại lùi về phía sau. Anh zai râu ria càng dấn tới đưa sang con mồi cổ còn chảy máu đầm đìa. Chu Khang thẳng thừng xoay đầu đi. Dạ dày cậu, không tiếp đãi được vị khách tôn quý thịt tươi roi rói như thế.

Anh zai râu ria không ép buộc nữa, trực tiếp lột da nướng thịt.

Mồi lửa vẫn bảo tồn tốt, nhưng, thịt sau khi lột da rửa cũng không rửa trực tiếp cho lên lửa nướng, hơn nữa, căn bản không xát lên chút muối nào!

Chẳng trách anh zai râu ria phải uống máu tươi, chẳng lẽ nơi này không có muối? Mặt Chu Khang trắng hơn rồi.

Nếu như không có muối, bằng thân thể này của cậu e rằng không bao lâu phải đem mạng nhỏ bàn giao lại. Cho dù trong nhẫn của cậu có các loại hạt giống cây trồng, nhưng những thứ đó không thể thay thế muối được.

Chu Khang cảm thấy, cậu phải cùng anh zai râu ria ngồi xuống đàm luận chút. Liên quan tới hoàn cảnh sinh tồn tại nơi đây và những vấn đề cần phải đối mặt về sau, ví dụ như động vật hoang dã hung dữ giống đám linh cẩu chẳng hạn, lại ví dụ như thiên nhiên thời tiết nơi này.

Từ trong nhẫn lấy ra một bao muối một bình mật ong, Chu Khang đi qua bên kia ngồi xuống hỗ trợ nướng thịt.

Anh zai râu ria chỉ lấy một cái đùi cùng bộ gan dê, chỗ còn thừa mang đi ném rất xa, sau khi anh zai đi xa rồi đám kền kền bay xoay quanh trên bầu trời đã lâu mới chậm chạp đậu xuống, cùng nhau rỉa xác.

Anh xai râu ria ngầu phải biết!

Trước đây xem thế giới động vật, cho dù là bầy sư tử liên hoan mấy con chim không quá đẹp kia đều tổ chức thành đoàn đội đứng vây xem trộm rỉa, nhưng đối mặt anh zai râu ria chúng nó ngay cả đậu xuống cũng không dám! Còn có đám linh cẩu cụp đuôi chạy trốn nữa, này nói rõ cái gì? Anh zai râu ria hung danh vang xa nha!

Chu Khang nhanh chóng rút ra một cái kết luận. Theo anh zai râu ria có thịt ăn! Theo anh zai râu ria không sợ bị trở thành thịt ăn!

Cắn một miếng gan dê nướng thơm ngát, đột nhiên Chu Khang cảm thấy quá ư hạnh phúc.

"Mông Khác."

Đang ăn được thơm ngọt, một thanh âm thình lình vang lên. Chu Khang ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với đôi mắt của anh zai râu ria.

"Mông Khác." Anh zai râu ria lặp lại lần nữa, còn lấy đến nhánh cây viết xuống đất hai chữ đó.

Lần này Chu Khang nghe hiểu, cũng xem hiểu, sau đó lặp lại một lần: "Mông Khác." Rồi ngây ngốc bỏ thêm một câu: "Họ Mông? Anh biết Mông Điềm không?"



Mông Khác vẻ mặt khó hiểu gật đầu: "Gia phụ."

Nhất thời Chu Khang liền nghẹn, vất vả cố gắng nuốt ngụm thịt xuống liền mở miệng: "Mông Khác? Nhi tử của Mông Điềm? Chất tử của Mông Nghị? Tôn tử Mông Vũ? Tằng tôn Mông Ngao?"

(Nhi tử: con trai ruột, chất tử: cháu trai – brother's son – chú và cháu hoặc bác và cháu, tôn tử: cháu trai – ông và cháu, tằng tôn: chắt trai

Còn về Mông Khác, mình có đi tra thông tin thì không thấy đề cập tới, có thể phải là người Trung với những tư liệu của nước họ mới biết được)

Sắc mặt Mông Khác càng quái, gật đầu: "Đúng thế."

Khóe miệng Chu Khang run rẩy, câm tịt luôn.

Sắc mặt Mông Khác thay đổi, đột nhiên nắm tay Chu Khang nói một tràng.

Đáng tiếc, ngoài một số từ ít ỏi ra thì còn lại Chu Khang một chữ cũng nghe không hiểu, nhưng vẫn nắm bắt được vài từ như Mông gia, Tần Thủy Hoàng, sau đó khóe miệng run rẩy hung ác hơn nữa.

Vươn tay vỗ vỗ vai Mông Khác, Chu Khang không ngại an ủi vị đồng hương có số phận càng thêm bi đát thảm hại so với mình này: "Đại Tần đã diệt vong hơn hai ngàn năm, Tần Thủy Hoàng băng hà, Hồ Hợi giấu tin hoàng đế băng hà, giả mạo chỉ dụ của vua, sai giết Phù Tô, sau đó giết Mông Nghị cùng Mông Điềm, làm được hoàng đế mấy năm, thì Tần triều đời thứ hai diệt vong."

(chỉ dụ: thánh chỉ, lời truyền của nhà vua)

(Tần Thuỷ Hoàng có con cả Phù Tô, con trai thứ Hồ Hợi, tướng tài Mông Điềm, Mông Nghị, thừa tướng Lý Tư, hoạn quan Triệu Cao (còn đang tranh luận, có thuyết bảo Triệu Cao ko phải hoạn quan). Sau một lần đi tuần, Tần Thuỷ Hoàng ốm nặng, biết mình ko qua khỏi, trước lúc lâm chung gửi thư cho Phù Tô: "Giao binh cho Mông Điềm, mau về lo việc tang đưa về Hàm Dương để chôn". Nhưng sau khi vua băng hà, Lý Tư và Triệu Cao giả mạo di chiếu, cho Hồ Hợi lên ngôi, xưng Tần Nhị Thế, ban cho Phù Tô tự sát, Mông Điềm cũng vậy. Phù Tô ngu trung, tuy bị Mông Điềm can ngăn, cuối cùng vẫn tự sát. Mông Điềm nghi ngờ có sự giả dối, ko chịu tự sát nhưng do ko có chứng cứ xác thực nên ko dám khởi loạn và bị đưa về giam ở Dương Châu. Hồ Hợi biết ngôi vua mình ngồi ko chính, nên giết hàng loạt đại thần trung thành với Tần Thuỷ Hoàng, trong đó có Mông Nghị - em trai Mông Điềm, rồi ép Mông Điềm phải chết)

(Mông Điềm: đánh lui Hung Nô, mở mang bờ cõi cho nhà Tần, có hàng loạt chính sách giúp củng cố biên cương phía Bắc, chỉ huy việc xây dựng Vạn Lý Trường Thành, còn lại mọi ng có thể search gg đuy, dài quá mình lười giải thích )

Mông Khác sững sờ.

Chu Khang hối hận. Có lẽ Mông Khác chịu đả kích quá lớn, thịt cũng không ăn, chạy vào hang núi không biết làm gì, lúc đi ra trên người mặc một thân áo giáp không vừa vặn chút nào.

Áo giáp! Quả thật là con cháu Mông gia sao?

Bên ngoài hang, Mông Khác mặc một thân áo giáp chật cứng, quỳ hướng về phương Bắc, dập đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Trong lòng Chu Khang có chút xót xa, nhớ tới bình rượu Ngũ Lương Dịch giấu trong nhẫn của chị râu, liền lấy ra mở nắp đưa qua. Lại ở phía trước người kia đắp lên một đống đất cắm vào ba nén hương. Vừa châm hương vừa cảm thấy hơi xấu hổ, đây là an tức hương cậu hay dùng để trợ ngủ, gom góp lại dùng một chút cũng có thể đi? Lễ nghi cúng bái triều đại nhà Tần cậu căn bản không hiểu, mà kể cả có hiểu cũng không sao, có chút ít còn hơn không nha!

(Rượu Ngũ Lương Dịch được chưng cất từ 5 loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Được ca tụng là "ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương". Thành phố Yibin – Tứ Xuyên là quê hương của loại rượu nổi tiếng này. Nguồn: fdlserver.wordpress.com. Thấy bảo 1 chai là 26 800 NDT, đổi sang tiền Việt tầm 90tr)

(An tức hương: là nhựa cây cánh kiến trắng, có tác dụng hỗ trợ điều trị bệnh động kinh, giảm cơn co giật ở trẻ bị động kinh và xua đuổi tà khí. An tức hương không phải là cây thuốc nam mà là nhựa của cây cánh kiến trắng. Nguồn: duoclieuquyquangnam.com)

Mông Khác nhận rượu đổ xuống đất, nghẹn ngào hai tiếng.

Chu Khang không dám vây xem, yên lặng đi vào hang động.



Trời dần dần tối.

Chu Khang thoải mái đánh một giấc ngon.

Mông Khác lại quỳ nguyên một đêm.

Sáng sớm tỉnh lại, Chu Khang uốn éo eo, phát hiện dị năng cạn kiệt trước đó đã khôi phục được bảy tám phần, tâm trạng vô cùng tốt. Năng lực chữa trị quả thực quá toẹt vời, lực khôi phục cực kỳ nhanh, chẳng trách luôn có người muốn bắt cậu đi làm chuột bạch. Ngắm một chút nhẫn không gian, Chu Khang có chút căm ghét. Cũng không biết vì một cái nhẫn nho nhỏ này viện nghiên cứu đã bắt bao nhiêu dị năng giả Không gian đi xắt miếng mới làm ra được! Cho dù suy đoán được như thế, nhưng cậu cũng không nỡ ném nhẫn đi, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ thôi. Người thực sự cao thượng tại tận thế vẫn có rất nhiều, nhưng đều không sống được lâu.

Mông Khác đã đổi về bộ da báo kia, đang ngồi khoanh chân ngoài cửa động thẫn thờ, qua một đêm, râu ria trên mặt càng loạn hơn, càng không chút hình tượng nào.

"Đại Tần, Mông gia, nói cho ta những gì ngươi biết." Mông Khác nói.

Chu Khang rửa mặt xong, mới ngồi xuống đối diện anh, sau đó đem chút kiến thức lịch sử thời Tần mà cậu biết nói qua một lần, bao gồm cả 'chỉ hươu bảo ngựa', cả Sở Hán chi tranh, các triều đại thay đổi, mãi đến khi tận thế buông xuống.

(Chỉ hươu bảo ngựa/Chỉ lộc vi mã: Chỉ hươu nói là ngựa. Xuất từ Sử ký, Tần Thủy Hoàng bản kỷ. Thời Tần Nhị Thế, thừa tướng Triệu Cao nắm mọi quyền hành trong triều. Ông ta sợ trong đám quần thần có người không phục, bèn nghĩ ra một biện pháp. Một hôm khi thiết triều, ông dắt theo một con hươu sao nói với Nhị Thế: "Bệ hạ, đây là con ngựa nổi tiếng thần xin dâng tặng, ngày đi ngàn dặm, đêm đi 800 dặm." Nhị thế nghe xong, cười lớn nói: "Thừa tướng, đây rõ ràng là con hươu, sao khanh lại bảo là ngựa, thiệt là quá nhầm lẫn.". Triệu Cao nói: "Đây chính xác là con ngựa, bệ hạ sao lại nói là hươu?" Nhị thế cảm thấy khó hiểu, bèn bảo quần thần bá quan đến phán xét. Mọi người thầm nghĩ, nói thật thì đắc tội thừa tướng, nói dối thì sợ mắc tội lừa bệ hạ, đều không dám lên tiếng. Lúc đó Triệu Cao nhìn chằm chằm vào quần thần, chỉ con hươu lớn tiếng hỏi: "Mọi người xem, mình tròn chân lêu nghêu như vậy, tai nhọn đuôi to, không phải ngựa thì là con gì?" Mọi người đều sợ thế lực của Triệu Cao, biết không nói không được, đều bảo là ngựa, Triệu Cao vô cùng đắc ý còn Nhị Thế bị làm cho hồ đồ, rõ ràng là hươu, sao mọi người đều nói là ngựa? Ông nghĩ rằng mình bị điên, từ đó càng ngày càng hồ đồ, việc trong triều hoàn toàn do Triệu Cao thao túng. Triệu Cao âm thầm giết những người nói thật, lại phái người giết Nhị thế, chiếm đoạt triều đình, cuối cùng khiến nhà Tần diệt vong. Nguồn: www.coviet.vn

Muốn đọc thêm về Triệu Cao các bạn search gg nhé)

(Sở Hán chi tranh: chiến tranh Sở Hán/Hán Sở tranh hùng/Sở Hán Xuân Thu – 206-202 TCN, là thời kỳ sau thời đại nhà Tần. Trong thời kỳ này, các vị vương từ các đất nước khác nhau tại Trung Hoa đã xuất hiện sau sự sụp đổ của nhà Tần và tạo nên hai phái kình địch rõ rệt. Một bên do Lưu Bang, vua nước Hán lãnh đạo, bên kia do Hạng Vũ, tự xưng Tây Sở bá vương. Một vài vị vương khác có uy lực thấp hơn cũng có nghĩa quân đánh nhau độc lập trong thời gian này. Cuộc chiến đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Lưu Bang, sau lên ngôi hoàng đế và thiết lập nhà Hán. Nguồn: Chiến tranh Hán-Sở, wikipedia.)

Mông Khác không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nghe, tinh thần khí phách của ngày hôm qua đem cậu kéo xuống cây cũng chẳng thấy đâu nữa.

Nói tới lúc miệng khô, Chu Khang lấy ra một bình nước khoáng uống hai ngụm, còn dư đưa cho Mông Khác.

Mông Khác nhận lấy uống hai ngụm, vụng về vặn chặt cái nắp, rất quý trọng cất đi.

Chu Khang thở dài, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một quả bóng nước kéo tay Mông Khác thả vào.

Sắc mặt Mông Khác hơi thay đổi, mắt rõ ràng sáng lên một cái, liền nhận quả bóng nước mà rửa tay, nói: "Đây chính là dị năng? Rất tốt." Xong chỉ ra xa xa, nói: "Nơi này, có bảy tháng nắng nóng, năm tháng còn lại mưa rơi, không có mùa đông."

Chu Khang khựng lại một cái. Không có mùa đông, chỉ có mùa khô và mùa mưa, ngay cả khí hậu cũng giống thảo nguyên Châu Phi sao? Thảo nguyên Châu Phi nha, đây chính là địa phương hoàn toàn không có điều kiện phù hợp cho nhân loại định cư a!

Nhưng là, để thăm dò được khí hậu của một nơi, làm kinh sợ động vật hoang dã tại đỉnh chuỗi thức ăn, chỉ sợ đã phải tốn thời gian rất dài đúng không? Người này, đã ngẩn ngơ tại nơi đây bao lâu rồi?

"Sao anh tới được đây? Tới đã bao lâu rồi?" Chu Khang hỏi.

"Truy sát một Vương tử Hung Nô, sáu năm." Mông Khác đáp.

Sáu năm, một người. Chu Khang lại sững sờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau