Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
Chương 12: A
“Nam Nam, Dương Dương, ra ăn cơm mau nào.” Lâm Nguyệt Mai đi gõ từng phòng.
“Dạ, tới ngay ạ.” Tô Nam đứng dậy, mở cửa phòng thì đụng mặt Tô Dương ở đối diện.
“Chị, ba về rồi, lát nữa chị nhớ nhịn chút, đừng có gây chuyện với chị họ, không là bị mắng đấy.”
Tô Dương ghé sát tai Tô Nam nhỏ giọng nhắc nhở, như thể vẫn chưa yên tâm, lại mở miệng: “Nếu mà chị thực sự không nhịn nổi, thì cho em ánh mắt, em sẽ ra mặt giúp chị.”
Tô Nam nhìn Tô Dương từ trên xuống dưới, khoanh tay, tò mò hỏi: “Thằng nhóc này, từ khi nào mà hiểu chuyện thế?”
Phải biết rằng, cô là người thích ngoại hình, tất nhiên rất thích cậu em trai Tô Dương có dáng vẻ cún con nhỏ, nên việc thân thiết với cậu cũng là điều khó tránh khỏi.
Nhưng nhân vật gốc thì từ nhỏ đã không ưa cậu em trai này, vì cô ấy cho rằng Tô Dương đã cướp đi sự quan tâm của bố mẹ và tiền tiêu vặt vốn chỉ thuộc về cô.
Hơn nữa, khi tuổi dần lớn lên, nhân vật gốc bước vào tuổi dậy thì, tâm trí cũng dần trưởng thành, nên càng không thích chơi với cậu nhóc ngây thơ như Tô Dương.
Vậy nên mối quan hệ giữa hai chị em không quá gần gũi, không thể nói là xa cách, nhưng cũng không thể gọi là thân thiết.
Bởi vậy, Tô Nam có chút nghi ngờ về sự bảo vệ của Tô Dương đối với mình.
Nghe vậy, Tô Dương đỏ mặt, không tự nhiên giơ tay gãi đầu, ánh mắt lơ đãng, lắp bắp: “Vì chị là chị của em mà, hơn nữa con trai tất nhiên phải bảo vệ con gái.”
Tô Nam sững người tại chỗ, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngây thơ đơn thuần của Tô Dương, bỗng nhiên nở một nụ cười, vỗ nhẹ đầu cậu, nhẹ giọng: “Ừm, cảm ơn em.”
Cảm ơn vì đã cho chị cảm nhận được sự ấm áp từ em trai.
Kiếp trước, cô là con một cha mẹ mất sớm, chưa từng được trải qua cảm giác này.
“Vậy sau này có chuyện gì chị sẽ đẩy cho em gánh hết đấy nhé.” Tô Nam tinh nghịch nháy mắt với Tô Dương, cười ranh mãnh.
“Hả?” Chị chơi vậy ai chơi lại.
Tô Dương mãi mới nhận ra, ngơ ngác theo sau Tô Nam bước vào phòng ăn.
Phòng ăn nhà họ Tô, bàn ăn không lớn nhưng đã ngồi đầy người, khi Tô Nam và Tô Dương đến nơi, đã không còn chỗ ngồi nào thừa cho họ.
“Nam Nam, con ngồi đây đi, mẹ và Dương Dương vào bếp ăn.” Lâm Nguyệt Mai thuần thục đứng dậy khỏi ghế, nắm tay Tô Nam, định để cô ngồi xuống.
“Mẹ, mẹ ngồi đi, con và Dương Dương chọn vài món mang vào bếp ăn là được rồi, chúng ta là chủ nhà, phải hiểu đạo đãi khách chứ.” Tô Nam giữ vai Lâm Nguyệt Mai, ấn bà ngồi lại vững vàng trên ghế.
Chưa kịp để Lâm Nguyệt Mai đáp lại, Từng Quế Vân ngồi đối diện đã giành lời: “Chà, người có học khác hẳn, nói chuyện cứ một lèo một lèo, hiểu chuyện ghê, anh chị ơi, em thật sự ganh tị quá, dạy con gái giỏi quá trời.”
Nghe vậy, Tô Cường Quốc ngồi ở vị trí chủ toạ không nhịn được nở một nụ cười, trong lòng tự hào và kiêu hãnh, ngoài miệng lại khiêm tốn phất tay: “Đừng nói vậy, con bé cũng chỉ mới hiểu chuyện chút gần đây thôi, không bằng được con nhà em Điềm Điềm, con bé mới hiểu chuyện này, từ nhỏ thành tích đã tốt, còn tự mình thi đỗ vào nhà máy dệt, thật là đáng nể.”
Ngồi bên cạnh, Tô Điềm Điềm mím môi cười, ngượng ngùng cúi đầu.
Nhìn thấy thế, Tô Nam chỉ thấy ghê tởm, trời ạ, sao mà diễn giỏi thế? Bản thân vốn không phải kiểu nữ sinh hiền dịu, thì đừng có giả vờ nữa được không?
Kiểu này giống như là ông anh Đông Bắc cục mịch mà lại làm động tác yêu đương nũng nịu vậy.
Với lại, ở trước mặt một người tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất như tôi mà tạo hình tượng, dễ “lật thuyền” lắm biết không?
“Dạ, tới ngay ạ.” Tô Nam đứng dậy, mở cửa phòng thì đụng mặt Tô Dương ở đối diện.
“Chị, ba về rồi, lát nữa chị nhớ nhịn chút, đừng có gây chuyện với chị họ, không là bị mắng đấy.”
Tô Dương ghé sát tai Tô Nam nhỏ giọng nhắc nhở, như thể vẫn chưa yên tâm, lại mở miệng: “Nếu mà chị thực sự không nhịn nổi, thì cho em ánh mắt, em sẽ ra mặt giúp chị.”
Tô Nam nhìn Tô Dương từ trên xuống dưới, khoanh tay, tò mò hỏi: “Thằng nhóc này, từ khi nào mà hiểu chuyện thế?”
Phải biết rằng, cô là người thích ngoại hình, tất nhiên rất thích cậu em trai Tô Dương có dáng vẻ cún con nhỏ, nên việc thân thiết với cậu cũng là điều khó tránh khỏi.
Nhưng nhân vật gốc thì từ nhỏ đã không ưa cậu em trai này, vì cô ấy cho rằng Tô Dương đã cướp đi sự quan tâm của bố mẹ và tiền tiêu vặt vốn chỉ thuộc về cô.
Hơn nữa, khi tuổi dần lớn lên, nhân vật gốc bước vào tuổi dậy thì, tâm trí cũng dần trưởng thành, nên càng không thích chơi với cậu nhóc ngây thơ như Tô Dương.
Vậy nên mối quan hệ giữa hai chị em không quá gần gũi, không thể nói là xa cách, nhưng cũng không thể gọi là thân thiết.
Bởi vậy, Tô Nam có chút nghi ngờ về sự bảo vệ của Tô Dương đối với mình.
Nghe vậy, Tô Dương đỏ mặt, không tự nhiên giơ tay gãi đầu, ánh mắt lơ đãng, lắp bắp: “Vì chị là chị của em mà, hơn nữa con trai tất nhiên phải bảo vệ con gái.”
Tô Nam sững người tại chỗ, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngây thơ đơn thuần của Tô Dương, bỗng nhiên nở một nụ cười, vỗ nhẹ đầu cậu, nhẹ giọng: “Ừm, cảm ơn em.”
Cảm ơn vì đã cho chị cảm nhận được sự ấm áp từ em trai.
Kiếp trước, cô là con một cha mẹ mất sớm, chưa từng được trải qua cảm giác này.
“Vậy sau này có chuyện gì chị sẽ đẩy cho em gánh hết đấy nhé.” Tô Nam tinh nghịch nháy mắt với Tô Dương, cười ranh mãnh.
“Hả?” Chị chơi vậy ai chơi lại.
Tô Dương mãi mới nhận ra, ngơ ngác theo sau Tô Nam bước vào phòng ăn.
Phòng ăn nhà họ Tô, bàn ăn không lớn nhưng đã ngồi đầy người, khi Tô Nam và Tô Dương đến nơi, đã không còn chỗ ngồi nào thừa cho họ.
“Nam Nam, con ngồi đây đi, mẹ và Dương Dương vào bếp ăn.” Lâm Nguyệt Mai thuần thục đứng dậy khỏi ghế, nắm tay Tô Nam, định để cô ngồi xuống.
“Mẹ, mẹ ngồi đi, con và Dương Dương chọn vài món mang vào bếp ăn là được rồi, chúng ta là chủ nhà, phải hiểu đạo đãi khách chứ.” Tô Nam giữ vai Lâm Nguyệt Mai, ấn bà ngồi lại vững vàng trên ghế.
Chưa kịp để Lâm Nguyệt Mai đáp lại, Từng Quế Vân ngồi đối diện đã giành lời: “Chà, người có học khác hẳn, nói chuyện cứ một lèo một lèo, hiểu chuyện ghê, anh chị ơi, em thật sự ganh tị quá, dạy con gái giỏi quá trời.”
Nghe vậy, Tô Cường Quốc ngồi ở vị trí chủ toạ không nhịn được nở một nụ cười, trong lòng tự hào và kiêu hãnh, ngoài miệng lại khiêm tốn phất tay: “Đừng nói vậy, con bé cũng chỉ mới hiểu chuyện chút gần đây thôi, không bằng được con nhà em Điềm Điềm, con bé mới hiểu chuyện này, từ nhỏ thành tích đã tốt, còn tự mình thi đỗ vào nhà máy dệt, thật là đáng nể.”
Ngồi bên cạnh, Tô Điềm Điềm mím môi cười, ngượng ngùng cúi đầu.
Nhìn thấy thế, Tô Nam chỉ thấy ghê tởm, trời ạ, sao mà diễn giỏi thế? Bản thân vốn không phải kiểu nữ sinh hiền dịu, thì đừng có giả vờ nữa được không?
Kiểu này giống như là ông anh Đông Bắc cục mịch mà lại làm động tác yêu đương nũng nịu vậy.
Với lại, ở trước mặt một người tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất như tôi mà tạo hình tượng, dễ “lật thuyền” lắm biết không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất