Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
Chương 45: A
Cô cũng quay lại phòng, vừa khéo lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gà gáy, chắc mọi người cũng sắp thức dậy rồi.
Quả nhiên, chưa kịp nhắm mắt nghỉ ngơi, bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa, là từ căn phòng bên cạnh.
Tô Nam vội nhắm mắt giả vờ ngủ, nghe bên ngoài có người đứng trong sân rửa mặt, sau đó quét dọn sân, dường như không có ý định vào phòng cô, cô mới yên tâm mở mắt.
Nhưng vừa thở phào xong, bên ngoài lại vang lên tiếng mở cửa.
“Cháu gái nhỏ Phương Vân, hôm nay dậy sớm thế.” Hình như là giọng của một bà lão.
“Dạ, bà ơi, cháu về phòng thay quần áo trước, lát nữa sẽ ra giúp bà cho gà ăn.” Giọng của một cô gái trẻ.
“Không vội, không vội.”
Lần này cửa phòng cuối cùng cũng bị đẩy ra, cánh cửa gỗ phát ra tiếng kêu cọt kẹt, rồi lại bị đóng lại.
Trong bóng tối, Tô Nam chỉ có thể nghe ngóng định vị, nghe bước chân, hình như người mới đến đi đến giường quan sát một lúc, thấy cô chưa tỉnh, còn chu đáo đắp lại chăn cho cô, sau đó lại đi đến tủ cuối giường tìm quần áo.
Tô Nam khẽ mở mắt ra nhìn, thấy một cô gái mặc bộ quần áo màu xám với hai bím tóc đen to bản đang quay lưng lại cúi xuống tìm quần áo.
Đến khi cô gái nhỏ định thay đồ, Tô Nam mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dù đều là con gái, nhưng vẫn nên tránh nhìn điều không nên thấy.
Làm thế nào để có thể tỉnh dậy một cách tự nhiên đây? Tô Nam bỗng cảm thấy ngại giao tiếp, đối diện người lạ, câu đầu tiên nên nói gì đây? Đây là người nhà của Tiếu Phương Trì phải không? Gọi thế nào cho đúng nhỉ?
Đúng lúc này, mũi cô ngứa, không thể kiểm soát, Tô Nam hắt xì một cái.
Chửi thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt không còn cách nào khác đành phải giả vờ vừa mới thức dậy, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tiếu Phương Vân vừa thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài.
“Mỹ nữ, cô là ai?” Não hỏng rồi à? Thời đại này gọi gì mà mỹ nữ, phải gọi là đồng chí mới đúng chứ.
Tô Nam thầm trách bản thân dùng từ sai, nhưng may mà đối phương không có biểu hiện gì khác lạ, ngược lại còn nhanh chân bước đến bên giường sờ trán cô.
“May quá, không bị sốt, không thì chú hai tôi nói phải đi công xã truyền nước rồi.” Tiếu Phương Vân gật đầu, yên tâm.
Sau đó cô nhìn thẳng vào mắt Tô Nam, tươi cười tự nhiên nói: “Tôi tên là Tiếu Phương Vân, em gái Tiếu Phương Trì, hôm qua anh tôi không cẩn thận dọa cô, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi.”
Rồi kể lại chuyện Tiếu Phương Trì muốn bày tỏ lời xin lỗi nên mời cô tạm thời ở lại đây.
“Ừ.” Tô Nam theo phản xạ đánh giá đối phương một lượt, câu gọi “mỹ nữ” lúc nãy cũng không tính là sai.
Người trước mặt mặc áo ngắn màu xanh lam, quần đen, phía trước buộc hai bím tóc đen dài sáng bóng, gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh đen trắng rõ ràng, mũi hơi thấp, môi đầy đặn, chỉ là làn da hơi đen, làm giảm đi phần nào vẻ đẹp này.
Nếu trang điểm kiểu trong sáng, phấn nền sáng lên một chút, mũi đánh khối cao hơn một chút, đây chắc chắn là gương mặt thanh thuần ngây thơ đủ để mê đắm biết bao chàng trai trẻ.
“Chắc cô đói rồi nhỉ, mẹ tôi đặc biệt nấu hai quả trứng luộc để trong nồi, tôi đi lấy cho cô.” Tiếu Phương Vân là người nhanh nhẹn hoạt bát, chưa kịp để Tô Nam đáp lại, nói xong đã lao ra ngoài.
Chạy đến cửa, cô còn không quên nhắn với bà: “Bà ơi, đồng chí Tô tỉnh rồi, để cháu chăm sóc chị ấy trước, lát cháu ra giúp bà.”
“Tỉnh rồi à?” La Quỳnh Chi cầm chổi đang quét sân thì khựng lại, chưa đầy một lát lại tiếp tục quét, miệng lẩm bẩm: “Tỉnh rồi thì tốt, chứng tỏ không có gì nghiêm trọng.”
Tô Nam chớp chớp mắt, không quen với sự nhiệt tình này, xem ra đây là một gia đình tốt.
Sống trong thời đại này đã lâu, Tô Nam tự nhiên cũng biết trứng gà đối với mỗi nhà là thứ quý hiếm nhường nào.
Người nhà quê thường chẳng nỡ ăn, cứ để dành, đến khi tích được kha khá thì mang lên công xã hoặc cửa hàng cung ứng trên huyện để đổi tiền hoặc tem phiếu.
Được Tiếu Phương Vân đỡ ngồi dậy, tựa vào chiếc gối kê bằng vỏ kiều mạch, lại đón lấy hai quả trứng trắng nõn nà, trong lòng Tô Nam dâng lên cảm giác ấm áp.
Nhìn Tiếu Phương Vân đứng bên cạnh chờ đợi, cô khẽ ho một tiếng, mời: “Cô cũng ăn một quả đi, tôi không đói lắm.”
Không ngờ Tiếu Phương Vân lại khoát tay từ chối: “Đồng chí Tô đừng khách sáo, đây là phần dành riêng cho cô, tôi không ăn đâu.”
Quả nhiên, chưa kịp nhắm mắt nghỉ ngơi, bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa, là từ căn phòng bên cạnh.
Tô Nam vội nhắm mắt giả vờ ngủ, nghe bên ngoài có người đứng trong sân rửa mặt, sau đó quét dọn sân, dường như không có ý định vào phòng cô, cô mới yên tâm mở mắt.
Nhưng vừa thở phào xong, bên ngoài lại vang lên tiếng mở cửa.
“Cháu gái nhỏ Phương Vân, hôm nay dậy sớm thế.” Hình như là giọng của một bà lão.
“Dạ, bà ơi, cháu về phòng thay quần áo trước, lát nữa sẽ ra giúp bà cho gà ăn.” Giọng của một cô gái trẻ.
“Không vội, không vội.”
Lần này cửa phòng cuối cùng cũng bị đẩy ra, cánh cửa gỗ phát ra tiếng kêu cọt kẹt, rồi lại bị đóng lại.
Trong bóng tối, Tô Nam chỉ có thể nghe ngóng định vị, nghe bước chân, hình như người mới đến đi đến giường quan sát một lúc, thấy cô chưa tỉnh, còn chu đáo đắp lại chăn cho cô, sau đó lại đi đến tủ cuối giường tìm quần áo.
Tô Nam khẽ mở mắt ra nhìn, thấy một cô gái mặc bộ quần áo màu xám với hai bím tóc đen to bản đang quay lưng lại cúi xuống tìm quần áo.
Đến khi cô gái nhỏ định thay đồ, Tô Nam mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dù đều là con gái, nhưng vẫn nên tránh nhìn điều không nên thấy.
Làm thế nào để có thể tỉnh dậy một cách tự nhiên đây? Tô Nam bỗng cảm thấy ngại giao tiếp, đối diện người lạ, câu đầu tiên nên nói gì đây? Đây là người nhà của Tiếu Phương Trì phải không? Gọi thế nào cho đúng nhỉ?
Đúng lúc này, mũi cô ngứa, không thể kiểm soát, Tô Nam hắt xì một cái.
Chửi thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt không còn cách nào khác đành phải giả vờ vừa mới thức dậy, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tiếu Phương Vân vừa thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài.
“Mỹ nữ, cô là ai?” Não hỏng rồi à? Thời đại này gọi gì mà mỹ nữ, phải gọi là đồng chí mới đúng chứ.
Tô Nam thầm trách bản thân dùng từ sai, nhưng may mà đối phương không có biểu hiện gì khác lạ, ngược lại còn nhanh chân bước đến bên giường sờ trán cô.
“May quá, không bị sốt, không thì chú hai tôi nói phải đi công xã truyền nước rồi.” Tiếu Phương Vân gật đầu, yên tâm.
Sau đó cô nhìn thẳng vào mắt Tô Nam, tươi cười tự nhiên nói: “Tôi tên là Tiếu Phương Vân, em gái Tiếu Phương Trì, hôm qua anh tôi không cẩn thận dọa cô, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi.”
Rồi kể lại chuyện Tiếu Phương Trì muốn bày tỏ lời xin lỗi nên mời cô tạm thời ở lại đây.
“Ừ.” Tô Nam theo phản xạ đánh giá đối phương một lượt, câu gọi “mỹ nữ” lúc nãy cũng không tính là sai.
Người trước mặt mặc áo ngắn màu xanh lam, quần đen, phía trước buộc hai bím tóc đen dài sáng bóng, gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh đen trắng rõ ràng, mũi hơi thấp, môi đầy đặn, chỉ là làn da hơi đen, làm giảm đi phần nào vẻ đẹp này.
Nếu trang điểm kiểu trong sáng, phấn nền sáng lên một chút, mũi đánh khối cao hơn một chút, đây chắc chắn là gương mặt thanh thuần ngây thơ đủ để mê đắm biết bao chàng trai trẻ.
“Chắc cô đói rồi nhỉ, mẹ tôi đặc biệt nấu hai quả trứng luộc để trong nồi, tôi đi lấy cho cô.” Tiếu Phương Vân là người nhanh nhẹn hoạt bát, chưa kịp để Tô Nam đáp lại, nói xong đã lao ra ngoài.
Chạy đến cửa, cô còn không quên nhắn với bà: “Bà ơi, đồng chí Tô tỉnh rồi, để cháu chăm sóc chị ấy trước, lát cháu ra giúp bà.”
“Tỉnh rồi à?” La Quỳnh Chi cầm chổi đang quét sân thì khựng lại, chưa đầy một lát lại tiếp tục quét, miệng lẩm bẩm: “Tỉnh rồi thì tốt, chứng tỏ không có gì nghiêm trọng.”
Tô Nam chớp chớp mắt, không quen với sự nhiệt tình này, xem ra đây là một gia đình tốt.
Sống trong thời đại này đã lâu, Tô Nam tự nhiên cũng biết trứng gà đối với mỗi nhà là thứ quý hiếm nhường nào.
Người nhà quê thường chẳng nỡ ăn, cứ để dành, đến khi tích được kha khá thì mang lên công xã hoặc cửa hàng cung ứng trên huyện để đổi tiền hoặc tem phiếu.
Được Tiếu Phương Vân đỡ ngồi dậy, tựa vào chiếc gối kê bằng vỏ kiều mạch, lại đón lấy hai quả trứng trắng nõn nà, trong lòng Tô Nam dâng lên cảm giác ấm áp.
Nhìn Tiếu Phương Vân đứng bên cạnh chờ đợi, cô khẽ ho một tiếng, mời: “Cô cũng ăn một quả đi, tôi không đói lắm.”
Không ngờ Tiếu Phương Vân lại khoát tay từ chối: “Đồng chí Tô đừng khách sáo, đây là phần dành riêng cho cô, tôi không ăn đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất