Mang Thai Chạy Trốn, Cả Nhà Chồng Độc Ác Phải Hối Hận

Chương 49: Sĩ Khí Tăng Cao (2)

Trước Sau
"Mọi người hãy yên tĩnh, vừa rồi lý trưởng thúc đã nói qua tin tức từ huyện, bây giờ để ta truyền đạt lại cho mọi người nghe rõ."

"Bây giờ mọi người đều có tâm huyết, không muốn người thân, phụ mẫu, hài tử của mình bị bắt nạt, sẵn sàng xông pha lên phía trước, rất tốt, đó mới là trách nhiệm mà nam nhân nên gánh vác."

"Nhưng bên trên nói, dù mọi người có tâm huyết, có dũng khí nhưng cũng phải có bản lĩnh, biết cầm đại đao, biết vung đao chém kẻ thù, biết né tránh đao của kẻ thù.”

“Người như vậy, dù 20 tuổi, 30 tuổi, hay 14 tuổi, quân doanh đều tiếp nhận.”

“Nhưng nếu đao không vung nổi thì hãy ở lại, nhà cửa cũng cần các vị."

"Lần này tuyển binh, tuổi tác không còn bị giới hạn, cũng không bắt buộc, hoàn toàn dựa vào ý muốn của mọi người.”

“Vì vậy bây giờ đừng vội quyết định, hãy về nhà bàn bạc kỹ lưỡng với gia đình, quyết định xong, được sự ủng hộ của gia đình rồi hãy đến đăng ký."

Bạch Đào Đào nói một hơi về yêu cầu của bên trên, giọng nói to rõ, mọi người đều nghe hiểu.

Lúc này có một người lớn tiếng hỏi.

"Nếu như chết trên chiến trường, tiền bồi thường sẽ theo mức cũ hay là một trăm lượng như lần trước?"

Trần lý trưởng đứng ra trả lời.

"Điều này trên chưa nói. Chủ yếu để tránh người dân làm liều, vì tiền mà đi chịu chết, nên tiền bồi thường không nói rõ.”



“Nhưng có một điều, nếu thắng trận, sống sót trở về sẽ có cơ hội được sắp xếp làm việc ở huyện nha.”

“Nếu không muốn làm việc ở nha huyện có thể chọn cách khác, hoặc ở lại quân doanh, hoặc nhận tiền về nhà tiếp tục làm ruộng."

Bạch Đào Đào nghe vậy, ngạc nhiên vô cùng!!!

Nếu cô nhớ không lầm, thì chuyện này cô chưa nói với huyện lệnh. Không ngờ bên trên lại nghĩ đến điều này.

Có vẻ như bên trên cũng đang cố gắng làm tốt.

Chắc lần này gặp được người thông minh.

"Nếu chọn về nhà làm ruộng, bên trên sẽ cho bao nhiêu tiền?"

Một người khác lớn tiếng hỏi.

Thực ra đây là điều mọi người quan tâm nhất.

Trần lý trưởng nghe vậy không nói ngay, chỉ giơ một ngón tay, rồi giơ ba ngón tay.

"Một trăm lượng hay ba trăm lượng?"

Mọi người ngơ ngác.



Trần lý trưởng: "Một trăm đến ba trăm lượng, nếu có công trạng thì tính riêng."

Nghe vậy, mọi người lập tức ồn ào.

"Nhiều vậy!!!"

"Một trăm đến ba trăm lượng, chúng ta làm ruộng cả đời cũng không tiết kiệm được nhiều tiền như vậy.”

“Bên trên không lừa chúng ta chứ? Đem mạng ra chiến trường mới được năm mươi lượng, sống về lại được nhiều vậy?"

"Chắc không lừa đâu, lừa cả dân Bắc quốc thì dù đuổi được địch, mất lòng dân cũng không có ích gì."

"Đúng, lần này không chỉ nhắm vào thôn ta, mà là cả Bắc quốc, chắc chắn là thật. Sống sót trở về tiền còn nhiều hơn chết trận, dù sao cũng phải liều mạng sống về."

"Sống sót thì dễ mà, khi đánh nhau cứ trốn ra sau."

"Vậy sao không trốn luôn, đợi đánh xong rồi ra an toàn hơn."

Chát!

Chát!

Hai tiếng vỗ vào gáy vang lên, người ra tay là Trịnh lang trung, người bị đánh là hai kẻ đang bàn cách sống sót.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau