Chương 69: Phiên ngoại (1)
Bàn tay kia run lên rất nhanh lại biến mất, âm thanh cũng không nghe thấy nữa.
Chu Khang ngẩn ngơ, cõi lòng tan nát gào lên một tiếng: "Anh!"
Vừa gào vừa xông về phía trước, xông tới trước hai bước thì không nhúc nhích được nữa, liều mạng hất tay Mông Khác đang ôm bên hông cậu.
Đợi mang hai người đã hôn mê chỉ treo lại nửa cái mạng dưới đáy hố ra làm xong cấp cứu, Chu Khang ngồi phịch xuống đất, toàn thân đều mềm nhũn, sờ sờ sang bên cạnh, tay bị túm lấy.
Sau đó, anh zai Chu mặt nhăn nhó, miệng ngoác ra, oa một tiếng khóc lên.
"Anh của tôi, hức, chị râu của tôi, hức, hức..." Chu Khang vừa khóc vừa nấc cụt, nói cũng không nói rõ, một tay túm anh cậu, một tay bị Mông Khác cầm, cả người run rẩy lợi hại.
Mông Khác trầm mặc ôm Chu Khang vào trong lòng, môi mím chặt lại, ánh mắt xẹt qua hai cơ thể người sống dở chết dở trên mặt đất này, khựng lại một chút, đem người ôm chặt hơn nữa.
"Anh của tôi, Chu Xung. Chị râu tôi, Thiệu Dương." Chu Khang hòa hoãn lại một hơi, chỉ vào anh cậu cùng chị râu giới thiệu cho Mông tướng quân.
"Ừ." Mông Khác một cái lại một cái vỗ lưng Chu Khang, đợi người chậm rãi bình tĩnh lại.
Chu Khang hoãn khí, liền đi tới ngồi xổm bên anh trai và chị râu của cậu, quan sát người này, lại sờ sờ người kia, xong quay đầu nhìn về phía Tướng quân nhà bọn cậu. Mắt thấy mặt trời càng ngày càng treo cao, kể cả là mùa mưa độ ẩm cao, hai người bệnh cũng không chịu nổi bị phơi nắng a! Thế nhưng nơi đây cách gốc cây gần nhất có bóng mát che khoảng hơn 300m, dị năng của cậu lại dùng hết rồi không thể trồng cây được, một mình Tướng quân sao có thể một lúc mang ba người đi được a? Di chuyển từng người một? Mùi máu đã đưa tới kền kền đang bay trên đỉnh đầu ngó trộm đây, anh zai Chu cũng không còn sức lực dư thừa để làm tường dây leo phòng ngự, vậy phải làm sao đây? Mưa to nước nhiều, nên cỏ cây nơi này phát triển vừa dày vừa cao, nơi phát triển nhất thậm chí mọc cao hơn đầu người, Mông Khác tuyệt đối sẽ không rời cậu quá 3m.
Chu Khang đang xoắn xuýt, quay đầu nhìn thấy Mông tướng quân vươn tay kiểm tra một lần từ đầu tới chân anh trai cùng chị râu cậu, nhanh nhảu nói: "Bọn họ không sao, xương đã nối lại rồi, nội thương cũng gần như khỏi hẳn, chẳng qua tiêu hao dị năng lợi hại, ngủ một giấc tỉnh lại là tốt thôi!" Nói xong, hơi hơi giương cằm lên, xem đi, anh zai Chu vẫn rất hữu dụng đó, hoàn toàn một bộ thiên sứ áo trắng!
"Ừ." Mông Khác gật đầu, hỏi Chu Khang trong nhẫn không gian có dây thừng không. Dây thừng làm từ dây leo sắt bện lại, khỏi nói về độ bền chắc.
Sau đó, anh zai Chu trơ mắt nhìn Mông tướng quân cầm dây thừng trói anh trai và chị râu lại, kéo đi.
Quá, quá hung tàn rồi! Chu Khang nhếch miệng nói không ra lời, ngốc ngốc ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ bất động.
Mông Khác kéo hai người kia đi mấy bước, phát hiện có thể đi được, quay đầu lại đem Chu Khang cõng trên lưng, một tay để không tiếp tục kéo hai người anh vợ to xác đi về phía gốc cây bên kia.
Nhất thời Chu Khang lệ rơi đầy mặt. Kỳ thực, kỳ thực anh zai Chu cũng có thể đi bộ theo, thật sự, chỉ có 300m thôi, cho dù là một đường vấp ngã đi tới cũng sẽ không chết được!
Mông Khác trầm mặc từ chối yêu cầu để Chu Khang xuống đất, đem người đẩy lên cao hơn cõng đi. Hai người da dày thịt béo kia, va chạm mấy lần hẳn không sao, chỉ cần không chết được, Đại Bảo có thể chữa cho!
Chu Khang yên lặng lau một phen nước mắt rơi vì anh trai và chị râu của cậu – ai bảo hai người lớn lên vừa cao vừa khỏe mạnh như thế, Tướng quân lại không thừa ra hai cái tay nữa, thực sự không cõng được rất nhiều người!
Vừa lôi vừa cõng ba thành viên nhà họ Chu đến dưới tàng cây cách đó hơn 300m, Mông Khác chọn địa phương cao nhất khô ráo nhất thả Chu Khang xuống, sau đó bố trí ổn thỏa hai anh vợ, xoay người liền bắn một mũi tên ra ngoài.
Chu Khang cả kinh, thấy phản ứng của Mông Khác không quá lớn, liền yên lòng, cầm khăn mặt đã xổ hết lông từ lâu giúp anh họ cùng chị râu của mình lau người.
Chờ thu thập gọn gàng anh họ và chị râu, Chu Khang vừa quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt báo ngập nước.
Báo săn Tam Bảo vừa kêu ô ô vừa nhào lên người quái thú nhỏ mà ngày đêm nó mong nhớ, đồng thời nỗ lực giãy giụa cứu thoát cái chân sau bị quái thú to nắm trong tay.
Chu Khang yên lặng quay đầu. Năm lần bảy lượt bị đánh đến gần chết sau khi bị đuổi đi còn dám tìm về, bạn học Tam Bảo, mi thật không phải là run rẩy M sao? Hay là, kỳ thực mi cùng Mông tướng quân mới thật sự đang yêu đây?
Mông Khác nhìn Chu Khang một chút, thả lỏng tay ra.
Tam Bảo được tự do, lập tức lảo đảo nhào về phía quái thú nhỏ. Mới đi được hai bước, đã bị một bàn tay to lớn áp chặt trên đất, sau đó, bị một cái dây thừng chặt chẽ vòng quanh cổ buộc vào gốc cây.
Tam Bảo giận mà không dám nói gì, hướng về phía quái thú nhỏ kêu đến vui mừng hơn nữa.
Chu Khang nhìn tướng quân nhà bọn cậu, lại nhìn con báo ngốc nhớ ăn không nhớ đánh kia, lại nhìn một chút con dê nhỏ cách đó không xa, đã hiểu. Dê con rất nhỏ, hẳn là con non vừa mới sinh lúc mùa mưa tới, trên cổ có mấy cái lỗ máu hiển nhiên là do Tam Bảo để lại, thế nhưng, tại sao trên người con dê còn cắm một cái mũi tên chứ? A, vừa nãy đúng là Tướng quân có bắn một mũi tên ra ngoài. Cho nên nói, Tam Bảo suýt nữa bị một mũi tên lấy đi mạng báo nhưng vẫn dũng cảm đi đến đây sao! Đây hẳn là dùng tính mạng theo đuổi tình yêu chân thành đúng không! Đáng khen ngợi!
Mông Khác không chút do dự nhặt lên dê con đi tới bên kia lột da lấy máu.
Tam Bảo xa xa gầm gừ vài tiếng với bóng lưng của Mông Khác. Quái thú to thật không biết xấu hổ, đó là báo mang đến cho quái thú nhỏ ăn! Quái thú nhỏ vừa thơm vừa tươi ngon, nhìn là biết ăn ngon hơn rất nhiều lần con dê con mới chào đời kia, ô, báo chưa được ăn! Còn có, nơi này từ lúc nào đến thêm hai con quái thú lớn khác vậy? Hai con quái thú lớn khác bị quái thú to hung tàn cắn chết sao? Quái thú nhỏ thơm thơm mềm mềm, chẳng trách có quái thú lớn đến cướp, báo cũng muốn cướp, đáng tiếc báo không đánh lại quái thú to, a, thật nhiều quái thú, đầu báo không đủ dùng rồi...
Tam Bảo gục xuống với đôi mắt vòng vòng hình nhang muỗi, rất mất mát. Tại sao quái thú nhỏ còn chưa đến gãi cằm chải lông cho báo, quái thú lớn mới tới có gì đáng xem, lại không thơm cũng không mềm...
Hai người bị thương, một con gà yếu ớt, Mông Khác không thể rời đi săn thú, thịt ăn cơm trưa cũng chỉ là con dê con mà Tam Bảo tha tới kia. Dê con không lớn, sau khi lột da rút máu còn chưa được 5kg, một mình Tam Bảo cũng không đủ ăn, chớ nói chi cái bụng như thùng cơm không đáy mãi không lấp đầy của Mông tướng quân. May mà có dị năng chữa trị như gian lận, tốc độ khôi phục dị năng khá là nhanh, hiện tại những việc khác không làm được, nhưng trồng mấy cây khoai tây mấy cây củ cải là vẫn có thể. Chu Khang ở bên cạnh anh trai cậu đào một cái hố nhỏ, bắt đầu trồng khoai tây củ cải.
Mông Khác phân cho Tam Bảo một cái chân nhỏ của dê con, còn dư lại nấu một nồi với khoai tây củ cải.
Mùi hương càng ngày càng thơm, ngửi được mà bụng ùng ục ùng ục kêu vang, Chu Khang theo phản xạ quay đầu nhìn về phía bụng Mông Khác, sau đó, theo tầm mặt Mông Khác nhìn qua.
Tiếp sau đó, choáng váng.
Kẻ như xác chết vùng dậy ngồi thẳng tắp nhìn chằm chằm nồi thức ăn chảy nước dãi tuyệt đối không phải anh trai cậu! Tuyệt đối không phải!
"Nhanh lên, A Dương mau dậy, có thịt ăn!" Chu Xung vừa nhìn chòng chọc nồi thức ăn vừa dùng sức đập một quyền lên bụng người đang hôn mê bên cạnh.
Thiệu Dương rên lên một tiếng tỉnh lại, người còn chưa ngồi dậy hẳn, đã hướng về phía Chu Khang khẽ mỉm cười: "Khang Khang."
"Anh Thiệu Dương!" Chu Khang dùng tư thế dũng mãnh Thái Sơn áp đỉnh nhào tới chị râu nhà bọn cậu. (Thái Sơn áp đỉnh như ngọn núi đè lên Tôn Ngộ Không)
Thiệu Dương vừa mới cố gắng bò lên được chút, lại bị bổ nhào một cái ép ngã xuống, sau đó thẳng thắn dứt khoát đập đầu xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Nghe được thanh âm của em trai bảo bối, cả người Chu Xung cứng đờ, cái cổ cứng còng quay lại một chút, vừa nhìn, nổi giận, rống lên: "Chu Đại Bảo không có mắt nhìn kia, anh trai thân yêu của mi ở đây này, kẻ ngu si này mi nhào vào chỗ nào đó!"
Chu Khang bò lên từ trên người chị râu vừa bị cậu đè cho hôn mê, sâu kín nhìn về phía anh trai cậu: "Anh, thịt còn chưa chín đó, vẫn chưa thể ăn."
Chu Xung rưng rưng nước mắt hướng về phía em trai dang hai tay ra, cõi lòng tan nát hào một tiếng: "Bảo bảo, anh đây nhớ em muốn chết!" Hừ, kẻ ngửi thấy mùi thịt liền quên mất em trai kia mới không phải hắn đâu! Hắn là người anh trai tốt nhất trên toàn thế giới, không có ai tốt hơn!
Chu Khang ngẩn ngơ, cõi lòng tan nát gào lên một tiếng: "Anh!"
Vừa gào vừa xông về phía trước, xông tới trước hai bước thì không nhúc nhích được nữa, liều mạng hất tay Mông Khác đang ôm bên hông cậu.
Đợi mang hai người đã hôn mê chỉ treo lại nửa cái mạng dưới đáy hố ra làm xong cấp cứu, Chu Khang ngồi phịch xuống đất, toàn thân đều mềm nhũn, sờ sờ sang bên cạnh, tay bị túm lấy.
Sau đó, anh zai Chu mặt nhăn nhó, miệng ngoác ra, oa một tiếng khóc lên.
"Anh của tôi, hức, chị râu của tôi, hức, hức..." Chu Khang vừa khóc vừa nấc cụt, nói cũng không nói rõ, một tay túm anh cậu, một tay bị Mông Khác cầm, cả người run rẩy lợi hại.
Mông Khác trầm mặc ôm Chu Khang vào trong lòng, môi mím chặt lại, ánh mắt xẹt qua hai cơ thể người sống dở chết dở trên mặt đất này, khựng lại một chút, đem người ôm chặt hơn nữa.
"Anh của tôi, Chu Xung. Chị râu tôi, Thiệu Dương." Chu Khang hòa hoãn lại một hơi, chỉ vào anh cậu cùng chị râu giới thiệu cho Mông tướng quân.
"Ừ." Mông Khác một cái lại một cái vỗ lưng Chu Khang, đợi người chậm rãi bình tĩnh lại.
Chu Khang hoãn khí, liền đi tới ngồi xổm bên anh trai và chị râu của cậu, quan sát người này, lại sờ sờ người kia, xong quay đầu nhìn về phía Tướng quân nhà bọn cậu. Mắt thấy mặt trời càng ngày càng treo cao, kể cả là mùa mưa độ ẩm cao, hai người bệnh cũng không chịu nổi bị phơi nắng a! Thế nhưng nơi đây cách gốc cây gần nhất có bóng mát che khoảng hơn 300m, dị năng của cậu lại dùng hết rồi không thể trồng cây được, một mình Tướng quân sao có thể một lúc mang ba người đi được a? Di chuyển từng người một? Mùi máu đã đưa tới kền kền đang bay trên đỉnh đầu ngó trộm đây, anh zai Chu cũng không còn sức lực dư thừa để làm tường dây leo phòng ngự, vậy phải làm sao đây? Mưa to nước nhiều, nên cỏ cây nơi này phát triển vừa dày vừa cao, nơi phát triển nhất thậm chí mọc cao hơn đầu người, Mông Khác tuyệt đối sẽ không rời cậu quá 3m.
Chu Khang đang xoắn xuýt, quay đầu nhìn thấy Mông tướng quân vươn tay kiểm tra một lần từ đầu tới chân anh trai cùng chị râu cậu, nhanh nhảu nói: "Bọn họ không sao, xương đã nối lại rồi, nội thương cũng gần như khỏi hẳn, chẳng qua tiêu hao dị năng lợi hại, ngủ một giấc tỉnh lại là tốt thôi!" Nói xong, hơi hơi giương cằm lên, xem đi, anh zai Chu vẫn rất hữu dụng đó, hoàn toàn một bộ thiên sứ áo trắng!
"Ừ." Mông Khác gật đầu, hỏi Chu Khang trong nhẫn không gian có dây thừng không. Dây thừng làm từ dây leo sắt bện lại, khỏi nói về độ bền chắc.
Sau đó, anh zai Chu trơ mắt nhìn Mông tướng quân cầm dây thừng trói anh trai và chị râu lại, kéo đi.
Quá, quá hung tàn rồi! Chu Khang nhếch miệng nói không ra lời, ngốc ngốc ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ bất động.
Mông Khác kéo hai người kia đi mấy bước, phát hiện có thể đi được, quay đầu lại đem Chu Khang cõng trên lưng, một tay để không tiếp tục kéo hai người anh vợ to xác đi về phía gốc cây bên kia.
Nhất thời Chu Khang lệ rơi đầy mặt. Kỳ thực, kỳ thực anh zai Chu cũng có thể đi bộ theo, thật sự, chỉ có 300m thôi, cho dù là một đường vấp ngã đi tới cũng sẽ không chết được!
Mông Khác trầm mặc từ chối yêu cầu để Chu Khang xuống đất, đem người đẩy lên cao hơn cõng đi. Hai người da dày thịt béo kia, va chạm mấy lần hẳn không sao, chỉ cần không chết được, Đại Bảo có thể chữa cho!
Chu Khang yên lặng lau một phen nước mắt rơi vì anh trai và chị râu của cậu – ai bảo hai người lớn lên vừa cao vừa khỏe mạnh như thế, Tướng quân lại không thừa ra hai cái tay nữa, thực sự không cõng được rất nhiều người!
Vừa lôi vừa cõng ba thành viên nhà họ Chu đến dưới tàng cây cách đó hơn 300m, Mông Khác chọn địa phương cao nhất khô ráo nhất thả Chu Khang xuống, sau đó bố trí ổn thỏa hai anh vợ, xoay người liền bắn một mũi tên ra ngoài.
Chu Khang cả kinh, thấy phản ứng của Mông Khác không quá lớn, liền yên lòng, cầm khăn mặt đã xổ hết lông từ lâu giúp anh họ cùng chị râu của mình lau người.
Chờ thu thập gọn gàng anh họ và chị râu, Chu Khang vừa quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt báo ngập nước.
Báo săn Tam Bảo vừa kêu ô ô vừa nhào lên người quái thú nhỏ mà ngày đêm nó mong nhớ, đồng thời nỗ lực giãy giụa cứu thoát cái chân sau bị quái thú to nắm trong tay.
Chu Khang yên lặng quay đầu. Năm lần bảy lượt bị đánh đến gần chết sau khi bị đuổi đi còn dám tìm về, bạn học Tam Bảo, mi thật không phải là run rẩy M sao? Hay là, kỳ thực mi cùng Mông tướng quân mới thật sự đang yêu đây?
Mông Khác nhìn Chu Khang một chút, thả lỏng tay ra.
Tam Bảo được tự do, lập tức lảo đảo nhào về phía quái thú nhỏ. Mới đi được hai bước, đã bị một bàn tay to lớn áp chặt trên đất, sau đó, bị một cái dây thừng chặt chẽ vòng quanh cổ buộc vào gốc cây.
Tam Bảo giận mà không dám nói gì, hướng về phía quái thú nhỏ kêu đến vui mừng hơn nữa.
Chu Khang nhìn tướng quân nhà bọn cậu, lại nhìn con báo ngốc nhớ ăn không nhớ đánh kia, lại nhìn một chút con dê nhỏ cách đó không xa, đã hiểu. Dê con rất nhỏ, hẳn là con non vừa mới sinh lúc mùa mưa tới, trên cổ có mấy cái lỗ máu hiển nhiên là do Tam Bảo để lại, thế nhưng, tại sao trên người con dê còn cắm một cái mũi tên chứ? A, vừa nãy đúng là Tướng quân có bắn một mũi tên ra ngoài. Cho nên nói, Tam Bảo suýt nữa bị một mũi tên lấy đi mạng báo nhưng vẫn dũng cảm đi đến đây sao! Đây hẳn là dùng tính mạng theo đuổi tình yêu chân thành đúng không! Đáng khen ngợi!
Mông Khác không chút do dự nhặt lên dê con đi tới bên kia lột da lấy máu.
Tam Bảo xa xa gầm gừ vài tiếng với bóng lưng của Mông Khác. Quái thú to thật không biết xấu hổ, đó là báo mang đến cho quái thú nhỏ ăn! Quái thú nhỏ vừa thơm vừa tươi ngon, nhìn là biết ăn ngon hơn rất nhiều lần con dê con mới chào đời kia, ô, báo chưa được ăn! Còn có, nơi này từ lúc nào đến thêm hai con quái thú lớn khác vậy? Hai con quái thú lớn khác bị quái thú to hung tàn cắn chết sao? Quái thú nhỏ thơm thơm mềm mềm, chẳng trách có quái thú lớn đến cướp, báo cũng muốn cướp, đáng tiếc báo không đánh lại quái thú to, a, thật nhiều quái thú, đầu báo không đủ dùng rồi...
Tam Bảo gục xuống với đôi mắt vòng vòng hình nhang muỗi, rất mất mát. Tại sao quái thú nhỏ còn chưa đến gãi cằm chải lông cho báo, quái thú lớn mới tới có gì đáng xem, lại không thơm cũng không mềm...
Hai người bị thương, một con gà yếu ớt, Mông Khác không thể rời đi săn thú, thịt ăn cơm trưa cũng chỉ là con dê con mà Tam Bảo tha tới kia. Dê con không lớn, sau khi lột da rút máu còn chưa được 5kg, một mình Tam Bảo cũng không đủ ăn, chớ nói chi cái bụng như thùng cơm không đáy mãi không lấp đầy của Mông tướng quân. May mà có dị năng chữa trị như gian lận, tốc độ khôi phục dị năng khá là nhanh, hiện tại những việc khác không làm được, nhưng trồng mấy cây khoai tây mấy cây củ cải là vẫn có thể. Chu Khang ở bên cạnh anh trai cậu đào một cái hố nhỏ, bắt đầu trồng khoai tây củ cải.
Mông Khác phân cho Tam Bảo một cái chân nhỏ của dê con, còn dư lại nấu một nồi với khoai tây củ cải.
Mùi hương càng ngày càng thơm, ngửi được mà bụng ùng ục ùng ục kêu vang, Chu Khang theo phản xạ quay đầu nhìn về phía bụng Mông Khác, sau đó, theo tầm mặt Mông Khác nhìn qua.
Tiếp sau đó, choáng váng.
Kẻ như xác chết vùng dậy ngồi thẳng tắp nhìn chằm chằm nồi thức ăn chảy nước dãi tuyệt đối không phải anh trai cậu! Tuyệt đối không phải!
"Nhanh lên, A Dương mau dậy, có thịt ăn!" Chu Xung vừa nhìn chòng chọc nồi thức ăn vừa dùng sức đập một quyền lên bụng người đang hôn mê bên cạnh.
Thiệu Dương rên lên một tiếng tỉnh lại, người còn chưa ngồi dậy hẳn, đã hướng về phía Chu Khang khẽ mỉm cười: "Khang Khang."
"Anh Thiệu Dương!" Chu Khang dùng tư thế dũng mãnh Thái Sơn áp đỉnh nhào tới chị râu nhà bọn cậu. (Thái Sơn áp đỉnh như ngọn núi đè lên Tôn Ngộ Không)
Thiệu Dương vừa mới cố gắng bò lên được chút, lại bị bổ nhào một cái ép ngã xuống, sau đó thẳng thắn dứt khoát đập đầu xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Nghe được thanh âm của em trai bảo bối, cả người Chu Xung cứng đờ, cái cổ cứng còng quay lại một chút, vừa nhìn, nổi giận, rống lên: "Chu Đại Bảo không có mắt nhìn kia, anh trai thân yêu của mi ở đây này, kẻ ngu si này mi nhào vào chỗ nào đó!"
Chu Khang bò lên từ trên người chị râu vừa bị cậu đè cho hôn mê, sâu kín nhìn về phía anh trai cậu: "Anh, thịt còn chưa chín đó, vẫn chưa thể ăn."
Chu Xung rưng rưng nước mắt hướng về phía em trai dang hai tay ra, cõi lòng tan nát hào một tiếng: "Bảo bảo, anh đây nhớ em muốn chết!" Hừ, kẻ ngửi thấy mùi thịt liền quên mất em trai kia mới không phải hắn đâu! Hắn là người anh trai tốt nhất trên toàn thế giới, không có ai tốt hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất