Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
Chương 3: Chợ Đen (1)
Người đến rõ ràng chạy vội, vừa dừng chân đã cúi xuống chống tay vào đầu gối thở hổn hển.
Nghe vậy, Tô Nam mừng rỡ như điên, vội vàng đặt gương xuống chạy đến trước mặt Tô Dương, kích động hỏi: “Thật không?”
“Thật.” Tô Dương vỗ ngực khẳng định, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt non nớt có năm phần giống Tô Nam.
Nhìn đôi chân dài trắng nõn của Tô Nam, cậu không khỏi cau mày nói: “Chị, sao chị lại không mặc quần nữa rồi, ở nhà thì thôi đi, nhưng đây là sân thượng người qua kẻ lại, nhỡ bị người ta nhìn thấy thì sao?”
Tô Nam nhìn theo ánh mắt cậu cúi xuống, chẳng phải cô đang mặc quần đùi đó sao? Không ngờ thằng em nhỏ tuổi này lại là kẻ cổ hủ đến mức mở mắt nói dối?
Nhưng nghĩ lại, đây không phải là thế giới cởi mở như tương lai mà là thập niên 70 với suy nghĩ bảo thủ.
Hình như con gái ra ngoài mà để lộ tay lộ chân sẽ bị người ta chỉ vào sống lưng mà mắng không biết xấu hổ, Tô Dương làm vậy cũng là tốt cho cô.
“Được rồi, biết rồi, để chị về nhà thay đồ rồi ra ngoài, nhanh lên, lỡ người ta đi trước thì sao?”
Tô Nam phẩy tay, vượt qua Tô Dương chạy như bay xuống lầu về nhà.
“Chị, đợi em với.”
Thiếu niên bất lực hét lên, tất nhiên không nhận được hồi đáp, vì thế cậu đành chấp nhận số phận, bắt đầu thu dọn những món đồ nhỏ mà Tô Nam bỏ lại trên sân thượng.
Gương, báo, bánh đậu đỏ, đậu phộng, cốc sứ…
…
Nửa tiếng sau, Tô Nam theo Tô Dương đi qua ba con phố, lại quẹo vào bảy tám con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng dừng lại.
Tô Nam thở hổn hển, định vịn tường nghỉ một chút, nhưng nhìn thấy bức tường loang lổ đen sì, cô liền thay đổi ý định ngay lập tức, kéo lấy cánh tay Tô Dương bên cạnh mượn lực nghỉ ngơi một lúc.
“Chị, chính là chỗ đó.”
Tô Dương tò mò nhìn vào con hẻm tối tăm phía trước, cả người dường như sắp nhảy dựng lên.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đến đây, trước giờ chỉ nghe nói có nơi như thế này, bố mẹ trong nhà thỉnh thoảng sẽ mua từ đây một ít lương thực và đồ lạ khó kiếm ở cửa hàng cung cấp, nhưng chưa từng dẫn họ đến.
Vì vậy khi Tô Nam đề xuất lén đến đây mua một số đồ, nhờ cậu giúp canh chừng, cậu vừa lo lắng vừa chờ đợi đầy phấn khích.
Nhưng mơ hồ cảm thấy hai ngày nay chị gái có chút kỳ lạ, mỗi ngày không nằm ngoài ban công ngẩn người thì cũng làm mấy việc mà trước giờ chưa từng làm.
Ví dụ như trước đây không thích để ý đến cậu vì chê cậu trẻ con, dạo này lại thân thiết dịu dàng với cậu.
Hay như lần này, cô chủ động muốn đến chợ đen, phải biết rằng trước đây Tô Nam khinh thường nhất mấy chuyện đầu cơ tích trữ như thế này, còn chê chỗ này bẩn thỉu lụp xụp.
Chẳng lẽ vì gần đến ngày xuống nông thôn rồi, nên cô trở nên chín chắn hơn?
Dù sao đi nữa, Tô Dương cũng thích Tô Nam của hiện tại hơn.
Nếu không phải cậu chưa đủ tuổi để về nông thôn, cậu đã muốn thay chị mình làm thanh niên trí thức rồi.
“Thằng nhóc ngẩn ngơ cái gì thế?” Tô Nam tát một cái vào cổ cậu, tức giận quát.
Nghe vậy, Tô Nam mừng rỡ như điên, vội vàng đặt gương xuống chạy đến trước mặt Tô Dương, kích động hỏi: “Thật không?”
“Thật.” Tô Dương vỗ ngực khẳng định, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt non nớt có năm phần giống Tô Nam.
Nhìn đôi chân dài trắng nõn của Tô Nam, cậu không khỏi cau mày nói: “Chị, sao chị lại không mặc quần nữa rồi, ở nhà thì thôi đi, nhưng đây là sân thượng người qua kẻ lại, nhỡ bị người ta nhìn thấy thì sao?”
Tô Nam nhìn theo ánh mắt cậu cúi xuống, chẳng phải cô đang mặc quần đùi đó sao? Không ngờ thằng em nhỏ tuổi này lại là kẻ cổ hủ đến mức mở mắt nói dối?
Nhưng nghĩ lại, đây không phải là thế giới cởi mở như tương lai mà là thập niên 70 với suy nghĩ bảo thủ.
Hình như con gái ra ngoài mà để lộ tay lộ chân sẽ bị người ta chỉ vào sống lưng mà mắng không biết xấu hổ, Tô Dương làm vậy cũng là tốt cho cô.
“Được rồi, biết rồi, để chị về nhà thay đồ rồi ra ngoài, nhanh lên, lỡ người ta đi trước thì sao?”
Tô Nam phẩy tay, vượt qua Tô Dương chạy như bay xuống lầu về nhà.
“Chị, đợi em với.”
Thiếu niên bất lực hét lên, tất nhiên không nhận được hồi đáp, vì thế cậu đành chấp nhận số phận, bắt đầu thu dọn những món đồ nhỏ mà Tô Nam bỏ lại trên sân thượng.
Gương, báo, bánh đậu đỏ, đậu phộng, cốc sứ…
…
Nửa tiếng sau, Tô Nam theo Tô Dương đi qua ba con phố, lại quẹo vào bảy tám con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng dừng lại.
Tô Nam thở hổn hển, định vịn tường nghỉ một chút, nhưng nhìn thấy bức tường loang lổ đen sì, cô liền thay đổi ý định ngay lập tức, kéo lấy cánh tay Tô Dương bên cạnh mượn lực nghỉ ngơi một lúc.
“Chị, chính là chỗ đó.”
Tô Dương tò mò nhìn vào con hẻm tối tăm phía trước, cả người dường như sắp nhảy dựng lên.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đến đây, trước giờ chỉ nghe nói có nơi như thế này, bố mẹ trong nhà thỉnh thoảng sẽ mua từ đây một ít lương thực và đồ lạ khó kiếm ở cửa hàng cung cấp, nhưng chưa từng dẫn họ đến.
Vì vậy khi Tô Nam đề xuất lén đến đây mua một số đồ, nhờ cậu giúp canh chừng, cậu vừa lo lắng vừa chờ đợi đầy phấn khích.
Nhưng mơ hồ cảm thấy hai ngày nay chị gái có chút kỳ lạ, mỗi ngày không nằm ngoài ban công ngẩn người thì cũng làm mấy việc mà trước giờ chưa từng làm.
Ví dụ như trước đây không thích để ý đến cậu vì chê cậu trẻ con, dạo này lại thân thiết dịu dàng với cậu.
Hay như lần này, cô chủ động muốn đến chợ đen, phải biết rằng trước đây Tô Nam khinh thường nhất mấy chuyện đầu cơ tích trữ như thế này, còn chê chỗ này bẩn thỉu lụp xụp.
Chẳng lẽ vì gần đến ngày xuống nông thôn rồi, nên cô trở nên chín chắn hơn?
Dù sao đi nữa, Tô Dương cũng thích Tô Nam của hiện tại hơn.
Nếu không phải cậu chưa đủ tuổi để về nông thôn, cậu đã muốn thay chị mình làm thanh niên trí thức rồi.
“Thằng nhóc ngẩn ngơ cái gì thế?” Tô Nam tát một cái vào cổ cậu, tức giận quát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất