Mang Thai Chạy Trốn, Cả Nhà Chồng Độc Ác Phải Hối Hận
Chương 32: Đánh Nhau
"Ôi, đánh nhau rồi, đánh nhau rồi, mau ra xem có chuyện gì đi."
Bỗng nhiên ngoài nhà vang lên tiếng bước chân ồn ào, còn có tiếng người nói.
Những người trong nhà đang ăn cơm cảm thấy ngạc nhiên.
"Ai đánh nhau?"
Trần Lâm Thị thắc mắc.
"Mọi người ở nhà, ta ra xem sao."
Trần Đức Phúc nói rồi đứng dậy đi ra ngoài sân.
Ra đến sân ông lo có thể là kẻ trộm, không quên dặn dò.
"Đóng cửa lại, coi chừng nhà."
"Vâng."
Trần Vương Thị đáp, dường như biết ông nghĩ gì, bà bèn tìm một cây đòn gánh cầm trên tay.
Trần Lâm Thị bế Trần Phúc Sinh, ôm chặt trong lòng.
Bạch Thiên thấy vậy trấn an.
"Không sao, có ta đây, đừng lo. Chắc không phải trộm đâu, nếu là trộm thì mọi người đã kêu to rồi."
Nghe Bạch Thiên nói vậy, Trần Vương Thị cũng thấy có lý, nên lòng lo lắng mới dịu lại.
Mọi người quay lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm.
Không biết bao lâu sau, trời đã tối đen, trong nhà đã thắp đèn dầu, Trần Đức Phúc mới từ ngoài trở về.
Vừa về, Trần Vương Thị liền hỏi.
"Vừa rồi có chuyện gì vậy? Ai đánh nhau?"
Trần Đức Phúc: "Là Triệu Thiết Sơn đánh nhau với Triệu Lão Tam."
Nghe vậy, Trần Lâm Thị ngạc nhiên.
"Quan hệ giữa hai nhà họ không phải rất tốt sao? Sao lại đánh nhau?"
Trần Đức Phúc giải thích.
"Cũng tại chuyện triều đình lần này tuyển binh. Triệu Nhị Cẩu không muốn đi, bị cha đánh một trận, sau đó Triệu Nhị Cẩu kể chuyện này với Triệu Vượng, đúng lúc chiều nay Triệu Vượng cũng cãi nhau với cha vì chuyện này.”
“Thế là Triệu Nhị Cẩu xúi Triệu Vượng dùng cách uy hiếp tự tử để ép cha mẹ nhượng bộ."
"Thảo nào chiều nay Triệu Vượng nhảy xuống sông, hóa ra bị Triệu Nhị Cẩu xúi giục, ta nói đứa trẻ đó đáng đánh, không dạy điều tốt, lại dạy người ta đi chết, suýt nữa thì chết thật, suýt nữa mất mạng rồi.”
“Nếu không có tam đệ muội ra tay cứu giúp, chờ đến lúc Trịnh lang trung đến, có lẽ người đã lạnh ngắt rồi."
Trần Lâm Thị nghe vậy tức giận nói.
Trần Vương Thị hỏi: "Người không sao chứ?"
Trần Đức Phúc: "Triệu Lão Tam bị Triệu Thiết Sơn đánh một gậy, đầu bị thủng một lỗ to, chảy không ít máu, may mà lần này Trịnh lang trung đến kịp thời, chắc người sẽ không sao."
Trần Vương Thị nghe vậy mới yên tâm, rồi không kìm được thở dài.
"Ôi, chuyện này thật rối rắm. Trẻ con còn nhỏ, vốn không thích hợp đi đánh trận."
Bạch Đào Đào nói.
"Nhưng có một trăm lạng đặt trước mặt họ, có người sẽ không nghĩ nhiều như vậy, đánh trận chỉ là chuyện thứ yếu."
Trần Lâm Thị: "Lên chiến trường mà đánh được thì không sao, chứ như đám trẻ trong thôn, chẳng ai là người có thể đánh trận, đừng gây rối là may lắm rồi."
Nghe vậy, Trần Đức Phúc quát.
"Chuyện này sau này không được nhắc lại nữa, quyết định của triều đình không phải thứ chúng ta có thể bàn tán đâu."
Thấy Trần Đức Phúc đã quát, mọi người mới im lặng, rồi ai về phòng nấy nghỉ.
Sau đó Trần Đức Phúc đưa Bạch Thiên đến ngôi nhà mới xây của Bạch Đào Đào ở cuối thôn nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên ngoài nhà vang lên tiếng bước chân ồn ào, còn có tiếng người nói.
Những người trong nhà đang ăn cơm cảm thấy ngạc nhiên.
"Ai đánh nhau?"
Trần Lâm Thị thắc mắc.
"Mọi người ở nhà, ta ra xem sao."
Trần Đức Phúc nói rồi đứng dậy đi ra ngoài sân.
Ra đến sân ông lo có thể là kẻ trộm, không quên dặn dò.
"Đóng cửa lại, coi chừng nhà."
"Vâng."
Trần Vương Thị đáp, dường như biết ông nghĩ gì, bà bèn tìm một cây đòn gánh cầm trên tay.
Trần Lâm Thị bế Trần Phúc Sinh, ôm chặt trong lòng.
Bạch Thiên thấy vậy trấn an.
"Không sao, có ta đây, đừng lo. Chắc không phải trộm đâu, nếu là trộm thì mọi người đã kêu to rồi."
Nghe Bạch Thiên nói vậy, Trần Vương Thị cũng thấy có lý, nên lòng lo lắng mới dịu lại.
Mọi người quay lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm.
Không biết bao lâu sau, trời đã tối đen, trong nhà đã thắp đèn dầu, Trần Đức Phúc mới từ ngoài trở về.
Vừa về, Trần Vương Thị liền hỏi.
"Vừa rồi có chuyện gì vậy? Ai đánh nhau?"
Trần Đức Phúc: "Là Triệu Thiết Sơn đánh nhau với Triệu Lão Tam."
Nghe vậy, Trần Lâm Thị ngạc nhiên.
"Quan hệ giữa hai nhà họ không phải rất tốt sao? Sao lại đánh nhau?"
Trần Đức Phúc giải thích.
"Cũng tại chuyện triều đình lần này tuyển binh. Triệu Nhị Cẩu không muốn đi, bị cha đánh một trận, sau đó Triệu Nhị Cẩu kể chuyện này với Triệu Vượng, đúng lúc chiều nay Triệu Vượng cũng cãi nhau với cha vì chuyện này.”
“Thế là Triệu Nhị Cẩu xúi Triệu Vượng dùng cách uy hiếp tự tử để ép cha mẹ nhượng bộ."
"Thảo nào chiều nay Triệu Vượng nhảy xuống sông, hóa ra bị Triệu Nhị Cẩu xúi giục, ta nói đứa trẻ đó đáng đánh, không dạy điều tốt, lại dạy người ta đi chết, suýt nữa thì chết thật, suýt nữa mất mạng rồi.”
“Nếu không có tam đệ muội ra tay cứu giúp, chờ đến lúc Trịnh lang trung đến, có lẽ người đã lạnh ngắt rồi."
Trần Lâm Thị nghe vậy tức giận nói.
Trần Vương Thị hỏi: "Người không sao chứ?"
Trần Đức Phúc: "Triệu Lão Tam bị Triệu Thiết Sơn đánh một gậy, đầu bị thủng một lỗ to, chảy không ít máu, may mà lần này Trịnh lang trung đến kịp thời, chắc người sẽ không sao."
Trần Vương Thị nghe vậy mới yên tâm, rồi không kìm được thở dài.
"Ôi, chuyện này thật rối rắm. Trẻ con còn nhỏ, vốn không thích hợp đi đánh trận."
Bạch Đào Đào nói.
"Nhưng có một trăm lạng đặt trước mặt họ, có người sẽ không nghĩ nhiều như vậy, đánh trận chỉ là chuyện thứ yếu."
Trần Lâm Thị: "Lên chiến trường mà đánh được thì không sao, chứ như đám trẻ trong thôn, chẳng ai là người có thể đánh trận, đừng gây rối là may lắm rồi."
Nghe vậy, Trần Đức Phúc quát.
"Chuyện này sau này không được nhắc lại nữa, quyết định của triều đình không phải thứ chúng ta có thể bàn tán đâu."
Thấy Trần Đức Phúc đã quát, mọi người mới im lặng, rồi ai về phòng nấy nghỉ.
Sau đó Trần Đức Phúc đưa Bạch Thiên đến ngôi nhà mới xây của Bạch Đào Đào ở cuối thôn nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất