Chương 61
Cỏ cao động đậy, một bóng dáng màu vàng rực rỡ lộ ra.
Chu Khang từ sau người Mông Khác ló đầu nhìn một chút, không có khác biệt mà thổ tào một cái, là báo hoa. Trái tim lập tức quay về vị trí cũ. Từ trước tới giờ báo hoa vốn cô độc lẻ loi, không có gì phải sợ cả. Có điều, cậu vẫn nên trốn một chút chứ nhỉ? Nhưng trốn đi chỗ nào đây? Báo hoa biết leo cây đó! Mà con báo hoa này không có mắt nên mới chủ động khiêu khích Mông Khác đúng không? Nó muốn chết hay sao, khắp nơi thịt chạy long nhong, cũng không thiếu ăn a! Tranh giành lãnh địa? Bên này là Mông Khác, bên kia là bầy sư tử, nơi nào cũng không tới phiên một con báo nho nhỏ đi làm chúa tể đúng không? Muốn cướp lãnh địa của Mông Khác? Một lãnh địa nhỏ chỉ với bán kính 5km, hẳn là lãnh địa của báo hoa phải lớn hơn nhiều chứ!
Con báo hoa kia cũng khá cẩn thận, không trực tiếp tấn công, mà đứng từ xa giằng co.
Mới đầu Mông Khác không động, nhìn qua có vẻ không muốn ra tay. Chỉ là sau đó tầm mắt lại rơi xuống váy da báo lúc nãy Chu Khang làm đệm ngồi mà thay đổi quyết định, cây cung trong tay cũng chầm chậm giơ lên.
Chu Khang yên lặng lau mồ hôi một cái. Gel bôi trơn dùng mỡ lợn làm ra là tốt nhất, váy da thú thì lột từ da báo là đẹp nhất, đột nhiên cảm thấy đồng tình một hồi với anh bạn lợn và anh bạn báo...
Sau đó, trong tay Chu Khang hơn một tấm vải da báo đầy đủ đẹp đẽ.
Mông Khác lo xong quần áo cho bản thân, kéo một chân con báo định ném ra xa.
Chu Khang nhìn một chút, đột nhiên nở nụ cười hung ác: "Nghe nói, xương báo có thể thay thế xương hổ làm rượu thuốc ngâm. Rượu thuốc ngâm từ xương hổ trị phong thấp tốt nhất, nhưng mà chỗ tôi đã sớm cấm loại rượu thuốc đó, bởi vì con hổ sắp tuyệt chủng rồi. Rượu xương báo nhưng được gọi là vàng mềm đó, mùa mưa dễ bị phong thấp, không bằng lo trước khỏi họa cũng tốt. Rượu, chúng ta không bao giờ thiếu lương thực để làm. Trở về tôi sẽ ngâm rượu, dù sao cũng nhàn rỗi đến hoảng." Cũng đỡ lúc rảnh Tướng quân ngài lại muốn ngủ anh zai Chu.
Mông Khác không nói tiếng nào, cầm con dao dài 30cm của Chu Khang, bắt đầu gọn gàng lọc xương báo hoa ra.
Lập tức, con báo hoa tình cờ đi ngang qua, bị mùi thịt hầm thơm nức hấp dẫn và bởi tâm tò mò quá nặng mà làm mất đi bộ da thêm bộ xương nữa. (Tò mò hại chết con mèo :
Chu Khang từ sau người Mông Khác ló đầu nhìn một chút, không có khác biệt mà thổ tào một cái, là báo hoa. Trái tim lập tức quay về vị trí cũ. Từ trước tới giờ báo hoa vốn cô độc lẻ loi, không có gì phải sợ cả. Có điều, cậu vẫn nên trốn một chút chứ nhỉ? Nhưng trốn đi chỗ nào đây? Báo hoa biết leo cây đó! Mà con báo hoa này không có mắt nên mới chủ động khiêu khích Mông Khác đúng không? Nó muốn chết hay sao, khắp nơi thịt chạy long nhong, cũng không thiếu ăn a! Tranh giành lãnh địa? Bên này là Mông Khác, bên kia là bầy sư tử, nơi nào cũng không tới phiên một con báo nho nhỏ đi làm chúa tể đúng không? Muốn cướp lãnh địa của Mông Khác? Một lãnh địa nhỏ chỉ với bán kính 5km, hẳn là lãnh địa của báo hoa phải lớn hơn nhiều chứ!
Con báo hoa kia cũng khá cẩn thận, không trực tiếp tấn công, mà đứng từ xa giằng co.
Mới đầu Mông Khác không động, nhìn qua có vẻ không muốn ra tay. Chỉ là sau đó tầm mắt lại rơi xuống váy da báo lúc nãy Chu Khang làm đệm ngồi mà thay đổi quyết định, cây cung trong tay cũng chầm chậm giơ lên.
Chu Khang yên lặng lau mồ hôi một cái. Gel bôi trơn dùng mỡ lợn làm ra là tốt nhất, váy da thú thì lột từ da báo là đẹp nhất, đột nhiên cảm thấy đồng tình một hồi với anh bạn lợn và anh bạn báo...
Sau đó, trong tay Chu Khang hơn một tấm vải da báo đầy đủ đẹp đẽ.
Mông Khác lo xong quần áo cho bản thân, kéo một chân con báo định ném ra xa.
Chu Khang nhìn một chút, đột nhiên nở nụ cười hung ác: "Nghe nói, xương báo có thể thay thế xương hổ làm rượu thuốc ngâm. Rượu thuốc ngâm từ xương hổ trị phong thấp tốt nhất, nhưng mà chỗ tôi đã sớm cấm loại rượu thuốc đó, bởi vì con hổ sắp tuyệt chủng rồi. Rượu xương báo nhưng được gọi là vàng mềm đó, mùa mưa dễ bị phong thấp, không bằng lo trước khỏi họa cũng tốt. Rượu, chúng ta không bao giờ thiếu lương thực để làm. Trở về tôi sẽ ngâm rượu, dù sao cũng nhàn rỗi đến hoảng." Cũng đỡ lúc rảnh Tướng quân ngài lại muốn ngủ anh zai Chu.
Mông Khác không nói tiếng nào, cầm con dao dài 30cm của Chu Khang, bắt đầu gọn gàng lọc xương báo hoa ra.
Lập tức, con báo hoa tình cờ đi ngang qua, bị mùi thịt hầm thơm nức hấp dẫn và bởi tâm tò mò quá nặng mà làm mất đi bộ da thêm bộ xương nữa. (Tò mò hại chết con mèo :
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất